Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69.1- Chính văn kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy thím à, ta phải mất gần hơn hai tuần để đọc xong và tìm pass đó...... nên coi kỹ kỹ đừng mang đi đâu nha mấy thím TvT
————————nhảm đôi câu thôi———————
Đối mặt với đám người Dung gia tiến đến muốn mang Kỳ Lân đi, đại đế tỏ vẻ rất ưu thương, lúc này, bọn họ sao lại phản ứng như vậy hả, mỗi ngày đều muốn mang Kỳ Lân bên người hắn đi, như vậy thật sự được chứ? Một giây muốn đá bọn họ ra ngoài.

"Ngài nói cái gì?" Dung Khải khiếp sợ nhìn Mặc Sĩ Phong, đối phương đang nói cái gì vậy, chính mình nghe không rõ.

"An đã mang thai," Mặc Sĩ Phong lại nói một lần nữa.

"Đây là tin tức giả!" Dung Khải kiên định, "Chẳng lẽ ngài nguyện ý để Tiểu An sinh con cho người khác?"

Nhìn đi, đây là lời mà Dung gia người ta nói đó, Mặc Sĩ Phong mỉm cười, "Không phải người khác, là của ta!"

Việc này cần phải cường điệu một phen, vương hậu của mình sao có thể sinh con cho người khác. Mặc Sĩ Phong hôm nay cực kỳ vui vẻ, cũng phải để cho người khác biết chuyện này, đó không phải giả, là sự thật.

Cho dù nghe Mặc Sĩ Phong nói như thế, Dung Khải vẫn nghi hoặc, đại đế không phải nói hắn bị thương, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không thể có đứa bé à.

"Chỉ là xác suất thấp!" Mặc Sĩ Phong nhìn thấy nghi hoặc trên mặt Dung Khải, giải thích, "Không phải không thể sinh, ngươi cần phải hiểu rõ đạo lý này, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta với An cả đời đều không sinh được đứa bé?"

"Chỉ là đại đế ngài sinh không được." Dung Khải cường điệu, lại không phải Kỳ Lân nhà mình sinh không ra.

Dung Duệ ngơ ngác đứng ở một bên cuối cùng đã biết chuyện gì đang xảy ra, khó trách đại ca lúc biết tin tức Dung An mang thai không có chút biểu hiện vui sướng gì, nguyên lai là lo lắng hoàng thất tuyên bố tin tức giả. Cái loại tin tức này có thể tùy tùy tiện tiện tuyên bố sao, đây chính là chuyện lớn oanh động toàn tinh hệ đó. Dung Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, đại ca bọn họ thật là quá lo lắng cho Dung An.

"Như vậy hiện tại chúng ta có phải nên đi xem Tiểu An hay không?" Hai người các anh còn chuẩn bị tiếp tục nói mấy lời nhàm chán này nữa sao, Dung Duệ tỏ vẻ chính mình không muốn đứng ở chỗ này nghe hai người kia vô nghĩa nữa, "Tiểu An biết chúng tôi tới ha?"

"Không biết!" Mặc Sĩ Phong đại đế xoay người, hắn không rảnh đi thông tri cho Tiểu vương hậu chút chuyện nhỏ này, dù có muốn cũng là cùng Tiểu vương hậu nói chuyện khác.

Dung Duệ hắc tuyến, đại đế rốt cuộc ghét đám người bọn họ đến cỡ nào hả, mỗi lần đều không muốn để cho bọn họ tới gần tiểu đường đệ quá lâu, giống như bọn họ thật sự sẽ mang tiểu đường đệ đi, không cho tiểu đường đệ cùng đại đế ở bên nhau không bằng.

"Đi, đi, đi, tôi đi trước." Dung Duệ phất tay, hắn không thèm nói nhảm với hai người kia nữa, tiểu đường đệ còn đang chờ mình đến đó. Ừm, cho dù tiểu đường đệ không biết, tiểu đường đệ chắc cũng hy vọng Dung gia có người đến đây ha.

Dung An vừa tỉnh ngủ, lúc này đang ngồi trong phòng ngủ gặm linh quả, mang thai sinh trứng, Dung An cũng không cố ý nghiên cứu quá sâu chuyện sinh trứng là sinh như thế nào, trứng này sinh ra lại làm sao. Hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất lên mạng tra, cũng không thể cái gì cũng không biết. Nói tuổi còn nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng đã thành niên, Dung An không thể cứ đem cái này ra làm cớ.

Lúc đám người Dung Duệ tới xem Dung An, liền nhìn thấy Dung An đang lên mạng tìm tòi mấy chuyện có liên quan đến sinh trứng. Dung An vừa thấy bọn Dung Duệ đến, vội đóng quang não, tuyệt đối không thể để cho bọn họ thấy mình đi tìm tòi tin tức đơn giản như vậy. Từ sau khi từ thú nhân biến thành Kỳ Lân, Dung An tỏ vẻ mấy thứ cậu biết đều bị điên đảo, mấy năm nay, cậu vẫn luôn tích lũy từng chút một.

Không cần nghĩ, Dung Duệ cùng Dung Khải cũng biết Dung An đang tra cái gì, đứa bé do nhị thúc không đáng tin cậy dạy dỗ ra, luôn có các loại không rõ, không hiểu. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không cười nhạo tiểu đường đệ, không phải chỉ là không biết những cái tri thức đó thôi sao, chậm rãi tra, tổng hợp lại tự nhiên sẽ biết, hơn nữa hoàng thất cũng có bác sĩ chuyên môn phụ trách mảng này, tiểu đường đệ cũng không cần lo lắng quá nhiều.

"Có thể ăn nhiều linh quả một chút," Dung Duệ thấy linh quả trong tay Dung An, "Đối với đứa bé cũng có chỗ lợi."

Có một mỗ phụ là Kỳ Lân tuyệt đối là chỗ tốt, ở thời điểm vẫn còn là trứng đã có thể có được các loại ưu hoá, Dung Duệ thầm nghĩ, con của tiểu đường đệ ngày sau thành tựu nhất định không thấp.

"Sớm tìm chị dâu, tặng linh quả miễn phí," Dung An quơ quơ linh quả trong tay, "Có cả cháu trai nhỏ nữa."

"Em vẫn không cần nghĩ đến cái này," Dung Duệ liếc mắt nhìn Dung Khải, "Đại ca muốn ở quân bộ vất vả cần cù công tác, tin tưởng anh ấy tình nguyện đem thời gian hao phí ở trên chiến trường, cũng không có nhiều thời gian sinh con như vậy. Dù không cần anh ấy sinh, anh ấy cũng chẳng thèm hành động gì đâu."

Dung An không khỏi quay đầu nhìn về phía Dung Khải, xem đối phương một bộ cấm dục, bộ dáng đối phương hiện tại xác thật không giống sẽ đi tìm bạn lữ, lại quay đầu nhìn về phía Dung Duệ, "Duệ ca, anh có thể."

"Anh hiện tại vẫn càng để ý cơ mật thương nghiệp." Dung Duệ ho nhẹ, vẫn không cần kết hôn sớm như vậy.

"Anh càng yêu tiền!" Dung An cảm khái, hai vị đường huynh này tựa hồ cũng chưa tính toán tìm tức phụ, nhìn nhìn lại đại đế, đại đế nhanh như vậy đã trói mình lại.

"An, không cảm thấy tuổi tác của ta đã rất lớn sao?" Nhìn đến ánh mắt hoài nghi của Dung An, Mặc Sĩ Phong nói, "Dân chúng toàn tinh hệ vẫn luôn hy vọng ta sớm kết hôn, sau đó sớm có tiểu Phệ Thiên Mãng, ta khác với bọn họ."

Tuyệt đối khác xa, hai tên kia đều độc thân, mà mình là người có gia thất. Mặc Sĩ Phong không muốn so sánh với mấy tên độc thân, khinh thường liếc liếc Dung Khải cùng Dung Duệ.

Nhìn đại đế một bộ đắc ý kia, Dung Duệ không rõ, đối phương cưới chính là Kỳ Lân Dung gia, ở trước mặt bọn họ có cái gì tốt lành mà khoe khoang, "Tiểu An, chờ sau khi em sinh trứng ra, các em tính ấp tự nhiên, hay là ấp bằng máy?"

"A?" Dung An mở to hai mắt nhìn Dung Duệ, cậu chỉ biết là địa cầu có sinh mổ, còn không có nghĩ tới trứng là ấptự nhiên, hay là ấp bằng máy. Trong đầu hiện lên bộ dáng Phệ Thiên Mãng ấp trứng, lại hiện lên bộ dáng Kỳ Lân ấp trứng, thấy thế nào thì việc ấp trứng này đều rơi xuống trên người mình. Lông trắng càng dài càng dễ bao trùm quả trứng, chỉ là trứng thật sự sẽ không bị đè hư sao.

"Cái này cũng không quan trọng," Dung Duệ cảm khái, "Em hiện tại chỉ cần phụ trách sinh trứng ra, mấy việc sau đó đều dễ làm."

"Đã xem qua." Mặc Sĩ Phong tỏ vẻ Dung Khải cùng Dung Duệ đã xem qua vương hậu, vậy hai người kia có phải nên lăn bao xa thì lăn bấy xa hay không, đừng ở trước mặt hắn làm chướng mắt. Còn có việc liên quan đến trứng này, nên giao cho chính mình với tiểu vương hậu thương lượng đi.

"Không vội," Dung Khải nhíu mày, đại đế mỗi khi gặp chuyện liên quan đến tiểu đường đệ đều gấp gáp như vậy.

Ba cái thú nhân cùng một con Kỳ Lân, bọn họ có thể tán gẫu cái gì, đương nhiên không thể cứ nói về chuyện quả trứng. Dung Duệ tròng mắt xoay chuyển, "Tiểu An, không bằng về Dung gia ở, đại bá mỗ của em cũng ở đó, đại bá mỗ sẽ chiếu cố em."

"Không cần." Mặc Sĩ Phong không vui, trong hoàng cung có không ít bác sĩ giỏi, không cần nhất định phải là Dung đại phu nhân, huống chi Dung đại phu nhân cũng có thể đến hoàng cung.

"Việc này...... Vẫn là từ bỏ," đại đế đều nói như vậy, Dung An tỏ vẻ chính mình không cần phá đám, "Để đại bá mỗ nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng chuyện của em."

"Không tệ," Mặc Sĩ Phong gật đầu, "Trong cung đã có rất nhiều người."

"Lại nói," Dung Duệ tiếc nuối, "Nếu có cần gì cứ liên hệ trong nhà, trong nhà nhất định có thể giúp em làm thật tốt."

Mặc Sĩ Phong cho rằng bản thân không nên tiếp tục đứng ở chỗ này, bằng không sẽ thật sự sẽ ném Dung Duệ xuống lầu, làm như hắn không thể giúp Tiểu vương hậu hoàn thành mấy chuyện kia vậy.

Trong lúc Dung An mang thai trứng, Mặc Sĩ Phong đúng là mười phần nghiêm túc chiếu cố Dung An, ngày thường cũng xử lý vài việc vặt nho nhỏ, có thể giao cho những người khác xử lý, thì giao cho người khác xử lý. Không cần tự mình một người ngồi ở chỗ kia ngơ ngác xử lý, bằng không cũng không biết khi nào mới có thể chiếu cố tiểu vương hậu. Viện trưởng lão đối chuyện này cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như đại đế biết dùng người.

Dung gia mỗi cuối tuần sẽ có người vào hoàng cung nhìn Dung An, Dung đại phu nhân dứt khoát ở lại hoàng cung, gần gũi để trợ giúp cho Dung An, giúp Dung An học bổ túc những chuyện mà Dung An không biết.

Ở ngục giam Lâm Hoa Nam vẫn như cũ cho rằng Dung An là giả mang thai, còn đang kêu la, chỉ là cảnh ngục đều không thèm phản ứng lại Lâm Hoa Nam, Lâm Hoa Nam muốn nói gì thì cứ nói cái dó, chỉ xem người này điên rồi. Một đại công tử gia tộc lại không muốn, làm đến phế cả bản thân, lại còn phát tán tin tức giả, nhìn đi, Lâm gia hiện tại cũng không có người nào cứu giúp Lâm Hoa Nam. Người Lâm gia hiểu rõ, chuyện lúc này không đơn giản như vậy mà kết thúc, bọn họ không có khả năng dùng thế lực Lâm gia đi cứu vớt Lâm Hoa Nam, không thể để đối thủ nắm được nhược điểm.

Lâm Hoa Nam trở thành người bị bỏ rơi, Lâm Hoa Nam cũng không nghĩ Lâm gia sẽ có người cứu y, ngày đó khi bị Lâm lão gia tử quăng mấy bàn tay, y liền hiểu rõ đó là một loại phương thức Lâm lão gia tử cùng y quyết liệt. Từ nay về sau, Lâm gia không có khả năng lại vì y mà hao phí tài nguyên.

Ngốc trong trong ngục giam, Lâm Hoa Nam cảm nhận được lạnh băng chung quanh, quang não bị mất, không ai đến thăm y, một người trong ngục giam, lạnh như băng. Lâm Hoa Nam không biết điều này so lưu đày Tháp Tháp tinh có gì khác biệt, nghe nói Tháp Tháp tinh là lưu đày thú nhân phạm vào tội lớn, nơi đó so với địa ngục còn muốn đáng sợ hơn. Một lần ngẫu nhiên, Lâm Hoa Nam nghe cảnh ngục nói đến Tháp Tháp tinh, y sợ mình cũng bị lưu đày đến Tháp Tháp tinh, việc này quá mức khủng bố.

"Thả tôi ra ngoài!" Lâm Hoa Nam mỗi ngày đều sẽ đứng ở cửa ngục giam nói câu này, phảng phất như nói như vậy, y có thể ra ngoài.

Sau nửa tháng Lâm Hoa Nam bị nhốt, toà án liền mở phiên toà thẩm tra xử lí Lâm Hoa Nam, mọi người bồi thẩm nhất trí cho rằng giống cái như Lâm Hoa Nam vậy không thích hợp ở lại Già Mã Tinh hệ, nếu Lâm Hoa Nam làm gián điệp cho Y Tháp tinh hệ, vậy thì để cho Lâm Hoa Nam đến Y Tháp tinh hệ sống đi, đương nhiên Lâm Hoa Nam cũng có thể đi tinh hệ khác, nhưng vĩnh viễn cũng không thể về Già Mã Tinh hệ.

Lâm Hoa Nam vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đem y lưu đày đến tinh cầu nào đó có điều kiện gian khổ, lại không nghĩ rằng bọn họ trực tiếp trục xuất y khỏi Già Mã Tinh hệ, điều này với y không chỉ có không còn nhà, về sau lòng trung thành với tinh hệ cũng không đáng tin.

"Vì cái gì?" Lâm Hoa Nam lúc ấy liền lớn tiếng ồn ào, "Tôi là giống cái, giống cái Già Mã Tinh hệ."

"Vào lúc ngươi giúp Y Tháp tinh hệ ăn trộm tư liệu của Già Mã Tinh hệ, ngươi đã không còn là người Già Mã Tinh hệ!" Trong đó một bồi thẩm viên nói.

"Nhưng không có tạo thành nguy hại lớn." Lâm Hoa Nam cắn răng.

Luật sư không giúp mình biện hộ, lại nói mình có tội làm thẩm phán kết tội, Lâm Hoa Nam rất đau lòng, vì sao luật sư không giúp mình biện giải, nói một hai câu tốt cũng được mà, sao có thể nói y có tội. Hiện giờ, chỉ có thể dựa vào bản thân, Lâm Hoa Nam nắm tay.

"Chờ ngươi tạo thành nguy hại lớn, đã không kịp nữa, đề phòng cẩn thận," lại một bồi thẩm viên nói, "Tới tinh hệ khác, ngươi vẫn có thể truy đuổi hạnh phúc của ngươi, ngươi có thể trở thành công dân tinh hệ khác."

Lời này thật dễ nghe, Lâm Hoa Nam cười lạnh, có tinh hệ nào nguyện ý muốn một người đến mẫu tinh của mình đều phản bội, cho dù để mình đặt chân lên, phỏng chừng địa vị của y cũng mười phần thấp hèn, "Là người đều sẽ phạm sai lầm, chẳng lẽ không có cơ hội đền bù?"

Bồi thẩm viên không nói gì, những người khác cũng không nói chuyện, bọn họ chỉ cảm thấy lời Lâm Hoa Nam nói quá mức buồn cười, mỗi người xác thật đều sẽ phạm sai lầm, nhưng kia cũng xem là sai lầm gì.

Hai ngày sau, Lâm Hoa Nam bị lưu đày đến tinh hệ khác, trở thành lưu dân, có tinh hệ nào nguyện ý thu lưu y, cũng cho y thân phận? Cả người Lâm Hoa Nam mê mang, đi tinh hệ khác, y phải làm sao bây giờ.

