Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Thế gia dụng độc




"Sư phụ của người? Nương, người cũng có sư phụ sao?" Tương Thu Thanh khó có thể tin được mở miệng nói. Nàng ta từ trước đến nay đều không biết quan hệ của mẫu thân nàng ta với gia tộc như thế nào, nàng vốn tưởng rằng nương của nàng ta chỉ là nữ nhi của một tiểu quan, may mắn do có dung mạo khuynh thành mà được phụ thân coi trọng, vì thế nên mới thú về làm thiếp. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới mẫu thân cũng đã từng bái sư học nghệ.

"Không sai, Thanh nhi," Lâm Mạn Như nhìn Tương Thu Thanh chậm rãi nói: "Ta từ nhỏ đã theo thái gia gia của ngươi học tập y dược, biết rất rõ về dược lý."

"Nhưng vì sao trước đây ta chưa từng nghe người kể về những chuyện này?" Tương Thu Thanh không hiểu nói.

"Bởi vì, ta từ trước đến nay học đều không phải dược lý để chữa bệnh cứu người, mà chính là dùng độc!" Lâm Mạn Như mở miệng nói, bởi vì từ trước đến nay bà ta vẫn luôn học về cách dùng độc, vì lẽ đó nên không thể quang minh chính đại được. Bà ta cũng đã từng hỏi sư phụ, tại sao tất cả những người khác đều học tập y dược để chữa bệnh cứu người, nhưng vì sao bản thân mình lại phải học về đọc dược hại người. Nhưng sư phụ lại chỉ nói với bà, trị bệnh cứu người ai ai cũng biết, thế nhưng không phải tất cả mọi người đều tinh thông về độc thuật. Giờ đây thế đạo hỗn loạn, đều nói là thầy thuốc nhân tâm, thế nhưng thế đạo này, không phải ngươi đi hại người khác, người khác ắt sẽ hại ngươi. Cứu người đương nhiên là tốt, thê nhưng, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ai có thể cứu được ngươi đây? Dù sao cũng là một lần chết, tại sao lại không kéo thêm nhiều người cùng đi.

"Nương, người mau xem cho ta, mau xem cho ta đi! Bộ dạng của ta bây giờ, có còn mặt mũi nào để ra đường gặp mọi người nữa không?! Ta bây giờ hoàn toàn không muốn sống thêm nữa! Chi bằng ta chết luôn ở đây!" nói đến đây Tương Thu Thanh liền bắt đầu gào khóc. "Đây rốt cuộc là độc gì! Tại sao không hạ độc cho ta chết luôn chứ?! Chết đi rồi còn tốt hơn gấp trăm lần, sống như bây giờ, có khác gì sống không bằng chết!" Quả thực, về phần Tương Thu Thanh bị mọi người bàn tán tới như vậy, làm cho danh dự của nàng ta hao tổn như vậy còn không bằng để cho nàng ta chết đi, bây giờ tất cả mọi người đều đang bàn tán, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành chính là giả, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân không nhan sắc, như thế này thì bảo nàng ta phải sống như thế nào đây, nàng ta làm sao còn cơ hội được gả vào hoàng tộc đây?! Để cho nàng ta gả cho tiểu môn tiểu hộ không bằng bảo nàng chết đi cho rồi!

(tiểu môn tiểu hộ: gả cho một nhà có gia thế nghèo hèn thấp kém đó Ta nhớ các nàng quá bao giờ mới được đọc cmt của các nàng đây TT *dòng tâm sự khi ngồi edit*)

"Độc này thế gian cựu kì hiếm, thế gian này ngoại trừ Bạch thị bộ tộc tinh thông Kỳ Hoàng Chi Thuật ra, không có một ai biết phương pháp phối chế của loại dược này, có điều tương truyền rằng độc tính của loại độc nàng vô cùng bá đạo, hễ như thân thể tiếp xúc với một chút độc này, sẽ làm cho tóc trên người rụng bằng sạch.

Nhưng là thời gian dài như vậy, ngươi cũng chỉ rụng mất lông mày và tóc mai, vì vạy có thể thấy được, người hạ độc cũng không muốn mạng của ngươi, chỉ muốn ngươi mất mặt mà thôi. Thanh nhi, có phải ngươi đã đắc tội với ai hay không?" Lâm Mạn Như hỏi.

