Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 8 : lạc ái nghi ( bích dao )


*** Thanh Vân môn *** < Ngọc Thanh điện >
Trương Tiểu Phàm oai oai vệ vệ ngồi trên bậc ghế cao nhất, khoác trên mình bộ y phục màu xanh biển đầy uy nghiêm, bên trái hắn là Lục Tuyết Kỳ - thủ tọa Tiểu Trúc Phong, trong bảy vị thủ tọa thì chỉ có duy nhất mình nàng là nữ tữ, khuôn mặt xinh đẹp xuất thần, ánh mắt lạnh lùng vô song, toàn thân nàng là bạch y thướt tha, trên tay nàng là Thiên Gia thần kiếm, hào quang tỏa ra mơ hồ; còn bên phải Trương Tiểu Phàm là Lâm Kinh Vũ – thủ tọa Long Hồi Phong, vẻ mặt cũng đầy quyền uy và trang nghiêm, bên cạnh hắn cũng có một thanh kiếm được gọi là Trảm Long kiếm, tiếp theo là thủ tọa Đại Trúc Phong – Tống Đại Nhân, rồi đến thủ tọa Phong Hồi Phong, thủ tọa Triêu Dương Phong, và cuối cùng là thủ tọa Lạc Hà Phong; còn bên dưới là những đệ tử tài giỏi của Thanh Vân môn.
Đột nhiên, một đệ tử anh tuấn bước ra khỏi hàng, cúi thấp người và nói:
- Bẩm Chưởng môn, linh hồn còn sót của Thú Thần càng ngày càng mạnh, nguồn nước xung quanh bắt đầu ô nhiễm rất nặng và ... dịch bệnh đã bắt đầu lan truyền khắp mọi nơi rồi thưa Chưởng môn.
- Dịch bệnh?
Trương Tiểu Phàm vẫn điềm tĩnh hỏi, nhưng nét mặt có chút lo lắng, hắn chau mày:
- Không được rồi, chúng ta phải hành động thôi, nếu để kẻ có tâm cơ phục hồi Thú Thần lần nữa thì hậu quả khó lường.
Lâm Kinh Vũ nghe xong cũng gật đầu, nhưng rồi nét mặt lại có chút đắn đo suy nghĩ, hắn quay sang nhìn Trương Tiểu Phàm và hỏi:
- Chưởng môn định giao nhiệm vụ cho ai đây?
- Ta nghĩ kỹ rồi, chuyện này khá quan trọng, ta và Tuyết Kỳ, Tống sư huynh và cả huynh nữa – Kinh Vũ, chúng ta sẽ cùng đi điều tra.
- Được.
Các vị thủ tọa và các đệ tử mặt ai cũng có chút lo lắng, nhưng khi nghe Trương Tiểu Phàm nói đích thân hắn sẽ điều tra thì ai cũng nhẹ được phần nào.
Chiều ngày hôm đó...
*** Rừng trúc Đại Trúc Phong ***
- Tuyết Kỳ, Kinh Vũ, Tống sư huynh, lần này làm phiền rồi, chúng ta mau khởi hành thôi!
Trương Tiểu Phàm y phục đơn giản, trên vai là một chiếc tai nải, cả bọn người Thanh Vân đều mang theo mình một thanh kiếm, Lục Tuyết Kỳ mỉm cười cao quý, toàn thân nàng là bạch y như tuyết, thân thể uyển chuyển, nàng nhìn Trương Tiểu Phàm mỉm cười dịu nhẹ rồi khẽ gật đầu.
Cũng đã lâu rồi, bốn người bọn họ chưa có dịp cùng nhau, lần này, liệu có lại gặp trắc trở, chuyện gì sẽ xảy ra khi người con gái bí ấn xuất hiện?...
*** Vạn Độc Môn ***
Ánh mặt trời lạnh lùng chiếu và phòng qua khung cửa sổ.
Ngoài trời là những đám mây lơ lững trôi.
Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi đưa ta và ảo mộng...
- U Di, con chuẩn bị xong rồi, người giúp con đi!
Bích Dao cao giọng nói, U Cơ bên cạnh nhìn nàng rồi gật đầu, bà ta nhẹ nhàng nâng đôi bàn tay lên và thi triển thủ pháp, những ánh sáng màu tím mờ ảo u ám bắt đầu xuất hiện quanh khuôn mặt của Bích Dao, chỉ phút chốc, khuôn mặt của nàng đã hoàn toàn trở thành một người khác...
"PHỤT". Máu sao? Là mùi máu tanh sao? Bích Dao liền mở mắt, nàng hốt hoảng chạy đến đỡ lấy U Cơ, thân thể bà ta như muốn ngã xuống, Thanh Long bên cạnh hỏi:
- Người sử dụng nội lực quá nhiều rồi đó U Cơ, thật liều mạng!
- Ta không sao, nghỉ một lát sẽ khỏi, Bích Dao, con dìu ta vào phòng đi!
Bích Dao và Thanh Long nhẹ nhàng đỡ bà ta vào phòng, lúc này Bích Dao quay sang nhìn Thanh long và hỏi :
- Thanh Long đại ca, U Di không sao chứ?
Thanh Long vừa ngồi xuống bàn, tay vừa nhấc chén trà vừa nhìn nàng, rồi khẽ cười:
- Một trong tứ đại Thánh sứ, chút nội thương đó vẫn chưa là gì đâu, nhưng Bích Dao, muội soi gương nhìn thử đi! Tất cả đều thay đổi nhưng trừ đôi mắt của muội, như vậy chắc sẽ không bị phát hiện chứ?
- Không đâu, nếu bị phát hiện thì cũng do muội quá đẹp thôi!!!
Bích Dao vừa trầm trồ khen ngợi nhan sắc của mình, pha chút đáng yêu và cao ngạo, Thanh Long nhấp trà rồi mỉm cười vui vẻ, rồi hắn lại chợt hỏi:
- Muội tính bao giờ hành động?
- Tùy cơ thôi, đợi xem Thanh Vân có động tĩnh gì không đã.
- Được.
Thanh Long vẫn bình tĩnh uống trà, ngồi nhìn Bích Dao thơ ngây hoạt bát đang soi mình vào chiếc gương long lanh, nhưng thực ra hắn không hề biết Bích Dao đang suy tính điều gì...
Mặt trời lặn dần, khuất sau những ngọn cây, nữ tử lục y thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, rồi lặng lẽ cúi mặt viết vài dòng chữ, một lát sau nàng lại đặt mảnh giấy lên bàn, vẻ mặt có chút đắn đo, nàng tháo Thương Tâm Hoa khỏi tay mình, lẳng lặng bước đi cùng với một gói đồ nhỏ, trên thân vẫn là lục y thướt tha...
"Thanh Long đại ca, U Di, tạm biệt!"
Những chiếc lá vàng vẫn lơ lửng bay trong không trung.
Buổi chiều rực rỡ ánh nắng.
Nàng yên lặng bước đi.
Trên con đường dài.
Một mình.
*** Tử Linh Uyên ***
"Tử Linh Uyên, người xưa cảnh cũ, liệu có còn gặp nhau?"
- Chưởng môn, chúng ta vào quán trọ nghỉ ngơi một lát, đã đi khá xa rồi!
Tống Đại Nhân vừa lau vài giọt mồ hôi trên trán vừa nói, nét mặt đã có chút mệt mỏi, Trương Tiểu Phàm pháp thuật cao thâm, dù đã đi một chặng đường dài nhưng hắn vẫn bình chân như dại, hắn nhìn Tống Đại Nhân rồi nói:
- Được thôi, chúng ta vào nghỉ ngơi một lát.
Bốn người bọn họ vừa bước vào, những người xung quanh quán trọ liền nhao nhao cả lên, Trương Tiểu Phàm vừa ngồi xuống, cảm giác trong lòng lại có chút bồi hồi, nhớ nhung...
- Đêm nay hay là ta nghỉ chân ở đây đi?
- Cũng được.
Bốn người bọn họ nói chuyện đến quên cả giờ giấc.
Bỗng nhiên...
Nữ tử lục y lạ mặt bước vào – Bích Dao, dung nhan nàng đã thay đổi, không còn ai có thể nhận ra, Bích Dao đầu ngẩng cao có chút ngạo mạn, nhưng lại đáng yêu vô cùng, nàng thẳng thừng đặt xuống một quan tiền và nói to:
- Tiểu nhị, cho ta một phòng tốt nhất, bao nhiêu đây đủ rồi chứ?
Tên tiểu nhị thấy tiền liền sáng mắt, vội vàng cười nịnh nọt:
- Đủ rồi ạ, để hạ nhân dẫn người lên phòng.
Cả quán trọ đều dán mắt nhìn vào nữ tử, trong đó có cả bọn người Thanh Vân, Tống Đại nhân ngồi cười một cách khinh thường:
- Đúng là người trẻ tuổi, tính khí vẫn còn cao ngạo thật.
Trương Tiểu Phàm vẫn ngồi điềm tĩnh uống trà, hắn ta không hề để ý đến những việc xung quanh...
...
Đêm dần buông, trời trăng thanh gió mát, Trương Tiểu Phàm lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, rồi... 'AAAAAAAAAAAAAAAA!!!'
...một tiếng kêu thất thanh hét lên giữa không trung yên tĩnh, Trương Tiểu Phàm giật mình chạy thật nhanh đến nơi đã phát ra tiếng động lúc nãy, vừa đến nơi, hắn liền thấy một nữ tử toàn thân đầy máu nằm la liệt trên nền đất, ba người Thanh Vân cũng kịp chạy đến, Lâm Kinh Vũ lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy?
Trương Tiểu Phàm vội vàng bế cô ta lên, hắn đưa nàng vào phòng của hắn, Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng quan sát, toàn thân khẽ run run.
