Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.2:trở lại điểm bắt đầu





 "Cháy! Lãnh Cung cháy rồi!"

Tiếng hô hoán rất to bên ngoài. Những tên nam nhân đang sâu xé thân thể nàng bỗng nhiên dừng lại, từ từ đều rời khỏi thân thế đã bị làm ô uế của nàng, từng người từng người một muốn nhanh chóng rời đi. Muốn bỏ chạy ư? Nàng đương nhiên sẽ không để điều đấy xảy ra rồi. Đã làm ô nhục thân thể của nàng, hôm nay cũng chính là ngày tàn của chúng, cái đám ác quỷ này hôm nay đều đi chầu Diêm Vương được rồi.

Nàng liều mạng mình, dùng hết sức lực trên cơ thể yếu ớt không một mảnh vải che thân mà kéo những tên nam nhân này lại. Nàng dùng sức đẩy bọn nam nhân này vào trong đống lửa, để từng tên đều chìm trong biển lửa, nàng kiên trì đến nỗi chính bản thân mình cũng là đang bị lửa thiêu đốt. Biết rằng đây cũng chính là nơi bỏ lại cái mạng nhỏ này, nàng tự nhủ đây cũng là đã được giải thoát rồi, chút bỏ được đi nỗi nhục này là nàng đã mãn nguyện để ra đi.

"Khụ khụ, khụ khụ!" Tương Vân cảm nhận được mình khó có thể hít thở, theo phản xạ, nàng mở mắt ra, đưa tay lên để che miệng.

Nàng hoảng hốt nhìn xung quanh, cảnh vật trước mắt chính là biển lửa. Nàng tự nhủ, không phải là nàng đã chết rồi sao, sao lại có thể ở đây?

"Ầm!". Xà nhà bị lửa thiêu rụi đổ rơi xuống trước mặt nàng, Tương Vân sực tỉnh, nàng liều mạng xông ra bên ngoài, bây giờ không cần biết tại sao chỉ cần giữ được cái mạng sống này nàng sẽ bất chấp tất cả. Nàng muốn được sống, chỉ cần có cơ hội nàng nhất định sẽ sống, nàng sẽ sông để báo thù đôi cẩu nam nữ kia đã hại nàng ra nông nỗi này.

Xung quanh đều tránh né, Tương Vân liều mình lao ra từ đống lửa. Nàng thoát ra được, cảm tháy cả thân thể mình đều đã bị bỏng. Nàng lại một lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời, tự nhiên nheo mắt lại nhìn thật lâu. Đây không phải là hoàng cung!

Thấy từ trong đám hỏa hoạn một người mạnh mẽ lao ra, người xung quanh tự nhiên vây kín lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía người này.

"Tiểu thư!". Từ trong đám người đông đúc một nha hoàn lao ra cầm lấy tay nàng hỏi, trên khuôn mắt nha hoàn này nước mắt đã không thể ngăn cản được, lã chã rơi xuống. "Tiểu thư! Đều là nô tỳ sai, lỗi là của nô tỳ! Nô tỳ không nên ham vui mà bỏ người lại! Nô tỳ sai rồi! Tiểu thư người không sao là nô tỳ mừng rồi! Nô tỳ ngàn vạn lần xin tiểu thư trách phạt!". Trên gương mặt nhỏ bé này hiện ra những tia hoảng loạn, lo lắng làm ai nhìn vào cũng đều thương xót.

Tương Vân nhìn nha hoàn này trông rất quen, gương mặt của nàng tựa hồ quen thuộc như vậy. Nàng ngẫm nghĩ một lúc, khuôn mặt của nàng bỗng trắng bệch, nhìn nha hoàn này ánh mắt có chút ngạc nhiên:"Ngươi là....ngươi là....Hỉ Thước?". Nàng mất một lúc mới nói ra được, đây chính là nha hoàn của nàng đây ư?

Hỉ Thước thấy trên mặt tiểu thư của mình có chút hoang mang, liền nhanh chóng gật đầu một cái thật quả quyết vừa nói:"Đúng vậy! Tiểu thư là em Hỉ Thước, nha hoàn của người.". Ngưng một lúc Hỉ Thước liền nói tiếp:"Tiểu thư! Là Hỉ Thước sai! Hỉ Thước đáng ra nên luôn luôn ở cạnh người! Hỉ Thước sai rồi! Tiểu thư à!!!". Hỉ Thước ngước lên nhìn khuôn mặt đang bị nhem nhuốc của tiểu thư mình, vừa nghĩ về đám hỏa hoạn lúc nãy trong lòng đương nhiên là hối hận vô cùng, muôn phần hổ thẹn.

"Tiểu thư đều là Hỉ Thước sai rồi! Tiểu thư người trách phạt nô tỳ đi nô tỳ là đáng tội chết, người trách phạt, nô tỳ cam tâm tình nguyện nhận tội, không nửa lời ca thán!!!". Hỉ Thước thao thao bất tuyệt một hồi, không thấy tiểu thư nhà mình có phản ứng gì liền đưa mắt lên nhìn về phía Tương Vân. Hỉ Thước thấy vậy liền cẩn thận gọi Tương Vân.

Hỉ Thước! Đúng là Hỉ Thước rồi!

Tương Vân chớp mắt nhìn về phía Hỉ Thước tự nhủ đúng là Hỉ Thước, đương nhiên là Hỉ Thước. Vậy nơi này......

Lan Nhược Tự!

Tương Vân vui mừng đến phát khóc, nàng quay lại nhìn đám cháy, ngọn lửa bốc cháy lên cao đến tận trời cao.

Thiên ý! Đây chính là thiên ý!

Nàng nay là đã trở lại thời điểm năm nàng 15 tuổi, chính là thời điểm mà những sai lầm bắt đầu.

Tương Thu Thanh! Nay là ta đã trở về quá khứ. Mối hận mà ngươi lưu lại trong ta ta sẽ dần dần trả lại. Ngươi cho ta bao nhiêu ta là sẽ từ từ từng cái từng cái báo đáp lại ngươi thật tốt!

Tương Vân cả người tràn ngập là sự thù hận, nàng liền nhắm mắt lại nhớ về cái thời điểm đó. Cái thời điểm mà nàng đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục, bao nhiêu oan uổng, cảm giác đau đớn khi bị phản bội đã lấp đầy tâm trí nàng. Thù này nàng không trả, nàng quả nhiên là đã lãng phí cơ hội mà trời cao ban cho nàng!

"Tiểu thư?". Hỉ Thước nhìn Tương Vân một hồi lâu. Tương Vân ánh mắt là đang đẫm lệ. Hỉ Thước là đã theo hầu hạ nàng từ nhỏ, nắm rõ tính cách tiểu thư nhà mình, biết được tiểu thư có gì đó không giống trước kia.

Tương Vân sực tỉnh, lấy tay vội gạt đi nước mắt, vui vẻ nhìn Hỉ Thước nói:"Đại nạn ta cũng đã qua, quả nhiên là có phúc lớn! Hỉ Thước à, Ta đều là không sao cả !"

Nghe Tương Vân nói vậy Hỉ Thước lại càng thêm đau lòng, nhìn bộ dáng của tiểu thư bây giờ có chỗ nào là ổn chứ, rõ ràng là tiểu thư đang an ủi mình đây mà.

Lần này Tương Vân tới Lan Nhược Tự cũng là để cầu cúng cho mẫu thân đã mất của mình, nào ngờ lại gặp phải đại tai họa như vậy! Phủ Thừa Tướng khi nghe được tin tức liền phái người tới để đưa tiểu thư về, tuy đã phái người nhưng đường đi cũng đều không gần, dù là nhanh nhất thì cũng phải ngày mai mới tới nơi.

May là Lan Nhược Tự nằm ở phía Nam nên khi gặp hỏa hoạn liền không có vấn đề gì, vẫn còn nơi nghỉ ngơi ở phương Bắc. Hỉ Thước đành phải để Tương Vân chịu khổ một đêm nghỉ lại ở nơi này, mai mới có thể lên đường trở về.

