Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Khất xảo tiết (2)




(Hí hí sorry mọi người nhiều nha ta quên mất không up truyện đi làm thêm vất vả quá mà sorry nhiều nha ta sẽ cố gắng up đầy đủ hơn tha lỗi nha ^^)

"Tư Đồ Hách" Long Diệc Tuyết chu môi nhỏ giọng nói.

Thời điểm Tương Vân nghe thấy tên của Tư Đồ Hách thì liền ngẩn người, nàng biết người trong lòng Tư Đồ Hách là nàng, thế nhưng cũng không hề biết tình cảm của hắn lại sâu đậm đến như vậy. Bắc Thấm Tuyết là một mỹ nhân như vậy, cho dù bản thân mình là nữ tử thì cũng sẽ luôn luôn vô tình mà động tâm, thế nhưng khi thu vào đôi mắt của Tư Đồ Hách, cho dù là dung mạo khuynh thành như vậy chẳng qua miễn cưỡng cũng chỉ là một thứ hời hợt mà thôi.

"Vân nhi, trên thế gian này hiếm có một lang quân hữu tình như vậy, ngươi nếu như có ý đối với hắn, vậy thì liền nhanh chóng kết mối lương duyên đi, nhưng nếu ngươi không có ý với hắn, cũng chẳng thể trách được người khác, chỉ là hữu duyên vô phân mà thôi." Long Diệc Tuyết nói như vậy, đã là tỷ muội tốt với nhau, nàng đương nhiên là mong Tương Vân có thể có được hạnh phúc, nếu như Tương Vân cũng có tình ý với Tư Đồ Hách, hai người bọn họ gia thế tương xứng, cũng có thể coi là môn đăng hộ đối, còn nếu như Tương Vân vô tình với Tư Đồ Hách, nư vậy thì hãy sớm khước từ, sẽ tốt hơn việc để cho đối phương luôn khiên tràng quải đỗ.

(khiên tràng quải đỗ: nghĩa là canh cánh trong lòng, nhớ da diết. Ta thấy để thế kia hay hơn ha ^^)

Tương Vân cười gượng nhìn Long Diệc Tuyết, nàng quả thực rất vui mừng khi có thể nhận được tình cảm tha thiết của Tư Đồ Hách, nhưng nàng cũng rất khổ sở, trong lòng nàng đương nhiên cũng có Tư Đồ Hách, nhưng nàng chỉ có thể nghĩ, chứ không thể yêu. Cho nên nàng chỉ có thể nói: "Có một số việc, không phải ta muốn là có thể được toại nguyện." Oán căm thù, yêu biệt ly, cầu không được, nhân sinh đau khổ, nàng đã được thưởng thức qua một phen tất cả những thứ này, nàng cũng đã dần dần hiểu ra được, có một số việc, không phải ngươi muốn làm là có thể làm, có những người, không phải ngươi muốn yêu là có thể yêu.

Long Diệc Tuyết không hiểu được nỗi khổ trong lòng của Tương Vân, nàng chẳng qua là cảm thấy, nếu đã yên nhau thì nên đến với nhau, cho dù là có nhiều đau khổ nhiều gập ghềnh hơn, chỉ cần hai người cùng nhau là có thể vượt qua được tất cả. Nàng nghe ra được từ trong giọng nói của Tương Vân, ở trong lòng của Tương Vân Tư Đồ Hách cũng rất có phân lượng, thế nhưng Tương Vân không nói với Tư Đồ Hách biết rõ được tâm tư của mình chắc chắn là có nguyên nhân của nàng, nếu nàng không muốn nói, mình cũng không muốn cưỡng cầu, đợi đến thời điểm Tương Vân muốn nói ra, thì nàng sẽ tự nhiên nói với mình mà thôi.

Tư Đồ Hách nhìn thoáng qua đám người một chút đã thấy Tương Vân, đối với hắn mà nói, được gặp Tương Vân một chút cũng là vô cùng khó, thế nhưng hắn sẽ không nói cho Tương Vân biết bản thân muốn được gặp nàng tới cỡ nào, cũng sẽ không nói cho Tương Vân biết chính mình tọt cùng yêu nàng tới nhương nào.

Tương Vân cũng nhìn thấy Tư Đồ Hách, trong đám người, xa nhau gang tất, chớp mắt vạn năm.

Lúc này Long Hi Nhi cũng nhìn thấy Tư Đồ Hách, ngày hôm nay là khất xảo tiết, lang quân mà trong lòng nàng ta hướng tới nhiều nhất chính là Tư Đồ Hách. Có thể Tư Đồ Hách không nhớ, nhưng nàng dù thế nào cũng vẫn luôn luôn nhớ tới năm mình tám tuổi không cẩn thận rơi xuống nước, là Tư Đồ Hách đã cứu nàng, vào lúc đó nàng đã ghi nhớ hình bóng của Tư Đồ Hách. Nàng căn bản đối với Tương Vân cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng nàng ta phát hiện ra, nơi nào có Tương Vân liền sẽ có Tư Đồ Hách, ánh mắt của Tư Đồ Hách giờ nào khắc nào cũng hướng về phía Tương Vân. Cho nên nàng căm hận, nàng đố kị, nàng hận không thể giết chết Tương Vân! Chỉ cần Tương Vân chết, trong lòng của Tư Đồ Hách mới không còn ai, lúc đó bản thân mình mới có cơ hội thay thế Tương Vân, ở trong lòng của Tư Đồ Hách. Cho nên nàng vì vậy nên mới kết giao cùng với Tương Thu Thanh, bởi vì nàng biết, trên thế gian này, chán ghét Tương Vân không dứt không chỉ có mình, mà còn có Tương Thu Thanh.