Một đêm trước khi Lâm Hoa Nam bị trục xuất khỏi Già Mã Tinh hệ, một người khoác trường bào màu đen xuất hiện ở ngục giam, người này chính là Lâm lão gia tử. Lâm Hoa Nam rốt cuộc cũng là cháu trai Lâm lão gia tử đã từng coi trọng nhất, dù đối phương làm không ít chuyện sai, nhưng Lâm lão gia tử khó tránh khỏi vẫn không yên lòng.

"Gia gia," Lâm Hoa Nam nhìn thấy Lâm lão gia tử cởi áo ngoài, vội quỳ gối trước mặt Lâm lão gia tử, "Gia gia, con sai rồi, ông nói với bọn họ được không, con không muốn rời khỏi Già Mã Tinh hệ, bọn họ có thể......"

"Có thể đem ngươi lưu đày đến tinh cầu khác của Già Mã Tinh hệ?" Lâm lão gia tử đánh gãy lời Lâm Hoa Nam, "Đến tinh hệ khác không tốt sao? Ngươi còn được tự do, chỉ là không thể về lại Già Mã Tinh hệ."

"Đó không phải tự do, đó là lẻ loi hiu quạnh phiêu bạc," Lâm Hoa Nam sợ hãi một màn kia, tìm không thấy phương hướng, mê mang, không rõ, "Nếu bọn họ biết con bị Già Mã Tinh hệ đuổi đi, bọn họ nhất định......"

"Đủ rồi," Lâm lão gia tử lại lần nữa đánh gãy lời Lâm Hoa Nam, "Chỉ cần ngươi không nói, ngày thường sẽ chẳng ai chú ý ngươi rốt cuộc có phải bị đuổi đi hay không, ở Y Tháp tinh hệ sống cho tốt, trong nhà đã sắp xếp thân phận cho ngươi rồi."

"Y Tháp tinh hệ?" Trong đầu Lâm Hoa Nam hiện lên thân ảnh Magar, đều là cái bẫy của Magar, mình mới biến thành cái dạng này, "Không, không thể đi Y Tháp tinh hệ."

"Đi Y Tháp tinh hệ là lựa chọn tốt nhất của ngươi, ngươi trước đó không phải trợ giúp Y Tháp tinh hệ sao? Nếu Y Tháp tinh hệ dám giết hại ngươi, về sau còn có ai dám làm việc cho Y Tháp tinh hệ," Lâm lão gia tử đã vì Lâm Hoa Nam suy xét xong, "Chỉ là giống cái Y Tháp tinh hệ không quá giống với Già Mã Tinh hệ, bộ dáng hiện tại của ngươi giống bộ dáng hình người của giống đực của bọn họ, cái này không quan hệ, thời gian dài, bọn họ biết ngươi là giống cái, giống cái có thể sinh con, ngươi tự nhiên có thể tìm được bạn lữ."

Lâm Hoa Nam không thể tin nổi mà ngồi bệt xuống đất, lão gia tử thế nhưng bảo y làm bạn lữ của người ngoài Già Mã Tinh hệ? Hơn nữa nghe lão gia tử nói như vậy, chính y còn rất khó gả đi ra ngoài! Cái này làm Lâm Hoa Nam càng thêm sợ hãi, đến lúc đó bên người còn không có người Già Mã Tinh hệ, cũng không có người thân làm chủ cho y, vạn nhất xảy ra chuyện gì, y cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Đây là kết quả tốt nhất!" Lâm lão gia tử thở dài, "Về sau không thể ở bên ngoài nói ngươi là người Lâm gia Già Mã Tinh hệ."

"Gia gia," Lâm Hoa Nam rơi lệ, "Các ngài liền như vậy từ bỏ con? Nếu...... Nếu...... Nếu con hiện tại còn có thể đào tạo linh thực, các ngài còn vứt bỏ con sao?"

"Thời điểm toà án phán hình phạt cho ngươi đã để người kiểm tra cho ngươi, ngươi cả đời này đều không thể đào tạo linh thực!" Lâm lão gia tử chậm rãi nhắm mắt lại, nếu không bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng như vậy để Lâm Hoa Nam bị trục xuất ra khỏi Già Mã Tinh hệ, hiện tại Lâm Hoa Nam chính là một phế vật, không có khả năng tiết lộ bí mật của Già Mã Tinh hệ, cũng không cách nào trợ giúp người tinh hệ khác, "Đi thôi, đến một cái tinh hệ khác không ai quen biết ngươi, tìm người sống qua ngày, dù có khả năng không sinh được con, ngươi cũng phải tiếp tục sống sót."

