Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 35

CHƯƠNG 35

Cảm giác người này thật buồn nôn, Tề Diệp Hành càng lớn tiếng tức giận:" Mau thả ta ra!"

A Tháp Nhĩ đột nhiên ngừng cười mà nhanh chóng bắt lấy cằm của Tề Diệp Hành lạnh giọng nói:" Thả ngươi đi? Ha, ngươi chính là người mà tên Lục Nghi Thần kia để ý sao, nói thử xem ta làm sao có thể thả ngươi đi một cách dễ dàng như vậy?"

Tề Diệp Hành cảnh giác nói:" Ngươi muốn gì?!"

" Muốn gì? Chính là muốn tên nhãi ranh đó biết ai mới là mạnh nhất! Ta định sẽ vũ nhục ngươi rồi sau đó trên chiến trường lấy ngươi ra uy hiếp hắn. Ngươi thấy thế nào?!" A Tháp Nhĩ buông cằm Tề Diệp Hành ra cười đắc ý nói.

" Ngươi điên rồi! Đai quân ta sẽ không vì vậy mà thua trận đâu!" Tề Diệp Hành nhíu mày biểu hiện đầy kinh tởm. Trong lòng lại không khỏi cảm thấy lo lắng, lần này bị bắt thật đúng là xui xẻo, nếu bọn chúng lấy cậu ra uy hiếp thì đại quân Tề An sẽ gặp phiền toái mất...

A Tháp Nhĩ nhìn chằm chằm Tề Diệp Hành vẻ thèm thuồng:" Ngươi muốn nói sao cũng được, đêm nay ngươi sẽ quỳ gối dưới chân ta mà cầu xin. Còn có đến khi trận chiến diễn ra ta thật muốn biết khi đó ngươi còn mạnh miệng được nữa hay không!"

Nói rồi A Tháp Nhĩ cùng đám người phía sau ra khỏi trướng bồng nhập tiệc, bên ngoài đã thoang thoảng mùi thịt nướng cùng rượu có lẽ đêm nay bọn chúng sẽ làm một bữa tiệc lớn trước khi đánh trận cuối cùng này.

Tề Diệp Hành trong lòng nóng nảy thử mọi cách tháo dây thừng nhưng không cách nào tháo ra được, cậu chỉ mong rằng Lục Nghi Thần sẽ phát hiện ra cậu mất tích mà đi đến giải cứu cậu. Còn nếu hắn không phát hiện, Tề Diệp Hành cười khổ, cậu không muốn vì một mình cậu mà làm liên lụy đến đại quân, khi đó chính cậu sẽ tự vẫn để bọn chúng không cách nào lấy cậu ra uy hiếp hắn nữa...

Nghe ám vệ canh chừng Triệu Phúc báo cáo lại thì nguyên ngày hôm nay lão chỉ ở trong trướng bồng không ra ngoài, vẻ mặt rất thích thú miệng còn lầm bầm lần này Lục Nghi Thần sẽ bại trận, đại loại là như vậy.

Lục Nghi Thần ngồi trên bàn nhíu mày phân phó bọn họ tiếp tục giám sát, Cố Vân bước vào trướng bồng của hắn lên tiếng:" Chủ tử, ám vệ giám sát phía quân địch có thông tin quan trọng", Cố Vân xưng hô với Lục Nghi Thần là nguyên soái khi trước mặt có nhiều người nhưng khi chỉ có hai người họ thì xưng là chủ tử.

Lục Nghi Thần trầm giọng:" Có phải có tin tức của Hành nhi?"

Cố Vân thầm đổ mồ hôi lạnh, chủ tử thật sự rất tức giận, nói:" Vương gia... đích xác đã bị bắt..."

Lục Nghi Thần siết chặt nắm đấm, không khí xung quanh dường như rơi vào hố băng, Cố Vân hít một hơi rồi hỏi:" Chủ tử, có cần gọi người đi cứu vương gia hay không?"

Lục Nghi Thần đứng lên nói:" Ta tự mình đi, các ngươi chỉ cần ở yên đây là được"

Đối với quyết định của Lục Nghi Thần, Cố Vân không dám cãi mà nhận mệnh lui đi...

Tiếng cạn chén vui mừng không ngừng vang lên, trong trướng bồng Tề Diệp Hành bực bội lên tiếng:" Ta đói bụng, các ngươi không đem đồ ăn cho ta sao?!"

Một binh sĩ tức giận vén màn bước vào, trên tay là một cái chén chứa một cái đùi gà đặt dưới mặt đất nói:" Hừ, nếu tướng quân không sai ta đem đồ ăn cho ngươi thì còn lâu ta mới đem! Ăn đi!", nói rồi tên binh sĩ kia lại ra ngoài vui vẻ với huynh đệ của mình.

Nhìn chén đùi gà dưới chân mình, Tề Diệp Hành không thương tiếc đạp đổ rồi ngã người sang một bên khiến cái ghế không cân bằng mà ngã theo. Tiếng động bên trong đương nhiên cái bọn đang ăn uống vui hát ngoài kia sẽ không nghe thấy. Tề Diệp Hành thận trọng dùng hai tay bị trói phía sau ghế cầm lấy cái chén rồi đập mạnh xuống đất khiến nó vỡ ra.

Tề Diệp Hành nhanh chóng cầm lấy mảnh vỡ mà ra sức cắt đứt dây thừng, chỉ mong bọn chúng vui chơi lâu thêm một chút để cậu có thời gian thoát khỏi đây. Cố gắng không biết bao lâu, người Tề Diệp Hành cũng đều toàn mồ hôi, đến khi nghe tiếng 'phực' cùng với dây thừng nơi cánh tay đã được thả lỏng, Tề Diệp Hành mừng rỡ nhanh chóng cởi trói cho chính mình.

Đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên có tiếng hét:" Mau dập lửa! Trướng bồng phía tây cháy rồi!"

Trướng bồng phía tây? Bọn binh sĩ ngơ ngác, có một người chợt giật mình hô:" Đó chẳng phải là nơi cất giấu lương thực sao?! Mau đi dập lửa a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy