Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Lấy cách của người để trừng trị lại người




"Dược hiệu của 'Vô vị' này lợi hại như vậy sao?" Tương Vân khó có thể tin được. Nhưng Bạch Kỳ lại gật gật đầu, "Vì lẽ đó nên ta mới nói với ngươi kẻ hạ độc lần này tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. 'Vô vị' này tuy rằng phi thường phổ biến, dược hiệu cũng rất bá đạo, thế nhưng lại không dễ dàng phối chế, người đơn giản bình thường không thể chiếm được. Huống hồ ngươi nghĩ xem, rốt cuộc là kẻ có tâm tư độc ác như thế nào mà lại có thể hạ độc dược trên người một lão nhân gần đất xa trời như vậy?"

"Ừm" Tương Vân nhẹ nhàng gật đầu, Bạch Kỳ nói không sai. Người hạ dược này, mục đích đương nhiên là không phải là lão phu nhân, lão tổ mẫu chỉ là một dây dẫn lửa, nói đến người gần gũi nhất với tổ mẫu, ngoại trừ mình ra còn có ai nữa chứ? Vì lẽ đó nên mục đích hạ dược này không phải là lão phu nhân, mà là mình, bọn họ muốn đưa mình vào chỗ chết. Nghĩ đến đây, trên mặt Tương Vân hiện lên một nụ cười nhạt, người có khả năng có thể bình tĩnh đem độc dược vào trong Tướng phủ, lại tránh né được tất cả mọi người mà hạ độc lên người lão phu nhân, ngoại trừ mẹ con nhà Lâm Mạn Như thì còn ai vào đây? Trừ bọn họ ra, còn ai có thể ngay cả một lão gia nhân đã qua thất tuần mà cũng không buông tha?! Nói về lòng dạ sắt đá, quả đúng là không có người ào có thể so được với hai mẹ con này. Nếu các ngươi đã thích dùng độc dược như vậy, như vậy thì ta sẽ triệt triệt để để tác thành cho các ngươi.

"Bạch Kỳ, ngươi không có vị thuộc nào giống như vậy, giống như 'Vô vị' vậy, thế nhưng không cần phải có dược hiệu bá đạo như 'Vô vị', chỉ là khiến cho người ta biến thành hình dạng bị trụi hết lông tóc?" Tương Vân nhìn Bạch Kỳ, trong lòng nảy ra một kế.

"Ngươi đã biết người hạ độc lần này là ai đúng không?" Bạch Kỳ nhìn vẻ mặt của Tương Vân cũng có thể đoán ra được bảy tám phần, sau khi nghe được ngữ khí của nàng lại càng có thể khẳng định được ý nghĩ của mình. Thế nhưng hắn cũng vô cùng hiếu kì muốn biết bước tiếp theo Tương Vân định làm gì.

"Có thể im hơi lặng tiếng mang độc dược vào Tướng phủ ngoại trừ người trong phủ thì còn ai nữa? Ngươi cũng đã nói, 'Vô vị' này vô cùng hiếm có, ngoại trừ người có địa vị cực kì to lớn trong Tướng phủ ra thì làm gì có ai có đủ tinh lực cùng tiền bạc như vậy? Cộng thêm có thể tránh được tất cả các tai mắt trong Tương phủ mà hạ độc, nếu như không phải là bản thân có tai mắt trải rộng trong phủ ra thì làm sao có thể được?" Tương Vân châm rãi phân tích nói: "Bọn họ đã phí nhiều tâm sức như vậy để khiến cho tổ mẫu trúng độc, chính là, không phải để cho người gần gũi nhất với tổ mẫu là ta phải chết oan chết uổng sao? Bọn họ đã nghĩ muốn lấy mạng ta, ta đương nhiên là cũng muốn của bọn họ, thế nhưng nếu trực tiếp để bọn họ chết đi thì quả thực là quá hậu đãi bọn họ rồi, vì thế, ta muốn lấy gậy ông đập lưng ông. Nếu bọn hộ đã thích chơi đùa với độc, như vậy, ta cũng đành cố gắng cùng chơi đùa với bọn họ một thật tốt vậy!".

"Thú vị thú vị!" Bạch Kỳ cười nói, Tương Vân này quả thực là người thú vị, người khác muốn lấy tính mạng của nàng, nàng lại không ác độc như vậy, thế nhưng để nàng hoàn toàn không có một chút oán hận nào lại là không thể, Tương Vân này so với những nữ nhân mà hắn từng gặp quả là không giống nhau, nàng tuy rằng nhìn qua có chút lạnh nhạt, thế nhưng tâm địa thực ra là người tốt. "Chỗ này của ta có một loại độc, đối với thân thể sẽ không bị tổn thương quá lớn, sẽ chỉ khiến cho lông tóc ở trên cơ thể đều rụng hết xuống, không còn lại một chút nào, trúng độc này tên là 'Hồng nhan tội' thật phù hợp với thú ngươi cần, này, cầm lấy." Bạch Kỳ móc ra từ trong tay áo một lọ thuốc nhỏ nói.

"Đạ tạ!" Tương Vân quay lại nhận chiếc lọ khẽ mỉm cười với Bạch Kỳ. Bạch Kỳ bị nụ cười này làm lung lay thần trí, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường trở lại. Tương Vân đương nhiên là không chú ý tới sự khác thường của Bạch Kỳ, rất vui mừng cầm bình dược rời đi.

Bạch Kỳ lần đầu tiên cảm thấy thú vị như vậy, xem ra quyết định hạ sơn lần này là rất đúng.

Tương Vân sau khi cầm được 'Hồng nhan tội' cũng không vội sử dụng, dược hiệu của 'Hồng nhan tội' này tuy không mạnh bằng 'Vô vị', nhưng cũng không kém là bao nhiêu, muốn để cho Tương Thu Thanh biến dạng có rất rất nhiều phương pháp, thế nhưng những chuyện này không hề có ý nghĩa gì. Tương Thu Thanh vốn là người từ trước đến nay vẫn luôn rất xem trọng thanh danh tên tuổi của mình, nếu không phải như vậy thì sẽ không vì một thân phận đích nữ mà hết lần này đến lần khác muốn đưa mình vào chỗ chết. Cách dằn vặt một người tốt nhất không phải là làm cho nàng ta phải chết, mà là làm cho nàng ta mất hết đi những thứ mà nàng ta vẫn lấy làm sự kiêu ngạo, cách này so với tất cả nhưng thứ khác càng làm cho nàng ta phải nếm trải cảm giác muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

Cuối tháng sáu chính là sinh thần của Nhị công chúa Long Hi Nhi, đến lúc đó Long Hi Nhi chắc chắn sẽ mời các nàng tới tham dự yến hội, lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để làm xấu mặt nàng ta!

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân phải không? Ta ngược lại muốn nhìn một chút, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không có lông mày thì sẽ có mỹ pháp như thế nào!

Muốn để cho Tương Thu Thanh mỗi ngày đều tiếp xúc với 'Hồng nhan tội' quả thực không dễ dàng, dược hiệu của 'Hồng nhan tội' lại mạnh quá mức, vì không để cho Tương Thu Thanh phát hiện, nàng chỉ có thể pha loãng độc dược ra, sau đó tìm cơ hội hạ vào trong đồ dùng hằng ngày của Tương Thu Thanh. Nàng phái Mạc Vũ đi điều tra Tương Thu Thanh thường ngày thích dùng đồ trang điểm, sau đó lại để cho Thu Dung đem 'Hồng nhan tội' đã pha loãng hạ vào trong đồ trang điểm của nàng ta. Lúc đầu Tương Thu Thanh cũng không cảm thấy có gì khác thường, qua mấy ngày sau, nàng phát hiện ra lông mày của chính mình dần đần rụng, không chỉ có lông mày, còn có một vòng tóc ở xung quanh mặt của nàng cũng đã rụng gần hết. Lúc này nàng ta bắt đầu lo lắng, vì không cho người bên ngoài nhìn thấy sự khác thường, nàng cứ thế là cắt một phần tóc mái, phần tóc mái này có thể che được mép tóc đang dần dần thưa thớt của nàng, thế nhưng không thể hoàn toàn che khuất được lông mày của nàng, hơn nữa mùa hạ tới, luôn luôn để xõa tóc mái xuống như vậy cũng thật là kỳ quái. Hạ nhân trong Tướng phủ đều nhận ra sự khác thường của Nhị tiểu thư, nhưng không thể nói gì. Dù sao ai cũng biết tính khí của Nhị tiểu thư rất không tốt, nếu trêu chọc nàng ta thì ắt sẽ gặp họa!

Nhưng lại có người cứ khăng khăng không sợ chết như vậy.

"Thanh nhi? Thời tiết nóng bức như vậy, ngươi vì sao lại thả tóc xuống? Cẩn thận bưng lại như vậy sẽ bị nổi mẩn!" Nói xong liền quạt cho Tương Thu Thanh, ai biết gió mát thổi qua một đợt, liền thổi làm lộ ra gương mặt không có lông mày của Tương Thu Thanh. Bắc Thấm Tuyết che miệng kêu lên, nàng quả thực không nghĩ tới lông mày của Tương Thu Thanh lại bị rụng hết, như vậy nên vừa nhìn quả thực đã dọa nàng sợ hết hồn.

"Bắc Thấm Tuyết ngươi làm gì?!" Tương Thu Thanh biết Bắc Thấm Tuyết phát hiện ra bí mật của mình, nàng không khỏi lớn tiếng hét lên. "Lông mày, ngươi không có lông mày!" Bắc Thấm Tuyết lớn tiếng kêu lên. "Ngươi nói nhỏ cho ta! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đem chuyện này nói ra, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" Tương Thu Thanh che mặt của mình quát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top