Có lúc Long HI Nhi nghĩ, Tương Vân rốt cuộc thì có gì tốt? Ngoài xuất thân so với Tương Thu thanh có phần tốt hơn, những cái khác, không có cái gì bằng nàng cả. Tài hoa không bằng, vì từ nhỏ Tương Vân đã bị đưa tới thôn quê hẻo lánh không người chăm sóc, cho dù nàng thiên tư thông minh tự mình học song diện thêu cùng với pha trà thì đã sao chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là sư xuất vô danh, có vài thứ viễn viễn cũng không thay đổi được, tướng mạo không bằng, nàng cùng với Tương Thu Thanh đều là mỹ nhân đệ nhất đệ nhị kinh thành, Tương Vân không thể tính là tuyệt sắc, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là thanh tú, người như Tương Vân quả thực là có quá nhiều quá nhiều người, Tương Vân quả thực không có gì đặc biệt, một mực là người như vậy, nhưng lại có thể được mọi người chúng tinh phủng nguyệt hết mực sủng ái, mẹ của nàng cũng coi trọng nàng ta, tỷ tỷ của nàng cũng cùng nàng ta kết giao, liền ngay cả nam nhân mà nàng thích cũng yêu mến nàng ta! Điều này làm cho người luôn tự xưng là thiên chi kiêu tử như Long Hi Nhi làm sao có thể chịu được?! Cho dù nàng không giết được nàng ta, nàng cũng tuyệt đối không để cho nàng ta quá thoải mái!

(chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh)

Long HI Nhi nghĩ như vậy, liền đi tới bên cạnh Tư Đồ Hách, cười tủm tỉm với hắn sau đó nũng nịu nói: "Tư Đồ ca ca! Người cũng tới ư?!" Ánh mắt của Tư đồ Hách vẫn đặt trên người Tương Vân, Long Hi Nhi không cam tâm cắc cắc môi nói: "Tư Đồ ca ca. Tư Đồ ca ca người đang nhìn cái gì vậy!" nói xong liền lấy tay quơ quơ trước mặt Tư Đồ Hách, lúc này Tư Đồ Hách mới chú ý tới Long Hi Nhi ở bên cạnh. Tư Đồ Hách cung cung kính kính hành lễ với Long Hi Nhi, thần trí của Long HI Nhi hơi hoảng loạn, nàng ta nhìn thẳng về phía Tư Đồ Hách, chợt phát hiện ra bản thân không thể nói nổi "Bình thân." Long HI Nhi mất một lúc mới nói được.

Tư Đồ Hách tuân lệnh, liền không nói gì nữa, lại tiếp tục chăm chứ nhìn Tương Vân, Long Hi Nhi nhìn theo ánh mắt của Tư Đồ Hách thì liền thấy Long Diệc Tuyết cùng với Tương Vân đang nói chuyện vui vẻ.

Tương Vân! Lại là Tương Vân! Tại sao đi tới nơi nào cũng đều có Tương Vân?! Tại sao! Trong mắt Tư Đồ Hách vĩnh viễn chỉ có Tương Vân?! Long Hi Nhi hận lúc này không thể đem Tương Vân ăn tươi nuốt sống, thế những bên ngoài nàng ta vẫn phải giả bộ cái dáng vẻ không hề quan tâm. Nàng không ngu, đương nhiên là không thể để cho Tư Đồ Hách phát hiện ra bản thân mình căm ghét Tương Vân. Nàng liền mặc lên mình bộ dạng khiêm tốn nhã nhặn độ lương mở miệng nói: "Tư Đồ ca ca có phải đang nhìn Tương Vân tiểu thư?" Quả nhiên, không ngoài dự liệu của nàng, Tư Đồ Hách vừa nghe thấy teen Tương Vân thì hai mắt liền sáng lên. Trong long Long Hi Nhi đã giận tới mất nghiến răng, thế nhưng bề ngoài vẫn là cái bộ dạng không thèm để ý, thản nhiên thân thiết nói: "Tư Đồ ca ca nếu đã yêu mến vì sao không đi tới chỗ nàng một chút?" "Yêu thích cũng không nhất định cưỡng ép nàng đáp lại, không để cho nàng hình thành bất cứ gánh nặng nào trong lòng, không trở thành gánh nặng của nàng đã là rất tốt, vì cớ gì còn muốn khổ sở đuổi theo, cứ yên lặng nhìn như vậy cũng rất tốt rồi . . ." Tư Đồ Hách đột nhiên lẩm bẩm nói, một lúc sau hắn mới ý thức được mình đang nói chuyện cùng với Long Hi Nhi ngay sau đó cúi xuống nói: "Vi thần lỡ lời." Long HI Nhi thấy hắn như vậy cũng không nói nhiều, ảo não rời đi.

Tương Thu Thanh núp ở phía sau, đương nhiên là đã thấy hết một màn này, nàng vốn không biết Long Hi Nhi đối với Tư Đồ Hách lại có ý như vậy, thế nhưng nàng biết rằng, muốn đối phó với Tương Vân càng có thêm phần chắc ăn.

"Nhị tiểu thư thân thể đã khỏe hơn chưa?" Đúng lúc Tương Thu Thanh đang nhìn chằm chằm về phía Long Hi Nhi thì Long Duẫn Khiếu xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top