Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16

CHƯƠNG 16

Chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, Tề Diệp Hành cậu luôn là thế. Bởi vì tâm tình lạnh tĩnh ban nãy vẫn còn "di chứng", đúng vậy, sau mỗi lần lạnh lùng đến đáng sợ đó cậu luôn im lặng, giống như một xúc tác gì đó để có để điều hòa lại tâm tình của chính mình. Hỏi cậu có giận hay không, đương nhiên là không, còn nếu hỏi là có để bụng hay không, cậu chắc rằng sẽ có một chút.

Nhưng dù có để trong lòng cũng chả được ích gì, thôi thì không nên nghĩ đến. Số phận xuyên qua thành một vị vương gia không ai yêu thích cũng là chuyện không thể nào vãn hồi, nếu muốn bọn họ chấp nhận cậu thì con đường phía trước còn rất dài.

" Vương gia... chúng ta thành thật xin lỗi vì đã không nghe lời khuyên của người. Xin vương gia thứ tội!" Tề Diệp Hành đang ngồi ngơ ngẩn thì có giọng nói vang lên. Đến khi phục hồi lại tâm trạng thì mới nhận ra đám người trước mắt, dù đã băng vải trắng khắp người y như xác ướp thì Tề Diệp Hành vẫn nhận ra, đó là đám người bị sét đánh ban nãy.

Thấy bọn họ khẩn cầu, trong ánh mắt không còn chứa đầy sự khinh thường đối với mình, Tề Diệp Hành cũng chỉ cười cười:" Không sao, mọi chuyện đã qua không nên nhắc lại. Các ngươi cứ nghỉ ngơi trước, mưa này có thể kéo dài đến ban đêm, chắc có lẽ ngày mai chúng ta mới xuất phát, tranh thủ thời gian đi"

Cả bọn nhìn nhau, lại nhìn thấy Tề Diệp Hành không có vẻ gì là ác ý hay tức giận, bọn họ cũng chỉ còn cách cúi người chào rồi trở lại chỗ trị thương của mình. Ngôi miếu này khá là rộng rãi nhưng với ba vạn binh lính này vẫn là không đủ chỗ chứa. Nhưng cũng rất may, trời mưa cũng không còn quá lớn, sấm sét cũng đã ngừng hẳn, đám người bị thương thì vẫn ở trong miếu tịnh dưỡng, nhóm thái ý và đội hậu cần được ưu tiên ở lại, những người da dày mạnh khỏe thì ở bên ngoài dựng lều nghỉ ngơi. Coi như mọi chuyện rốt cuộc cũng ổn thỏa được phần nào.

Thấy Tề Diệp Hành bên cạnh vẫn lâm vào trạng thái trầm lặng Lục Nghi Thần không hiểu sao lòng cảm thấy thật khó chịu bất quá Tề Diệp Hành lại lên tiếng phá vỡ trầm mặc của chính mình:" Huynh đã có người trong lòng chưa?"

Lục Nghi Thần vui mừng vì Tề Diệp Hành đã lên tiếng, nhưng mà nội dung của câu hỏi có gì đó không đúng. Bất quá Lục Nghi Thần vẫn vui vẻ nói:" Chưa có"

Tề Diệp Hành tỏ vẻ ngạc nhiên, một người anh tuấn bức phàm này như thế nào lại chưa có người yêu? Nhìn gì cũng đã 27-28 tuổi, chiếu theo thời hiện đại thì độ tuổi này nam nhân còn đang gầy dựng sự nghiệp nên không có bạn gái là điều có thể, đằng này đang ở cổ đại, nam nhân 20 tuổi đã có nương tử, còn có hài từ ẵm bồng rồi.

Thấy vẻ nghi hoặc của Tề Diệp Hành, Lục Nghi Thần cũng chỉ biết nhún vai:" Ngươi tò mò cũng phải, bất quá ta nói là sự thật. Ta chưa từng rung động bởi ai nên chưa có người trong lòng"

Cũng phải, một người mang theo cái bộ mặt lạnh lùng đó thì ai có thể đến gần a. Tề Diệp Hành cũng chỉ nghĩ được đến đây nên không hề chú ý rằng người đang bên cạnh hắn hiện giờ chính là mình, người thân cận với hặn hiện giờ cũng chính là mình. Chuyện này bất quá Tề Diệp Hành cũng không nghĩ đến, nhưng sau này nghĩ lại liền cảm thấy mình thật ngốc!

" Chân còn đau không?" giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh. Tề Diệp Thần giờ mới chú ý, ban sáng chân của cậu cũng đã bớt sưng và bớt đau, bây giờ chính Lục Nghi Thần hỏi lại cậu mới ngạc nhiên không thôi:" Đúng là đã đỡ hơn rất nhiều rồi a, sao huynh biết?"

" Mở ra cho ta xem"

" A?" Tề Diệp Hành mở to mắt nhìn Lục Nghi Thần, chưa đợi Tề Diệp Hành phản ứng Lục Nghi Thần đã cởi giày của Tề Diệp Hành ra. Lại cởi thêm một lớp tất, vết sưng đỏ đúng thật là đã giảm bớt.

Tề Diệp Hành đỏ mặt đè chân mình lại nhìn quanh nhìn mọi người, cũng may hai người đang ở trong một góc khó có ai phát hiện động tác này của hắn cùng cậu nên không ai chú ý đến, Tề Diệp Hành thở phào một hơi rồi quay lại trừng mắt nhìn Lục Nghi Thần:" Huynh làm gì vậy? Lỡ ai thấy thì phải làm sao? Đường đường là một đại nguyên soái mà lại đi..."

Lục Nghi Thần vẫn chuyên chú đặt chân của Tề Diệp Hành lên đùi của mình, lại lấy ra từ trong người một lọ thuốc, đổ ra là một ít nước thuốc màu trắng trong nhẹ nhàng xoa xoa chân của Tề Diệp Hành. Tề Diệp Hành ban đầu còn kinh sợ nhưng đối với động tác ôn nhu này của Lục Nghi Thần, cậu không thể nào... từ chối. Nước thuốc mát lạnh cùng với đôi tay ấm áp của hắn xoa nắn cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy