Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 19

CHƯƠNG 19

Tây Thành ở phía Tây Bắc nha mn...

Những ngày tiếp theo đều diễn ra hết sức ổn thỏa, đoàn người cứ thế trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau hướng về Tây Thành mà đi, qua khoảng ba ngày sau đã đến huyện Lạc Tây. Huyện Lạc Tây là một bộ phận quan trọng nằm ở phía Tây Thành, dân cư nơi đây sinh sống cũng khá tốt. Cách mười mấy dặm chính là nơi diễn ra chiến tranh ấy thế mà người dân nơi này vẫn cứ như ngày thường mà sinh hoạt không có bất cứ biểu hiện sợ hãi nào. Nguyên nhân cũng bởi thành trì kiên cố, binh lính dốc sức mà chiến ngoại nhân chưa từng lọt qua thành trì mà tràn vào đây. Nhưng nếu có biến cố xảy ra... Họ chưa từng nghĩ đến...

"..." Tề Diệp Hành nghe xong liền không thêm bình luận gì. Khi đoàn người đến ai nấy đều biết nhiệm vụ mà tránh sang một bên nhường đường, đoàn người vào trấn cũng thả chậm cước bộ thong thả mà đi, ngựa chở Lục Nghi Thần cùng Tề Diệp Hành dẫn đầu đoàn người nên cũng nhận không ít ánh mắt trầm trồ khen ngợi.

Bất quá những chuyện đó không đáng nhắc đến, chuyện làm Tề Diệp Hành khó chịu chính là các thiếu nữ trong trấn này lại liếc mắt đưa tình với Lục Nghi Thần, lại còn đỏ mặt nữa chứ!

Trong lòng ai kia cũng thật khó chịu, tại sao lại có nhiều nữ tử nhìn Tề Diệp Hành đến đỏ mặt thế kia?!

Hai người đồng loạt nhất trí phải đi nhanh! Nghĩ vậy, Lục Nghi Thần liền ra roi thúc ngựa mà chạy, cũng may tất cả người trong trấn ai cũng ở hai bên đường nên ngựa có phát điên mà chạy loạn trên đường cũng không có mấy nguy hiểm. Con Hắc Phong của Lục Nghi Thần được coi là chiến mã trên sa trường, nay đã đến gần với biên cương cũng đậm mùi máu tanh nên khi chủ nhân giục ngựa liền phi nước đại mà thỏa sức chạy đi. Chỉ trong nháy mắt người cùng ngựa đều không thấy đâu chỉ thấy cát bụi mù mịt...

"..."

Những nữ tử đứng đó mà thất vọng tràn trề, đã bao lâu mới gặp được nam nhân anh tuấn tiêu soái khí phách hiên ngang lẫm liệt như thế còn có vị nam nhân trước ngực kia nữa, cũng thật là thuận mắt mà. Nhưng tại sao cứ thế giục ngựa mà đi? Nếu đi chậm rãi như ban nãy thì có thể nhìn ngắm thỏa thích rồi. Không biết bao lâu mới gặp lại hai người đó a.

Thấy nguyên soái của mình cứ thể bỏ lại toàn đội, Trương Hổ cũng thật sự ngơ ngác không ít, cuối cùng chỉ biết lên tiếng nói với đoàn người phía sau:" Khụ, chúng ta cũng mau đến nơi đóng quân!"

Nói xong bọn họ vẫn cứ chậm rãi mà đi tránh để người dân sợ hãi.

Giục ngựa chạy đến nơi đóng quân, ngựa vừa mới đến đã có một nhóm người ra tiếp đón. Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên độ tuổi chừng 50 mặc nhuyễn giáp, nhìn điệu bộ chắc hẳn là vị Triệu tướng quân – Triệu Phúc!

Nhìn thấy hắc mã chạy đến, phía trên còn có hai nam nhân, tuổi chỉ mới vừa qua 20 Triệu Phúc không khỏi cười lạnh. Hôm nay lão đích thân đến đây để đón tiếp để xem rõ người mà hoàng thượng trọng dụng là người như thế nào, nay nhìn thấy không khỏi có chút thất vọng. Từ khi nào lão tướng quân như lão lại phải dựa vào mấy tiểu tử miệng còn hôi sữa này chứ?

Lục Nghi Thần cũng không quá để ý đến thái độ của đám lão nhân này mà đỡ Tề Diệp Hành nhảy xuống ngựa. Triệp Phúc cùng đám phó tướng của mình đi đến chào hỏi:" Triệu Phúc xin ra mắt Đại nguyên soái, Cửu vương gia"

Luc Nghi Thần gật đầu xem như chào hỏi rồi đi về phía trước vừa đi vừa hỏi:" Chiến sự như thế nào rồi?"

Triệu Phúc đi theo phía sau trình bày:" Bọn người Mông Hạc vẫn chưa có động tĩnh gì đang trú quân cách đây 10 dặm. Nhưng theo tình báo thì bọn chúng đang chuẩn bị âm mưu gì đó..."

Trên đường Triệu Phúc thuật lại tình hình chung quy vẫn chỉ có vậy, dường như ông không muốn bọn người của hắn nhún tay vào chuyện quân binh này nên không nói rõ cặn kẽ. Tề Diệp Hành nghĩ cũng không có gì lạ, nếu có một người cứ thể nhảy vào cướp lấy công lao của mình mà còn trên danh nghĩa hợp tác, như thế nào bọn họ chịu phục cho được tự nhiên sẽ không chia sẻ lợi ích của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy