Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5

CHƯƠNG 5

Bước ra là một vị bà bà tóc tai đã bạc trắng, nhưng sắc mặt lại hồng hào, bên cạnh còn có một hài nhi mới 5 tuổi. Bà nhìn thấy Tề Diệp Hành không khỏi ngạc nhiên hỏi :" Ngươi có chuyện gì sao ?"

Tề Diệp Hành gãi gãi đầu :" Chính là... ta rất đói bụng, bất quá... ta không có bạc. Ách, bà bà yên tâm, ta chỉ xin một nắm cơm, sau đó ta sẽ tìm cách trả lại. Ta sẽ không thất hứa đâu !"

Bà nhìn cậu một chút liền cười hiển từ nói :" Hài tử này, có phải ngươi đang trên đường đi Tây thành hay không ?"

Trên đường đi cậu cũng nghe được nhóm binh lính kia nói phải đi Tây thành giết địch các loại liền ngạc nhiên hỏi lại :" Bà bà, sao bà biết ta đi Tây thành"

Hài tử nhìn cậu cười cười :" Chẳng phải ban nãy bọn huynh có chạy ngang qua hay sao ? Ta là nhìn thấy huynh phía sau cùng nha". Tề Diệp Hành xấu hổ không thôi, bà lại không để ý mà hiền từ ngoắc cậu vào trong nhà :" Hài tử này, vào trong đi !"

Nói rồi liền dẫn Tề Diệp Hành vào bên trong, căn nhà tương đối nhỏ đủ hai bà cháu sinh sống. Chính giữa là một chiếc bàn tròn nhỏ, được bà dẫn đến cho ngồi xuống, Tề Diệp Hành không khỏi khẩn trương.

Bà đi lấy một ít bánh nướng đưa cho cậu nói :" Nhà ta cũng mới dùng cơm xong, chì còn vài cái bánh nướng, ngươi cứ ăn tạm a"

Tề Diệp Hành mỉm cười nhận lấy :" Cảm ơn bà bà, sau này có dịp ta sẽ trả ơn a"

Bà lắc đầu :" Hài tử này, ngươi thật thà quá a. Bất quá ta lại thích những người như vậy", dừng chốc lát bà lại nói :" Không biết con trai ta hiện giờ như thế nào"

Tề Diệp Hành vừa ăn vừa hỏi :" Vậy người đó hiện giờ đang làm gì ?"

Bà nhìn về phương hướng bọn người cậu đang đi nói :" Con trai ta cũng đi tòng quân, đã một năm rồi. Không biết hiện giờ ra sao ? Ta chỉ mong đất nước mau chóng được thái bình, có khi còn thấy được con ta trở về", giọng nói chứa đầy đau buồn, người mẹ luôn ngóng chờ con thật không phải dễ. Chỉ sợ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chiến tranh luôn tàn khốc như vậy.

Miếng bánh nhất thời nghẹn ở cổ họng, Tề Diệp Hành im lặng nhìn bà, rồi lại đưa mắt nhìn hài tử vẫn một mực nép vào người nãi nãi của mình, khuôn mặt non nớt cũng mang chút buồn.

Cậu cố gắng nuốt miếng bánh vào trong rồi cười nói :" Bà bà yên tâm, rất nhanh sẽ được thái bình ! Khi đó bà sẽ gặp lại được nhi tử của mình !". Câu nói chỉ mang tính khuyên nhủ nhưng sau khi nói ra lại mang theo vài phần tự tin khiến bà không khỏi có chút hi vọng.

Bà cười cười rót cho Tề Diệp Hành ly trà nói :" Ngươi đó, như thế nào lại biết cách làm người khác vui như thế. Y như con trai của ta vậy !"

Cậu cười hì hì nhận lấy chén nước mà uống. Cũng đã quá giờ nghỉ trưa, bọn người họ cũng sắp chuẩn bị lên đường. Tề Diệp Hành cũng phải nhanh chóng trở lại, nếu không lại bị bỏ lại đằng sau.

Bất quá nhìn lại đôi giày mà mình đang mang,, giày được may tinh xảo còn được thêu một hoa văn hình mặt trăng xinh đẹp. Đôi giày này mà đi trên đường phố chắc chắn sẽ nhận ra đây là một vị công tử giàu sang. Bất quá... bây giờ lả đang chạy đường dài a, đôi giày này thật sự không phù hợp. Chỉ nửa ngày đường mà đôi chân của cậu đã sưng phồng đau nhức, hai bên đề giày cũng có dấu hiện đứt a.

Không lẽ phải mang chân không để chạy ? Vị chủ nhân của thân thể này đang nghĩ mình đang đi dạo mát hay là đi đến chiến trường vậy hả ? Còn nữa, y phục cũng thật rườm rà trong khi những người kia lại mang y phục gọn gàng tiện cho việc hành động. Hazz, thật sự là cách một trời một vực.

Bà cũng nhận ra đôi giày của cậu, liền cười cười lấy ra một đôi giày được dệt bằng rơm nói :" Hài tử này, ta cho ngươi đôi giày này"

Tề Diệp Hành cảm động không ngớt, đi giày rơm là biện pháp hữu dụng khi chạy đường dài a. Ngày xưa chẳng phải ông cha ta vẫn hay sử dụng hay sao, nhóm người kia cũng có một đôi cho mình !

Tề Diệp Hành khuôn mặt tươi cười nói :" Bà bà, người thật sự rất tốt với ta a. Ta sẽ sớm đem tin vui trở về. Đôi giày này coi như ta mua lại của người, sao này sẽ trả bạc lại cho người a"

Bà không coi lời nói của cậu là thật mà vẫn cứ cười xoa xoa đầu Tề Diệp Hành nói :" Ta sẽ chờ tin tức của ngươi a. Phải an toàn trở về đấy !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy