Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Chỉ là bắt đầu (1)





"Cha nói gì vậy? Tâm của nữ nhi đương nhiên phải có cha rồi. Chỉ là con gái không biết mình làm sai ở chỗ nào, để cho cha nổi giận như vậy. Con gái chưa nhìn thấy người đã nghe âm thanh giận dữ rồi a!" Âm thanh quen thuộc này là của...Tương Vân!

Mọi người dồn sức chú ý lại thì thấy Tương Vân thước tha đi ra từ chỗ tối, phía sau mang theo tiểu nha hoàn Hỉ Thước.

"Tương Vân, ngươi..." Tương Thu Thanh khó có thể tin mà nhìn nàng, không nhịn nổi gọi thẳng tên húy.

"Làm càn, Tương Thu Thanh ngươi càng ngày càng không tuân thủ lễ giáo, lại gọi thẳng cả tục danh của đại tỷ, hẳn là mẫu thân không có tận tâm giáo dục quy củ của phủ Thừa Tướng cho ngươi?" Tương Vân trợn mắt ngoác mồm nhìn Tương Thu Thanh chậm rãi mở miệng nói, một chữ nàng nói đều khiến cho sắc mặt của Tương Thu Thanh xám lại một phần.

Tương Thu Thanh cắn vào môi dưới, từng chữ mà Tương Vân nói đều là vết dao đâm vào ngực nàng một cái. Nàng biết rõ Tương Thu Thanh bình sinh để ý nhất là sự khác biệt của thân phận thứ nữ cho nên cứ đem chuyện này ra nói.

Tương Vân, xem như ngươi lợi hại!

Tiếp theo Tương Vân hướng về lão phu nhân dịu dàng cúi đầu, ôn nhu nói: "Vân nhi thỉnh an tổ mẫu." Nói xong liền đi tới bên người lão phu nhân, dìu cánh tay của bà rồi nói: "Đêm nay là làm sao lại lao sư động chúng như vậy?" Nói rồi, nàng nhìn Thừa Tướng hỏi: "Vì sao cha lại căm tức như vậy?" Thừa Tướng nhìn thấy Tương Vân hoàn toàn không có một chút tổn hại đứng đó, lửa giận liền bớt đi mấy phần.

Lâm Mạn Như thấy Tương Vân biểu hiện như người không có liên quan đến chuyện này, tâm trạng liền sốt ruột muốn kéo nàng xuống nước, liền nói: "Vân nhi, ngươi là thiên kim cao quý của phủ Thừa Tướng, muốn cái gì không có? Nếu muốn xuất giá thì nói với mẫu thân một câu, hà tất...làm ra những chuyện nhơ nhớp như thế này?" Vừa nói xong, Lâm Mạn Như lấy trong tay ra một cái yếm, làm như đau lòng vứt nó ở trên mặt đất.

Tương Vân nhếch miệng lên một nụ cười lạnh, Lâm Mạn Như đây là muốn đem nàng lôi xuống nước a! Có điều lần này, ngươi đã tính sai rồi!

Tương Vân ngồi xổm xuống, nhặt cái yếm lên, để ở trong tay mà tỉ mỉ xem xét. Nàng không nói lời nào, cũng không có bất kì lời giải thích.

Thừa tướng thấy thế, cho rằng Tương Vân ngầm thừa nhận gian tình, tức đến nổ phổi cho Tương Vân một bạt tai, quát lớn nói: "Nghịch nữ! Thể diện của Tướng phủ đều bị ngươi làm cho mất hết!"

Tương Vân miễn cưỡng chịu một cái tát kia, nhưng nàng cũng không có phẫn nộ, mà là vô cùng vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến có chút đáng sợ. Nàng chậm rãi lau đi vết máu ở khóe miệng, nàng nhìn phụ thân khẽ cười nói: "Phụ thân lẽ nào vì một cái yếm liền đã có thể xác định tội lỗi của con sao?" Thừa Tướng nhìn Tương Vân như vậy, nhất thời không thể nói nên lời.

"Lẽ nào đồ vật riêng tư như vậy rơi vào tay kẻ khác lại không thể chứng minh điều đó sao?" Tương Thu Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định nói.

"Muội muội làm sao kết luận được cái yếm này nhất định là của ta chứ?" Tương Vân bình tĩnh nhìn Tương Thu Thanh, khóe miệng cong lên một độ cong vô cùng đẹp đẽ.

Tương Thu Thanh bị Tương Vân hỏi như vậy thì sửng sốt vài giây, nhưng rất nhanh liền yên lòng. Cái yếm này là do nàng để Thanh Thanh trộm từ Lân Vận các cho nên không thể có gì sai sót. Chỉ cần một mực chắc chắn cái yếm này là của Tương Vân, phụ thân vì mặt mũi của phủ Thừa Tướng sẽ không tha cho Tương Vân. "Chuyện này có liên quan đến danh dự của tỷ tỷ, muội muội làm sao dám nói bậy? Chỉ là hình thêu trên cái yếm có phần quen mắt, rất giống cách thêu của các nha đầu trong Lân Vận các, vì lẽ đó ta mới..." Tương Thu Thanh vừa nói vừa lấy lại cái yếm trong tay Tương Vân.

"Muội muội cũng thật là tinh tường. Có điều ta vừa nghĩ, vật liệu của cái yếm này chính là vải dệt Vân Cẩm. Ta tuy là đích nữ của phủ Thừa Tướng, nhưng cũng không phải là đứa con được sủng ái nhất cho nên những thứ xa xỉ như vải dệt Vân Cẩm thì làm sao mà có được?" Dứt lời, lại chuyển hướng tới Thừa Tướng mà nói: "Phụ thân nếu muốn biết cái yếm này thuộc về ai thì có thể đi đến kho hàng nhìn qua ghi chép một chút. Nếu ta nhớ không nhầm, năm ngoái tiến cống ba cuộng vải dệt Vân Cẩm, thánh thượng đều thưởng cho phụ thân. Một thớt vải đã may tân bào cho phụ thân, một thớt may đồ mới cho tổ mẫu, còn một thớt là..." Tương Vân dừng một chút, không tiếp tục nói.

Lâm Mạn Như nghe đến đó sắc mặt nhất thời trắng bệch. Đúng là thánh thượng đã đem ba cuộn vải dệt Vân Cẩm thưởng cho Tướng phủ, mà thớt thứ ba là cho nàng. Cái yếm này tuy nhìn xa lạ, nhưng mà vật liệu vải dệt Vân Cẩm...chuyện này chính là đang dẫn lửa thiêu thân a!

"Tương Vân, ngươi nói nhăng gì đó? Cái yếm này làm sao lại có thể là của mẫu thân được? Nhất định là ngươi muốn hãm hại mẫu thân!" Tương Thu Thanh lớn tiếng nói.

"Muội muội làm sao vậy? Ta chưa từng nói cái yếm này là của mẫu thân! Vải dệt Vân Cẩm là phụ thân ban cho mẫu thân không sai, nhưng cái yếm này rõ ràng thêu một chữ "Thu" nha." Tương Vân vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn lại cái yếm kia.

"Thanh nhi, chuyện này là thế nào?" Thừa tướng vừa thấy cái yếm là thuộc về ái nữ liền không nhịn được cuống lên. Dù sao cũng liên quan đến danh tiết nữ tử, hắn kiên quyết không thể để cho danh tiết của Tương Thu Thanh bị hủy vì chuyện này.

Tương Thu Thanh "rầm" một tiếng quỳ xuống, nhìn Tướng gia nói: "Cha, cái yếm này...Con gái cũng không biết vì sao lại là của con gái, mong cha tra rõ ràng sự việc!" Nói xong liền dập đầu mấy cái.

"Là ngươi, là ngươi muốn hại ta!" Tương Thu Thanh hai mắt đỏ chót mà nhìn Tương Vân, ai biết Tương Vân nhẹ nhàng nở nụ cười nói: "Ta vì sao lại muốn hại ngươi? Hại ngươi vì sao lại ra tay ở Lân Vận các? Này không phải làm cho ta thêm tiếng xấu sao?"

"Ồ, đây là người nào?" Tương Vân nhìn nữ tử tóc đen ngồi ở dưới đất mở miệng nói.

Ánh mắt của mọi người cũng bị lời nói của nàng mà thu hút. Gia đinh vén tóc nàng lên, nàng lại là A Chu!

A Chu là người của Tương Thu Thanh, vào giờ phút này quần áo xốc xếch xuất hiện ở Lân Vận các, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

"Này không phải A Chu sao? Bởi vì tóc đen che mặt, nhìn qua cũng là giống ta đến mấy phần. Nếu ta không ở đây, thật có thể đánh tráo người cũng được." Tương Vân như lơ đãng nói, kì thực là đang nói bóng gió cho tất cả mọi người biết, nếu như hôm nay nàng không có mặt ở Tướng phủ, hôm nay nàng nhất định bị bêu danh thiên hạ.

Nghe Tương Vân nói như vậy, vẻ mặt của Tương Thu Thanh cùng Lâm Mạn Như lập tức thay đổi. Tương Vân là đang phản kích! Thật không nghĩ tới con mèo ngày xưa hôm nay lại biến thành cọp, nghĩ tới đây, Lâm Mạn Như nghiến răng nghiến lợi.

"Có lẽ bên trong chuyện này có hiểu lầm gì đó?" Lâm Mạn Như đương nhiên không thể để con gái của chính mình không những mất công mà còn chịu đựng oan ức này.

"Hiểu lầm? Còn có thể hiểu lầm sao? Người đâu! Đem A Chu xuống loạn côn đánh chết!" Tương Hiền tức giận trùng thiên nói: "Cấm túc phu nhân và nhị tiểu thư một tháng!"

"Cha..." Tương Thu Thanh vừa mới được dỡ bỏ lệnh cấm, bây giờ lại bị nhốt một tháng, nàng thật không thể cam tâm.

"Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại đi!" Tương Hiền không muốn nhiều lời, tay áo vung lên một cái liền rời đi.

Quả nhiên là con gái được sủng ái, phạm phải sai lầm như vậy phạt một tháng cấm túc. Nếu thay đổi là Tương Vân nàng, e sợ có chết đi thì người cũng không chú ý tới. Nghĩ tới đây, Tương Vân cười lạnh. Tương Thu Thanh, Lâm Mạn Như, tháng ngày còn dài, chúng ta từ từ mà hưởng thụ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top