Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 27

CHƯƠNG 27

Lục Nghi Thần nói:" Ta cũng không ngủ được"

Tề Diệp Hành gật đầu, lo cho đại tướng quân như vậy rất tốt a. Lục Nghi Thần tiến đến đưa tay sờ má của Tề Diệp Hành, có phần lạnh lẽo, Lục Nghi Thần nói:" Trời đã lạnh như vậy, ngươi không nên đứng ở đây"

Tề Diệp Hành đáp:" Cũng được, ta cũng tính sẽ trở về trướng bồng, huynh cũng về đi". Nói rồi Tề Diệp Hành hướng trướng bồng của mình cất bước, bất quá chưa đi được vài bước thì cánh tay đã bị người nắm lại. Tề Diệp Hành quay lại có phần khó hiểu, Lục Nghi Thần ho khan:" Khụ, nếu ngươi còn chưa buồn ngủ... có thể đến trướng bồng của ta nói chuyện..."

Tề Diệp Hành ngạc nhiên nhìn Lục Nghi Thần, bất quá vẫn cười nói:" Được a". Nghe được lời Tề Diệp Hành nói, Lục Nghi Thần thầm thở phào dẫn Tề Diệp Hành về trướng bồng của mình. Hai binh sĩ canh gác cũng xem như không thấy, nếu cứ nhìn chằm chằm vị vương gia kia thì chủ tử sẽ không hài lòng a.

Vào trướng bồng của Lục Nghi Thần, Tề Diệp Hành vẫn cứ như cũ đứng ngây người ra đó, cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, cậu cảm thấy hối hận khi ban nãy chấp nhận lời đề nghị của Lục Nghi Thần, bây giờ phải làm gì đây a. Lục Nghi Thần nhìn Tề Diệp Hành đứng một chỗ như thế liền đi đến kéo tay đặt cậu ngồi trên giường.

Lục Nghi Thần ngồi bên cạnh hỏi:" Chỗ lạ nên ngủ không quen?"

Tề Diệp Hành cúi đầu lí nhí:" Không hẳn là vậy..."

Lục Nghi Thần ôn nhu đưa tay xoa đầu Tề Diệp Hành:" Nếu có gì bất ổn thì nói với ta". Tề Diệp Hành gật đầu:" Ân"

" Ngủ cùng ta không?" Lục Nghi Thần đề nghị

" Hả?" Tề Diệp Hành kinh ngạc ngước nhìn Lục Nghi Thần

" Không được sao?" giọng Lục Nghi Thần có phần mất mát. Tề Diệp Hành vội xua tay:" Không có, không có, ta chỉ là hơi bất ngờ..."

" Được rồi, vậy thì ngủ đi" đáy mắt Lục Nghi Thần hiện lên ý cười đưa tay đỡ Tề Diệp Hành nằm xuống giường rồi cẩn thận đắp chăn cho cậu. Tề Diệp Hành nhìn nhìn Lục Nghi Thần đang chậm rãi nằm bên cạnh mình, hai người đối diện nhìn nhau, bất giác mọi thứ đều rất yên tĩnh...

Tề Diệp Hành ho khan:" Khụ, cũng nên ngủ a"

" Ừ" Lục Nghi Thần nhẹ giọng nói, sau đó đặt lên trán Tề Diệp Hành một nụ hôn:" Ngủ ngon"

Tề Diệp Hành đỏ mặt quay người sang chỗ khác, chỉ để lại tấm lưng gầy nhỏ cho Lục Nghi Thần. Biết người này hay xấu hổ, Lục Nghi Thần chỉ cười cười khẽ ôm lấy Tề Diệp Hành từ sau lưng.

Thân hình Tề Diệp Hành chợt cứng, nhưng sau đó lại thả lỏng tựa người vào lòng ngực rắn chắc của người nào đó, miệng khẽ nhoẻn cười rồi nhắm mắt lại an ổn ngủ. Không biết có phải quá mệt mỏi hay không mà Tề Diệp Hành vừa nhắm mắt lại liền ngủ, Lục Nghi Thần nghe hô hấp đều đều của đối phương liền biết người kia đã ngủ. Đáy mắt của hắn nhìn cậu thật sự rất ôn nhu còn kèm theo vẻ sủng nịnh hiếm có, cuối cùng hôn lên mái tóc đen nhánh của cậu rồi mới an tâm đi ngủ.

Những ngày sau đó Lục Nghi Thần liền phân phó cho vài nhóm binh sĩ chuẩn bị dụng cụ để làm con diều thật lớn, cũng không giống con diều mà Tề Diệp Hành đã làm chỉ là dựa theo nguyên lí mà làm nên một con diều hoàn toàn khác, nó có thể chở người a.

Tề Diệp Hành bên cạnh chỉ nói sơ sơ Lục Nghi Thần đã hoàn chỉnh tất cả, lại thấy đoàn người hì hục làm mấy thứ đồ đó Tề Diệp Hành quyết định không xen vào mà đi đến nơi khác xem xét.

Mấy hôm nay mọi người trong quân doanh đã không còn ác cảm với mình như trước nữa nên Tề Diệp Hành đã đi đến hỏi thăm một chút xíu tin tức về nhi tử của bà lão ven đường đã giúp đỡ mình lúc trước kia, nghe nói người đang nhập ngũ trong quân doanh này. Đã chịu ơn người ta thì cũng nên làm chút chuyện, Tè Diệp Hành quyết định tìm hiểu nhi tử của bà xem người đó còn sống hay là đã hi sinh ngoài chiến trường. Nếu còn sống thì thuật lại chút tình hình gia đình cho người đó để người đó an tâm đánh trận, còn nếu đã hi sinh... thì sau khi trở về cũng nên thông báo cho lão bà biết không nên để lão bà trông chờ trong vô vọng.

Đi dọc đường tìm kiếm, Tề Diệp Hành bắt gặp một binh sĩ đang đi liền đi đến hỏi thăm:" Vị huynh đệ này, cho ta hỏi thăm một chút"

Nhận ra Tề Diệp Hành, binh sĩ đó cũng thận trọng nói:" Vương gia, người cứ việc hỏi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy