Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Hư tình giả ý




Lan Nhược Tự là ngôi đền gần kinh thành, nổi tiếng là vô cùng linh thiêng. Trong kinh thành từ người có uy quyền nhất đến người thấp kém nhất ai nấy cũng đều đến Lan Nhược Tự để cầu phúc, cầu duyên. Nay Lan Nhược Tự bất ngờ xuất hiện đại hỏa hoạn, nhất định Hình bộ sẽ phái người đến để làm rõ chuyện.

"Tiểu thư! Đã tới nơi.". Hỉ Thước khẽ nhắc Tương Vân để nàng chuẩn bị sẵn sàng.

Tương Vân chậm rãi mở mắt ra, ngồi ngay ngắn trong xe ngự, trên môi nở ra một nụ cười đầy ý vị.

Nàng kiếp trước là đã nâng đỡ tên tiểu tử Long Duẫn Khiếu để cho hắn có thể ngồi lên bảo vị. Nay trở về đúng tại thời điểm này, nàng nhất định sẽ làm cho bọn tiểu nhân đã hãm hại nàng viễn viễn không ngẩng được đầu lên.

Tương Vân lại một lần nữa trở về nơi quen thuộc này, nơi mà nàng đã quá rõ trong suốt thời gian qua. Chẳng qua, phong cảnh hiện giờ thật khác xa so với tâm tình của người đang ngòi trên xe ngựa. Nàng nhìn cảnh vật mà như không nhìn, chẳng hề bận tâm.

"Hỉ Thước, nếu có ai đến tìm ngươi hỏi chuyện của ta thì ngươi liền nói những vết thương trên mặt không quá nghiêm trọng, nhưng vết thương trên thân thể thì không thể nào nói rõ.". Tương Vân tựa ở trên giường, giao cho Hỉ Thước mệnh lệnh đầu tiên, bởi nàng biết, di nương của nàng- Nhị phu nhân của phủ Thừa Tướng, cũng là nương của Tương Thu Thanh chắc chắn sẽ phái người đến.

Hỉ Thước hơi run, trong lòng có bao nhiêu thắc mắc muốn làm rõ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của chủ tử thâm thúy như vậy, con mắt nhìn tựa như không thấy đáy kia làm cho nàng bao nhiêu nghi vấn trong lòng đều hạ xuống. Tiểu thư của nàng đã dặn dò như vậy, nàng cũng không cần nhiều lời, chỉ cần nàng làm theo là được.

Hỉ Thước không hề đắn đo mà trả lời:"Vâng thưa tiểu thư! Em đã rõ việc cần làm."

Tương Vân nơi đáy mắt hiện ra một chút hài lòng, nàng biết Hỉ Thước là một nha đầu tốt. Nàng nhất định sẽ đối xử thật tốt với nha đầu này, liền sẽ không để nàng phải một lần nữa chết thảm!

Không ngoài dự đoán của Tương Vân, không bao lâu sau, Hỉ Thước liền tới bẩm báo có người đến hỏi thăm tình hình của nàng.

"Tốt lắm!". Tương Vân đáy mắt đều hiện ra tia trào phúng. Nàng kiếp trước thực sự đã quá mê muội rồi, lúc trước cảm thấy có người đến hỏi thăm như vậy liền nghĩ là quan tâm tới nàng. Nên kiếp trước nàng đã bị hai mẹ con Tương Thu Thanh giở trò tiểu nhân trước mắt!

"Tiểu thư! Theo nô tỳ thấy thì Nhị phu nhân và Nhị tiểu thư đều đến rồi. Người cùng họ cũng là....". Hỉ Thước nói đến đây lại ngập ngừng, cuối cùng nha đầu này cũng hạ quyết tâm, nhất định phải nói ra. "Tiểu thư à! Dù sao người cùng Nhị phu nhân và Nhị tiểu thư..... Dù sao cũng là khác nhau về tâm địa. Nhị phu nhân là thấy người cũng đã trưởng thành, muốn thấy người cũng chỉ là để tính kế hại người mà thôi!!!!". Cuối cùng Hỉ Thước cũng dám mở miệng. Hỉ Thước là mặc kệ tiểu thư có trách phạt nàng không hiểu chuyện mà nói những lời hồ đồ nhưng hôm nay nhất định phải nói ra.

Nhìn bề ngoài ai cũng thấy hai mẹ con Tương Thu Thanh đối đãi với Tương Vân rất tốt, đều coi như con ruột mà bao dung, tình cảm tỷ muội thân ái. Nhưng trên thực tế, Tương Vân đều đang bị bọn tôi tớ xem thường, không thèm cung kính, không bỏ vào mắt vị Đại tiểu thư phủ Thừa Tướng nữa.

Hỉ Thước liền đưa mắt nhìn về phía Tương Vân, thấy trên mặt chư tử của mình không hề lộ ra chút biểu cảm, nàng vội vàng quỳ xuống đất. "Tiểu thư! Nô tỳ không phải là cố ý chia rẽ tình cảm của người với Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư! Nô tỳ chỉ....".

