Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6

Lấy vài thứ cần thiết rồi nhanh chóng thanh toán, Triệu Du chưa bao giờ thấy mình đi siêu thị nhanh như thế này. Vào nhà, anh mới cảm thấy an tâm hơn khi Cù Huyền Tử vẫn còn ngủ say ở sofa.

Đi lại kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu một lần nữa, đảm bảo cậu không lên cơn sốt thì anh mới chịu vào bếp nấu ăn. Có lẽ đã lâu lắm rồi, anh mới ăn sáng trễ đến vậy. Và cũng lâu rồi anh mới có lại cảm giác nấu phần cho hai người ăn.

--------------------------------------

Cù Huyền Tử cảm thấy mình đã ngủ khá lâu, bụng thì đã reo lên để đánh thức cậu dậy nhưng cậu thật sự vẫn còn rất mệt, không muốn mở mắt chút nào cả. Cho đến khi có một hương thơm đặc biệt từ đâu bay đến, len lỏi vào khứu giác bắt buộc cậu phải mở mắt lên tìm kiếm.

Đập vào mắt là trần nhà vô cùng xa lạ, Cù Huyền Tử liền hoảng hốt bật ngồi dậy rồi nhìn ngó xung quanh căn nhà. Cậu cố gắng nhớ lại xem tại sao mình lại vào được đây, sau đó mới nhận ra là khi nảy cậu được Triệu Du mang vào. Nhưng đến khi nhớ lại cách mình được anh mang vào, cũng như những hành động kia của bản thân, nhiệt độ trên mặt cậu lập tức tăng lên. Cù Huyền Tử vùi đầu vào lòng bàn tay mình để xua đi những hình ảnh đáng xấu hổ kia.

"Tỉnh rồi sao?" Bỗng từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm ấm làm cho cậu bất giác ngẩng đầu lên mà nhìn về sau. Thấy được Triệu Du đang dần đi về phía mình, nhưng lúc này dù sao cũng là ban ngày, nhìn rõ mặt mũi của anh nên cảm giác sợ hãi trong lòng Cù Huyền Tử cũng giảm đi bớt. Ngược lại là sự lúng túng, bối rối không biết nên cư xử với anh như thế nào sau một loạt hành động đáng xấu hổ khi nảy của mình.

Triệu Du đi đến trước mặt Cù Huyền Tử, thấy gương mặt cậu đỏ bừng thì bắt đầu lo lắng, anh cúi người xuống đối diện với cậu, một bên đặt tay lên trán cậu, một bên nhẹ nhàng hỏi: "Sao mặt còn đỏ hơn lúc chưa ngủ nữa vậy? Vẫn còn khó chịu à?"

Ngẩn người trước sự quan tâm của Triệu Du mà quên mất rằng người ngày trong mơ đã từng làm cho mình một phen kinh hồn bạt vía như thế nào. Đột nhiên tim Cù Huyền Tử đập nhanh hơn bình thường khi khoảng cách hai người thật sự rất gần, nhưng cậu lại không có cách nào để tránh né được sự quan tâm quá mức ân cần như thế kia.

"Hay là đưa cậu đi bệnh viện nhé?" Câu hỏi của mình mãi vẫn không được đáp lại. Quan sát thì lại thấy Cù Huyền Tử như bị đóng băng, chẳng cử động, kể cả cái chớp mắt cũng chẳng có. Triệu Du nghĩ rằng vẫn còn di chứng nên đành đưa ra đề nghị là đưa cậu đến bệnh viện, dù sao đây cũng không phải là chuyên môn của anh, đến đó vẫn tốt hơn.

Lúc này Cù Huyền Tử mới chịu giật mình thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu mình khi nghe đến hai từ 'bệnh viện'. Cậu lập tức lùi người về sau một chút, xua tay từ chối. "Không sao ạ, không... không cần đến đó."

Vừa nhìn đến phản ứng như bị ai dọa thì Triệu Du liền nhận ra Cù Huyền Tử sợ đến bệnh viện như thế nào. Tuy nhiên sức khỏe vẫn là trên hết, anh cần chắc rằng cậu đã ổn. Anh đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống. "Thật sự không sao?"

"Tôi không sao thật mà. Chỉ cần tránh đi ánh nắng thì một lát sẽ khỏi ngay." Những lời cậu nói đều là thật, đến cả bản thân cũng không biết mình bị làm sao, dị ứng mau đến cũng rất nhanh biến mất mà không cần thuốc. Chắc có lẽ nó cũng biết cậu ghét thuốc nên vậy đi?

"Đừng để tôi biết cậu nói dối, nếu không nhất định cho cậu biết thế nào là nằm viện."

Tuy những lời này vốn không nên nói ra, nhưng chỉ mới tiếp xúc vài lần anh lại biết được Cù Huyền Tử rất cứng đầu và cố chấp đến mức nào. Nếu không quyết tâm cảnh cáo thì nhất định cậu sẽ tái phạm.

Cù Huyền Tử nghe xong thì bất giác rùng mình, cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi cười gượng gạo rồi khẳng định với Triệu Du. "Nói dối chú thì tôi được gì chứ!?."

