Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Miên còn chưa nghĩ kỹ mình rốt cuộc bị làm sao, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Tống Dương: "Miên Miên, cậu ngủ chưa?"

Dung Miên: "......"

Tống Dương: "Cậu khóa cửa, tớ không có chỗ ngủ."

Dung Miên nhìn cái gường của heo con: "......"

Cậu để thú bông hình anh trai lại, đi tới mở cửa.

Tống Dương dắt tay Dung Miên đi về hướng ban công: "Bọn họ hình như ra chạy bộ rồi."

Dung Miên nhìn bàn tay đang nắm, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều.

Hình như không khác gì bình thường?

Khu sân vận động trong ký túc xá, mỗi khu vực đều có học sinh ra khỏi khu dạy học, tụ tập đến đây, có vài người mặc quần cộc đã đi ra, gặp mặt còn không quên cười nhạo nhau, khung cảnh đồ sộ dị thường.

Một huấn luyện viên già mặc quần đùi mặt nghiêm túc xếp hàng.

Trong đám người có người cao giọng cười to: "Huấn luyện viên Trần, thầy cũng có hôm nay! Nghiệp tạo sớm muộn gì cũng tới quật thôi! Ha ha ha ha ——"

Ánh mắt huấn luyện viên Trần đảo qua, chỉ vào hắn: "Một mình cậu chạy thêm mười vòng cho tôi!"

Nam sinh Beta ôm đầu kêu rên, người chung quanh tất cả lại vỗ tay.

Giữa khẩu hiệu vang dội mọi người bắt đầu chạy chậm quanh khu ký túc xá.

"Bố Dung, con sai rồi...... bố Dung, con sai rồi......"

Tổ huấn luyện viên đỏ tai, mặt nghiêm túc, có thể là do hô khẩu hiệu thường xuyên, tiết tấu chạy rất đều.

Một số ít đi theo phía sau hàng, hô hào, vừa chạy vừa nhảy, giọng vang khàn cả tiếng, còn kết hợp với cả âm thanh vang dội xung quanh.

Dung Miên: "......"

Sao cứ cảm thấy như đang trừng phạt cậu vậy ta?

Nhưng Tống Dương lại rất vui vẻ, cười không dừng được.

Tống Dương: "Không biết họ Lôi có xuống dưới chạy hay không."

Dung Miên nhìn bọn họ chạy từ nơi xa tới bên này: "Cho dù không tới, anh ta tạm thời cũng sẽ không có mặt mũi tới làm phiền chúng ta."

Trường quân đội tuy tôn sùng vũ lực hơn những trường học khác, nhưng vũ lực không phải là bạo lực.

Trường quân đội cũng có kỷ luật của trường quân đội, cũng có quy tắc tiềm tàng của chính nó.

Lôi Bằng cúi đầu nhận thua, người khác còn sẽ xem gã như hảo hán, rốt cuộc thì trên chiến trường không có tướng quân lúc nào cũng thắng.

Nhưng nếu càn quấy, vậy thật sự sẽ bị khinh thường.

Tiếng của 01 đột nhiên vang lên trong đầu Dung Miên.

【 Tui tra xét thông tin của Lôi Bằng, phát hiện mấy ngày trước gã và Tần Việt có lịch sử chuyển khoản. 】

Dung Miên nhàn nhạt lên tiếng, cũng không cảm thấy kỳ lạ nhiều.

Tần Việt có loại địch ý kỳ lạ với cậu, không giống như ghen ghét đơn thuần.

Có đôi khi trong ánh mắt đối phương nhìn cậu, dường như hàm chứa —— hận?

Tống Du nói sẽ phái nhân thủ tới đây, Dung Miên vốn tưởng ít nhất cũng phải chờ mấy ngày, không ngờ giữa trưa ngày hôm sau mới vừa ăn cơm xong về ký túc xá đã có người liên hệ với cậu.

Dung Miên nhìn hình chiếu thực tế ảo của Beta trước mặt.

Đối phương thoạt nhìn đầu 30, mặc đồ tác chiến màu đen, dáng người cao gầy, dường như có thể hòa lẫn vào đêm.

Lòng bàn tay Beta dán vào lồng ngực, khom mình hành lễ: "Tôi là Giao Bạch, được bệ hạ sai bảo, từ hôm nay trở đi sẽ đi theo ngài."

Thấy cổ áo Giao Bạch thêu đồ đằng lớn bằng móng tay cái, Dung Miên có chút kinh ngạc.

Du ca thế mà lại phái ám vệ bên người mình tới đây.

Cậu đưa tay ra hiệu dừng: "Không cần dùng xưng hô như vậy với tôi đâu, anh là ám vệ của anh Du, vậy em gọi anh là anh Giao Bạch, có thể chứ?"

Beta định từ chối, nhưng lại có chút không nỡ, nghĩ nghĩ, giọng chột dạ hơn vừa rồi không ít: "Nếu không nói cho bệ hạ và thiếu tướng Dung thì có thể ——"

Dung Miên cười khẽ: "Trước mặt bọn họ tôi sẽ gọi tên của anh."

Giao Bạch nghiêm túc gật đầu: "Rất tốt."

Bởi vì anh trai và anh Du có quan hệ bạn lữ, Dung Miên hoặc ít hoặc nhiều cũng từng tiếp xúc với ám vệ.

Thông tin của những người này nằm trong kho hồ sơ cơ mật của vương thất, chỉ có quốc vương mới có quyền hạn xem, cũng không thuộc về bất luận tổ chức gì, là bộ đội đặc chủng vương thất huấn luyện.

Giao Bạch là một trong những ám vệ bên người quốc vương, phụ trách an toàn của quốc vương, cấp bậc tương đối cao.

Nếu người đã tới, Dung Miên đưa đoạn video ở cửa hàng Phú Nông lúc trước kia cho anh ta.

"Phiền toái anh giúp tôi tra người này một chút, tra được thì nói cho tôi, trước đừng kinh động đến gã."

Giao Bạch: "Vâng, tôi lập tức bảo bọn họ đi làm."

Ký túc xá khu A, Tống Dương ngồi vẽ trong phòng công tác.

Giữa hình chiếu thực tế ảo phía sau, Beta thấp giọng báo cáo: "Người đã đúng chỗ."

Beta mặc một thân đồ đen, cổ áo thêu một đồ đằng hình Phiên Thự.

Tống Dương nhìn bản vẽ, thong thả ung dung nói: "Cậu ấy muốn tra Phú Nông, biết nên làm thế nào chưa?"

Beta gật đầu: "Tuyệt đối sẽ không làm Dung thiếu gia nhọc lòng vì chuyện khác."

Tống Dương: "Nhà họ Tần tra thế nào rồi?"

Beta ngẩng đầu: "Động tác nhỏ không ít, người của tôi ở đó, trước mắt vẫn chưa tiếp xúc đến người trong nhà."

Báo cáo xong, hắn lại bổ sung: "Sát thủ lần trước kia đã khai, phía trên có người lệnh cho bọn họ giết Dung thiếu gia, nhưng làm sao cũng không chịu nói người sai sử là ai."

Không phải ngộ sát, mà là có mệnh lệnh chính xác.

Tống Dương ngừng tay, đáy mắt lạnh dần: "Chuẩn bị xe, 4 giờ chiều chờ tôi ở cửa đông."

Beta ngẩn ra: "Ngài muốn đích thân thẩm vấn?"

Khóa thực chiến trong nhà buổi chiều, huấn luyện viên vừa lên đã thả video quyết đấu cơ giáp tối hôm qua, đám học sinh chưa tỉnh ngủ đột nhiên hăng như được tiêm máu gà.

"Huấn luyện viên, em chỉ muốn hỏi một chút, này có tính là treo lên đánh không?"

"Hôm nay lúc ra khỏi ký túc xá tôi thấy mấy người năm lớn im lặng cả đám, ngày thường bọn họ vênh váo cỡ nào chưa."

"Hạng đầu năm 3 bại bởi chủ tịch chúng ta, bọn họ đương nhiên không dám ngẩng đầu."

Huấn luyện viên ra dấu im lặng: "Luận bàn là vì tiến bộ của cộng đồng, không phải để làm gay gắt mâu thuẫn giữa các niên cấp, phần lớn những học sinh năm cao của chúng ta đều khá đáng yêu."

Cố Phi xoay sách trong tay, cười hì hì nói: "Cho nên huấn luyện viên cũng cảm thấy nhân phẩm của Lôi Bằng không ổn."

Lông mày huấn luyện viên dựng thẳng lên: "Trò thông minh nhỉ, đi lên giảng giải động tác này!"

Cố Phi: "......"

Còn thẹn quá hóa giận.

Cố Phi đi đến trước bục giảng, chỉ vào chiêu thức của Dung Miên trong video, hắng giọng nói: "Chiêu này gọi là chiêu đánh chó."

Huấn luyện viên: "......"

Cố Phi: "Chiêu này gọi là rồng vàng xoay người."

Huấn luyện viên: "......"

Cố Phi: "Chiêu này gọi là đưa bạn đi đầu thai."

Huấn luyện viên: "Lăn về chỗ ngồi của trò đi."

Xung quanh hi hi ha ha, ồn ào nhốn nháo, nhưng tâm tư của Dung Miên lại hoàn toàn không ở chỗ này.

Tối hôm qua ngủ, cậu nhớ lại rất nhiều chuyện trong suy nghĩ, nhưng nghĩ đến khi heo con cắn đi một nửa dâu tây, tim sẽ đập mất khống chế.

Là thích sao?

Cậu có nên nói với heo con hay không?

Nghĩ vậy, cậu nghiêng đầu nhìn Tống Dương.

Người kia đang nắm bút chì vẽ trên giấy, thoạt nhìn là mặt nạ bảo hộ của cơ giáp.

Đơn giản vài đường phác hoạ, đẹp lại không mất đi uy nghi.

"Coca."

Tống Dương vẽ hoàn chỉnh đường viền mới nghiêng đầu nhìn cậu: "Đói bụng rồi?"

Dung Miên: "...... Không phải."

Cậu nhìn trái nhìn phải, thừa dịp Cố Phi chưa chưa trở về, hơi ghé sát vào, thấp giọng nói: "Hình như tớ thích cậu ấy."

Sau khi nói xong, cậu nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Tống Dương.

Sao lại là phản ứng này?

Tống Dương nghiêm túc hỏi: "Thì ra trước giờ cậu đều rất ghét tớ sao?"

Dung Miên: "...... Trước kia cũng rất thích."

Tống Dương nghiêm túc lại có hơi tủi thân: "Tớ từ nhỏ đã thích cậu."

Dung Miên: "...... Cảm ơn."

Tống Dương gật gật đầu: "Đừng khách khí, nên mà."

Sau khi nói xong, hắn như không có việc gì mà cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Dung Miên: "???"

Chỉ thế?

Sao cảm giác người khác sau khi thổ lộ không phải như thế?

Vốn không cảm thấy phiền não bao nhiêu, nhưng sau khi nói chuyện này xong, Dung Miên càng mê mang.

Có phải có chỗ nào đó không thích hợp hay không.

"Dung Miên, trò tới nói xem lúc ấy vì sao phải dùng chiêu này."

Phía bên kia bục giảng truyền tiếng huấn luyện viên, người xung quanh cũng nhanh chóng nhìn qua bên này.

Dung Miên nhìn hình ảnh tạm dừng trên video, là lúc trước cậu bị đạn truy tung đuổi theo vọt vào rừng đa.

Cậu đứng dậy, giọng không nhanh không chậm: "Bởi vì chênh lệch hỏa lực địch ta quá lớn, viễn trình là ưu thế của anh ta, cận chiến là ưu thế em, em cần phải tìm cơ hội tiếp cận, anh ta có thể mượn sương mù che giấu, em cũng có thể."

Huấn luyện viên khó hiểu: "Hai trò đều dùng quân đao Ares, tại sao lại chênh lệch hỏa lực quá lớn?"

Dung Miên thuận miệng giải thích: "Em chưa từng dùng cơ giáp hệ liệt KL, không quen thao tác."

Trong nháy mắt, trong phòng học an tĩnh.

Huấn luyện viên và các bạn học ngây ra như phỗng.

Cho nên lúc ấy Tống Dương nói "Cậu ấy sẽ không".

Ý không phải là Dung Miên khinh thường dùng vũ khí nóng, mà là sẽ không dùng sao?!

Huấn luyện viên: "Vậy vì sao trò lại chọn chiếc cơ giáp này?"

Dung Miên có chút xấu hổ, cúi đầu nhìn bé heo con chỉ trầm mê vẽ: "Bởi vì bị một ít nhân tố không thể đối kháng quấy nhiễu phán đoán."

Huấn luyện viên: "......"

Này là có ý gì?

Các bạn học hàng phía trước nhận được ánh mắt của huấn luyện viên sôi nổi lắc đầu.

Bọn em cũng không nghe hiểu.

Huấn luyện viên: "Được rồi, trước tiên không đề cập tới chuyện này, phán đoán ngay lúc đó của trò là đúng, sương mù sẽ tăng mạnh ưu thế của thích khách, nhưng sau đó trò lại từ xông lên phía dưới là rất mạo hiểm, làm thế nào trò xác định được đối phương chắc chắn sẽ không phản ứng kịp?"

Dung Miên: "Trong phân loại các chiến sĩ, Lôi Bằng thuộc về loại chủ động công kích, thích hợp làm tiên phong, ám sát, nhưng anh ta không am hiểu phòng ngự, cho nên khi em chủ động tiến công, tốc độ càng nhanh, anh ta sẽ lập tức bị loạn tiết tấu."

Huấn luyện viên gật đầu, ánh mắt nhìn tới càng thêm thưởng thức.

"Lý thuyết đều nắm rất vững, rất tốt."

Huấn luyện viên ý bảo cậu ngồi xuống, nhìn về phía những người khác.

"Dung Miên nói rất đơn giản, nhưng muốn làm được chuyện này, thực lực, năng lực ứng biến với trường thi, sức phán đoán đều không thể thiếu như nhau! Cho nên bài tập ngày hôm nay là viết bài phân tích chiến đấu 5000 chữ, tôi muốn xem ý nghĩ cá nhân của các trò, không được chép bài tập!"

Vốn nghe được mùi ngon, vừa nghe đến 5000 chữ, mọi người thiếu chút nữa qua đời tại chỗ.

Lên lớp xong đã 3 giờ rưỡi, Dung Miên và Tống Dương cùng đến văn phòng hội học sinh.

Tình cảnh lung tung rối loạn đã được thu thập sạch sẽ toàn bộ, sàn nhà sáng bóng.

Ngày đó sau khi khiển trách những người kia, heo con bảo bọn họ ở lại vệ sinh và quét tước mới được đi.

Cả đám tung hoành trong trường một năm, rơi vào tay heo con chỉ có thể yên lặng làm việc, gì cũng không dám nói.

Nghĩ đến bộ mặt giận mà không dám nói gì của bọn họ lúc ấy, Dung Miên cười khẽ: "Cũng không thấy cậu nói quá hai câu, sao lại làm cho bọn họ nghe lời như vậy được thế?"

Tống Dương đi đến chỗ của mình bên bàn làm việc ngồi xuống: "Nói càng ít, bọn họ càng cảm thấy tớ lợi hại, tự mình hù mình chết."

Dung Miên nghiêm túc ngẫm lại, thật sự có lý.

Rất nhiều suy nghĩ của heo con không giống người bình thường.

Đề án hoạt động lần trước đệ trình Phòng Chính Giáo đã thông qua, Tống Dương làm chủ tịch cần phải tuyên bố hoạt động ra bên ngoài.

Thấy hắn ngoan ngoãn làm việc, Dung Miên đi vào văn phòng của mình, cậu muốn xem tình huống báo danh thu nạp người mới.

Vừa mở hệ thống lên đã thấy đơn xin rậm rạp.

Nhìn số liệu thống kê, hơn 32.000 người báo danh.

Hội học sinh nạp người mới về cơ bản vẫn sẽ lấy thành tích làm chủ, nếu có tài nghệ đặc thù sẽ có thêm điểm.

Dung Miên khởi động AI Chúc Dung tiến hành sơ loại, đợt đầu tiên loại đi ít nhất 90% người.

Mười lăm phút sau, trang thông báo của hội học sinh nhiều thêm một tin mở hoạt động.

"Để làm phong phú sinh hoạt vườn trường, nắm giữ thuần thục các loại kỹ năng sinh tồn, ngay trong ngày bắt đầu vòng đầu tiên của hoạt động làm nông —— nuôi gà?!"

Nam sinh đọc thông báo đọc xong hai chữ cuối cùng, kinh ngạc thất thanh.

"Phía dưới vẫn còn!"

Nhà ăn, Cố Phi cùng mấy anh em tốt vây quanh xem cùng nhau.

"Sau khi báo danh sau đến trại chăn nuôi nhận một con gà con, ai nuôi đến 10 cân (~5kg) đẻ được 20 trái trứng gà trước sẽ chiến thắng, một trăm người chiến thắng đầu tiên sẽ đạt được phần thưởng 0.5 điểm học phần."

"Vãi cả nhái cóc gà hột vịt lộn! Dễ vậy đã lấy được điểm học phần?!"

"Vì học phân, nuôi ngỗng tui cũng làm!"

Học sinh năm 2 trở lên cần phải ra ngoài theo quân đoàn làm nhiệm vụ, không những có thể tích lũy kinh nghiệm thực chiến, còn có thể tích góp quân công trước, chuẩn bị để sau khi tốt nghiệp vào quân đội.

Nhưng điều này cũng dẫn tới học sinh không thể nào học ở trường như bình thường, dễ xuất hiện tình trạng rớt môn.

Dưới cơ chế dạy học đặc thù tại đây, rất nhiều học sinh bất mãn với học phần, không thể thuận lợi tốt nghiệp.

Mà hội học sinh mở hoạt động chính là bổ sung cho cơ chế này.

Chỉ cần đạt được thứ hạng nhất định trong hoạt động đều có thể đạt được học phần nhất định.

Nhưng đối với những người có thành tích tương đương nhau, muốn có được thứ hạng cao trong lúc thi đấu quá khó khăn.

Nhưng nuôi gà gì đó, hình như rất dễ!

Hoạt động tuyên bố ra ngoài không đến mười phút, nhân số báo danh nhanh chóng đột phá năm mươi nghìn.

Dung Miên nhìn số người này, có chút lo lắng vấn đề cung cấp gà con, lỡ đâu không được nhiều như vậy thì xấu hổ rồi.

Tống Dương tắt thiết bị thiết bị đầu cuối của cậu, kéo cậu lên.

"Mấy cái đó ông Thiên sẽ xử lý, đi thôi."

Dung Miên: "Lát nữa cậu muốn ra ngoài?" Tống Dương gật đầu: "Bố tớ cho người mang theo vài miếng chip, nói là nghiên cứu có chút vấn đề, kỹ sư bên kia xử lý không được."

Ra khỏi văn phòng hội học sinh, Dung Miên đưa Tống Dương đến cửa đông.

"Vậy cậu có về ăn cơm không?"

"Khả năng không về kịp."

Tống Dương nghiêm túc dặn dò, "Tớ bảo Cố Phi ăn cơm cùng cậu, đừng nhịn đói."

Dung Miên: "......"

Cậu là ông bố già chui từ đâu ra thế?

Xe huyền phù nâng lên không, nhìn Dung Miên về cùng Cố Phi vừa chạy tới, sắc mặt Tống Dương trầm xuống.

Nửa giờ sau, xe huyền phù đáp xuống bên ngoài một tòa nhà, bên ngoài tòa nhà bị kim loại đặc thù màu bạc bao trùm, chống đạn phòng tín hiệu nhìn trộm, đỉnh hình chóp hiện hai chữ cái to —— Cố thị.

Xe huyền phù hạ xuống đất chậm rãi mở ra, lộ ra sân bay rộng lớn phía dưới.

Một lát sau, Tống Dương chạm mặt với Phiên Thự (?) cùng chờ ở cửa thang máy.

(*) Gốc là 番薯, QT ghi là khoai lang, tui nghĩ đây là tên người nhưng không biết ghi sao, tra gg thì thấy Hán Việt là Phiên Thự, nên tui để tạm là Phiên Thự.

Thang máy lên đến tầng hai rồi mở ra, ngoài cửa là một lối đi kim loại hẹp dài âm trầm, hai bên mỗi 4-5 mét đều có cửa kim loại giống nhau như đúc.

Phiên Thự đi theo bên cạnh Tống Dương, thấp giọng báo cáo: "Có vài người mới vừa chịu hình, hiện tại đang được trị liệu, trước mắt chỉ có một người trạng thái tốt hơn một chút."

Tống Dương mặt không có biểu cảm gì: "Ai cũng được."

Phiên Thự đồng ý, vẫy tay để cấp dưới đi an bài.

Cửa kim loại dày nặng mở ra, tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra từ bên trong.

Mùi máu tươi hòa lẫn với các loại mùi lạ làm Tống Dương khẽ nhíu mày.

Hắn bước qua ngạch cửa, đi đến trước hàng rào kim loại.

Một Alpha toàn thân đầy máu đang nằm vặn vẹo bên trong, tóc thấm đẫm mồ hôi dính vào da đầu, trên mặt đầu máu và mồ hôi, đã nhìn không ra diện mạo.

"Thật là một con chó trung thành."

Tống Dương chậm rì rì nói, "Đáng tiếc là chọn sai chủ."

Alpha trên mặt đất nghe được giọng nói, giãy giụa ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tống Dương cả người như phát điên nhào đến la to.

"Tao giết mày...... Tao giết mày!"

Tống Dương ngăn cản những người khác ra tay, xuyên qua hàng rào nhìn người đang liều mạng duỗi tay về phía hắn.

"Các người rốt cuộc là muốn giết tôi hay giết Dung Miên?"

"Đám họ Tống chúng mày và cả bọn họ Dung đều không chết tử tế được!"

Tống Dương nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hỏi Phiên Thự: "Tra thông tin cá nhân của bọn họ chưa?"

Phiên Thự gật đầu: "Đã tra rồi, không tra được tư liệu gì hữu dụng."

Tống Dương: "Lát nữa gửi cho tôi."

Phiên Thự: "Vâng."

