Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Chi sách cứu tế (2)




Tương Vân dẫn Long Diệc Tuyết đến Lận Vân các nơi mình ở, Hỉ Thước đi theo phía sau Tương Vân cùng với Long Diệc Tuyết, nơm nớp lo sợ, chỉ sợ chỉ cần sơ ý một chút thôi cũng đắc tội với trưởng công chúa điện hạ, dù sao người hoàng thất cũng không dễ động vào. Nhưng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái chính là, vị trưởng công chúa này cả dọc đường luôn cùng với tiểu thư nhà mình cười cười nói nói, không có nửa điểm là vị công chúa kiêu ngạo tự cao tự đại, dường như nàng với tiểu thư nhà mình đã là bạn tốt từ lâu rồi. Nhưng nàng từ nhỏ đã theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư cũng chưa từng thấy tiểu thư qua lại thân thiết với ai, chứ đừng nói đến trưởng công chúa điện hạ thân phận cao quý này. Hỉ Thước liền lắc đầu một cái, tiểu thư nhà mình qua lại với trưởng công chúa là chuyện tốt, mình nhất định là nghĩ quá nhiều rồi.

Vào cửa, Tương Vân liền tự mình pha bình trà cho Long Diệc Tuyết, kiếp trước khi Long Diệc Tuyết đến thăm nàng thích nhất là uống trà do nàng tự mình pha, mỗi khi Long Diệc Tuyết đến tìm mình, nàng đều sẽ vì nàng ấy mà tự mình pha một bình trà, ưu tiên mời uống trà trước rồi nàng sẽ cùng Long Diệc Tuyết nói chuyện trên trời dưới đất.

Long Diệc Tuyết nhân lấy trà từ trong tay Tương Vân, nhẹ nhàng thưởng thức một chút, nàng đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra, giống như là nhiều năm trước đây Tương Vân cũng pha trà cho nàng như vậy, các nàng cùng nhau bàn chuyện trên trời dưới bể, nói bao nhiêu chuyện trên đất. Nàng không kìm nổi mà nói với Tương Vân: "Vân nhi, không biết vì sao, ta đối với ngươi luôn có một loại cảm giác như đã từng gặp nhau, cảm giác như chúng ta dường như đã quen biết từ rất lâu. Ngay cả khi ngươi pha trà cho ta ta cũng đều cảm thấy rất quen thuộc. Cái cảm giác này hết sức kì quái, ta nhất thời không thể giải thích được chuyện đang xảy ra, nhưng liệu có phải chúng ta đã biết nhau từ rất lâu trước đây rồi phải không? Ta biết nói như vậy là mạo phạm và vô cùng nực cười, rõ ràng chúng ta là lần đầu tiên gặp nhau, thế nhưng trong lòng ta lại luôn mang một cảm giác khó hiểu như vậy.".

Tương Vân không nói gì, chỉ nhìn Long Diệc Tuyết rồi mỉm cười, chỉ dùng tay ra hiệu mời nàng thưởng thức trà. Ưu tiên việc thưởng thức trà trước, sau đó Tương Vân mới mở miệng nói: "Gặp gỡ nhau chính là có duyên, cần gì phải đã từng quen biết? Không nói đến chúng ta đã từng gặp mặt nhau hay chưa, tất cả những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là vào giây phút này, chúng ta vừa gặp mà đã như quen, còn có cái gì có thể quan trọng hơn giây phút này chứ?".

"Nói rất đúng, Vân nhi, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta liền biết, ngươi cùng với những vị tiểu thư quan gia kia không hề giống nhau, phong thái trên người ngươi không phải là cái điệu bộ yểu điệu của những cô nương khác, mà chính là mang lại cảm giác lãng đạm hồng trần. tuổi của ngươi so với ta rõ ràng là nhỏ hơn, nhưng so với ta ngươi lại thấu đáo mọi chuyện hơn rát nhiều, đôi lúc ta cảm thấy có chút ghen tị." Long Diệc Tuyết một chút cũng không có cái vẻ tự cao tự đại của một vị công chúa, ngược lại cảm giác giống như một vị tỷ tỷ bình thường vậy. Hỉ Thước nhìn thấy công chúa như vậy, tất nhiên sẽ hiểu ra lí do vì sao mà tiểu thư nhà mình lại chủ động đồng ý kết giao, bởi vì vị công chúa này cùng với tiểu thư thực sự là giống nhau.

"Không có việc ắt sẽ không lên điện Tam Bảo, Diệc Tuyết hôm nay đến là có chuyện gì cần nhờ sao? " Tương Vân luôn là người thích đi thẳng vào vấn đề, đương nhiên là không thích cái thể loại bí bí hiểm hiểm.

Long Diệc Tuyết ôn hòa cười một tiếng rồi nói: "Phảii nói Vân nhi ngươi vô cùng thông minh, nhanh như vậy đã biết được ta có ý đồ nên mới đến. Ta như vậy cũng sẽ không giấu diếm ngươi, lần này tới tìm ngươi là vì muốn nhận một chút ý kiến của ngươi. Ngươi cũng biết, tháng năm hàng năm là thời kỳ lũ lụt, hồng thủy nước tràn thành lụt, tiền triều trị thủy hậu cung cứu tế tai họa, thế nhưng hàng năm vẫn luôn như vậy, không hề có biện pháp khắc chế, bởi vậy lần này ta muốn một lần có thể xử lí triệt để vấn đề lũ lụt này, một năm vất vả cả đời an nhàn." Long Diệc Tuyết cũng là người có tính tình thẳng thắn.

"Vậy ngươi đã có biện pháp trị thủy?" Tương Vân suy đoán, Long Diệc Tuyết đến tìm nàng trong đầu nhất định là đã tìm ra được biện pháp, giờ cái cần thiết chính là ý kiến của nàng.

Long Diệc Tuyết gật đầu, sau đó lấy ra một tờ bản đồ, đây chính là toàn bộ lãnh thổ mà mặt trăng hướng về. Nàng chỉ vào phía đông có một cái đầm lớn, từ xưa đến nay núi non sông nước đều là từ tây sang đông, biện pháp đầu tiên mà nàng nghĩ tới chính là đào một con kênh ngầm, để cho nó dẫn tới đầm lớn ở Phương Đông, đem hồng thủy từ phía tây đẫn sang hướng đông. Tương Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đây cũng có thể xem là một biện pháp tốt, vậy biện pháp thứ hai là?" Long Diệc Tuyết nhìn nàng nói: "Thứ hai chính là trồng cây khai hoang, ta đã đọc được trên sách cổ có viết cây cối có khả năng phòng ngự kiên cố đất cát, nếu là trồng cây thành rừng, như vậy nhất định có thể giảm được mức độ của dòng nước lũ.". Tương Vân nói: "Phương pháp này nhất định có hiệu quả, nhưng nhất định phải bắt đầu ngay từ bây giờ. Cổ ngữ có nói 'Mười năm trồng cây, trăm năm trông người' có thể nói đây là có thể phòng ngừa trước chuyện chưa xảy ra." "Ta còn có một phương pháp thứ ba, chính là đắp đê lên cao hơn, cũng xây dựng thêm đập lớn." Long Diệc Tuyết thuận tiện nói.

"Ý của Diệc Tuyết là muốn để cho ta chọn ra trong ba phương pháp một phương pháp hiệu nhất để thi hành đúng không? Tương Vân hiểu rõ ý của Long Diệc Tuyết. Long Diệc Tuyết biết rõ là mình đã không tìm nhầm người, vui vẻ nói: "Người hiểu ta chỉ có Vân nhi.".

