Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Pt 15. A memory

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi thu được chiến lợi phẩm là Mizunashi Rena sau cuộc đối đầu trực diện với bọn áo đen, hiện James đã cử người tăng cường vòng vây ở bệnh viện trung tâm Haido, sẵn sàng đối phó một khi cô ta thoát khỏi hôn mê. Nhóc Conan lại một lần nữa báo nguy cho FBI khi cho biết nội gián của B.O đã trà trộn được vào bệnh viện, sợi dây duy nhất dẫn đến tổ chức có nguy cơ đứt gãy. Cách nghĩ của tôi lại hoàn toàn trái ngược với sự lo lắng của Jodie, nếu thả một sợi dây xuống biển đen thì cũng chẳng được gì, muốn bắt được bọn chúng, không bằng ta gắn vào sợi dây câu đó một con mồi ngon để dụ chúng vào, và một lưỡi câu thật sắc nhọn móc xuyên qua cuống họng. Đúng vậy, chỉ cần tìm ra tên thành viên tổ chức đang giả làm bệnh nhân kia trước khi Rena tỉnh lại, lần theo dấu vết hắn báo tin trở về, chân tướng bọn tội phạm sẽ sớm hé lộ.

Mấy ngày gần đây, Conan thường xuyên có mặt ở bệnh viện, qua những hành động tưởng như vô tình thằng bé thực hiện để kiểm tra liệu Rena có thực sự đang bất tỉnh, tôi càng có cơ sở để đánh giá nó không phải một đứa trẻ bình thường. Có một mối liên hệ vô hình nào đó khiến thằng nhóc luôn xuất hiện mỗi khi có một vụ liên quan đến đám người tổ chức, thậm chí cái cách nó đề nghị giúp FBI điều tra ai là "kẻ nằm vùng" bất chấp tính mạng bị đẩy vào vòng nguy hiểm làm tôi thêm băn khoăn về thân phận thực sự của Conan. Ở nó vẫn có vẻ lém lỉnh, láu cá của một đứa trẻ, nhưng không đủ để che giấu một trí tuệ sắc xảo cùng lòng can đảm đang sục sôi thử lửa qua những lần giáp mặt B.O. Tôi vẫn luôn chọn cho mình cách hành động đơn độc, nhưng mỗi khi có mặt Conan, tôi thấy được sự ngang tầm - một sự phối hợp đầy ăn ý.

Tên gián điệp Kusuda tự sát trên đường tôi rượt đuổi hắn, song Conan đã rất khôn ngoan khi hủy chiếc điện thoại di động hòng ép hắn thay đổi cách thức liên lạc với tổ chức, như vậy ngay cả khi có bị bắt thì bên ta vẫn có thể duy trì liên lạc với B.O. Kế hoạch thay đổi, FBI sẽ rút êm, mai phục trong bóng tối để chờ con sói đen đến đón con sói lạc bầy, thời khắc bọn chúng sắp ập đến khiến tôi cảm thấy vô cùng hào hứng. Cáo lỗi về phòng nghỉ ngơi suy nghĩ kế sách đối phó bọn áo đen, khép cánh cửa phòng họp, tôi loáng thoáng nghe những lời James và Jodie buồn bã nói phía sau.

" Có lẽ anh ấy vẫn chưa quên được những kỉ niệm giữa hai người bọn họ"

" Phải rồi, đối mặt với tổ chức áo đen chính là cơ hội để cậu ấy trả thù cho bạn gái cũ..."

Tôi tựa lưng vào bức tường sân thượng, vầng trăng khuyết treo giữa trời thăm thẳm, ngón cái dừng lại rất lâu trên phím bấm điện thoại, mắt trân trân nhìn vào mẩu tin nhắn cũ như thôi miên.

"Anh Dai, nếu như lần này em có thể thoát khỏi tổ chức, anh có thể cùng em trốn đến một nơi thật xa như một người bạn trai thực thụ được không?"

Đó là những dòng cuối cùng Akemi gửi cho tôi ngay trước cái ngày em định đoạt số phận mình, trớ trêu thay bấy giờ tôi lại đang trên chuyến bay trở lại Nhật, tới khi phát hiện ra sự tồn tại của nó thì đã quá muộn màng, ước mơ về hạnh phúc đời thường bình dị cũng chẳng thể thành hiện thực được nữa. Từ đó về sau, trong lòng tôi chỉ còn lại một nỗi bi ai chất chồng ngày này qua tháng khác, tôi cứ đọc đi đọc lại tin nhắn ấy tới mức thuộc lòng, mỗi lần đều cố hình dung trong trí óc gương mặt Akemi trước khi lìa xa trần thế, có lẽ chưa bao giờ thôi ngóng đợi hình bóng tôi quay về, giải thoát và cho em một tương lai tươi sáng.

Tôi đã từng một lần thật lòng yêu Akemi chưa?

"Chú Akai, chú cháu mình nói chuyện một lúc nhé?" - Conan cắt ngang dòng suy tư của tôi, trông nét mặt thì xem chừng thằng bé và tôi đang có cùng suy nghĩ. FBI đang nắm trong tay một cơ hội không thể bỏ lỡ, bởi chỉ có trả con sói về với cánh rừng, chúng tôi mới có thể theo tiếng sói hú mà tìm thấy sào huyệt cuối cùng của lũ ác lang.

Hidemi Hondou - tên thật của nữ phát thanh viên có mật danh Kir, đồng thời là người được CIA cài vào tổ chức áo đen - cuối cùng cũng trót lọt trở lại B.O bằng một màn kịch hoàn hảo mà Conan và tôi đã tương kế tựu kế. Trong lúc FBI còn mở cờ trong bụng vì có thêm một nguồn tin về tổ chức, cả tôi lẫn Conan đều cho rằng sự trở về dễ dàng của Rena khó lòng qua được đôi mắt đa nghi độc đoán của Gin, không sớm thì muộn lũ quạ đen cũng tìm cách trừ khử cái gai trong mắt chúng. Conan sớm đã có tính toán cho trường hợp xấu nhất, chẳng ngờ được ngày ấy lại đến ngay sau đó chỉ vài hôm.

Cuộc hẹn diễn ra lúc 7h tối tại khúc quẹo trái thứ 7 của dốc Raiha, tôi lái xe rời đi trong ánh mắt vừa lo lắng, vừa bất lực của James, mặc dù đã được tiết lộ qua về kế hoạch nhưng ông bác già vẫn không khỏi cho rằng tôi đang chơi trò cá cược với thần chết. Biết làm sao được, chỉ có hi sinh cái mạng quèn này đây, chỉ có để Gin tận mắt chứng kiến tôi "chầu trời", Rena mới có thể chứng minh lòng trung thành với tổ chức, cùng lúc trở thành một viên đạn bạc không thể nào phá hủy.

" Có chuyện gì vậy, đến muộn không phải tác phong của anh" - Rena cả người diện một bộ trang phục màu đen, đội mũ bước tới khi nhác thấy chiếc Chevrolet của tôi chạy lại.

" Lúc tôi đến chưa thấy cô nên chạy xe vòng vòng một lúc" - Đó chỉ là cái cớ trong thời gian tôi vắng mặt dàn xếp mọi sự, nhưng cũng vừa đủ để che giấu sự thật khỏi sự rình mò từ Gin và Vodka thông qua máy ghi hình ở chiếc vòng trên cổ Rena.

" Ra vậy...thế anh đã hài lòng rồi chứ? Làm gì có ai đâu, tôi đến đây một mình mà..." - Rena cười lạnh, cố xua đi sự run rẩy trong ánh mắt. Tôi hiểu quá rõ tâm lí của một tên phản gián đang trên bờ vực bại lộ thân phận, vờ như mất tập trung trong một phút giây kịp để cho cô cơ hội rút súng ra, hoàn thành nhiệm vụ.

" Đoàng" - Tiếng đạn khô khốc vang lên, gió lạnh, đồi vắng, khuôn mặt tôi vẫn đủ sức diễn một nét kinh hoàng trước khi đổi sắc, bàn tay ôm chặt vết thương trên phổi, máu đỏ thẫm ứa ra ướt đầm. Nhưng có hề gì, trái tim tôi từ lâu đã chẳng còn biết đớn đau, bây giờ chỉ còn "báo thù" và "hối hận" là hai từ có ý nghĩa duy nhất. Tiếng động cơ xe vẳng đến từ xa, đèn pha sáng trưng rọi lên vách đá của con đường trên ngọn đồi đối diện, tôi từ từ quay đầu, máu chảy ra từ khóe môi có vị vừa tanh, vừa mặn. Porsche 356A ư...hừm...các ngươi nghĩ đã đứng đủ xa khỏi tầm ngắm ta sao?

" Mau kết thúc đi, Kir" -Tiếng Gin vọng qua chiếc máy phát trên cổ Rena, giọng nói của người quen cũ không khỏi làm tôi dâng lên thích thú. Rena bước tới, nòng súng vẫn còn hơi ấm kê sát đầu tôi, tì lên chiếc mũ len quen thuộc.

" Ai biết được chuyện sẽ đến nước này..." -Bỏ lửng câu nói ở đây, trong lòng thầm ngợi khen trí tuệ của Conan đã vượt xa khỏi những gì tôi tưởng tượng.

" Tôi cũng không ngờ bản thân có thể đi xa đến vậy" -Rena dường như hiểu lầm câu nói của tôi, nhưng nhầm lẫn này lại càng khiến vụ thanh trừng thêm hoàn hảo.

" Pằng" - Tia lửa điện lóe lên, ở khoảng cách gần như vậy máy quay của Gin đã rơi vào điểm mù, từ bên kia đồi trông tới chỉ có thể nghe tiếng súng và ánh chớp trắng. Tôi giả bộ ngã ngửa ra ghế sau, vừa lúc cơ thể lọt vào tầm máy quay thì thiết bị giả máu giấu trong chiếc mũ Conan đưa cho cũng phát huy tác dụng. Tiếng pí po của còi xe cảnh sát từ xa vọng lại, vì phải mau chóng rút lui nên Rena chỉ kịp để lại cạnh tôi một quả bom hẹn giờ kích hoạt đếm ngược trong vòng 30 giây.

30 giây, vừa đủ để Rena khuất khỏi tầm nhìn, tôi nhanh chóng vòng ra cốp xe kéo cái xác của Kusuda thế vào vị trí của mình, sau đó vội chạy tới một vách đá trốn tạm trước khi chiếc xe nổ tung, phừng phừng bốc cháy.

Tôi lánh vào một vị trí xa khỏi tầm quan sát khi cảnh sát ập tới, nhìn khói đen từ chiếc xe cưng bốc lên trời nghi ngút, lại nhìn máu đỏ ướt nhẹp lòng bàn tay, mới chợt nhận ra bản thân đã chết rồi. Tôi nằm trên bờ cỏ, thở dốc, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, bỗng nhiên kí ức về dòng tin nhắn của Akemi lại ùa về trong trí.

" P/s: Nếu như em không thể sống sót rời khỏi đây, anh hãy hứa với em sẽ thay em chăm sóc Shiho, mang đến cho con bé một cuộc đời hạnh phúc nhé"

Tôi chỉ cười, cười không ra tiếng, rốt cuộc là đang cười hay khóc, tôi cũng chẳng còn phân biệt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top