Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12

CHƯƠNG 12

Tề Diệp Hành lại liếc nhìn những con ngựa uy phong đứng cách đó không xa gặm cỏ ướt đẫm sương sớm, lại nhìn ba chiếc xe ngựa chất đầy đồ dùng trên đó, rồi lại nhìn hai chiếc xe ngựa hoàn chỉnh để chở người, cậu không khỏi thở dài. Xe ngựa chở đồ cậu không thể leo lên, làm như thế cá rằng xe ngựa sẽ không chở nổi. Còn có, xe ngựa chở người kia, đương nhiên bên trong chính là các vị thái y cùng với những người hậu cần. Xe ngựa không quá rộng rãi, bên trong lại chen chúc 4-5 người còn là người đứng tuổi, Tề Diệp Hành cậu cũng đâu thể mặt dày xin đi nhờ...

Nhìn thấy sao cũng không tiện, Tề Diệp Hành khóc không ra nước mắt. Lại nhìn chính mình, chân còn đang bị đau nhức, tội nghiệp nhất chính là y phục vừa mới thay, thật sự phải xé ra để biến tấu lần nữa hay sao? Cái chủ nhân thân thể này không có được một bộ y phục để đi "lính" hay sao a, tại sao cứ thích mặc loại phong lưu công tử vậy hả?!

Thấy Tề Diệp Hành biểu cảm biến hóa đa dạng, lúc cảm thán lúc hâm mộ lúc thất vọng, Lục Nghi Thần cảm thấy chỉ sau một đêm vị vương gia này đã có quá nhiều thay đổi.

Cuối cùng Tề Diệp Hành chỉ biết thở dài, thôi thì vẫn phải chạy tiếp thôi. Nhìn thấy bộ mặt tràn đầy quyết tâm của Tề Diệp Hành, lại nhìn những động tác khác lạ tiếp theo của cậu khiến Lục Nghi Thần nghi hoặc hỏi :" Người... đây là đang làm gì ?"

Tề Diệp Hành khởi động tại chỗ bằng các bài tập đơn giản, nếu không chạy trên đường lại bị chuột rút, nghe hắn hỏi Tề Diệp Hành liền đáp :" Ta đang khởi động để chuẩn bị xuất phát a"

Lục Nghi Thần khẽ cười lắc lắc đầu nhảy lên ngựa từ trên cao nhìn xuống cậu nói :" Thân thể còn đang bệnh mà vương gia người muốn chạy đường dài nữa hay sao ?"

Tề Diệp Hành bĩu môi :" Nếu không chạy chẳng lẽ ta lại đi giành xe ngựa với các lão thái y sao ?", dù chính cậu có ra lệnh thì chưa chắc đám người này đã đồng ý. So với các thái y có y thuật có thể cứu sống người trên chiến trường thì một vương gia quèn như cậu cứu sống được ai ? Giữa một người quyền cao chỉ thích phá đám với một nhóm người có quyền thế kém hơn cứu sống được nhiều người, ai sẽ được chú trọng hơn ? Lại nói chủ nhân của thân thể này lại bị ghét bỏ đến thế, nói thế nào Tề Diệp Hành cậu cũng sẽ bị bỏ lại mà thôi, không bằng tự thân mình vận động chạy theo a.

Lục Nghi Thần nheo mắt nhìn Tề Diệp Hành, Tề Diệp Hành cũng không muốn thua kém mà trừng mắt nhìn lại :" Ta nói không đúng sao?"

Lục Nghi Thần bật cười, nhìn thấy nụ cười của hắn khiến Tề Diệp Hành không khỏi ngơ ngẩn, nếu là bình thường với khuôn mặt lạnh lùng đó đã có không ít người mê, nay lại cười lên càng thêm hấp dẫn đến chói mắt !

Lục Nghi Thần cho ngựa đi chuyển đến chỗ cậu đưa tay ra nói :"Đi cùng với ta"

" A ?" Tề Diệp Hành giật mình ngạc nhiên, lại nhìn bàn tay to lớn bên trên còn có vết chay sần do luyện kiếm nhiều năm không khỏi có ma lực khiến cậu đưa tay mình ra. Bàn tay kia thật ấm lại hữu lực, đến khi Tề Diệp Hành phát hiện thì chính mình đã ngồi trước hắn.

Lục Nghi Thần hô :" Xuất phát !"

Cả nhóm người liền lên tinh thần, ngựa của Lục Nghi Thần dẫn đầu, phía sau là những vị phó tướng, sau nữa là xe ngựa, cuối cùng mới là các binh lính... chạy bộ...

Cỡi ngựa đỡ mệt hơn nhiều so với chạy bộ, nhưng ngồi lâu lại cảm thấy mỏi lưng. Lục Nghi Thần dường như nhìn ra ý nghĩ trong đầu Tề Diệp Hành không khỏi cảm thấy buồn cười ghé sát lỗ tai cậu nói :" Nếu mệt thì dựa vào ta"

Hơi thở uy mãnh phun vào lỗ tai, mặt Tề Diệp Hành không khỏi nóng lên, Lục Nghi Thần hài lòng nhìn thấy đôi tai ửng đỏ kia. Tề Diệp Hành than thở trong lòng, mình đúng là không có tiền đồ. Nghĩ đến lúc trước Tề Diệp Hành đã biết được tính hướng của chính mình nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, nay lại như thế nào không nhịn được cái cảm xúc không nên có này...

Tề Diệp Hành có phần cười khổ, nhưng người đã chủ động như vậy Tề Diệp Hành cũng không phụ lòng mà thuận theo dựa vào lồng ngực rắn chắc của Lục Nghi Thần.

Mùi hương thanh thanh phát ra trên người Tề Diệp Hành không hiểu sao trong lòng hắn lại có một trận ngứa ngáy không thể tả. Không nhịn được Lục Nghi Thần liền bao trọn thân thể gầy yếu trong lòng ngực ra roi thúc ngựa chạy lên phía trước.

Người phía sau không hiểu sao nguyên soái nhà mình lại giục ngựa chạy nhanh như vậy, nhưng vẫn theo cước bộ bình thường mà đi để binh lính phía sau không phải hụt hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy