Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Mất hết thể diện (1)





Mấy ngày trôi qua liền đã tới ngày yến hội của trưởng công chúa. Do cơ duyên ở bách hoa thịnh hội lần trước, rất nhiều người đều để ý đến vị Đại tiểu thư đa tài đa nghệ của Tướng phủ Tương Vân, tất nhiên, cũng có rất nhiều con cháu của các của các dòng dõi quý tộc có danh tiếng cũng đến, trong đó tất nhiên sẽ có cả Tư Đồ Hách cùng với Long Duẫn Khiếu.

Tương Vân cũng không quá để ý đến trang phục của mình, chỉ thuận tiện mặc một bộ y phục màu xanh nhạt màu sắc sáng sủa, còn mái tóc mềm mại thì chỉ búi lên đơn giản còn đâu để xòa xuống trông giống như một dòng suối tuyệt đẹp, sau khi chuẩn bị xong nàng liền đi tới phủ công chúa. Nàng cũng không chờ Tương Thu Thanh, bởi vì nàng biết Tương Thu Thanh luôn muốn nổi bật trong mắt của mọi người, nàng đương nhiên là không muốn trở thành đá kê chân của Tương Thu Thanh.

Tương Thu Thanh hoàn toàn không ngờ rằng lần này Tương Vân sẽ bỏ lại mình, nàng ta chỉ âm thầm nghiến răng, Tương Vân, nữ nhân này quả thực là khó ưu, nếu nàng đã bất nhân, cũng không thể trách nàng ta bất nghĩa! Tương Thu Thanh nghĩ đến đây, liền vén hai ống tay áo của mình lên, nhìn đôi tay trắng nõn nà của mình, nghiến răng, nếu không vào hang cọp làm sao có thể bắt được cọp đây?! Lần này nhất định có liều mạng cũng không thể để cho Tương Vân được thoải mái! Tương Thu Thanh nghĩ như vậy.

Đến yến hội, rất nhiều rất nhiều vị tiểu thư quan gia đều biết Tương Vân là nghĩa nữ của Hoàng Hậu, nên luôn tới tấp muốn tới kết giao. Trong kinh thành nghe nói có tin đồn Tương Vân cùng với thứ muội Tương Thu Thanh từ trước đến nay không hòa thuận với nhau, vì muốn lấy lòng của Tương Vân, nên các nàng liền dùng hết sức lực của mình để chế giễu Tương Thu Thanh, trong đó còn có mấy quý nữ ngày thường vẫn luôn có quan hệ tốt với Tương Thu Thanh, chỉ tiếc lòng người dễ thay đổi, thực sự là đáng thương hại.

Tương Thu Thanh nghe tháy mấy quý nữ kia vì muốn lấy lòng Tương Vân mà hạ thấp mình thì trong lòng lại càng tức giận. Dựa vào cái gì chứ, từ lúc ban đầu thân phận của Tương Vân so với nàng đã luôn cao quý hơn rồi, mặc dù cho bản thân có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua nàng ta! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ!!!!

Chính vào thời điểm mà Tương Thu Thanh đang dùng ánh mắt đố kị và dữ tợn nhìn Tương Vân, thì cũng chính là lúc Long Duẫn Khiếu nhìn thấy Tương Vân. Kể từ sau lần bách hoa thịnh hội đó, trong lòng hắn luôn luôn nhớ nàng mãi không thể quên. Từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua một nữ tử đặc biệt như vậy, trên thế giới có thể có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, thế nhưng người đặc biệt như nàng trên thế giới chắc chỉ có một người mà thôi. Hắn nhất định phải có được nàng! Long Duẫn Khiếu vô thức mà đi tới gần Tương Vân, ở trong mắt hắn lúc này, dường như trên thế giới chỉ còn lại mỗi hình bóng của Tương Vân.

"Tương tiểu thư." Long Duẫn Khiếu hướng về phía Tương Vân chắp tay hơi cúi chào, Tương Vân nhìn thấy hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.

"Vương gia đến đây có chuyện gì sao?" giọng nói của Tương Vân vô cùng lạnh nhạt, đương nhiên là không muốn dây dưa gì với hắn, Long Duẫn Khiếu không hiểu rõ ý nghĩ này, nhưng cũng tự mình cảm nhân được là Tương Vân cực kỳ không thích hắn. Đúng lúc hắn định cùng Tương Vân nói chuyện, Tương Vân lại tự ý rời đi. "Tương cô nương xin dừng bước!" Long Duẫn Khiếu ngăn cản nàng, "Tại hạ có phải có chỗ nào không phải, mạo phạm đến cô nương rồi?" Tương Vân nhìn hắn, nói: "Vương gia cùng với ta đương nhiên là không có hiểu lầm gì, chỉ mong Vương gia giữ tự trọng." Tương Vân nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, nhưng Long Duẫn Khiếu lại ngăn cản không cho nàng rời đi.

(Thả tay ra mau, nếu mình mà và Tương Vân tỷ tỷ chắc quay lại tát cho một cái mất *bạo lực tràn lan* *căm phẫn*)

Mà tình cảnh này, vừa đúng lúc bị Tư Đồ Hách nhìn thấy.

Tư Đồ Hách đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị một roi đầy tàn nhẫn đánh vào, lúc đầu hắn dự định muốn lại gần Tương Vân để cùng nói chuyện, thế nhưng hắn lại nhìn thấy Long Duẫn Khiếu cùng với Tương Vân đang "tiếp xúc thân mật", trong lòng vô cùng khó chịu, liền nhanh chóng cắt bỏ ý nghĩ tiến lại gần, cùng lúc đó, Tương Thu Thanh cũng nhìn thấy Long Duẫn Khiếu.

Có thể nói trước đây nàng ta chỉ đơn thuần là hận Tương Vân, nhưng bây giờ, nàng ta hi vọng Tương Vân sẽ chết!

Nàng từ trước đến nay chưa bao giờ đố kị và thù hận một người điên cuồng như bây giờ, Tương Vân, vị tỷ tỷ cùng phụ khác mẫu của nàng, vốn dĩ nàng chỉ là chán ghét nàng ta, bởi vì kể từ khi sinh ra nàng ta đã có thân phận cao quý hơn nàng. Nếu như không phải Tương Vân, nếu như không có Tương Vân, chỉ bằng nhan sắc và tài nghệ của nàng, nàng nhất định sẽ trở thành nữ nhân cao quý hưởng được vinh quang nhất thiên hạ! Tương Vân, nữ nhân này rõ ràng không thể sánh bằng nàng! Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì chứ! Nàng giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác, bỗng nhiên cái gì cũng có lĩnh hội qua, vốn dĩ sự chênh lệch giữa bọn họ cũng chỉ là thân phận thứ nữ của nàng, nhưng nay không những thân phận của nàng không sánh được bằng Tương Vân, tài hoa cũng không thể sánh bằng, đến ngay cả nam nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm yêu thích cũng để ý mà chạy theo nàng ta! Tương Vân! Dốt cuộc thì ngươi có gì có tốt đẹp chứ! Có thể khiến cho bọn họ quan tâm đến ngươi như vậy!

Đây là lần đầu tiên Tương Thu Thanh thực sự xuất hiện ý nghĩ muốn đẩy Tương Vân vào chỗ chết. Nàng ta không chỉ muốn Tương Vân chết, mà còn muốn Long Duẫn Khiếu yêu mình nữa!

Nghĩ đến đây, Tương Thu Thanh liền đi tới chỗ của Long Duẫn Khiếu.

"Vương gia ở đây là có chuyện gì vậy? Tỷ tỷ đang làm cái gì vậy?" Tương Thu Thanh cố gắng hết sức để làm ra một bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà cái bộ dạng này lại lọt trúng vào mắt Tương Vân, Tương Vân liền biết nàng ta đang muốn gây sự chú ý với Long Duẫn Khiếu. Đôi cẩu nam nữ này đúng thật là đi tới đâu cũng có thể thu hút lấy nhau. Tương Vân không muốn cùng bọn họ dây dưa, liền quay đầu muốn rời đi, nhưng vào đúng lúc nàng xoay người thì Tương Thu Thanh lại giả vờ mình bị ngã, rồi lớn tiếng kêu lên, Tương Vân cảm thấy vô cùng kì quái, nàng muốn biết Tương Thu Thanh đến tột cùng là muốn dựng nên màn kịch gì, thế nhưng khi nàng vừa phản ứng lại thì đã thấy Tương Thu Thanh hai mắt đẫm lệ trực trào rơi xuống.

