Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 17

CHƯƠNG 17

Lục Nghi Thần hắn cũng chẳng hiểu vì sao, nếu là trước kia thì chẳng bao giờ một người anh dũng như hắn lại đi hạ mình bóp chân cho kẻ khác, phụ mẫu cũng đã không còn nên hắn cũng không thực hiện nghĩa vụ hiếu đạo, ngay kể cả hoàng thượng hắn cũng không làm. Nhưng người trước mặt, không hiểu sao lại có vài phần khác biệt, ngoại lệ chăng? Còn có, xúc cảm thực sự rất tốt a...

Tề Diệp Hành mặt đỏ không lên tiếng cứ để Lục Nghi Thần tùy ý, sau khi Lục Nghi Thần ngước lên đều chứng kiến biểu hiện đó. Tề Diệp Hành ho khan:" Khụ, ta... cảm ơn huynh... Nhưng đừng có tùy thời điểm mà như vậy..."

Lục Nghi Thần khẽ cười:" Được"

Tề Diệp Hành quay mặt không dám đối diện nhìn hắn, tim trong lồng ngực thật sự đập rất mạnh a, không thể làm cách nào hơn là nói lãng sang chuyện khác:" Cái này... mọi người đều đang chuẩn bị bữa tối phải không?"

" Ân"

Dù là vô ý nói nhưng nhìn lại nhóm người hậu cần đi tới đi luôn nấu bữa ăn Tề Diệp Hành không khỏi cảm thán, nếu ngày nào cũng được ăn giống bữa trưa hôm nay thì đã tạ ơn trời rồi. Lại nghĩ đến một chuyện Tề Diệp Hành quay lại hỏi Lục Nghi Thần:" Ta cứ nghĩ hành quân thì phải đem lương khô theo chứ, không ngờ lại có thể nấu nướng được"

Lục Nghi Thần nhìn Tề Diệp Hành thâm thúy nói:" Vương gia ngươi cũng biết nhiều chuyện quân sự đến vậy"

Tề Diệp Hành thầm giật thót, nghĩ đến chủ nhân của vị thân thể này chỉ biết ăn chơi làm sao biết đến chuyện quốc gia đại sự, nay cậu lại nói đến việc này, người trước mắt rất tinh mắt không biết có nhận ra chuyện gì khác lạ hay không. Bất quá Lục Nghi Thần không có ý tứ gì khác mà nói tiếp:" Đúng là trước kia chỉ có lương khô cùng một ít nước. Nhưng ta đã trình lên thánh thượng, nay đã được chấp nhận mà có thể vừa hành quân vừa nấu ăn"

Tề Diệp Hành len lén đánh giá trong lòng, vị nam nhân này cũng biết suy nghĩ cho người dưới cấp đấy chứ. Hành quân đường dài như vậy mà chỉ ăn có mấy miếng lương khô thật sự khổ không kể siết, nay được nấu cơm nóng, thức ăn nóng thì còn gì bằng. Vừa no bụng vừa không tốn quá nhiều thời gian, tổng thời gian nghỉ trưa là một canh giờ không tính thời gian chạy kiệt sức dừng lại nghỉ một chút đủ để nghỉ ngơi cùng dùng bữa. Tối thì thời gian cũng thật nhiều, như vậy đều tốt.

Nhìn Tề Diệp Hành cứ nhìn mình tới lui Lục Nghi Thần không khỏi tò mò:" Ngươi nhìn gì vậy?"

Tề Diệp Hành giật mình xấu hổ lắc đầu nói:" Không có gì!"

Lục Nghi Thần bật cười xoa xoa đầu Tề Diệp Hành, động tác khiến hai người sững người. Tề Diệp Hành ngơ ngác đưa tay chạm chạm vào nơi Lục Nghi Thần vừa mới xoa, đây... đây là lần đầu có người xoa đầu cậu. Lục Nghi Thần cũng không nghĩ đến mình lại có thể thân cận với một người như vậy, những hành động gần đây hắn thật không lí giải được.

" Nguyên soái, vương gia dùng cơm" một người trong đội hậu cần đi đến đưa cơm cho hai người.

Lục Nghi Thần phản ứng nhanh nói:" Khụ, cứ để ở đấy, hai chúng ta sẽ ăn"

Người đó cúi người lùi ra ngoài đem thức ăn phân phát cho binh lính còn lại. Lục Nghi Thần nhìn Tề Diệp Hành vẫn cứ ngơ ngác đưa tay sờ đầu mình không khỏi mỉm cười:" Ăn thôi"

" A... Ân" Tề Diệp Hành gật gật đầu cùng hắn dùng bữa tối. Thôi vậy, cứ để mọi chuyện tự nhiên đi, tình cảm cũng không kìm nén được nữa. Tề Diệp Hành chỉ biết cười cười thầm than khổ, nam nam yêu nhau ở hiện đại đã được mọi người chấp nhận mà công khai, nay là thời cổ đại phong tục còn cổ hủ như vậy, chuyện tình cảm này không biết sẽ đi về đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy