Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Gậy ông đập lưng ông!




Tương Thu Thanh vô cùng vui mừng, thầm nghĩ nếu là ở bên hồ, khi mà y phục rời xuống sẽ bị chứng kiến bởi tất cả các quý nữ ở đây, không những thế có thể các nam nhân cũng sẽ thấy, sự việc sẽ càng trở nên nghiêm trọng!

Biết là như vậy, giờ ánh mắt của nàng ta nhìn Tương Vân đều là mười phần vui mừng. Mặc dù trong lòng vui mừng đến tột cùng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng: "Bên hồ gió lớn, liệu tỷ tỷ có chịu đựng được không?"

"Muội muội quá lo lắng rồi, tỷ tỷ đều có thể chịu được." Câu nói của Tương Vân chứa đựng đầy ý vị, rồi nàng chậm rãi đi bộ về phía ven hồ.

Tỷ tỷ cái gì cũng đều nhận được, đương nhiên cái gì cũng có thể chịu đựng được!

A, chỉ sợ là muội muội ngươi không chịu được thôi!

Bên hồ, gió yên sóng lặng, chỉ có những gợn sóng li ti.

Hội ngắm hoa của Bình Nhạc công chúa chọn ngày cũng vô cùng tốt, bầu trời quang đãng, vạn dặm không có một áng mây.

Tương Vân bình tĩnh đứng ở bên hồ, chăm chú nhìn những bông hoa sen nở rộ ở trong hồ, ở trong mắt người khác là đang hiện ra một bức tranh thủy mặc vô cùng đẹp.

"Tỷ tỷ bên hông của ngươi bị lộn xộn rồi, để ta giúp tỷ tỷ sửa sang lại một chút." Không chờ Tương Vân có đồng ý hay không, Tương Thu Thanh đã đưa tay ra chuẩn bị sửa lại trang phục.

Tương Vân đứng ở một bên, nhìn thấy động tác của nàng ta liền lùi về sau một bước rồi nói: "Muội muội không cần phải tự tay làm, đợi lát nữa Hỉ Thước sửa sang lại cho ta là được rồi."

Tương Thu Thanh mất cơ hội, có chút ảo não rồi liền thu tay về, nở một nụ cười hời hợt, nói: "Tỷ tỷ nói vậy cũng đúng, nghĩ lại nhìn kĩ cũng không thấy rõ đâu."

"Tỷ tỷ vậy chúng ta đi về đình thôi." Tương Thu Thanh tiến lên, cầm lấy tay Tương Vân, kéo nàng đi, giả vờ như khi không cẩn thận liền kéo lấy váy của Tương Vân.

Tại sao? Tại sao y phục không hề rơi xuống?!

Tương Thu Thanh có chút luống cuống, chắc chắn là tay đã kéo rồi, tại sao lại không có chuyện gì xảy ra?

"Muội muội!"

Chỉ nghe thấy Tương Vân thét lên một tiếng rồi một tiếng "Ầm" từ trong hồ phát ra.

Tương Thu Thanh có chút ngây người, thấy từ trong tay mình có một mảnh phấn sa, lại một lần nữa nghe thấy một tiếng thét chói tai, lại một tiếng "Ầm" phát ra.

Nước trong hồ rất lạnh, cả cơ thể của Tương Vân đã trở nên lạnh đến phát run, nhưng ngược lại đầu óc nàng lại vô cùng tỉnh táo, hai mắt mở to, nhìn thấy rõ rễ của hoa sen ở trong hồ.

Nàng không biết bơi, nhưng nàng tin rằng yến hội công chúa Bình Nhạc tổ chức chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa nàng lại bị chính muội muội đẩy xuống nước, nàng có làm sai chỗ nào đâu chứ?

Nàng là quyết tâm đánh cược, nàng muốn dốc lòng dùng mạng sống bày ra việc này, để Tương Thu Thanh thân bại danh liệt, không có cách nào khôi phục lại được nữa!

Nàng mơ hồ nghe thấy một tiếng "Ầm", nàng biết mình đã thắng cược!

"Vân nhi, Vân nhi!"

Bên tai nàng bỗng nhớ tới một thanh âm vô cùng quen thuộc, nàng có chút mơ hồ, âm thanh càng ngày càng gần, nhìn rõ ràng người ở trước mặt, nàng quá kinh ngạc, miệng há to, đột nhiên uống vào mấy ngụm nước, khuôn mặt liền có chút dữ tợn, hiên tại là quá khó nhìn rồi.

Người đến cũng bị hoảng sợ, lao cả người đi về phía Tương Vân, độ khí cho nàng, tưởng rằng sẽ gặp phải trở ngại nhưng không ngờ lại thuận thuận lợi lợi.

Cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của người này, Tương Vân không biết rằng tim của mình đang đập dồn dập, mãi đến khi hắn tách ra, nàng mới cảm nhận được trái tim của mình đang đập rất nhanh.

Người kia ôm lấy Tương Vân, lao ra khỏi hồ nước, nàng coi như hô hấp không còn khó khăn nữa, nhưng lại một mực nghiêng đầu đi, mãi mới xác định được, chính là hắn!

"Tư Đồ ca ca....." Tương Vân thấp giọng nói một câu, con mắt trở nên ửng đỏ , đều là do nghĩ lại mà sợ, đó là sự hối hận, là sự hổ thẹn.

Nàng không hề nghĩ tới Tư Đồ Hách sẽ ở đây, hơn nữa cũng chưa bao giờ nghĩ lại chính là hắn cứu nàng!

Kiếp trước cũng chính là ở trời điểm nàng cần giúp đỡ thì Tư Đồ Hách đều xuất hiện, không ngờ kiếp này cũng là như vậy. Nàng bây giờ chính là không thể tiếp tục làm tổn thương trái tim của Tư Đồ Hách được nữa.

Tư Đồ ca ca là vì giúp nàng, giúp Long Duẫn Khiếu leo lên bảo vị, cũng là vì cứu nàng, Tư Đồ Hách đã chịu vạn tiễn xuyên tâm!

Nàng kiếp này sẽ không bao giờ để Tư Đồ ca ca phải chịu tổn thương nữa, nàng sẽ cố gắng để bồi đắp lại cho Tư Đồ ca ca. Nàng lúc trước là yêu Tư Đồ Hách, nhưng nàng lại bị hủy dung, cảm thấy bản thân không còn xứng với hắn, cuối cùng lại để cho Long Duẫn Khiếu và Tương Thu Thanh, hai con người đê tiện này được nhàn nhã, ung dung tự tại!

Lần này, nàng tất nhiên sẽ trân trọng Tư Đồ ca ca, cũng chắc chắn sẽ báo thù huyết hận!

Tư Đồ Hách ôm Tương Vân vào trong ngực, hướng về phía bên bờ, tất nhiên là sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng tai lại nghe rất rõ âm thanh của nàng. Nhớ tới lúc nãy nàng nhìn thấy mình ánh mắt vô cùng sửng sốt, lại thêm chuyện đôi môi mềm mại vừa lúc nãy, khóe miệng vô thức hiện lên ý cười.

"Vân nhi, là ta. Ta đã trở về!" Tư Đồ Hách lúc này lại ôm nàng càng chặt, "Nàng ở nhà chờ ta, ta sẽ đến gặp nàng."

Chờ một lúc nữa lên bờ chắc chắn sẽ không có cơ hội nói chuyện.

Tương Vân trong lòng đã âm thầm thề, đời này nàng nhất định sẽ không phụ bạc Tư Đồ Hách!

"Tư Đồ ca ca, đến khi lên bờ người tốt nhất không nên nhiều lời." Tương Vân sẽ không để cho Tư Đồ Hách đường đường là một vị thiếu tướng quân bị cuốn vào chuyện này, người này là nên được tất cả mọi người kính nể như một vị anh hùng.

Tư Đồ Hách được đáp lại, trong lòng mừng rỡ, chỉ cần Vân nhi không giận, hắn đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu.

Có quý nữ rơi xuống nước, chuyện lớn như vậy, Bình Nhạc công chúa cũng không thể làm như không thấy, công chúa đã sớm đứng bên hồ, chờ Tư Đồ Hách cứu người đem lên.