Tống Dương lại lần nữa nhìn về phía sát thủ.

"Mày muốn tsao chết, dù sao cũng phải đưa lý do chứ nhỉ?"

Alpha điên cuồng gào rống: "Họ Tống chúng mày không chết, đế quốc sớm muộn gì cũng xong đời! Họ Dung cũng phải chết! Đều đáng chết!"

Thấy Tống Dương không dao động, Alpha đột nhiên nở nụ cười.

"Gọi Dung Miên đi, Omega kia của nhà họ Dung, nó chắc chắn phải chuộc tội cho những chuyện mà nhà họ Dung đã làm, người của bọn tao đã xâm nhập vào quân giáo, chỉ đợi thời cơ chín muồi —— ha ha ha ha ha ——"

Hai mắt Tống Dương hơi híp lại, xoang mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

"Người của bọn mày, họ Tần?"

Alpha đột nhiên khựng lại, hai mắt trừng lớn, đồng tử co rút.

"Mày, sao mày lại biết?!"

Tống Dương đột nhiên giơ tay, vòng tay thiết bị thiết bị đầu cuối trên cổ tay đột nhiên vỡ ra bay đến lòng bàn tay hắn, biến thành một khẩu súng lục kim loại ánh màu bạc.

"Mày đã vô dụng."

Đùng!

Đạn không khí xuyên qua ngực Alpha, Alpha ngã nhoài xuống đất.

Tống Dương hơi buông tay, súng lục phát ra tiếng cạch cạch biến trở về vòng tay treo trên cổ tay của hắn.

Ra khỏi phòng giam, Phiên Thự để người nâng thi thể ra ngoài, liền nghe Tống Dương hạ giọng nói: "Cầm máu cho gã ném tới trạm xử lý rác thải, thanh tràng, chờ sau khi gã rời đi tìm người đi theo."

Phiên Thự cả kinh, nhìn thoáng qua cửa: "Gã chưa chết?"

Tống Dương đi nhanh ra ngoài, cười nhạo: "Kỹ thuật diễn quá cứng ngắc, còn không bằng tôi."

Phiên Thự: "......"

Sinh hoạt của ngài cần tới kỹ thuật diễn sao?

Còn chưa vào phòng giam thứ hai, đột nhiên nhận được tin nhắn của Dung Miên.

【 Tớ luộc bắp đặt trong hộp giữ nhiệt, lúc về đói bụng nhớ ăn, tối tớ về ký túc xá của tớ ngủ. 】

Tống Dương: "......"

Tống Dương khẽ nhíu mày: "Có phải cậu ấy hoàn toàn xem tôi như con trai không?"

Phiên Thự: "A?"

Đây là đang nói chuyện với anh sao?

Phiên Thự nhìn trái nhìn phải, hình như không còn ai khác, xem kỹ tin nhắn này, cẩn thận nói: "Dung thiếu gia đang quan tâm ngài, còn luộc bắp cho ngài kìa."

Tống Dương nghĩ nghĩ, có lý, nhắn trả lời.

【 Muốn nhanh nhanh về ăn bắp Miên Miên nấu uuuuu (≧w≦)】

Nhìn Tống Dương mặt không biểu cảm gõ một đoạn chữ, tìm một biểu tượng làm nũng dễ thương, Phiên Thự: "......"

Đúng thật là cần kỹ thuật diễn rất cao.

Nhà ăn số 9, Tang Quả đang cùng Tang Ninh ăn cơm, mặt bàn đột nhiên bị người dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vài cái, cậu ta ngẩng đầu nhìn thế mà lại là Tần Thụy.

Tần Thụy ra thủ thế, ý bảo cậu ta đi theo rồi đi ra ngoài.

Tang Ninh cảnh giác nhìn thoáng qua: "Vẫn đừng nên đi."

"Đi thì vẫn muốn đi, nhưng mà ——"

Tang Quả múc một miếng pho mát bí đỏ trứng muối, như không có việc gì tiếp tục ăn, "Ăn xong lại nói."

Tần Thụy đợi ở hoa viên nhỏ phía sau nhà ăn gần nửa giờ mới chờ được Tang Quả.

Đối phương rõ ràng ăn no căng bụng, còn ợ một cái ngay trước mặt cậu ta.

Tần Thụy ghét bỏ lùi một chút, cơn giận dâng lên.

"Không phải tôi bảo cậu qua đây sao?"

Tang Quả: "Không phải tôi tới rồi sao?"

Tần Thụy: "Cậu có thể để tâm chút hay không?"

Tang Quả: "Tôi sao lại không để tâm?"

