Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Phong ba bình ổn




Tương Vân nhận lấy gói thuốc, ngửi một chút thì biết ngay được thứ bên trong là gì. Mưu tính này của Lâm Mạn Như cũng thật là không thông minh, chính là những thủ đoạn này cũng dùng tới, bà ta không biết là coi thường nàng như thế nào nữa. Không đúng, nếu chỉ có như thế này, Tử Vi và Tử Quyên cần gì phải mấy ngày liền lén lút đi tiếp nhận những thứ này? Bà ta nhất định là đang có mục đích khác.

"Thúy Bình, Yên Ba mấy ngày gần đây các ngươi đành chịu khổ một chút, thay Tử Vi và Tử Quyên đi lấy đồ mà người của phu nhân đem tới." Nàng quả thực muốn nhìn xem lần này Lâm Mạn Như muốn làm cái gì.

Quả nhiên là không vượt ra khỏi dự đoán của nàng, buổi tối thứ hai, người mà Lâm Mạn Như hái tới lại tới lần nữa, nhưng lần này lại không cất giấu tàng hồng hoa dược nữa, mà lần này lại chính là một hình nhân bằng vải, ở mặt trên là viết ngày sinh tháng đẻ của Lâm Mạn Như, Thúy Bình thấy vậy liền vội vàng đem hình nhân bằng vải giao cho Tương Vân, phải biết rằng dùng vu cổ thuật không phải là chuyện nhỏ, nếu như Lâm Mạn Như mà đạt được mục đích, chỉ sợ toàn bộ người ở Lận Vân các đều sẽ gặp phải tai họa! Chỉ là ngẫm lại thôi mà Thúy Bình cũng không chịu nổi nghĩ lại mà cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Tiểu thư người xem" Thúy Bình đưa hình nhân cho Tương Vân, Tương Vân liếc mắt nhìn rồi cười nói: "Lâm Mạn Như vì muốn đẩy ta vào chỗ chết mà phải hao tổn tâm huyết rồi, đầu tiên là cất giấu dược tàng hồng hoa, lần này lại dùng cổ hình nhân của thầy pháp. Chỉ tiếc, bà ta quả thực đã quá xem thường ta rồi." Tương Vân cẩn thận nhìn cái hình nhân kia, cười lạnh. Lâm Mạn Như lần này khôn ngoan hơn nhiều, còn biết dùng hình dáng của mình để thêu thành hình nhân. "Hỉ Thước, có chuyện muốn giao cho ngươi làm." Tương Vân kề sát bên tai Hỉ Thước nói.

Sau mấy ngày, Thúy Bình cùng với Yên Ba lại đi tới nơi vách tường, nhưng lần này không có người nào chuyển giao đồ nữa, Tương Vân biết, Lâm Mạn Như chính là muốn động thủ rồi. Ngược lại Tương Vân lại đang chờ xem kịch vui.

Giữa trưa sau khi dùng xong bữa cơm, Lâm Mạn Như liền nói có người bà con xa vì bà ta mà tìm được một thầy phong thủy vô cùng uyên thâm có thể bảo đảm cho thai nhi, Tương Hiền vốn không tin vào những thứ này, thế nhưng lại không thể lay chuyển được suy nghĩ lung tung trong đầu người đang mang thai nên đành thuận theo lời bà ta nói. Buổi chiều cái vị gọi là thầy phong thủy kia liền tới, nha hoàn thiếp thân của Lâm Mạn Như liền nói với ông ta: "Tiên sinh, dạo gần đây phu nhân của chúng ta nói là cảm thấy thân thể không khỏe, hỏi đại phu nhưng cũng không tìm được ra nguyên nhân, vừa vặn mời ngài tới xem giúp cho.".

Cái vị thầy phong thủy nhìn giống như là "uyên thâm" kia liền bấm tay tính toán, sau đó hùng hồn nói: "Rốt cuộc phu nhân đã đắc tội với người nào vậy?" Lâm Mạn Như "kinh ngạc' nói: "Chưa từng, tiên sinh vì sao lại hỏi như vậy?".