"Xảy ra chuyện gì?" Các vị quý nữ nghe thấy tiếng khóc liền nhao nhao đi lên phía trước xem xét việc đang diễn ra, chỉ thấy Tương Thu Thanh ngã xuống đất, để lộ ra trên cánh tay rất nhiều vết thương xanh xanh tím tím. Long Duẫn Khiếu thấy mỹ nhân bị thương như vậy, người thương hoa tiếc ngọc như hắn, trong lòng sao có thể không thương xót được chứ? Hắn liền cẩn thận từng li từng tí một cúi người xuống, chuẩn bị ẵm nàng lên, không ngờ Tương Thu Thanh lại đẩy hắn ra, nhìn Tương Vân với ánh mắt sợ sệt.

Các quý nữ đang vây xem ở đây nhìn thấy ánh mắt này liền biết chuyện gì đang xảy ra, đây rõ ràng chính là trò đích nữ ỷ thế chèn ép thứ nữ xinh đẹp đây mà, quả là có trò hay để xem rồi.

Tương Vân nhìn thấy Tương Thu Thanh như vậy trong lòng không khỏi thương hại nàng ta, vì để trả thù nàng, lại có thể tự làm hại bản thân mình đến như vậy! Xét về độc ác, quả thực là không có ai có thể sánh bằng Tương Thu Thanh. Nhưng như vậy thì đã làm sao, Tương Vân nàng không phải là đang trách trời thương nhầm hạng người này, nếu Tương Thu Thanh trong lòng mang ý đồ xấu muốn hại nàng, như vậy thì nàng cũng không thể làm gì khác ngoài dùng chiêu gậy ông đập lưng ông rồi.

Tương Vân khẽ mỉm cười nói với Tương Thu Thanh: "Tay của muội muội bị làm sao vậy?"

"Không sao . . . Ta không có sao, tỷ tỷ, ta thực sự không sao cả . . . " Tương Thu Thanh "sợ sệt" trốn vào trong lồng ngực của Long Duẫn Khiếu, chỉ thấy Long Duẫn Khiếu đang nhíu mày nhìn nàng. Thật không nghĩ tới Tương Vân lại không khác gì với những nữ nhân lòng dạ rắn rết kia, đều không chịu nổi nữ nhân xinh đẹp hơn mình, một chút khoan dung cũng không hề có, Long Duẫn Khiếu nghĩ thầm.

"Thật sao?" Tương Vân tận tâm nói: "Nhưng nhìn qua thực sự là rất nghiêm trọng nha! Ngươi nha, lần trước không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, đừng gọi trưởng công chúa là tỷ tỷ, nhưng ngươi lại không ngừng lại. Ta tuy là nghĩa muội của công chúa, nhưng vẫn luôn biết lễ độ phân biệt quân với thần, nhưng ngươi thật là . . . Aizzz, cũng thật kỳ lạ, mẫu thân lại trách phạt ngươi nặng như vậy, mau, đứng dậy, ta cùng trở về với ngươi để bôi thuốc, ngươi nằm trên đất như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, mẫu thân mà biết được sẽ lại tức giận đó!" Tương Vân nói xong, người xung quanh liền hiểu ra là Tương Thu Thanh là đang muốn hãm hại tỷ tỷ của mình, đố kị với tỷ tỷ vì được Hoàng Hậu phong làm nghĩa nữ, còn ngông cuồng muốn leo lên hoàng thất nên bị trách phạt, nhưng lại muốn ở trước mặt mọi người bôi nhọ trưởng tỷ . . . Tâm cơ như vậy, quả thực là sâu tựa như biển cả vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top