Chịu khổ ư???

Tương Vân cười lạnh một tiếng, trong đầu nghĩ, đây thì đã là gì, tính ra nàng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, đây cũng chẳng là gì.

"Tiểu thư! Trên người tiểu thư toàn là vết bị bỏng như vậy. Đều là nô tỳ sai, đã để tiểu thư phải chịu khổ rồi!". Vào thời điểm Tương Vân tắm rửa, cũng là để lộ ra những vết trầy xước trên cơ thể ngọc ngà kia làm cho Hỉ Thước không chịu được mà lại khóc nức nở.

"Ta thật sự không sao! Bị thương một chút ngoài ra cũng chỉ là chuyện nhỏ! Đây chính là không có gì để lo lắng!" Tương Vân nhìn thấy Hỉ Thước khóc liền cảm thấy có chút đau lòng, nhẹ nhàng an ủi nha đầu này, giúp nha đầu này trong lòng nhẹ đi một chút. Nàng biết, thực chất nha đầu này cũng chỉ là vì lo lắng cho an nguy của mình nên mới như vậy.

Những vết thương này thực ra cũng không là gì so với những gì nàng đã phải hứng chịu. Nàng đã bị hủy đi dung nhan, thanh danh trong sạch.....

Tương Vân nghĩ tới đây, liền giật mình sực tỉnh, trên mặt hiện ra chút lo lắng. Chậm rãi đia hai tay đang run kia lên trên khuôn mặt. Gương Mặt liền biểu hiện ra một chút nhẹ nhõm cùng mừng rỡ, không kiềm chế được sự vui sướng, liền đưa tay lên khuôn mặt này cảm nhận thật rõ. "Hỉ Thước, mang gương đến đây cho ta!"

Trong gương là gương mặt của một nữ nhi xinh đẹp, dù chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thanh những cũng là làm cho người trước mắt đều khó có thể rời mắt. Đúng là một nữ nhi thanh tú!

Tương Vân có chút ngây ngốc sờ lên khuôn mặt, rồi liền ngẩng đầu cười lớn, đây cũng chính là lần thứ hai nàng cười ra nước mắt.

Nàng cũng là không nghĩ mình sẽ trải qua cảm giác này, hóa ra là như vậy, hóa ra chính là như vậy!!!!

Vốn dĩ vào thời điểm nàng 15 tuổi, cũng là gặp phải đại họa này, may mắn cứu được cái mạng về nhưng dung nhan của nàng lúc đó cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Nữ nhi của Phủ Thừa Tướng thì sao chứ, khi bị hủy dung nhan thì cũng chẳng còn là gì nữa. Khi đó, Nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu ấm ức, ghẻ lạnh mà người đời giáng lên. Nàng tất nhiên là ghét bỏ cái cảm giác này. Nay đã trở về nguyên vẹn nàng đương nhiên là mãn nguyện.

Khi lâm vào lúc tuyệt vọng nhất, nàng đã cảm nhận được hơi ấm một lần nữa, mà người mang lại cảm giác này không ai khác lại chính là Long Duẫn Khiếu. Hắn không những không chê dung mạo của nàng mà còn sưởi ấm trái tim lạnh giá của nàng, như một ngọn lửa, từ từ làm cho trái tim nàng ấm áp trở lại.

Tương Vân cũng thật không ngờ tới, hắn lại cùng với Tương Thu Thanh, muội muội của nàng cấu kết cùng với nhau. ĐÔI CẨU NAM NỮ ĐÁNG CHẾT!!!!!!

"Tiểu thư! Người đừng khóc nữa! Nhìn người khóc, em cũng sẽ khóc!". Hỉ Thước lo lắng nhìn Tương Vân, cũng không hiểu nổi chủ tử của mình đang nghĩ gì, đành chỉ nhẹ nhàng dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng.

Tương Vân nơi khóe miệng hiện ra một nụ cười khó hiểu, nói với giọng điệu trào phúng:"Ngươi không biết rồi, Hỉ Thước! Ta đây là đang rất vui vẻ!!!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top