Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Thù mới hận cũ cùng tính một lượt.




"Hỉ Thước?" Âm thanh của Tương Vân khàn khàn, hàng lông mi dài run rẩy, tay chống lên tựa ở đầu giường, quan sát hoàn cảnh bốn phía, nàng đã trở lại Lận Vân các.

Hỉ Thước trông chừng một đêm, mơ mơ màng màng nghe được tiểu thư gọi mình. Nàng vừa tỉnh lại đã vội vàng đi tới chỗ Tương Vân hầu hạ.

Tương Vân uống một hớp nước từ tay của Hỉ Thước, chậm rãi hỏi lại chuyện hôm qua, sau đó mới mệt mỏi nằm xuống ngủ.

Thu Thanh uyển.

"Tiểu thư, lão tổ mẫu đã dặn dò người không thể đi ra ngoài được. Phu nhân nói người có khó chịu thì đi sao chép kinh Phật." Tỳ nữ dốc lòng ngăn cản Tương Thu Thanh, làm sao cũng không cho Tương Thu Thanh ra ngoài một bước.

Dung nhan tuyệt mỹ của Tương Thu Thanh có hơi vặn vẹo, căm tức nhìn tỳ nữ. Cuối cùng nàng cũng nhịn xuống, vừa quay người bước vào trong liền đóng cửa lại.

Tỳ nữ kia thấy Tương Thu Thanh đi vào liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đứng bên ngoài trông coi.

"Đều đi ra ngoài cho ta." Tương Thu Thanh mặt lạnh, đuổi hết tất cả những người trong phòng ra ngoài. Nàng đem dụng cụ pha trà để trên bàn ném xuống đất vỡ tan tành, sau đó mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Tiện nhân! Nàng không nghĩ đến lần này lại không thể làm cho Tương Vân thân bại danh liệt, ngược lại làm cho bản thân mệt mỏi như vậy.

Mặt Tương Thu Thanh đầy tàn bạo nhìn những mảnh vỡ trên đất, lẩm bẩm nói: "Lần này là số ngươi may mắn nên mới tránh được. Lần sau thù mới hận cũ cùng đem tính một lượt, xem ngươi có còn may mắn được nữa hay không. Phi, thật là một con ma ốm, chỉ dùng một chút ít sức lực cũng có thể rơi xuống hồ!"

Người trên kẻ dưới trong phủ, ai ai cũng đều biết tin tức nhị tiểu thư ba tháng không thể ra khỏi Thu Thanh uyển.

Thời điểm truyền tới nơi ở của Tương Vân, Hỉ Thước cả giận nói: "Cũng thật là bất công, tiểu thư bị chịu khổ như vậy, ba tháng cấm túc làm sao có thể bù đắp được?"

"Kiềm chế lại một chút, không thể để hỉ nộ ái ố đều bày ra ở trên mặt." Tương Vân chỉ nhẹ nhàng nhắc một câu, Hỉ Thước liền lấy tay bịt miệng mình lại.

Ba tháng trôi qua rất nhanh. Tương Vân mỗi ngày đều đến thỉnh an tổ mẫu. Thỉnh thoảng nàng mang sách đến chỗ của thừa tướng để hỏi người một số điều nghi vấn mà nàng không hiểu.

Người làm trong phủ đều nhìn thấy được lúc nào có Đại tiểu thư ở trong viện, lão phu nhân đều ăn cơm được nhiều hơn một chút.

Hôm nay chính là đến ngày nhị tiểu thư được bỏ lệnh cấm. Trời vừa sáng, Lâm Mạn Như đã qua cùng con gái, chuẩn bị chu đáo dẫn nàng đi trò chuyện với lão tổ mẫu. Ba tháng nay, mắt nhìn của lão tổ mẫu cũng đã bị Tương Vân mê hoặc mất rồi!

"Nếu không phải là tổ mẫu phạt ta, thì ai phạt ta chứ? Phụ thân sẽ không phạt ta, nhiều lắm cũng là phạt ta chép sách mấy lần mà thôi." Tương Thu Thanh là không đồng ý để ngày được tự do đầu tiên liền đi tới chỗ tổ mẫu chịu tội, khuông mặt đều là biểu cảm không tình nguyện lẫn chán ghét.

Lâm Mạn Như khuyên can đủ đường, thấy nàng vẫn hồ đồ ngu xuẩn, có chút tức giận nói: "Tổ mẫu của ngươi đã bất công với ngươi, nếu ngươi không biết lấy lòng của bà ấy thì sau này bà càng thiên vị Tương Vân, ngươi thấy mình làm như vậy là đúng sao?"

"Mẫu thân, ta chỉ oán giận nói vài câu. Bước ra bên ngoài có lần nào ta chưa theo đúng quy củ?" Mặt Tương Thu Thanh tràn đầy oan ức, đưa tay lên giở vờ lau viền mắt ráo hoảnh, nói tiếp: "Ta biết mình là thân phận thứ nữ, không sánh được với Tương Vân. Vì điều đó, cho nên ở bên ngoài ta chỗ nào cũng phải nhường nhịn. Nhưng lúc này nàng hãm hại ta, ta đúng là không chịu được."

Nghe những lời này, tim Lâm Mạn Như như bị kim đâm vào. Nhìn dáng vẻ thương tâm của con gái, màu đen trong đáy mắt càng ngày càng trở nên thâm thúy.