Tương Vân tinh tế đặt ngón tay trở của mình trên môi, ra hiệu cho Hỉ Thước im lặng. không gian bấy giờ lặng thinh, qua bức rèm che liền nghe thấy có âm thanh. Hỉ Thước thấy vậy liền cuống quít đứng lên, hướng ra phía ngoài, đầu cúi thấp xuống.

"Ngươi cái nha đầu này, sao ngươi không sớm nói cho ta biết Nhị nương cùng muội muội đã đến. Ta ở trên giường như thế này không hành lễ với Nhị nương còn ra cái thể thống gì chứ hả!!!" Tương Vân trừng hai mắt ném về phía Hỉ Thước một cái nhìn sắc lạnh, ngữ khí của nàng lại vô cùng nặng nề. Hỉ Thước thấy như vậy cả cơ thể đều run run, vẻ sợ sệt hiện lên rõ ràng. Mà tất cả những thứ này đều rơi vào mắt của Tương Thu Thanh đang đứng ở đây.

Âm thanh đấy vang như vậy làm sao có thể giả vờ như không nghe thấy, Nhị phu nhân vội vàng tiến về phía đầu giường, ngồi xuống thuận tiện vươn tay ra nắm lấy tay Tương Vân:"Vân nhi,ngươi hà tất không cần tức giận. Ta biết ngươi là hiếu thuận hiểu rõ quy củ lễ nghi nhưng ngươi đang bị thương thế như vậy vẫn là nên nằm trên giường nghỉ ngơi! Ta tuy không hạ sinh ra ngươi nhưng tình cảm đều như mẫu tử ruột thịt, ngươi không cần đa lễ, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe nha!".

Sau đó bà ta liền quay về phía Hỉ Thước nhẹ giọng nói:"Ta biết ý tốt của ngươi, đều là ngươi lo cho Vân nhi. Nha đầu này thật hiểu chuyện, ta cùng chủ tử ngươi liền không trách phạt!".

Tương Vân nước mắt đều trực trào, nắm chặt lấy tay bà ta, trong lòng như vẫn còn biểu lộ ra sự sợ hãi, run run nói:"Ta biết nhị nương là đều quan tâm ta, đau lòng vì ta! Phụ thân là Thừa Tướng, bao nhiêu ánh mắt đều là hướng về ta! Vụ hỏa hoạn ở Lan Nhược Tự quá khủng khiếp, may mà ta ở gần dòng suối không thì . . . ". Tương Vân nói đến đây nước mắt liền rơi lã chã, nhỏ nhẹ nói tiếp:"Ta đây là hướng về phía Nhị nương xin thỉnh tội!!!". Tương Vân mặt hiện lên bi thương, dáng vẻ như muốn chết đi cho rồi.

Tương Thu Thanh từ nơi đáy mắt hiện ra vẻ mừng rỡ, gương mặt xinh đẹp kia cũng đều cố để không tạo ra ý cười. Nàng ta cũng là đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi!

"Vân nhi ngươi chớ sợ hãi. Hoàng cung nhất định có thái y và thuốc tốt nhất để chữa trị cho ngươi! Ta cũng có rất nhiều loại thuốc chữa trị vết bỏng rất tốt, lát ta sẽ sai người đem đến cho ngươi. Nha đầu ngốc này, ngươi lần này là đã chịu khổ rồi, còn hướng ta tạ tội gì nữa!". Mắt bà ta đỏ lên, ôm Tương Vân vào lòng mà khóc.

Tưởng chừng ai nhìn vào cũng đều thấy xót thương thay cho Tương Vân, cũng là ngưỡng mộ tấm lòng của Nhị phu nhân lương thiện.

"Tỷ tỷ, người đừng khóc. Chỗ ta cũng có dược trị sẹo rất tốt, đều đem cho tỷ tỷ người nha!" Tương Thu Thanh nhẹ nhàng đến gần, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Tương Vân, mặt hiện lên vẻ cảm thông.

Tương Vân thấy vậy liền lấy khăn tay của Tương Thu Thanh đưa lên lau mặt một chút. Nang lại bi thương, sầu thảm nói với hai người này:"Để cho Nhị nương phải chê cười rồi. Vân nhi là có lỗi khi không thỉnh an người, đã là tội đáng trách. Tất nhiên là muốn thỉnh cầu Nhị nương thứ lỗi.". Cái khăn tay này Tương Vân liền thuận tiện đưa vào trong tay của Tương Thu Thanh, thấy nàng ta đang cố để không lộ ra vẻ hả hê trên khuôn mặt nàng ta, Tương Vân thầm cười lạnh vài tiếng.

Nhìn biểu tình hiện giờ của Tương Thu Thanh nàng thực sự rất chán ghét!

