Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 10

CHƯƠNG 10

Khóe mắt Tề Diệp Hành đỏ lên, hừ, tôi cứ để cậu lại đấy thì sao nào ? Nhớ sống cho tốt biết không! Bác sĩ nhẹ khuyên nhủ Tống Hạo rồi cho người đậy khăn trắng lên người cậu đẩy ra ngoài.

Tống Hạo khôi phục tinh thần nhưng sắc mặt thật không dễ nhìn mà bước ra ngoài cùng với bác sĩ. Khi đẩy ra được ngoài phòng bệnh đương nhiên Tề Diệp Hành cũng đi theo, lại phát hiện bên ngoài lại có cha mẹ của chính mình.

Hai người cũng mới vừa nhận được tin tức con trai của chính mình bị tai nạn xe, khi họ đến nơi thì biết được con trai của mình không còn nữa. Cha của Tề Diệp Hành chỉ trầm mặt không nói, riêng ông đối với con trai này cũng không quá chú tâm, lại vì lúc trước làm ăn thua lỗ mà đổ lên đầu con trai sự nghiệp của mình. Mấy năm nay cũng không về thăm con, không nghĩ đến sau khi gặp lại lại thành ra như thế này.

Mẹ của Tề Diệp Hành sắc mặt cũng trắng bệch lắp bắp nói :" Đây... đây là... con ta ?". Dù sao bà cũng đi thêm bước nữa, lại có con riêng, như thế nào cũng chỉ quan tâm đến gia đình mới mà quên đi đứa con trai này. Khi nhận lại thì...

Tề Diệp Hành nhìn hai người mà chỉ cười khổ, Tống Hạo cũng không để ý mà cẩn thận lo liệu hậu sự. Cuối cùng phần mộ cậu được đặt ở ngoại ô thành phố mà cậu đang sống, đám tang diễn ra cũng rất đơn giản. Chuyện cũng chỉ có thế, sau đám tang mọi việc đều diễn ra như thường sinh ý của công ty cũng rất tốt, Tống Hạo cũng đã có bạn gái, cha mẹ của cậu cũng sống êm ấm bên gia đình riêng của mình, bất quá trên thế giới lại không còn sự tồn tại của người tên Tề Diệp Hành nữa...

Hiện tại, trong lều của Lục Nghi Thần, mọi chuyện đều không bình thường như vậy. Cơn sốt của Tề Diệp Hành dường như không chấm dứt mà có xu hướng nặng thêm. Lục Nghi Thần một lần nữa cho người đi gọi Tần thái y, Tần thái y cũng có phần khó hiểu cũng chỉ còn cách tận lực hạ sốt.

Đêm đã khuya, Lục Nghi Thần vẫn một mực bên cạnh Tề Diệp Hành, y phục trên người của cậu gần như lột sạch, Lục Nghi Thần chính tay lau người cậu bằng rượu mạnh, đây coi như là cách cuối cùng rồi đi ? Lại thêm một lúc nữa không hiểu sao thân nhiệt của Tề Diệp Hành liền hạ xuống, lúc này Lục Nghi Thần mới thở phào một hơi.

Sau khi không còn gì đáng ngại Lục Nghi Thần mới rảnh tay được một lát mà ngồi một bên chăm cậu ngủ. Lại đột nhiên phát hiện khóe mắt của cậu rơi xuống một giọt nước mắt, Lục Nghi Thần nhíu mày đưa tay lau nước mắt cho cậu... Chuyện gì đã xảy ra ?

Sáng hôm sau, trong tiếng ồn ào cuối cùng Tề Diệp Hành cũng chậm rãi mở mắt. Nhìn xung quanh, hình như cậu đang ở trong một cái lều. Lại nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua không khỏi lắc đầu, có vẻ ông trời muốn Tề Diệp Hành cậu trở về xem xét một chút để không còn gì đáng ngại mà an ổn sống ở thế giới này đi.

Tề Diệp Hành cười khổ, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói :" Đã tỉnh ?"

Tề Diệp Hành quay sang, là Lục Nghi Thần đang ngồi tại bàn của chính mình mà xem sách. Đúng vậy a, trong lúc mơ hồ Tề Diệp Hành cũng nhận biết được nam nhân này bế cậu vào lều rồi chăm sóc cậu cả đêm.

Tề Diệp Hành chậm rãi ngôi dậy, cả người có phần đau nhức mà cười cười nói :" Cảm tạ huynh đã chăm sóc ta đêm qua a". Vừa mới dứt lời liền nhận ra có điều gì đó không đúng lắm, nhìn lại chính mình chỉ mặc một lớp áo lót mỏng manh, chẳng phải đêm qua còn mặc trên người nguyên bộ hay sao ?

Thấy Tề Diệp Hành nghi hoặc nhìn chính mình liền giảu thích :" Bởi vì đêm qua vương gia phát sốt, ta chỉ có thể lao rượu mạnh lên người vương gia, y phục ta quên mặc lại"

Tề Diệp Hành hít một hơi, đây là người ta có ý định cứu mình a, dù gì cũng là nam nhân với nhau, chẳng có gì cả a ! Tề Diệp Hành cố nặn ra nụ cười :" Vậy y phục của ta đâu a ?"

" Đặt ở cuối giường" Lục Nghi Thần vẫn lo nhìn sách trên tay mình mà nói. Tề Diệp Hành bĩu môi mò xuống cuối giường, ở đó có một cái tay nải. Mở ra, chính là y phục hoàn chính a còn có thật nhiều ngân phiếu. Tề Diệp Hành ngạc nhiên quay lại nhìn Lục Nghi Thần, lại nghe hắn nói :" Ta cho người đi tìm xe ngựa của người, xe ngựa đã không còn nguyên vẹn chỉ có thể lấy được bao nhiêu đó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy