Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện năm đó

Ngón tay ngọc chạm vào môi mỏng của hắn đã qua một chung trà thời gian. Hắn mở to mắt nhìn nàng, lại thấy nàng tâm hồn phiêu đãng, mặt đỏ ửng lên. Chỉ biết nàng lại suy nghĩ chuyện không đứng đắn.

Bất chợt hắn nắm lấy tay nàng, há mồm ngậm ngón trỏ vào trong miệng. Một bên liếm hút một bên khàn khàn hỏi nàng: "Thích nó sao?"

"Mới không phải." – Chu Uyên hoàn hồn, muốn rút tay lại, sức không đủ còn làm động vết thương ở vai. Máu tươi ngay lập tức thấm ra bên ngoài.

Ánh mắt Trác Trữ Quân tối sầm, là sơ suất của hắn. Vội vàng ngồi dậy kiểm tra nàng đầu vai, lại thuần thục thay đổi dược liệu, dùng vải trắng băng bó vết thương kỹ càng. Động tác trong tay liên tục không có một sơ hở. Thần sắc tập trung của hắn lúc băng bó vết thương lại khiến Chu Uyên cảm khái một phen. Đợi đến lúc hoàn hồn, nàng đã nằm trong lòng hắn. Tay hắn lúc này đang vén tóc rơi trên mặt nàng ra sau tay, lại ôn nhu hôn hôn lên trán nàng. Tình ý trong mắt hắn khiến lòng nàng tan chảy.

Chỉ là...

"Trác Trữ Quân, ngày đó vì sao chàng tránh mặt ta, lại sai người gửi bức thư ấy cho ta. Chàng thực sự yêu ta sao? Nếu yêu ta vì sao lúc ấy lại thương tổn ta?" – Chu Uyên nhìn vào mắt hắn, không cho phép hắn né tránh. Chuyện năm đó khiến nàng thương tâm tột độ, trong lúc lơ đãng mới khiến cho người khác có cơ hội ra tay hãm hại nàng.

Trác Trữ Quân thần sắc lắng đọng, nghiêm túc nhìn nàng. Hắn đã dần dần hiểu được lý do vì sao năm ấy nàng tức giận như vậy. Một mình tự ý xông vào Thiên Thành Điện, mắng hắn đánh hắn lại nói cho hắn: "Trác Trữ Quân, chàng nợ ta một đời một kiếp! Long Tam Công Chúa ta kiếp này sẽ không lại yêu tên khốn kiếp vô tâm ngươi!"

Dưới ánh mắt áp bức của nàng, Trác Trữ Quân trịnh trọng nói với nàng: "Uyên Nhi, bức thư nào? Năm đó ta thực sự làm tổn thương nàng mới tránh mặt nàng. Tâm ý của ta, nàng còn không hiểu được sao?"

Đúng vậy, nàng biết hắn có tình cảm với nàng, nếu không cũng sẽ không... sẽ không làm chuyện đó với nàng, cũng biết hắn là có lý do khó nói mới tránh mặt nàng. Nhưng là, nếu năm đó hắn nói cho nàng sự thật, nàng đương nhiên sẽ cùng hắn đồng hành, không rời không bỏ. Chỉ là bút tích đó giống hệt của hắn, ấn ký cũng là của Thiên Thành Điện người.

Nói như vậy...

Lắc đầu, Chu Uyên giơ tay ôm lấy cổ Trác Trữ Quân, sườn mặt dựa vào ngực hắn, thở dài: "Chỉ trách ta lúc đó nóng giận hôn đầu mới để cho người khác thừa cơ hội ra tay. Trữ Quân, nếu như chàng yêu ta, vậy nói cho ta chuyện năm đó chàng giấu ta tốt không?"

Nếu không phải hai người trải qua sinh ly tử biệt, hắn lại không muốn chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, hắn sẽ không dám nói cho nàng. Hiện tại, nàng đã trở lại bên cạnh hắn, nếu hắn còn không nói cho nàng, chỉ sợ vạn kiếp bất phục.

Ngày đó, dưới gốc cây đào hoa, hắn gặp phải nàng, tâm duyệt nàng. Nhưng là mẫu thân hắn, nàng vì hận Hắc Hải Long Vương trước kia từ chối tình cảm của nàng, quay đầu lại thành thân với Liên Tử Quân công chúa của Hoán Thiên Điện. Trong lúc mọi người cùng nhau hiệp lực phong ấn cóc tinh ngàn năm ở Thiên Hồi Động, mẫu thân hắn giở ám chiêu khiến Liên Tử Quân Công Chúa trọng thương rơi xuống trận đồ, Hắc Hải Long Vương vì cứu nàng cũng bị rơi xuống trận đồ. Cóc tinh trong mắt tràn đầy thù hận, quyết định đồng quy vu tận, nó tự phun ra nội đan, chân thân phình to sau nó phát nổ thành từng mảnh. Phụ mẫu của Chu Uyên lúc này đã trọng thương, không tránh khỏi một kiếp. Việc này chính Liên Tử Dạ cũng chứng kiến, hắn vốn muốn lập tức giết chết nữ nhân kia để báo thù cho muội muội lại bị mọi người ngăn lại. Trác Trữ Quân phụ thân còn quỳ xuống xin tha cho nàng. Liên Tử Dạ mới bỏ qua cho nàng một mạng.

Mà mẫu thân của Trác Trữ Quân sau khi tự mình đẩy người mình yêu vào chỗ chết. Phu quân nàng ta lại xông vào Thiên Hồi Động nói cái gì tìm vị thuốc giải độc cho con trai, lại đã không trở lại. Nàng ta vì bi thương quá độ đã tự mình kết thúc sinh mạng. Để lại Trác Trữ Quân một mình sống sót đến lúc trưởng thành.

Nghe đến đây, Chu Uyên lại thở dài, nhìn hắn một mắt lại nhẹ nhàng nói: "Tên ngốc chàng, vì sao không nói cho ta sớm hơn. Năm đó lúc chàng từ chối ta lần thứ ba, Cửu Cửu đã nói cho ta chuyện này. Cửu Cửu còn nói không cần hận chàng, người có lỗi là kia nữ nhân không phải chàng. Chàng cũng là một đứa trẻ đáng thương."

Trác Trữ Quân cười khổ, còn hại hắn lao tâm khổ tứ một hồi. Nàng chung quy đã biết tất cả.

Nghĩ đến chuyện nàng bị yêu hồ chín đuôi đánh cắp hồn phách, hắn lại không tránh khỏi tò mò.

Chu Uyên là Long Tam Công Chúa, nàng bản thân chính là có chân thân của rồng, vì sao lại dễ dàng bị người ta giết, sau đó lại còn bị đánh mất hồn phách?

Không nhắc thì thôi, vừa nói Chu Uyên lại cả người lãnh khí!

"Là Triệu Thiên Tầm! Trong lúc chàng tránh mặt ta, ta đã đứng chờ chàng ba ngày ba đêm trước cửa Thiên Thành Điện. Ta đã nghĩ chàng thực sự không yêu ta, còn muốn sẽ buông tay chàng, trả lại cho chàng tự do. Đúng lúc Triệu Thiên Tầm từ đâu xuất hiện, nàng ta đem cho ta một phong thư bên trong đúng là bút tích của chàng, cũng là ấn ký của Thiên Thành Điện người. Mà nội dung chính nói chàng chán ghét ta, chàng không muốn nhìn thấy ta nữa, chàng... ưm..."

Trác Trữ Quân thật sự không nghe nổi nữa. Hắn làm sao có thể chán ghét nàng, hắn chỉ là bị Triệu Thiên Tầm nhắc nhở chuyện mẫu thân hắn làm. Hắn sợ hãi, sợ hãi nàng chán ghét hắn, hận hắn, không muốn lại ôm hắn, nói cho hắn nàng thích hắn...

Chung quy lại kẻ đầu sỏ đứng sau mọi chuyện chính là Triệu Thiên Tầm!

Dùng hai tay đẩy ra hắn, Chu Uyên lấy lại hơi thở, ngừng một chút lại nói: "Đúng rồi, tối hôm qua chàng là thế nào quay lại? Ta còn tưởng kiếp này thật sự phải chấm dứt dưới nanh vuốt của Ngao Tuyết Vương rồi."

Nhắc đến chuyện Ngao Tuyết Vương, Trác Trữ Quân lại cau mày, nữ nhân kia quá độc ác rồi. Trước đây hắn vì nể tình nàng ta là người bên cạnh mẫu thân mới dung thứ cho nàng ta ở cạnh bản thân. Chuyện đêm qua hắn cũng nên cùng Cửu Cửu nàng nói lời tạ lỗi, mẫu thân đã mất, Triệu Thiên Tầm cũng nên bồi tang theo nàng đi!

Chu Uyên lại nghe hắn nói chuyện tối hôm qua một lúc, đã biết người cứu nàng chính là Trương Dật. Lại tính toán làm sao cảm tạ hắn ơn cứu mạng, trong lúc mơ màng lại đã ngủ mất.

Trác Trữ Quân thấy nàng đã ngủ, nhẹ nhàng buông xuống nàng, lại tạo thành một kết giới bảo vệ nàng. Làm xong này đó hắn mới rời khỏi Trữ Tâm Cung, một đường đi tìm Liên Tử Dạ bàn bạc kế sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top