"Bần đạo khi nãy bấm tay tính toán, phất hiện có người dùng vu cổ thuật để nguyền rủa người!" Thầy phong thủy nói.

Tương Vân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là lẳng lặng nghe hai người đang kẻ xướng người họa kia.

"Xin hỏi tiên sinh, vậy vật dơ bẩn này hiện tại đang ở đâu?" Lâm Mạn Như giả bộ không biết gì hỏi, cái vị thầy phong thủy này lại liền bấm tay tính toán, sau đó nói: "Ở hướng kia." Vừa nói vừa chỉ về hướng Lận Vân các.

"Tiên sinh có phải đã lầm không? Đó là chỗ nơi đại nữ nhi của ta ở, nha đầu làm sao có thể hại ta chứ?" Lúc này Lâm Mạn Như giả bộ dáng vẻ mẹ hiền con hiếu, Tương Vân nhìn thấy bà ta như vậy thực sự là buồn nôn.

"Lời nói này của phu nhân đã sai rồi, nữ tử này e rằng cũng không phải do người thân sinh ra. Bần đạo vừa tính ra, hôm nay phu nhân có họa sát thân." Thầy phong thủy nói.

"Hoàn toàn là lời nói bậy! Cái gì mà họa sát thân chứ! Vân nhi là đích nữ của Phủ Tướng ta, sao có thể để cho cái loại thuật sĩ giang hồ như các ngươi sỉ nhục chứ?!" Lão phu nhân không thể nhịn được nữa mà mở miệng nói.

"Tổ mẫu chớ ngông cuồng kết luận, người đại sư này rất linh thiêng. Liệu có phải tỷ tỷ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hay không, phái một người tới lục soát là có thể biết." Tương Thu Thanh đứng ở một bên bắt đầu mở miệng nói để đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng Tương Vân cũng không nhanh không chậm, chỉ ung dung như thường nói: "Khoan đã, Lận Vân các của ta làm sao có thể là nơi các ngươi muốn tới lục soát là có thể lục soát?" Tương Thu Thanh cho rằng là nàng đang sợ sệt, nhân tiện nói: "Nếu như không có làm điều gì hổ thẹn thì làm sao lại không thể lục soát chứ?"

Tương Vân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mọi người đang đứng trước mặt nói: "Muốn lục soát cũng được, thế nhưng không thể chỉ lục soát mỗi Lận Vân Các của ta, nếu đã muốn lục soát như vậy thì hãy lục soát cả Phủ Thừa Tướng này cho thật tốt đi! Để tránh oan uổng cho người vô tội!".

"Lục soát thì lục soát!" Tương Thu Thanh biết tất cả đều là kế hoạch của mẫu thân nên đương nhiên trong lòng đã có dự tính, nói xong liền để cho người dẫn theo gia đinh đi lục soát tất cả các phòng của mọi người trong Tướng phủ.

Ngay vào lúc bọn họ đang đợi kết quả, Lâm Mạn Như đột nhiên cảm thấy bụng dưới vô cùng đau, biết cơ hội đã tới, ngay lập tức liền rên rỉ: "Bụng của ta . . . Bụng của ta đau quá . . ." Thừa Tướng đột nhiên thấy sắc mặt của Lâm Mạn Như tái nhợt, lập tức tiến lên đỡ lấy bà ta, chỉ lo đứa bé trong bụng bà ta liệu có xảy ra sơ xuất gì không. "Đại phu! Mau đi mời đại phu!" Tương Hiền thấy Lâm Mạn Như càng đau đớn, lo lắng lại càng tăng.

Một lát sau, đại phu tới, bắt mạch cho Lâm Mạn Như xong liền cau mày không nói lời nào.

"Đại phu nàng thế nào rồi?" Tương Hiền vô cùng khẩn trương vì hài tử trong bụng Lâm Mạn Như.

Đại phu lắc lắc đầu nói: "Liệu có phải phu nhân đã uống thuốc trị bệnh đại hàn?"

Tương Hiền tất nhiên là không biết, lúc này nha hoàn thiếp thân của Lâm Mạn Như đi tới nói: "Buổi sáng phu nhân có uống một bát canh hạt sen."

"Mau bưng bát canh hạt sen tới đây cho ta xem một chút." Đại phu đã là một lão thầy thuốc, hắn xem qua một cái liền có thể đoán ra được vấn đề mấu chốt, hắn dự đoán là do tàng hồng hoa gây ra.

Nha đầu kia ngay lập tức bưng canh hạt sen tới, đại phu vừa ngửi liền nói: "Là tàng hồng hoa.".

Mọi người nghe được ba chữ này thì đều cả kinh, không ngờ lại có người dám dùng tàng hồng hoa với phu nhân!

"Là ai! Là ai muốn hại ta!" Lâm Mạn Như đau đớn kêu to, cứ như thế chỉ còn lại là nước mắt, mọi người cung quanh đều cảm thấy bà ta thật đáng thương, nhưng chỉ có bọn Tương Vân mới biết, thực ra nước mắt của Lâm Mạn Như là do bà ta đau quá mà thôi.

Đang lúc này những gia đinh được phái đi lục soát đã quay về,

"Đã phát hiện ra?" Tương Hiền mặt tối sầm lại nói.

"Bẩm lão gia, phát hiện ra thứ này." Người cầm đầu bọn gia đinh đưa những gì tìm được ra, quả nhiên là có một vu cổ hình nhân, còn có cả một túi thuốc.

Tương Hiền không chút nghĩ ngợi gì nhìn về phía Tương Vân, sau đó liền nhìn bọn gia đinh nói: "Thứ này phát hiện được ở nơi nào?!"

"Bẩm lão gia, thứ này phát hiện được ở trong phòng của Đại tiểu thư . . ."

"Tương Vân! Ngươi thật là to gan!" Tương Hiền giận đến nỗi không nhịn nổi nữa nói.

Chỉ thấy Tương Vân vẫn nhẹ nhàng như mây gió nói: "Chỉ như vậy mà phụ thân có thể khẳng định là Vân nhi muốn hại mẫu thân sao?"

"Không phải ngươi thì còn ai vào đây?!" Tương Thu Thanh lớn tiếng nói. Trong ánh mắt của nàng ta có ẩn giấu sự hưng phấn vì có thể lật đổ được Tương Vân, Tương Vân nhưng chỉ khẽ mỉm cười nói: "Chỉ bằng một túi thuốc mà kết luận ta muốn hại mẫu thân liệu có phải quá gượng ép không?"

Tương Thu Thanh chỉ muốn ngăn cản Tương Vân sắp chết đang đấu tranh, Nen liền nói: "Đã như vậy, hãy để cho đại phu nhìn xem bên trong túi thuốc có gì không phải sẽ rõ chân tướng sao?" Nói xong liền đem túi thuốc cho đại phu, đại phu tiếp nhận túi thuốc, chỉ nhẹ ngửi một cái liền chắc chắn, ở bên trong chắc chắn là tàng hồng hoa.

Tương Hiền sau khi biết, lại càng tức giận nói: "Người đâu! Mau tới đưa cái thứ súc sinh đại nghịch bất đạo này tới biệt viện! Ta không muốn tiếp tục nhìn mặt nàng ta nữa!" Do thân phận của Tương Vân là nghĩa nữ của Hoàng Hậu, Tương Hiền cũng không thể dễ dàng quyết định sống chết của nàng.

"Khoan đã!" Lão phu nhân mở miệng ngăn cản, bà như thế nào cũng không thể tin là Tương Vân có thể làm ra những chuyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top