Nàng có thể ở trong phủ Thừa Tướng loại hết thảy những nữ nhân khác, ngồi lên vị trí phu nhân, tâm cơ thủ đoạn không phải người bình thường có thể so sánh được.

Mà nàng cũng là người lo liệu, xử lý chuyện lớn nhỏ trong Tướng phủ nhiều năm, cũng là phu nhân danh chính ngôn thuận của Thừa Tướng.

Nhưng cũng vì cái quy củ cay nghiệt, cho nên dù biết con gái của mình chịu uất ức, Lâm Mạn Như cũng phải làm như không thấy. Bởi vì những điều này đều có quy củ, không thể vượt qua được.

Phu nhân trước đã chết rồi, nàng liền có thể trờ thành phu nhân. Mặc dù sau trăm tuổi vẫn không có được vị trí chủ quan, nhưng như vậy thì có hề gì? Người sống mới có thể hưởng phú quý.

Như vậy, cũng có thể lấy vị trí đích nữ của Tương Vân nhường lại cho Thanh nhi, khiến cho Thanh Nhi trở thành tiểu thư tôn quý nhất của phủ thừa tướng.

"Thanh nhi không phải tức giận vì những chuyện này, vạn sự đều có ta." Lâm Mạn Như ôn nhu vuốt ve đầu Tương Thu Thanh. Đây là Lâm Mạn Như cho Tương Thu Thanh một đảm bảo, mặc kệ chuyện gì xảy ra, nàng cũng phải giúp Tương Thu Thanh ngồi lên vị trí đích đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng.

Tương Thu Thanh nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên vui mừng, nhào vào trong lồng ngực của Lâm Mạn Như: "Vẫn là mẫu thân thương ta nhất."

Nàng chính là muốn câu nói đảm bảo này của mẫu thân, như vậy chuyện về sau nàng không cần phải lo lắng nhiều.

Thù mới hận cũ cùng báo, trong ba tháng này, nàng đã nghĩ tới một biện pháp hay. Vừa có thể làm cho Tương Vân thân bại danh liệt, vừa không lụy phiền đến bản thân.

Tương Thu Thanh nằm nhoài trong lồng ngực Lâm Mạn Như, trên mặt mang theo ý cười hung tàn. Sau khi trang điểm thì Tương Thu Thanh khôi phục thanh thuần như tiên, dáng vẻ lương thiện ôn hòa.

Hai mẹ con chuẩn bị xong, liền vui vẻ đi đến tổ mẫu để thỉnh an.

Còn chưa đi tới phòng, đã nghe bên trong có tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt.

"Tổ mẫu, người không thể tham ăn ăn nhiều như vậy được nha, không dễ tiêu hóa đâu."

"Ngươi quỷ bỡn cợt, muốn quản cả tỗ mẫu à?" Lão tổ mẫu bị quản không những cao hứng mà còn tình nguyện cực điểm, cười vô cùng lớn tiếng.

Tương Thu Thanh kéo tay Lâm Mạn Như một trận, ý cười trên mặt dịu dàng hỏi tỳ nữ: "Đại tỷ đang ở bên trong?"

"Đúng vậy ạ. Phu nhân, nhị tiểu thư, xin mời..."

Lâm Mạn Như vỗ vỗ vào tay Tương Thu Thanh, động viên nói: "Vào đi thôi!"

Tương Vân ngồi ở bên người tổ mẫu, lẳng lặng nhìn hai người đi vào, nở một nụ cười nhạt, đứng dậy vẫn an: "Mẫu thân an lành, Nhị muội muội."

"Vân nhi đúng là đến sớm." Lâm Mạn Như cười tán thưởng một câu, ám chỉ liếc về Tương Thu Thanh một chút, nhắc nhở nàng mau mau biểu hiện. Hôm nay vốn định mang theo nàng đến thỉnh an sớm một chút, làm cho tỗ mẫu hài lòng, lại không nghĩ tới bị Tương Vân đoạt mất.

"Mẫu thân khen ngợi sai rồi, hôm qua ta ngủ ở chỗ của tổ mẫu. Mẫu thân cùng muội muội mới là đến sớm, ta làm sao sánh được!" Tương Vân liếc mắt nhìn tổ mẫu, thân thể không khỏi nghiên một chút, âm thầm nở nụ cười.

Tổ mẫu trong lòng hơi run run, thở dài, nắm chặt tay Tương Vân nói: "Ngươi vừa sáng liền mang theo Thanh nhi đến đây, quả thật rất có lòng." Tổ mẫu chính là đau lòng đại tôn nữ mất mẹ từ sớm, nhị tôn nữ dù sao vẫn có mẹ thương yêu.

Lâm Mạn Như hơi ngừng động tác một chút, sau đó tự nhiên trôi chảy đặt chén trà xuống, cười nói: "Đâu phải a...là Thanh Nhi nói đã lâu rồi không được gặp tổ mẫu, cho nên thấy nhớ người đây. Có thể nàng sợ người còn trách nàng, cho nên vừa sáng đã cầu thiếp thân đến đây cùng." Không ngờ ba tháng nay, Tương Vân ở chỗ tổ mẫu đã tranh thủ được nhiều tình cảm như vậy, nàng làm như vậy là có dụng ý gì? Lâm Mạn Như ngờ vực đánh giá Tương Vân vài lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top