Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 22

CHƯƠNG 22

Nhìn trên bản đồ có thể thấy hai ngọn núi này không phải nhỏ, lại còn khá cao, đại quân chiến đấu cũng khá gần với thung lũng dự kiến sẽ đánh đến thung lũng này là chuyện sớm muộn.

Điều quan trọng là... quân địch cũng có ý định dụ đại quân Tề An đến đó... Ý nghĩ này không chỉ mình Tề Diệp Hành phát hiện mà Lục Nghi Thần cũng suy nghĩ nhiều về loại chuyện này.

Lục Nghi Thần không ngước lên mà hỏi:" Các ngươi có ý kiến gì không?"

Trương Hổ cùng Tần Hiễn nhìn nhau, không biết nguyên soái nhà mình đang muốn hỏi gì. Tần Hiển tận lực nói:" Quân địch có vẻ đang rơi vào thế bị động, bọn chúng cũng rút lui đi về hướng của thung lũng này. Không biết là có âm mưu gì không "

Đương nhiên là phải có âm mưu mà tạo ra sơ hở như thế a, Tề Diệp Hành xoa cằm nhớ đến mấy trận chiến trong phim truyền hình mỗi buổi tối mình thường hay xem. Tình tiết quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Nhận ra Tề Diệp Hành cũng đang suy nghĩ, Lục Nghi Thần không khỏi hứng thú ngước nhìn Tề Diệp Hành hỏi:" Ngươi có ý kiến gì không?"

" Ách? Ta?" Tề Diệp Hành giật mình khi Lục Nghi Thần hỏi đến, Trương Hổ cũng ngạc nhiên khi Lục Nghi Thần lại hỏi Tề Diệp Hành. Tề Diệp Hành gãy gãy đầu nói:" Theo như ta thấy thì bọn họ là cố ý dẫn chúng ta vào đó, nếu ta đoán không sai thì sẽ có mai phục ở đó, tỉ như đá lăn..."

" Vương gia làm sao biết?" Trương Hổ nghi hoặc hỏi

" Ta... cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ha ha..." Tề Diệp Hành khó khăn nói, ta không thể nói rằng ta xem phim mới biết a.

Lục Nghi Thần cắt đứt việc truy hỏi của Trương Hổ mà nói:" Ta cũng suy nghĩ như vậy, nói với Triệu Phúc không nên trúng kế"

Tần Hiển xung phong vỗ ngực nói:" Cứ để thuộc hạ đi là được", nói rồi lại hùng hổ ra khỏi trướng bồng xách ngựa đuổi theo đại quân vẫn đang chiến đấu hăng hái ngoài kia.

Tề Diệp Hành không khỏi thở dài, tại sao bọn địch cứ phải chọn mấy vùng hiểm trở này để gây chiến tranh cơ chứ, thật sự phải nghĩ nát óc mới có chiến lược cụ thể còn bọn chúng lại cứ hiên ngang đi trên "sân nhà" của mình mà đánh. Đúng là quá bất công!

Trương Hổ nhíu nhíu mày:" Không biết mấy lão già đó có chịu nghe lời khuyên hay không"

Đúng như dự kiến, Triệu Phúc vẫn cứ ỷ quân đội ta đông lại đang chiếm ưu thế nên hăng hái mà tấn công không nghe sự khuyên nhủ của Tần Hiễn, cho rằng bọn chúng có mai phục đi chăng nữa thì đại quân vẫn có thể thoát được. Trong thâm tâm của Triệu Phúc chỉ muốn lập công lớn, bỏ xa Lục Nghi Thần đến khi trở về sẽ tâu với hoàng thượng là hắn tuổi trẻ không lượng sức, đến lúc đó để xem hoàng thượng xử trí hắn ra sao.

Tần Hiển không thể làm gì khác hơn là dùng lệnh bài mà hoàng thượng ngự ban cho Lục Nghi Thần trước khi rời đi, nay Lục Nghi Thần lườn trước được chuyện Triệu Phúc không nghe lệnh đã đưa cho Tần Hiễn. Tần Hiển quát:" Triệu tướng quân còn không mau nghe lệnh!"

Triệu Phúc đang hăng hái đánh chiến khi nghe tiếng của Tần Hiển quát lên không khỏi tức giận quay lại định mắng thì trợn mắt nhìn thấy lệnh bài trên tay Tần Hiển.

Dù có ở biên quan vài chục năm nay đi nữa nhưng lệnh bài của hoàng thượng thì vẫn nhìn một cái liền nhận ra ngay. Triệu Phúc nghiến răng tức giận không thôi, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy hoàng thượng, Lục Nghi Thần kia có gì hơn người mà được hoàng thượng trọng dụng như thế!

Dù tức giận đến đâu đi nữa vẫn không thể kháng chỉ, Triệu Phúc trầm giọng lớn tiếng hô:" Mau rút quân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy