Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Đứng nhất bách hoa





Thế nhưng cho đến khi Hoàng Hậu đem thêu phẩm của Tương Vân biểu diễn ra, thì bốn phía đều kinh ngạc. Hóa ra, tấm thêu phẩm này không có bị biến dạng, ngược lại, Tương Vân vốn là ở trên lụa thêu một khóm Mẫu Đơn, nhưng nước trà bị đổ lên vừa đúng, đưa hình Phượng Hoàng nàng thêu ẩn hiện ở mặt sau hiện lên, một bức Phượng xuyên Mẫu Đan vô cùng sống động xuất hiện trước mặt mọi người.

"Song diện thêu?!" Vẫn luôn ở một bên im lặng không lên tiếng Long Duẫn Khiếu liền mở miệng nói. Vị Nữ Chân đích nữ của tướng phủ này thật làm người ta kinh ngạc, tuy là lớn lên ở nơi thôn quê nhưng thực sự không thể đem ra để so sánh với những quý nữ được nuôi dưỡng từ nhỏ ở nơi kinh thành này, quả thực những cô nương này đều kém xa nàng. Thậm chí có thể nói, nàng chỉ có thể hơn chứ không bao giờ kém. Hắn không khỏi nhìn Tương Vân thêm vài lần, nữ nhân này quả thực quá đặc biệt, khí chất xuất thần, vô cùng biết điều. Nữ nhân xinh đẹp hắn đã gặp qua nhiều, nhưng đặc biệt như này lại quá ít.

Tương Thu Thanh nghe thấy Long Duẫn Khiếu nói ra mấy chữ "Song diện thêu" thì trong lòng biết là chuyện không tốt, trên cõi đời này người tinh xảo có đến hàng vạn hàng nghìn người, thêu nghệ tinh xảo cũng chỉ có trăm ngàn người, nhưng là trong trăm người đấy cũng chẳng có mấy ai có thể thuần thục được song diện thêu, bởi vậy mới có thể hiểu được song diện thêu là một phương pháp thêu vô cùng phức tạp. Không nghĩ tới nha, nàng luôn đánh giá thấp Tương Vân, vốn tưởng nàng sinh sống ở nơi chùa miếu lâu năm, đối với nhiều chuyện đều nên là không biết gì, không ngờ, nàng ta lại ẩn giấu sâu sắc như vậy!

Hoàng Hậu nhìn về phía Tương Vân, trong mắt hiện ra mấy phần tìm tòi tra cứu, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười hiền lành, bà nhìn vào nữ tử khuôn mặt lạnh nhạt trước mặt ôn hòa nói: "Tương Vân phải không? Bổn cung có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo."

Tương Vân hơi hạ thấp người xuống nói: "Tương Vân kính cẩn lắng nghe." Hoàng Hậu nhìn nàng đoan trang tú lệ như vậy trong lòng lại càng vui mừng. Liền hướng nàng ngoắc ngoắc tay nói:"Mau, đến trước mặt bổn cung." Tương Vân nghe vậy liền nhẹ nhàng từng bước từng bước đi lên, dáng vẻ đoan trang, không thua kém gì các vị công chúa, hoàng tử trong cung, thâm chí, trong lúc vung tay nhấc chân liền tạo ra cảm giác người xung quanh hoàn toàn là một loại khí chất cao quý. Hoàng Hậu tinh tế đánh giá Tương Vân, cô gái này khí chất lạnh lùng, không thể đem so sánh với những người bình thường, tuy rằng dung nhan sinh ra không được diễm lệ như muội muội, thế nhưng tài hoa tu dưỡng được đem so với tất cả nữ tử ở đây đều là chỉ có hơn chứ không có kém.

"Đúng là một hài tử đoan trang, thanh nhã." Hoàng Hậu hài lòng nói: "Lúc nãy thấy ngươi pha trà và thêu, công phu này tuyệt đối không phải một sớm một chiều mà có thể luyện thành, không biết Vân nhi ngươi là học ở nơi nào?" Hoàng Hậu cũng không khách sáo, trực tiếp gọi một tiếng "Vân nhi" để xưng hô với Tương Vân, cảm giác như Tương Vân chính là con gái của mình.

"Hồi nương nương, thần nữ thưở nhỏ ở Lan Nhược Tự lớn lên, kĩ năng pha trà và thêu mày là do thần nữ khi còn nhỏ có hứng thú, tự mình nghiền ngẫm mà thành, vẫn chưa có học từ người nào khác." Tương Vân một mực cung kính nói.

"Nói cách khác Vân nhi ngươi đây là do thiên phú mà thành?" Hoàng Hậu nhìn về phía Tương Vân ngoại trừ vẻ mặt tán thưởng còn có mấy phần kinh ngạc. Chỉ thấy Tương Vân khẽ gật đầu nói: "Thần nữ tự bêu xấu rồi."

Hoàng Hậu thấy nàng không kiêu không vội, liền tăng thêm mấy phần hảo cảm, liền đứng dậy, nắm tay nàng nói: "Bổn cung cùng ngươi cảm thấy vô cùng hợp ý, ngươi có thể nguyện làm nghĩa nữ của bổn cung?"

Bốn phía nghe thấy vậy, lại một lần nữa cả kinh.

Phải biết, ánh mắt nhìn người của Hoàng Hậu vô cùng uyên thâm, có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Hậu trong mười năm qua chỉ có một nữ tử duy nhất chính là Tương Vân nàng, càng khỏi nói nhận Tương Vân nàng làm nghĩa nữ là đặc biệt vinh dự.

Những quý nữ ở đây bắt đầu trách cứ bản thân ánh mắt kém cỏi, trông mặt mà bắt hình dong, các vị hoàng tử cũng nhìn về phía Tương Vân, ánh mắt từ không hề có chút hứng thú đều đổi thành vô cùng chăm chú, phải biết, Tương Vân chính là nghĩa nữ Hoàng Hậu khâm điểm, nếu như có thể được nàng lưu tâm đến, như vậy có thể nói con đường thăng tiến sẽ trở nên vô ưu.

Mà Tương Thu Thanh khi nghe Hoàng Hậu phong Tương Vân làm nghĩa nữ thì mặt trở nên trắng bệch, nàng vốn dĩ cho rằng lần này nhất định có thể hòa nhau đoạn đường, không ngờ chính là dùng thủ đoạn hãm hại người khác lại bị chính người khác gán cho cái mác vỏ bọc. Điều này làm cho nàng làm sao có thể không giận, làm sao mà có thể không oán đây!

Đến cuối cùng chọn ra Bách hoa chi khôi, Tương Vân không nghi ngờ chút nào nhận được công nhận của tất cả mọi người. Tiệc rượu tản ra, một vài vị quý nữ im lặng không lên tiếng cũng đến kết thân, những người khi bắt đầu còn trêu chọc, trào phúng y phục của Tương Vân keo kiệt không có phần phong nhã liền mặt mày xám xịt, đến để chịu đòn nhận tội. Tương Vân khẽ mỉm cười bỏ qua, người làm việc lớn hà tất phải câu nệ tiểu tiết.

Lúc này Long Hi Nhi dắt Tương Thu Thanh đi tới, Long Hi Nhi biết, nhất định trong lòng Tương Thu Thanh không thể nuốt trôi cơn giận này, nếu như không có Tương Vân là chướng ngại vật, Tương Thu Thanh mới chính là người đứng đầu hiện tại. Tương Vân đoạt giải nhất, không chỉ có Tương Thu Thanh không muốn nhìn, mà còn có cả Long Hi Nhi nàng đây đều có phần tức giận.