Vừa lên bờ liền có một nô tỳ lấy một bộ xiêm y bọc lên trên người Tương Vân, che đi y phục đang ướt đẫm kia.

"Tỷ tỷ người có sao không? Có chỗ nào không ổn không?" Xung quanh hồ lúc này rất nhiều người, Tương Thu Thanh không kịp suy nghĩ tại sao y phục của Tương Vân không hề rơi xuống mà liền vội vàng nhào tới, đầu tiên là phải thuận lợi vượt qua được cửa ải trước mắt này đã.

Tư Đồ Hách lau khô nước trên mặt, vô ý liếc nhìn Tương Vân đang ở trong lòng tỳ nữ kia, trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn cứ khách quan phân tích: "Công chúa, người biết hồ này rất sâu, nếu như kỹ năng bơi của thần mà kém, chỉ sợ....."

Chỉ sợ tính mạng của nữ tử này đã sớm không còn rồi!

Bình Nhạc công chúa sắc mặt không tốt, gật đầu tán thành.

"Nhanh, mau đi gọi đại phu, tại sao giờ này vẫn còn chưa tới!" Bình Nhạc công chúa bình tĩnh phân phó. "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, có ai chứng kiến không?"

Các quý nữ ở đây mồm năm miệng mười, lời ra tiếng vào, khiến cho sắc mặt của Bình Nhạc công chúa càng không tốt, Long Hi Nhi tiến tới đỡ lấy tay của cô cô, nổi giận nói: "Các ngươi chỉ là thấy hai người họ ở đây mà liền nói xấu Thu Thanh đẩy Tương Vân xuống nước. Đây đúng thật là hoang đường. Nực cười!"

Chúng quý nữ ánh mắt châm biếm như nhìn về phía Long Hi Nhi, nghe nàng nói những lời này, liền đoán ra được tình cảm thân thiết của nàng ta với Tương Thu Thanh, ai sẽ tin vào lời này của nàng ta chứ.

"Hi nhi lời nói tuy có chút thẳng thắn nhưng cũng đều là do hữu duyên. Hai vị tiểu thư đây lại chính là tỷ muội, trước khi biết được sự thật, vẫn là không nên ngông cuồng kết luận! Cháu xin thỉnh an cô cô." Long Duẫn Khiếu nghe nói ở nơi này xảy ra chuyện lớn nên đã đi từ nơi của nam nhân đang ở tới đây.

Bình Nhạc công chúa gật đầu, tuy là ở trong phủ của nàng đang xảy ra chuyện nhưng là chuyện liên quan tới hai vị tiểu thư của Phủ Thừa Tướng, vẫn là tốt nhất không nên ngông cuồng kết luận.

Các quý nữ đều đang bàn luận vô cùng sôi nổi, sắc mặt mỗi người đều khác nhau. Có người nói: "Ta đã nhìn thấy rõ hành động tàn nhẫn kia, chính là do Tương Thu Thanh đã kéo váy của Tương Vân! Chờ đến khi Tương Vân ngã xuống nàng ta mới vội vã buông tay, rõ ràng là do nàng ta đẩy!"

"Này, dù sao mạng người vẫn là quan trọng, nghe nói các nàng tình cảm tỷ muội vô cùng tốt, chắc là sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu." Trong một lúc, bên hồ trở nên vô cùng náo nhiệt.

Tương Thu Thanh khóc lớn, bi thương nói: "Tỷ tỷ, ta khi đó là chỉ muốn giúp người sửa lại y phục một chút thôi, tuyệt đối không có ý đẩy người, tỷ tỷ người phải tin tưởng Thanh nhi!"

"Ta đương nhiên là tin tưởng Thanh nhi, chỉ là...." Tương Vân ho ra mấy ngụm nước, làm cho người nhìn thấy đều phải có chút đau lòng, "Chỉ là ta đã nói muội muội không cần phải tự tay mình làm, để Hỉ Thước làm cho ta là được. Muội muội cớ gì lại phải kéo lấy y phục của ta..... Khụ khụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top