"Ha ha," Lâm Hoa Nam không nghĩ tới mình vừa mới huy hoàng mấy năm, liền rơi xuống tình trạng này, "Dung An? Con muốn gặp cậu ta!"

"Hoa Nam a, ngươi không cần gặp vương hậu, ai cũng không thể mạo hiểm giúp ngươi truyền tin, người Già Mã Tinh hệ cũng không cho phép ngươi đi gặp vương hậu," Lâm lão gia tử nói được phi thường trắng ra, "Ta cũng vậy."

Lâm Hoa Nam trầm mặc, qua một hồi lâu, đột nhiên nói, "Gia gia, ngài sẽ báo thù cho con sao?"

Lâm lão gia tử ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Hoa Nam sẽ nói một câu như vậy, "Không, bởi vì không có thù để báo, ngươi thương tổn người khác, người khác lại không thương tổn ngươi."

Làm đại gia trưởng của Lâm gia , Lâm lão gia tử tuy rằng chú trọng ích lợi, nhưng ông cũng không phải một người thị phi chẳng phân biệt, nếu không cũng không thể làm Lâm gia phát triển cho tới địa vị bây giờ.

"Đúng vậy, là con sai!" Lâm Hoa Nam suy sụp, nước mắt không ngừng chảy ra. Bỗng nhiên, y cảm thấy tim rất đau, cũng không rõ chính mình trước đó ghen ghét cái gì, không cam lòng cái gì. Hồi tưởng lại quá khứ, tựa hồ sau khi lần đầu tiên nếm thử dịch gien ngoại tinh, y liền từng chút một thay đổi. Nguyên bản vui vẻ học tập cơ giáp, dù ngày thường về đến nhà luôn phải dành càng nhiều thời gian học tập linh thực, y cũng vui lòng, nhưng sau khi y uống dịch gien ngoại tinh xomg, y liền dừng không được nữa, chỉ muốn đạt được càng nhiều, tính cách chậm rãi cũng phát sinh biến hóa.

Mà biến hóa này, rốt cuộc không thể quay về, Lâm Hoa Nam quay đầu lại phát hiện mình cũng không quen biết bản thân mình nữa. Giờ khắc này, trước một đêm bị trục xuất khỏi Già Mã Tinh hệ, y thật sự suy nghĩ cẩn thận, lau khô nước mắt ở khóe mắt, Lâm Hoa Nam kiên định, "Vậy để con đến Y Tháp tinh hệ!"

Là Magar gài bẫy y, vậy y tất nhiên phải đến Y Tháp tinh hệ. Lâm Hoa Nam y không dễ bị lừa như vậy, cũng không dễ khi dễ như vậy, tuy rằng sau này không thể tiếp tục đào tạo linh thực, nhưng không đại biểu chỉ số thông minh của mình cũng mất đi.

"Suy nghĩ cẩn thận là tốt," Lâm lão gia tử thở dài, "Người Lâm gia chúng ta lúc nào cũng phải biết bản thân mình đang làm gì, vì cái gì lại làm như vậy. Hiểu rõ bản thân sai, không thể quay đầu lại, vậy chỉ có thể kiên định mà bước tiếp, phán đoán ngã rẽ."

Lâm Hoa Nam ngẩng đầu nhìn Lâm lão gia tử, bỗng nhiên phát hiện Lâm lão gia tử già đi rất nhiều. Lâm lão gia tử muốn gánh vác toàn bộ Lâm gia, lại có đứa cháu trai không hiểu chuyện như mình vậy, gia gia nhất định rất vất vả đi.

"Gia gia, con đã biết," Lâm Hoa Nam nắm tay gật đầu, "Bọn họ cũng chờ mong như thế này đi, hy vọng con còn tự cứu được."

Lâm lão gia tử vui mừng, "Nhưng ngươi vẫn là không cần gặp vương hậu, vương hậu xác thật đã mang thai, ngươi nên biết, Kỳ Lân vốn là bất đồng, càng đừng nói đó là thánh bạch Kỳ Lân. Đó là Thần Thú ban ân, ai cũng hâm mộ ghen tỵ không được."

Ở ngực trước khoa tay múa chân làm một động tác, Lâm Hoa Nam quỳ xuống, "Thần Thú trên cao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top