Nàng hiện tại nhắm mắt lại còn có thể nhớ lúc trước là phải hứng chịu bao nhiêu sỉ nhục mà Tương Thu Thanh ban cho, hận không thể lấy đao mà phanh thây, băm nhỏ cái người trước mắt. Nhưng bây giờ vẫn là nên nhẫn nhịn.

Nhị phu nhân là đã quản lý nội bộ phủ nhiều năm như vậy, nhanh chóng phản ứng lại, dịu dàng nói:"Ngươi bị thương, không thể đứng lên hành lễ là chuyện đương nhiên, ta không hề trách ngươi. Thanh nhi, ngươi là cũng nên học tập tỷ tỷ của mình, ở nhà thì tốt rồi, đến lúc ra bên ngoài đừng làm mất danh dự của mình, rồi để chịu ủy khuất quay về!"

Tương Thu Thanh liền mắc cỡ, nũng nịu một hồi làm như bị nương của nàng ta trêu ghẹo đến e lệ.

Một hồi lâu sau Tương Vân liền nói:"Nhị nương à, lúc nãy ta là đã làm người cùng muội muội hiểu lầm rồi. Trên người ta thực ra không có vết bỏng." Tương Vân cảm thấy có chút ngượng ngùng, theo đó như là dòng cảm xúc từ trong đáy lòng của nàng dâng lên:"Ta thấy Nhị nương đến thăm ta, không kìm được lòng mình nên đã bật khóc, muốn làm nũng trước mặt người mà thôi, Quả thực ta chỉ là trầy da, xước thịt mà thôi.". Tương Vân vừa nói vừa để lộ ra cánh tay, đúng là trên cánh tay nõn nà đó có vết trầy da, nhưng nếu đem đi so với vết bỏng thì thực là không có vấn đề gì.

"Lúc nãy là do ta toàn bộ khóc lóc trước mặt Nhị nương và muội muội, để hai người chê cười rồi. Nhưng thật ra có điều này.....". Nói đến đây Tương Vân ngập ngừng, muốn nói lại thôi, đưa cặp mắt sưng đỏ của mình liếc nhìn Tương Thu Thanh một chút rồi nói:"Hạ nhân trong phòng các ngươi đều lui xuống hết cho ta!"

Tương Thu Thanh trợn to hai mắt nhìn Tương Vân đưa cánh tay bị trầy da kia đuổi bọn hạ nhân xuống trong lòng có chút oán giận nói:"Tỷ tỷ sao không nói rõ ràng ra, giờ lại đem bọn hạ nhân cho lui xuống là có ý gì?". Tương Thu Thanh nguyền rủa trong đầu, chết tiệt tiện nhân Tương Vân, tại sao lại chỉ có chút trầy da kia thôi chứ? Nàng ta càng nhìn vào cái tay trắng nõn với làn da non nớt, mềm mại kia lại càng thêm phần tức giận.

Tương Thu Thanh liền nghĩ, phải chăng là Tương Vân có vết thương nặng, không muốn để cho bọn hạ nhân biết nên liền không nói ra. Nay đã cho bọn hạ nhân lui xuống ắt hẳn có điều quan trọng. Tương Thu Thanh có chút chờ mong. Nhìn chằm chằm vào thân thể của Tương Vân, mong rằng sẽ xuất hiện trên đó một vết bỏng làm người nhìn phải kinh thiên động địa.

"Muội muội sao vậy? Không cảm thấy vui mừng khi tỷ tỷ ta chỉ nhẹ nhàng trầy xước da hay sao?" Tương Vân làm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào Tương Thu Thanh, thanh âm vút cao mà lại làm cho lòng người nao lúng. Lời nói này của Tương Vân như một lời cảnh báo hướng về phía Tương Thu Thanh.

Tương Thu Thanh hơi run sợ, trong lòng căm giận, nhưng không để lộ ra. Nàng ta tóm chặt vào chiếc khăn tay, trên mặt để lộ ra một nụ cười gượng:"Ta đều là quá lo lắng cho tỷ tỷ, nghe được những lời này của tỷ tỷ trong lòng cũng bớt lo. Nhưng mặc dù là trầy da đi chăng nữa thì tỷ tỷ cũng nên dưỡng cho tốt! Thân là trưởng nữ ở Phủ Thừa Tướng có trên người vết thương đều là không tốt đẹp gì! Muội đã dặn hạ nhân chốc là sẽ đem dược đến cho người, đều là loại tốt nha, người nên dùng.".

Tương Thu Thanh khi biết Tương Vân chỉ bị thương nhẹ, trầy một chút da, trong lòng căm giận, nhịn đến mức như sắp nổ tung, một người bốc hỏa lên nhưng là nàng ta không dám để lộ, đàng nén nhịn. Tương Vân biết nàng kiếp trước đúng là bị mù, sao nàng có thể nghĩ một di nương mà lại yêu thương con của vợ cả được chứ! Nàng mu muội nghĩ hai người bọn họ không có thủ đoạn, nhận họ như là mẫu thân và muội muội của nàng. Nàng quả là đã nuôi rắn độc bên người rồi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top