Tần Thụy nén giận, móc từ trong lồng ngực ra một quyển sách đưa cho cậu: "Cậu học hết quyển sách này trước đi, sau đó tôi sẽ nói cho cậu biết phải làm gì."

Tang Quả nhận lấy, bìa ngoài ánh màu xanh huỳnh quang, thiếu chút nữa bị chọc mù mắt.

Mở ra trang thứ nhất, chỉ có mấy chữ to —— Một ngàn lẻ một cách thu hút Alpha.

Tang Quả: "......"

Thấy cậu nhìn ngây người, Tần Thụy cảm thấy nỗ lực của mình không uổng phí.

"Đây là tôi tìm được từ mấy chục bản kiệt tác, chỉ cần có thể làm được, không có Alpha nào có thể chịu được."

Tang Quả nhìn cậu ta, lại nhìn sách: "Vậy sao cậu bại thảm thế?"

Tần Thụy: "......"

Tần Thụy cắn răng giải thích: "Đó là vì lúc trước tôi vẫn chưa phát hiện quyển sách này!"

Tang Quả tùy tay cất sách vào ngực: "Cậu rảnh vậy không bằng đi nhận con gà về nuôi đi, Tống Dương thích Omega biết nuôi gà, cậu ta nói rất có mị lực, có loại mùi gà rất đặc biệt."

Tần Thụy: "...... Mùi gà?"

"À nói nhầm, hương của gà."

Tang Quả nghiêm trang nói, "Tôi cũng đã báo danh, tính nuôi mười con trước, đừng trò chuyện nữa, nuôi gà đi."

Đi qua tường ngoài nhà ăn, xuyên thấu qua ảnh phản chiếu của kính, Tang Quả thấy Tần Thụy ảo não mân mê thiết bị thiết bị đầu cuối.

Cậu ta lắc đầu, chậm rì rì tìm Tang Ninh nói chuyện.

"Người này ấy à, quá nhàn nên dễ làm ra chuyện ngu xuẩn."

Tang Ninh nhìn phía sau cậu ta, thấy Tần Thụy không cùng qua đây, tò mò hỏi: "Cậu ta bảo anh làm gì?"

Tang Quả: "Cho anh một quyển bí tịch, kêu anh luyện thần công."

Tang Ninh: "......"

Tang Quả cười nhạo: "Ai mà coi chứ? Thằng ngu à?"

Ký túc xá khu B, Dung Miên đang viết bài tập cuối khóa hôm nay, thiết bị đầu cuối đột nhiên rung lên.

Vừa thấy là anh trai, cậu giật mình.

Video bắt, Dung Miên hắng giọng nói: "Anh, chào buổi tối."

Dung Thời nhìn cậu: "Làm chuyện gì trái với lương tâm?"

Dung Miên: "...... Không có mà, em đang nghiêm túc học tập."

Dung Thời: "Cơ thể có khỏe không, tối hôm qua thi đấu sao chút trạng thái cũng không có?"

Dung Miên: "......"

Quả nhiên trốn không qua đôi mắt của anh trai.

Nói đến việc này, Dung Miên liền nhớ tới chuyện lúc đi học thổ lộ với heo con.

Cậu buông bút trong tay, nghĩ nghĩ: "Anh, hình như em thích một người."

Dung Thời: "......"

Biểu cảm Dung Miên nghiêm túc: "Em nói với cậu ấy, nhưng hình như cậu ấy không hiểu."

Trầm mặc cả buổi, Dung Thời: "...... Ai thế?"

Dung Miên không trả lời: "Trước kia anh theo đuổi anh Du thế nào vậy? Lúc anh thổ lộ với anh ấy, anh ấy có phản ứng gì?"

Hỏi xong, Dung Thời bên kia hoàn toàn trầm mặc.

Dung Miên lấy lại tinh thần từ suy nghĩ của mình, thấy Dung Thời trầm mặt không nói lời nào, thúc giục: "Anh? Anh trai? Anh già?"

Dung Thời bực bội vò tóc, hồi lâu mới không tình nguyện trả lời: "Cách anh theo đuổi em ấy—— chính là dạy em ấy theo đuổi anh."

Dung Miên: "......"

Nghe hình như rất lợi hại?

Dung Thời: "Em mới mười tám, đừng nóng lòng yêu đương."

Dung Miên: "Anh ở tuổi em đã kết hôn."

Dung Thời đen mặt: "...... Em muốn kết hôn?"

"Không nghĩ xa đến vậy."

Dung Miên chống cằm nghĩ nghĩ, "Vậy em cũng sẽ dạy cậu ây theo đuổi em, anh đã chọn chắc chắn sẽ không sai."

