Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Hội thơ




Lâm Mạn Như nhìn rốt cục cũng biến được bộ dạng của Tương Thu Thanh bình thường như trước liền thở phào nhẹ nhõm, nói với nàng: "Qua mấy ngày nữa sẽ là ngày mùng 7 tháng 7, Khất xảo tiết. Ta sẽ cùng thương lượng với lão gia để làm một hội thơ, đến lúc đó quý nữ trong kinh thành đều sẽ đến, đến thời điểm đó những lời đồn liên quan đến ngươi đều sẽ tự động biến mất, còn Bắc Thấm Tuyết cùng với Tương Vân, ta sẽ không để cho bọn họ được dễ chịu quá!"

"Hỉ Thước, hôm nay là ngày bao nhiêu?" Tương Vân đang ngay ngắn ngồi xem sách, sau đó giống như lơ đãng hỏi Hỉ Thước. Hỉ Thước suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay vừa vặn là ngày mùng 1 tháng 7!" Tương Vân nghe thấy vậy liền đặt sách xuống, nói: "Mau đem y phục đến cho ta, chúng ta đi tìm Tư Đồ ca ca."

Hôm nay vừa vặn là ngày hẹn sau ba tháng của nàng với Tư Đồ Hách, Tương Vân thay quần áo hoàn chỉnh xong liền đi tới quán trà tìm Tư Đồ Hách. Trời vừa mới sáng Tư Đồ Hách cùng với La Dịch đã chờ ở nơi này, sau khi nhìn thấy Tương Vân, Tư Đồ Hách gật đầu cười với La Dịch, La Dịch gật đầu rồi liền lấy ra từ trong tay áo một hộp gấm, sau đó hướng về phía Tương Vân nói: "Đây là tiền lời của ba tháng này, ngoại trừ 15,000 tiền vốn ra, tiền lời thu về là 90 ngàn lượng bạc trắng."

Tương Vân cười nói: "Đa tạ La công tử, Tương Vân còn có một yêu cầu quá đáng, không biết . . ."

"Cô nương là bằng hữu của A Hách, đương nhiên cũng là bằng hữu của ta, nếu đã là bằng hữu, cô nương cũng không cần câu nệ, gọi ta La Dịch là được." La Dịch ôn nhu khiêm tốn cười nói, Tương Vân liền trực tiếp nói: "Tất cả chỗ ngân phiếu này ta muốn dùng để mở một của tiệm."

"Ồ?!" La Dịch hiếu kì nhìn nữ tử trước mắt, nói: "Xin rửa tai lắng nghe."

Tư Đồ Hách cũng nhìn Tương Vân, Tương Vân bây giờ quả thật rất khác trước kia, Tư Đồ Hách hiểu rõ, như vậy chính là Tương Vân đã trưởng thành rồi, cũng không còn là tiểu cô nương nhát gan luôn sợ sệt trốn sau lưng mình nữa.

"Ta muốn mở một danh lâu, chỉ tạo ra những tinh phẩm của thế gian, Từ tỳ nữ đến đồ dùng trong điếm, ta muốn những thứ tốt nhất!" Tương Vân nhìn La Dịch cùng Tư Đồ Hách nói.

Tư Đồ Hách hơi cau mày, ý nghĩ của Tương Vân tuy không quá thiên mã hành không, thế nhưng cũng vô cùng phi thực tế, nếu như tiệm được mở, sẽ không có tiền lời, Tương Vân sẽ táng gia bại sản.

(thiên mã hành không: nghĩa là ngựa bay lên trời. Đại ý nghĩa là không có thực, quá viển vông )

Tương Vân biết hắn đang lo lắng điều gì, liền mở miệng nói: "Cổ ngữ có câu: 'Vật hi vi quý'. Ta muốn mở cửa tiệm này, muốn làm những thứ khác với những nơi khác! Những nơi khác đều không có, chỉ có ta có, ngươi nói, như vậy chính là kiểu kiếm lời không kiếm tiền?"

La Dịch khẽ mỉm cười, ý nghĩ của nữ tử này dường như thiên mã hành không, nhưng quả thực là mười phần sáng tạo. Thế nhưng hắn bất luận sự lo lắng của mình có đúng hay sai mà đánh giá cao nàng, liền hỏi: "Ngươi muốn làm thế nào với phương pháp 'Độc nhất vô nhị' đó?"

Tương Vân cười nói: "Muốn nói đến đặc biệt cũng không đúng, ta chỉ muốn hiện hữu sự đổi mới trên cái 'Đặc biệt' này." Nói rồi nàng liền mỉm cười nhìn Tư Đồ Hách: "Lấy một ví dụ, lầu này lấy vật hiếm có của thiên hạ làm chủ, như vậy thử hỏi, đến tột cùng là có bao nhiêu đồ vật hiếm có mới có thể hấp dẫn người ta nhất đây?"