"Thỉnh an công chúa" Tương Vân thấy Long Hi Nhi tiến tới hung hăng nhưng cũng không hoảng sợ, như thường lệ hướng phía nàng ta hơi cúi cúi người. Long Hi Nhi vốn không ưa Tương Vân vân đạm phong khinh, chung quy muốn bắt lỗi nàng một chút. Tiếc rằng nha đầu này tuy lớn lên ở nông thôn nhưng so với nàng là công chúa chính tông kia lại càng thông thạo lễ nghi trong cung, một kế không được liền sinh ra kế khác.

"Tương Vân tỷ tỷ đa lễ rồi, lúc nãy mẫu hậu ta vừa nhận người làm nghĩa nữ, danh phận của ngươi vẫn là hơn ta nửa cái tỷ tỷ, ngươi làm sao lại có thể hướng về phía ta hành đại lễ như vậy chứ?" Long Hi Nhi đột nhiên thay đổi thái độ, quay về phía Tương Vân nhu hòa cười. Tất nhiên Tương Vân sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ Long Hi Nhi thực sự hướng về phía mình tung cành ô-liu, liền nhân tiện nói: "Công chúa sao có thể nói như vậy, công chúa là quân, Tương Vân là thần, quân thần khác biệt, không thể vượt quá bổn phận." Long Hi Nhi thấy Tương Vân cũng không lấy thân phận cao kia, liền kéo lấy tay áo của Tương Vân:"Y phục của Tương Vân tỷ tỷ thật là mỹ lệ! Hi nhi là không ngừng ngưỡng mộ, không biết tỷ tỷ có thể hay không vì Hi nhi làm một bộ giống như vậy, Hi nhi lần sau tham gia tiệc rượu chắc chắn sẽ nói cho các tỷ muội của mình là y phục đều do công của Tương Vân tỷ tỷ mà thành, nói không chừng tỷ tỷ sẽ được ban thưởng rất nhiều nha." Long Hi Nhi vẫn là giữ nguyên nụ cười vui tươi, nhưng là nụ cười này lại mang ý ác độc vô cùng. Lời này bên ngoài là đang nói tài năng thêu của Tương Vân vô cùng xuất chúng, kì thực là đem Tương Vân đánh đồng với những tú nương đang cầu chủ nhân ban thưởng kia, điều này bất kể nói thế nào thì đối với Tương Vân đều là đang làm nhục phẩm chất của nàng.

(tung cành ô-liu : nghĩa là biểu tượng của sự hòa bình các tỷ muội ạ ^^ Mình thấy để thế hay nên là không thay đổi, mong mọi người đừng trách nha <3)

Nhưng Tương Vân lại không cáu không giận, cứ mỉm cười nói: "Công chúa trêu đùa, Tương Vân khiếm nhã, y phục này chỉ là Tương Vân thêu để thưởng thức, chính là đưa cho nha hoàn trong phủ còn không thích hợp, huống chi người thân thể ngọc ngà chân quý, sợ là y phục này không xứng rồi. Y phục này thêu pháp cũng đơn giản, công chúa thiên tư thông tuệ, để ngày nào đó ta tự mình đến phủ dạy cho công chúa cách thêu." Tương Vân ngữ khí thanh đạm, mặt mỉm cười. Ở bề ngoài thì nàng chính là đang hạ thấp chính mình để tìm đường lui, nhưng Long Hi Nhi sao có thể là hạng người ngu xuẩn chứ? Nàng đương nhiên là nghe được trong lời nói của tương Vân là có ý giễu cợt, ý của Tương Vân chính là Long Hi Nhi nàng so với một tiểu nha hoàn không có gì khác biệt, còn bóng gió trào phúng nàng không có không hề có chút sở trường thêu nào. Long Hi Nhi mặt đều cáu đến nỗi trắng bệch, nhưng nàng không thể ngang nhiên mà phản bác lại, chỉ có thể đứng im một chỗ.

Lúc này Long Duẫn Khiếu để ý tới các nàng, hắn đối với Tương Vân đã sớm nổi lên lòng hiếu kỳ. Hắn biết rõ Long Hi Nhi là người rất hay ghen tị, không phải người hiền lành, nếu như có thể giúp Tương Vân giải vây, có thể để nàng chú ý tới mình, nhường phủ Thừa Tướng lại cho hắn sử dụng, có được Tương Vân, đối với hắn đại kế bách lợi không một chút nào tai hại.

"Hi nhi, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Hoàng Hậu nương nương chính là đang tìm ngươi đó." Long Duẫn Khiếu thấy Long Hi Nhi sắc mặt không tốt nên liền có "lòng tốt" nhắc nhở. Tương Thu Thanh nghe được thanh âm quen thuộc này lại có chút thất thần, nàng giương mắt, thấy người tới đây là Long Duẫn Khiếu, sắc mặt không khỏi có chút đỏ. Từ sự tình rơi xuống nước lần trước Long Duẫn Khiếu vì mình mà giải vây xong, nàng liền không có một khắc nào quên được hình bóng của Long Duẫn Khiếu. Bách hoa thịnh yến lần này nàng muốn đoạt giải nhất cũng là có chủ ý, nàng muốn gây nên sự chú ý của Long Duẫn Khiếu, tình hình trước mắt, nàng đây là.... Thành công sao?

Chỉ thấy Long Hi Nhi giậm chân một cái rồi bỏ đi, Long Duẫn khiếu thấy Long Hi Nhi rời đi liền hướng phía Tương Vân cúi chào, sau đó cất cao giọng nói: "Tại hạ Long Duẫn Khiếu diện kiến Tương Vân cô nương."

Tương Vân nghe thấy vậy cũng không nhìn hắn, tự ý đi ra, bên trong mí mắt buông xuống tất cả đều là căm ghét. Long Duẫn Khiếu, ngươi vẫn là như trước khiến người khác ghê tởm, vì đạt được mục đích của chính mình ngươi đều không từ thủ đoạn nào.

Long Duẫn Khiếu hết sức không rõ, Tương Vân tuy nói khí chất toàn thân có hơi lạnh nhạt, nhưng cũng không phải như vậy không có chút tình người nào chứ, chính mình vừa giúp nàng giảy vây, nàng nhưng không một câu cảm tạ thông báo cũng không có. Điều này làm cho hẳn rất tức giận, nhưng cũng để cho hắn dấy lên ý nghĩ muốn chinh phục dục vọng của nàng.

"Vương gia hảo." Tương Thu Thanh thấy ánh mắt của Long Duẫn Khiếu đã bị Tương Vân dắt đi hơn nửa, không cam lòng nói. Long Duẫn Khiếu đem ánh mắt đang hướng về phía Tương Vân thu hồi lại, ánh mắt lại đặt ở trên người Tương Thu Thanh. Tương Thu Thanh chính là Tướng phủ thứ nữ, dựa vào nương của mình mới bò lên được vị trí hiện tại, địa vị cùng với tầm hồn tuy không thanh tú bằng Tương Vân, nhưng cũng may sinh ra có được bộ mặt nghiêng nước nghiêng thành để bày ra. Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ muốn lùi lại mà cầu việc khác, thế nhưng Long Duẫn Khiếu lại không như vậy. Nữ nhân xinh đẹp hắn đã gặp qua nhiều, nhưng để hắn trải ra đại kế, hắn chỉ gặp qua có Tương Vân mà thôi. Tương Thu Thanh tuy xinh đẹp, nhưng cũng chỉ phù hợp để xem xét thoáng qua, không chừng còn có thể dựa vào nàng để tới gần Tương Vân. Nghĩ tới đây hắn hướng nàng khiêm tốn cười một tiếng: "Tương tiểu thư liệu có hứng thú cùng ta đi dạo nơi biệt viện?" Tương Thu Thanh vui vô cùng, đương nhiên là vui mừng gật đầu đồng ý, theo Long Duẫn Khiếu cùng đi du lãm biệt viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top