- Ơ??? Hình như là cô nương ngạo mạn lúc chiều đây mà? Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Trương Tiểu Phàm dường như không nghe thấy những lời mà Tống Đại Nhân vừa nói, hắn nhìn nàng một cách ngây người, dường như hồn hắn đã rời khỏi thân xác, một chút cảm giác quen thuộc cứ quấn lấy hắn, đôi mắt đó dường như rất thân quen, hắn nhìn nàng hồi lâu không hề chớp mắt, Lục Tuyết Kỳ thấy lạ, nhưng thực sự khi nàng nhìn nữ tử đó cũng thấy có chút gần gũi...
- Tuyết Kỳ, nàng giúp ta chỉnh chu cho cô nương này!
Lục Tuyết Kỳ ngạc nhiên hỏi hắn:
- Tiểu Phàm, chàng định làm gì?
- Thấy hoạn nạn tương trợ mới là chính đạo.
- Được, lần này ta giúp chàng.
Lục Tuyết Kỳ miễn cưỡng trả lời, nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy có chút kì quặc, cứ suy nghĩ mông lung...
Một lúc sau...
Bích Dao tỉnh dậy, nàng mơ hồ nhìn xung quanh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là một nam nhi cao ráo, vẻ mặt chững chạc, sau một hồi mơ màng, nàng chợt giật mình há hốc phát hiện nam tử đúng trước mặt chính là Trương Tiểu Phàm, hắn tiến đến gần nàng, nàng lo sợ thu người lại một góc, hắn nhìn nàng và hỏi:
- Chúng ta quen nhau sao?
- Không, ta...ta không quen biết ai cả. Các người là ai?
Bích Dao giật mình trả lời, Lâm Kinh Vũ tiến đến:
- Câu này ta phải hỏi cô mới đúng? Cô là ai? Tại sao lại bị thương?
- Ta cũng không rõ, tối hôm qua đột nhiên có kẻ đến đánh lén ta, rồi ta cũng không nhớ nữa.
Tống Đại Nhân thở dài vẻ mặt ngao ngán, Lục Tuyết Kỳ vẻ mặt vẫn lạnh như băng, một hồi sau nàng ta mới chịu lên tiếng:
- Cô tên gì?
- Ta tên...
Như có thứ gì nghẹn lại ở cổ, Bích Dao đắn đo thầm nghĩ: 'Dung nhan đã đổi, người tên Bích Dao sẽ tạm thời không xuất hiện một thời gian, thay vào đó là một cô nương mồ côi, chỉ vì cái chết của cha ta, chỉ vì muốn được nhìn thấy Tiểu Phàm, ta chấp nhận sống dưới thân phận người con gái khác. Từ đây về sau, tên của ta là Lạc Ái Nghi.'
- Tại sao ta phải nói cho các người biết?
Nàng cao giọng hỏi, Lục Tuyết Kỳ chau mày, vẻ mặt hơi cau có :
- Cô nương, cô không biết chúng tôi vừa mới cứu mạng cô sao?
- Ha, cứu mạng? Các người là danh môn chính phái, thấy hoạn nạn phải cứu giúp chính là trách nhiệm của các ngươi, đáng lý các ngươi còn phải cám ơn ta vì ta đã tạo cơ hội cho các người làm việc thiện rồi đó!!!
Trương Tiểu Phàm nghe được, không những không tức giận mà khóe môi còn có dấu ấn của nụ cười, nàng vô tình liếc nhìn hắn thì hai ánh mắt của họ gặp nhau, cảm giác thân quen lại tràn về, một chút bồi hồi xao xuyến đọng lại, thời gian trôi thật châm, thật chậm...
- Được thôi, coi như chúng tôi nợ cô một ân tình, tạm thời cô nghỉ ngơi ở phòng tôi đi.
- Không...không cần, ta về phòng ta được rồi, cám ơn huynh.
Bích Dao – Lạc Ái Nghi khi nói chuyện với người khác thì rất ngạo mạn, dù có thay đổi dung mạo thì tính cách vẫn không xem ai ra gì, nhưng khi đứng trước người mà nàng thương yêu, nàng vẫn không đủ can đảm mà bối rối, lo lắng...
- Tiểu Phàm, cô ta vô lý như vậy mà chàng...
- Cô ấy là phàm nhân, lại bị đánh trọng thương, chúng ta không thể trơ mắt nhìn. Tuyết Kỳ, chúng ta đừng quá tính toán.
Lục Tuyết Kỳ thở dài, nàng khẽ nói:
- Được thôi, ta bỏ qua chuyện này, nhưng lỡ như cô ta đi theo chúng ta nữa thì sao?
- Thì chịu thôi, ta cũng đâu thể cản được.
Trương Tiểu Phàm vừa nói vừa cười, đã 10 năm rồi rất ít khi nào thấy hắn cười thực sự vui vẻ như hôm nay... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top