Tư Đồ Hách cùng La Dịch hơi sững sờ, Tương Vân cười nói: "Thế gian này hấp dẫn người ta nhất không gì bằng mỹ thực rượu ngon và mỹ nhân. Nhưng ba thứ này nói chung cũng chỉ là vật tầm thường cơ hồ có thể tùy ý có được. Thế nhưng nếu như ta có mỹ thực thiên hạ độc nhất vô nhị, thiên hạ đệ nhất vô nhị rượu ngon, cùng với thiên hạ đệ nhất vô nhị mỹ nhân ở đây?"

"Nhưng giá thành của những thứ đồ này cũng làm cho người ta khó có thể gánh vác được!" Tư Đồ Hách mở miệng nói.

"Nếu như ta chỉ dùng những nguyên liệu nấu ăn thông thường ở đây?" Tương Vân cười nói.

"Như vậy liền không được gọi là độc nhất vô nhị." La Dịch nói tiếp

Tư Đồ Hách nghĩ như thế nào đi nữa thì cũng không thể thực hiện được, thế nhưng vẫn cứ để Tương Vân cùng với La Dịch cười nói định liệu trước. Bản lĩnh của La Dịch hắn đã biết, nhưng Vân nhi lại chính là tiểu cô nương không rành thế sự, tuy hắn không biết nàng đã phải trải qua những gì, thế nhưng ở trong mắt Tư Đồ Hách hắn, Tương Vân vẫn mãi mãi là một tiểu cô nương.

"Lời ấy sai rồi, cái độc nhất vô nhị chính là bắt đầu từ đây." Tương Vân dịu dàng cười nói, "Mấy ngày trước trưởng tộc của bộ tộc Bạch thị đã theo ta hạ sơn, được ta sắp xếp cho nơi ở, nhưng ngày qua đã ăn uống không của ta, dù sao cũng nên trả công cho chúng ta thực tế một chút để 'Đánh đổi', trên thị trường đông trùng hạ thảo kinh chi cùng với nhân sâm cũng không quá đắt, thế nhưng có Bạch Kỳ ở đây, để hắn yên thảo rượu để có thêm một phần đại bổ dưỡng sinh lại vừa miệng, thực đơn món ăn bao gồm cả dược liệu, như vậy không phải là 'Độc nhất vô nhị' sao?"

"Diệu kế!" La Dịch khen ngợi nói. Nếu như chỉ là món ăn với dược liệu tầm thường thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu là những dược liệu thông thường có thể phát ra hàng ngàn công dụng của dược, tự nhiên sẽ được cho là độc nhất vô nhị. "Chuyện này cứ để ta lo, trong vòng nửa tháng ta có thể để cho 'Danh lâu đệ nhất thiên hạ; của ngươi khai trương!".

"A Dịch đã nói là sẽ làm được, Vân nhi nàng có thể yên tâm! Đúng rồi Vân nhi, danh lâu này nàng định đặt cho nó cái tên như thế nào?" Tư Đồ Hách thấy La Dịch khẳng định ý nghĩ của Tương Vân có thể thực hiện được liền biết mọi chuyện đã ổn thỏa, liền không nhiều lời nữa, chỉ muốn hỏi ý kiến của Tương Vân về tên của lâu này.

Tương Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Liền gọi nó là 'Vọng Nguyệt' đi".

"Tên rất hay!" Tư Đồ Hách tán dương, ở trong mắt hắn, tất cả những thứ gì liên quan đến Tương Vân thì đều vô cùng tốt. "Vân nhi, mấy ngày nữa là khất xảo tiết . . ." Tư Đồ Hách nhìn nàng nói: "Nàng đã có hẹn ước chưa?"

Tương Vân hơi sững người, sắc mặt có chút đỏ hồng nói: "Đúng là chưa có, có điều. . . Phụ thân dự định sẽ tổ chức một hội thơ, đến lúc đó, huynh sẽ đến chứ?"

Tư Đồ Hách sau khi nghe xong thì ánh mắt lúc này tràn ngập sự mừng rỡ, sau đó Tư Đồ Hách mới nói: "Được, lúc đó ta nhất định sẽ tới!" Tương Vân chú ý tới thời điểm Tư Đồ Hách nói câu này, lỗ tai đều đỏ cả lên, nàng không nhịn được mà nghĩ, người nam nhân này thật đáng yêu.

Tương Vân cùng với Tư Đồ Hách và La Dịch lại hàn huyên thêm một lúc, sau đó liền quyết định trở về phủ, dù sao nàng cũng là nữ tử, đi riêng ra ngoài cùng với nam tử chung quy cũng không tốt, bởi vậy nên chỉ có thể vội vàng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top