Tương Vân khẽ mỉm cười nói: "Đối với vấn đề trị thủy ta biết rất ít, nhưng ta cho rằng, nếu muốn hạn chế được gốc rễ của vấn đề lũ lụt, nhất định phải kết hợp cả ba. Ba loại phương pháp này đều phải sử dụng, nhưng Diệc Tuyết là đang lo lắng đến vấn đề tiêu hao quá nhiều nhân lực và vật lực đúng không? Như vậy thì chúng ta chỉ cần đảo ngược lại con đường nó hướng tới cho thật tốt là được. Ví dụ như lũ lụt bắt đầu từ đầu nguồn liền xây đê đập cao lên, trồng cây trông rừng đồng thời khai thông kênh ngầm, đem hồng thủy hướng về phía ruộng hoang, như vậy có thể giảm bớt đi nhiều nhân lực cùng với vật lực, hơn nữa một mũi tên có thể trúng hai con chim. Vừa hạn chế được hồng thủy vừa có thể tưới nước cho ruộng đồng, Diệc Tuyết ngươi nghĩ như thế nào?".

Long Diệc Tuyết thông suốt sáng tỏ ra được vấn đề liền nói: "Ta luôn biết là người có thể trả lời được vấn đề này chỉ có ngươi! Nhưng chuyện này ta làm sao mà có thể nghĩ tới được đây! Quả nhiên vẫn là Vân nhi ngươi thông minh!" Nói xong nàng liền đứng dậy cáo từ với Vân nhi: "Vân nhi, lần này thực sự, thực sự cảm ơn ngươi, nếu như chi sách cứu tế lần này thành công, ngươi không thể không kể công! Ta sẽ thỉnh cầu với Phụ hoàng trọng thưởng cho ngươi! Ta giờ phải nhanh chóng trở về phục mệnh, xin cáo từ trước!" Dứt lời liền nhanh chóng rời phủ Thừa Tướng.

Sau khi Long Diệc Tuyết rời đi Tương Vân thở dài. Cái gọi là chi sách cứu tế này là do kiếp trước nàng tình cờ nghe được từ một vị chuyên gia về trị thủy nói, nàng cũng chỉ nhớ mang máng nàng lúc đó cũng mới có mười lăm tuổi, hướng mà mặt trăng hướng tới quanh năm phải chịu hồng thủy, vì cứu tế tai họa, quốc khó dần dần không còn, nếu như muốn sức mạnh của đát nước lớn mạnh, trước tiên phải giải quyết được vấn đề lũ lụt. Vì vậy nên lần này Long Diệc Tuyết tìm đến nàng nàng liền biết rõ được ý đồ của nàng ta.

Lúc này Hỉ Thước nhìn thấy Tương Vân đang trầm tư có hơi khó hiểu nói: "Tiểu thư, ngài cùng với trưởng công chúa là người quen cũ sao?" Tương Vân đột nhiên nở nụ cười, nghiêm túc nhìn về phía Hỉ Thước nói: "Đúng vậy, nhưng cũng không phải là vậy.".

Hỉ Thước cũng không hiểu ý của tiểu thư nhà mình, thế nhưng nàng nghĩ rằng, nếu tiểu thư muốn thì tự nhiên sẽ nói ra, nếu như tiểu thư không muốn, bản thân mình cũng sẽ không hỏi thêm.

Mấy ngày trôi qua, có người từ phủ của trưởng công chúa đem đến một tấm thiệp mời, mời nữ nhi của phủ thừa Tướng tới tụ hội ở phủ trưởng công chúa. Những nữ nhi này đương nhiên là có cả Tương Thu Thanh. Yến hội lần này tuy không thể so sánh được bách hoa đại hội của Hoàng Hậu nương nương, nhưng cũng là có tầm cỡ lớn, Tương Thu Thanh nhận ra thời cơ đã tới, nếu như muốn lật đổ Tương Vân, yến hội lần này nhất định có cơ hội.

Tương Vân nhận được thiệp mời cũng không quá vui vẻ, bởi vì từ trước đến nay nàng đều không thích tham gia các loại yến hội, nàng nhận tâm thiệp này cũng là vì đây là yến hội của Long Diệc Tuyết, nàng biết, yến hội lần này Tương Thu Thanh cùng với Lâm Mạn Như chắc chắn sẽ nghĩ ra kế sách để làm cho nàng mất hết thể diện, thế nhưng nàng đương nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top