Cảm thấy mình còn ở lại giây phút nào nữa thì chắc chắn sẽ bị Triệu Du đem đi hầm mất, vì thế Cù Huyền Tử lật đật tìm áo khoác của mình với ý định ra về.

Triệu Du nghe đến từ 'chú' vô cùng chói tai kia thì bực bội, muốn lên tiếng sửa lại thì lại thấy cậu đang lục lọi sofa mà tìm gì đó. Anh nhíu mày hỏi: "Tìm cái gì?"

"Áo khoác ạ." Cậu vẫn không ngừng tìm kiếm mặc dù trên sofa hoàn toàn không có gì ngoài hai chiếc gối.

"Để?"

"Đi về." Nói xong Cù Huyền Tử ngẩng đầu lên nhìn Triệu Du với vẻ mặt thắc mắc. Không về thì ở đây uống trà đàm đạo với anh chắc? Cậu không có hứng thú với mấy ông chú trung niên này đâu, chán lắm. Đặt biệt là người trước mặt này lại càng không.

Triệu Du vốn biết đáp án nhưng hỏi cho lấy lệ mà thôi. Vì áo cậu anh đã mang đi giặt rồi, sợ trên áo có gì đó lại làm cho cậu dị ứng lần nữa. Nhưng anh không muốn nói ra, đành lãng sang chuyện khác. "Vào trong ăn đi rồi về."

"Dạ?" Cù Huyền Tử vốn nghe rõ, tuy nhiên cậu muốn xác nhận lại một lần nữa rằng mình không nghe lầm. Đột nhiên kêu cậu ở lại ăn cơm, có âm mưu gì không?

Dường như không có ý định lặp lại, Triệu Du như sắp mất hết kiên nhẫn. "Cậu không nghe thật hay giả vờ không nghe vậy?"

"Nhưng... nhưng tôi không đói." Tuy nhiên vừa dứt câu, cái bao tử thân thương đã phản bội lại chủ nhân của nó mà reo lên inh ỏi, điều đó làm cho Cù Huyền Tử vừa xấu hổ, vừa khó xử. Cậu đưa tay lên gãi đầu rồi ái ngại nhìn Triệu Du.

Không hiểu sao Triệu Du lại cảm thấy dáng vẻ đó có chút đáng yêu, bỗng anh nổi thú tính muốn trêu chọc cậu nhưng đành gác lại. Nếu không người kia lại giận dỗi mà lập tức ra về, mà với cái thời tiết này, Cù Huyền Tử sẽ thành tôm khét luôn chứ đừng nói là luộc nữa.

Lấy lại thái độ thường ngày của mình rồi Triệu Du quay lưng về phía Cù Huyền Tử, không thể nói là mình cố tình nấu luôn phần của cậu được, nên chỉ đành biện lý do lấp liếm: "Lỡ nấu phần hai người rồi, một người ăn không hết."

Sau đó như không muốn nói thêm nữa, Triệu Du liền nhấc chân bước đi vào bếp.

Cù Huyền Tử đờ người thêm một lúc nữa rồi cũng quyết định đứng lên đi theo anh vào trong. Ở phía sau Triệu Du, quan sát bóng lưng thẳng tắp của anh, Cù Huyền Tử bỗng dưng cảm thấy lòng mình đang dâng lên một cỗ ấm áp. Cậu nở một nụ cười nhàn nhạt rồi nói thầm trong lòng: "Xem ra cũng không đáng sợ giống trong giấc mơ đó."

--------------------------------------

Nhưng đó là những điều cậu nghĩ trước khi mình ngồi xuống bàn ăn. Cù Huyền Tử không ngờ đến người đàn ông cứng ngắc như Triệu Du mà cũng có thể làm ra những món ngon như vậy.

"Nhìn gì nữa, ngồi xuống đi." Anh ra lệnh rồi quay qua bới một bát cơm đầy ắp đưa đến cho cậu.

Chỉ mới nhìn bát cơm thôi thì Cù Huyền Tử cũng đã cảm thấy no rồi, huống hồ chi là phải ăn hết nó, cậu khổ sở nói với Triệu Du: "Chú, có thể... có thể bớt lại một ít được không?"

"Không." Anh nhanh chóng đáp lại, dập tắt mọi sự kỳ vọng từ cậu. "Không ăn hết đừng mong được rời khỏi bàn ăn."

Thế là Cù Huyền Tử mang một mặt ấm ức đưa từng đũa cơm trắng vào miệng, hoàn toàn chẳng thèm động đến thức ăn. Đột nhiên có một miếng thịt được đặt vào bát, sau đó lại nghe Triệu Du nói một câu chẳng liên quan đến cuộc trò chuyện nảy giờ.

"Tôi và Vạn Kiếm Nhất bằng tuổi với nhau."

Ý trên mặt chữ, anh và hắn bằng tuổi nhau thì cậu gọi hắn là 'anh' được thì bắt buộc đối với anh cũng phải tương tự như vậy. Anh đã chán ngắt cái từ 'chú' thốt ra từ miệng cậu rồi.

Tuy nhiên Cù Huyền Tử làm gì có đầu óc mà suy nghĩ sâu xa như thế, cậu nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát rồi lơ ngơ đáp lại: "Vâng."

Cứ nghĩ người kia đã hiểu rõ được ý mình rồi, nên Triệu Du đành gật gù tán thưởng, rồi tiếp tục gắp thức ăn cho Cù Huyền Tử. Nhưng càng gắp, cậu càng không động đũa, cứ mãi nhìn bát cơm như thấy sinh vật lạ vậy.

Cuối cùng Triệu Du nhìn không được hình ảnh buồn cười kìa, đành lên tiếng hỏi: "Làm sao?"

"Đừng... đừng gắp nữa, sắp thành núi rồi này." Nói là vậy nhưng sự thật thì có một số thứ cậu không ăn được, nói ra thì lại sợ Triệu Du khó chịu nên đành ngậm ngùi chấp nhận.

"Ăn nhiều mau lớn." Anh lại gắp thêm một chút cá cho Cù Huyền Tử.

"Lớn rồi mà." Cậu lầm bầm rồi lại cắn một miếng cà rốt như để trút giận, ý Triệu Du là chê cậu nhỏ con đó sao? Nói cho anh biết, cậu vật ngã được anh luôn cơ đấy!

Nhìn vẻ mặt ấm ức khi bị trêu chọc của cậu, anh liền bật cười rồi lại nghiêm túc hỏi: "Cù Huyền Tử, sao lại gầy như vậy? Cậu nhịn ăn đúng không?"

"Không... không có." Cậu lập tức hoảng hốt lên tiếng thanh minh như sợ rằng Triệu Du sẽ nghĩ như vậy thật, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống bát của mình, nhỏ giọng nói: "Chỉ là... có... một số thứ không ăn được nên...."

"Không ăn được cái gì?" Triệu Du rất nhanh đã bắt được trọng điểm, anh biết thế nào cũng có việc này mà.

Như được đà, Cù Huyền Tử như đứa trẻ mà hớn hở nói thật: "Cũng không có gì nhiều đâu, chỉ là những loại rau có mùi đều không ăn được, mặc dù đã cố thử rồi nhưng tôi thật sự không hợp với chúng."

Ngưng một chút để lấy hơi, sau đó cậu lại tiếp tục. "Hành nè, tỏi nữa, nói chung những thứ có họ hàng với hai loại đó cũng không ăn được."

"Tôi cũng không ăn được ớt chuông, vị của nó kinh khủng lắm. Tiêu cũng vậy, nó nồng quá, bị sặc nhiều lắm rồi."

Cù Huyền Tử như nhà thơ, ngồi đó chống cằm mà suy tư rồi nói ra những điều trong lòng.

"Thịt thì chỉ ăn những phần nạc thôi, còn cá thì tùy loại nhưng miễn không có xương thì tôi sẽ ăn."

"Hmm... đại khái chỉ nhớ nhiêu đó thôi."

Triệu Du nghe xong thì không biết nên tỏ thái độ gì nữa, chỉ có thể thốt lên: "Bằng cách nào mà cậu có thể sống được đến tận bây giờ vậy?"

Cù Huyền Tử nghe xong thì giật mình rồi lại càng cúi mặt thấp xuống, gần như mũi sắp chạm mặt bàn luôn rồi. Đâu trách cậu được chứ, có trách là do mấy thứ đó khó ăn quá.

Vẻ mặt không muốn ăn tiếp đã hiện rõ trên mặt luôn rồi, có ép nữa cũng chẳng được gì, Triệu Du lắc đầu thở dài rồi đứng dậy đi lấy cốc sữa bò đã được hâm nóng lại đặt xuống trước mặt Cù Huyền Tử. "Không ăn nữa thì uống hết cái này đi."

"Nhưng tôi không thích sữa." Nhìn ly sữa rồi Cù Huyền Tử ngước lên nhìn Triệu Du như trân trối.

"Lại còn cái này nữa?" Triệu Du thầm mắng trong lòng, bảo sao cả người nhẹ tênh thế kia, ăn thì kén chọn, sữa thì không uống.

"Có uống hay không?"

Cậu ngập ngừng rồi cũng cầm lấy cốc sữa lên, lại ngẩng đầu lên hỏi anh với đôi mắt long lanh: "Uống một ít thôi có được không?"

"..."

Kết quả không mấy khả quan lắm, Cù Huyền Tử miễn cưỡng lên một chút. "Nếu vậy thì phân nửa nhé?"

Anh nhắm mắt hít sâu một hơi. "Tôi nói uống hết là uống hết."

"Ngán lắm..."

Mân mê ly sữa trong tay cho đến khi thấy Triệu Du như sắp bùng nổ thì Cù Huyền Tử mới chịu quýnh quáng cả lên rồi nhắm mắt nhắm mũi mà uống hết, nhưng sau khi nuốt xuống ngụm cuối cùng, cậu lại cảm thấy sữa này cũng không khó uống như hồi bé cậu hay uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top