"Tương Vân! Nhất định là Tương Vân! Ngoại trừ nàng ta ra thì còn ai muốn ta mắt mặt nữa chứ?!" Tương Thu Thanh cắn răng nghiến lợi nói, ngoại trừ Tương Vân ra thì nàng ta không thể nghĩ ra ai khác tha thiết hi vọng nàng ta chịu mất mặt.

"Lần này không hẳn là nàng ta." Lâm Mạn Như bình tĩnh nói. Bởi vì dựa vào hiểu biết của bà ta đối với Tương Vân, tuy rằng Tương Vân đã lên Lạc Hành thư viện bái sư học, nhưng không hề học được một chút nào về Kỳ Hoàng Chi Thuật, thậm chí nàng còn bị đuổi xuống khỏi núi vì muốn bái Bạch phu tử nổi danh để học tập về y thuật, vì thế cho nên người hạ độc Thanh nhi lần này không phải là Tương Vân.

Nếu như Tương Vân có thể hạ dược Tương Thu Thanh, như vậy có nghĩa là Tương Vân có đầy đủ kiến thức căn bản về dược lý, như vậy thì Vô Vị mà bản thân mình hạ lên người lão phu nhân chắc chắn cũng sẽ bị nàng ta phát hiện, nhưng mà hiện tại một chút động tĩnh cũng không hề có, vì thế nên Lâm Mạn Như cơ hồ có thể khẳng định Tương Vân không biết y thuật, như vậy thì người hạ độc Thanh nhi chắc chắn không phải nàng.

"Vậy thì là ai?" Tương Thu Thanh suy nghĩ nát cả đầu óc cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc là ai muốn làm cho nàng bị mất mặt.

"Thanh nhi ngươi suy nghĩ kĩ lại, nếu như ngươi mất mặt, rốt cuộc là ai sẽ đắc ý?" Lâm Mạn Như nói. Tương Thu Thanh từ trước đến nay đều có danh xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, danh xưng này đã rất nhiều năm không đổi chủ, nhưng mà kể từ sau khi Bắc Thấm Tuyết xuất hiện,danh xưng này liền không thuộc về duy nhất một mình Tương Thu Thanh nữa. Lúc mọi người khi nói đến đệ nhất kinh thành mỹ nhân Tương Thu Thanh, theo thói quen đều nhắc đến cả vị đã từng là đệ nhất ca cơ ở phủ đệ của công chúa Bắc Thấm Tuyết. Mà bây giờ, từ sau khi vụ việc Tương Thu Thanh không có lông mày bị vạch trần ra, mọi người lại rất ít khi nhắc đến tên của nàng, nhưng lại nói Thừa Tướng có phúc lớn, lấy được đệ nhất mỹ nhân thiên hạ làm bình thê. Cho nên nếu nàng bị mất mặt, người được lợi nhiều nhất chính là Bắc Thấm Tuyết, nàng đã không còn là vật cản trở, Bắc Thấm Tuyết hoàn toàn xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân!

"BẮC! THẤM! TUYẾT!" Tương Thu Thanh nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ. Chẳng trách tại sao nữ nhân này lại tận lực quạt mát cho nàng, để cho bản thân mình sẽ không hoài nghi nàng ta, để cho nàng ta giữ bí mật cho mình bản thận lại còn đem thứ nữ trang quý giá nhất tặng cho nàng ta, không ngờ tới nàng ta lại là người rắp tâm như vậy!

"Thanh nhi, ngươi bình tĩnh một chút." Lâm Mạn Như biết tính tình của Tương Thu Thanh nóng nảy chắc chắn sống còn cũng sẽ đi tìm Bắc Thấm Tuyết để gây ra phiền phức, thế nhưng bà tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra, bởi vì hiện tại Bắc Thấm Tuyết chính là nữ nhân được lão gia yêu thích, với tính tình của lão gia, chuyện này cho dù có làm lớn chuyện, Bắc Thấm Tuyết cùng lâu cũng chỉ bị nói hai câu, nếu như không xảy ra án mạng thì chính là không có trách nhiệm, vì thế chuyện này tuyệt đối không thể để cho lão gia phát hiện ra, chỉ cần không ai biết được là bọn họ đã biết được Bắc Thấm Tuyết là người hạ độc, bọn họ liền có rất nhiều cơ hội tốt để "báo đáp" lại cho Bắc Thấm Tuyết.

"Bình tĩnh? Ta làm thế nào có thể bình tĩnh?! Nương! Người hãy nhìn lại một chút thanh danh của ta hiện giờ đi! Ngươi cảm thấy với bộ dạng này của ta thì sẽ còn có cơ hội được gả vào hoàng thất nữa sao! Chẳng lẽ ngài muốn gả ta cho một tên thất phu một đời sống khổ sở sơ sài sao?! Vậy không bằng ngươi dùng một nắm thuốc độc cho ta chết một cách dễ chịu đi!" Tương Thu Thanh không còn kiềm chế được tâm tình của bản thân mình, nàng ta hiện tại đang phẫn nộ đến tột cùng, ai có thể chịu đựng được khi bản thân mình từ đệ nhất mỹ nhân biến thành một nữ nhân không còn mặt mũi nào khoảng thời gian nhanh như vậy chứ? Nàng ta không suy sụp đã được coi là tốt lắm rồi.

"Thanh nhi! Ngươi rốt cuộc có muốn báo thù hay không?!" Lâm Mạn Như biết hiện giờ bất kể bản thân nói gì cũng đều không có tác dụng, Tương Thu Thanh căn bản đều không nghe chút nào, thế nhưng vì lấy đại cục làm trọng, bà vẫn muốn làm cho Tương Thu Thanh tỉnh táo lại.

"Báo thù?! Đương nhiên là phải báo thù! Ta không chỉ muốn báo thù, ta còn muốn cho Bắc Thấm Tuyết phải giống như ta, sống không được, chết cũng không xong!" trong đôi mắt của Tương Thu Thanh đều là sát ý, Lâm Mạn Như nhìn nữ nhi một chút, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia vẫn đẹp đẽ vui tươi, có điều nơi đáng ra phải có lông mày kia lại cứ trống trơn, nhìn qua kỳ kỳ quái quái, hơn nữa lúc này biểu hiện dữ tợn kia của Tương Thu Thanh đến một loại ý vị không thể nói rõ cũng không thể tả được.

"Nương, lông mày cùng với tóc của ta vẫn có thể mọc lại sao?" Tương Thu Thanh đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng, sau đó trầm tĩnh lại, mang theo mong ngóng nhìn Lâm Mạn Như.

Lâm Mạn Như nhìn ánh mắt của nữ nhi, không biết nên trả lời nàng như thế nào. Muốn mọc lại, hiển nhiên là không thể, nếu như là lông tự động rụng, muốn dài trở lại đương nhiên là dễ như ăn cháo, thế nhưng đây lại là đọc dược chuyên biệt nhằm vào tóc, cho dù có giải triệt triệt để để hết độc, tóc miễn cưỡng có thể mọc lại vài phân, chớ có nói đến bây giờ bọn họ còn không thể lấy được thuốc giải. Tóc mai và lông mày của Tương Thu Thanh . . . Lâm Mạn Như đương nhiên là không thể đem những thông tin này nói cho Tương Thu Thanh, nếu như Tương Thu Thanh biết chân tướng nhất định sẽ điên mất. Cho nên bà ta chỉ vỗ vỗ vào vai Tương Thu Thanh nói: "Ngày mai đi mua những thứ này phải chú ý thời điểm mà cẩn thận một chút, đừng tiếp tục để cho những kẻ khác đàm tiếu, tóc cùng với lông mày sau vài ngày sẽ mọc lại, như vậy đi, ta để cho Tiểu Thúy đi gom tóc tốt một chút đem về làm cho ngươi bộ tóc giả, còn lông mày . . . Đúng rồi! Lúc trước trong thành có một bậc thầy họa hoa văn, để hắn đến đây xăm cho ngươi một hình xăm ở trên trán được không?"

"Hình xăm? Điều này cũng có thể được sao?" Tương Thu Thanh vô cùng nghi hoặc nhưng hiện giờ cũng chả còn cách nào tốt hơn.

Lâm Mạn Như bỏ ra rất nhiều tiền để mời tới bậc thầy họa hoa văn, người này vì Tương Thu Thanh mà cẩn thận từng li từng tí họa cho nàng một đường lông mày lá liễu, bởi vì hình xăm lộ ra màu xanh thiên thanh, sư phó này chỉ làm cho Tương Thu Thanh hai đường hoa văn lông mày tinh tế, sau đó lại vì nàng bổ sung thêm một chút gì đó dặc biệt vô cùng lợi hại để làm nổi bật lên mép tóc, sau đó trời vừa sáng thì Lâm Mạn Như liền lấy ra một bộ tóc giả chụp vào trên đầu, lại thật cẩn thận rửa mặt chải đầu thay y phục một lượt, nàng đem cái mái ở trên trán mình nhắc lên, giống như nàng với lúc trước không khác nhau chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top