Dung Thời: "Anh là tình huống đặc thù ——"

Không chờ anh nói xong đã thấy hai mắt Dung Miên sáng lấp lánh nhìn anh.

"Nhưng mà anh, vấn đề là em phải dạy cậu ấy theo đuổi em thế nào? Nên theo đuổi kiểu gì?"

Dung Thời: "............"

Dung Thời: "Anh phải mở họp, lát nữa rồi nói."

"Ấy anh, từ từ ——"

Không đợi Dung Miên nói xong, video đã ngắt.

Dung Miên: "......"

Tự mình cân nhắc nửa ngày, cậu cho ra một kết luận.

Muốn người kia theo đuổi cậu, vậy cần phải làm người kia thích cậu trước.

"Nhưng làm thế nào để heo con thích mình?"

Dung Miên rót cho mình ly nước, lầm bầm về phòng ngủ.

Cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Tang Quả tạm biệt Tang Ninh đi đến.

"Đã về rồi?"

Dung Miên chào hỏi.

Tang Quả ném đồ trên người lên bàn trong phòng khách, giang tay giang chân nằm liệt trên sô pha.

"Quân đao Ares quả nhiên quá ư là khó, sao mà cậu mạnh vậy, hai tớ đều đỏ sắp chảy cả máu rồi!"

Dung Miên bưng ly đi qua, ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh.

"Tôi cũng chưa dùng qua, lần sau cậu muốn luyện tập gọi tôi."

Tang Quả: "Được thôi!"

Dư quang chú ý tới mảnh màu xanh lá chói mắt trên bàn, cậu nâng nâng cằm chỉ nơi đó: "Đó là cái gì?"

Tang Quả liếc mắt nhìn một cái: "Người khác cho, chả có ích gì."

Dung Miên tò mò, sách gì lại để bìa chói mắt như vậy.

Cậu cầm lấy lật lật, khi nhìn đến chữ ở trang lót, hai mắt sáng ngời.

Tang Quả nằm liệt một lát, chờ lấy lại tinh thần phát hiện Dung Miên đọc cực nghiêm túc.

"Dung Miên?"

Dung Miên: "Tang Quả, quyển sách này có thể cho tôi mượn đọc không?"

Bị đôi mắt lấp lánh của cậu nhìn chăm chú, Tang Quả: "...... Được chứ."

Nội dung trong quyển sách này đáng để Dung Miên hứng thú như vậy?

Tang Quả bắt đầu hoài nghi nhân sinh, nhịn không được thò lại gần xem, bên tai nghe được Dung Miên nhỏ giọng lầu bầu.

"Này còn không phải là công lược sao?"

Trong lòng Tang Quả lộp bộp một cái, đột nhiên hiểu được, ánh mắt nhìn Dung Miên trở nên sâu xa.

"Dung Miên, chẳng lẽ cậu rốt cuộc cũng muốn ra tay?"

Dung Miên ngẩng đầu, cười cười: "Cậu cảm thấy có thành công không?"

Tang Quả vỗ vỗ vai cậu, làm thủ thế bắt lấy, tự tin nói: "Yên tâm, nội dung trong quyển sách này tôi đều thuộc làu làu, có tôi ở đây, đảm bảo cậu thành công!"

Dung Miên gật đầu: "Cảm ơn, tôi sẽ nghiêm túc học."

Trong xe huyền phù xa hoa phóng như bay giữa màn đêm, Tống Dương hắt xì vài cái.

Beta trung niên lái xe nhìn kính chiếu hậu, không khỏi lo lắng: "Thiếu gia, ngài trong trường phải chú ý thân thể mình, đừng để quá mệt nhọc."

"Biết."

Tống Dương lạnh mặt tiếp tục sửa bản vẽ chiến giáp.

Trong tay hắn là một quả cầu kim loại, có chút tương tự với 0, chỉ là ánh sáng có chút bất đồng.

Beta trung niên thấy hắn không để trong lòng, lại cẩn thận nói: "Nếu ngài sinh bệnh, Dung thiếu gia sẽ lo lắng."

Nhắc tới Dung Miên, Tống Dương đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở thiết bị đầu cuối nhắn tin gửi đi.

【 Miên Miên, hồi nãy tớ mới hắt xì mấy cái, đầu choáng quá đi người lạnh quá đi (; ′⌒')】

Bên kia rất nhanh đã trả lời.

【 Vậy tối cậu tới ký túc xá tớ, tớ ôm cậu ngủ? 】

Tống Dương: "......?"

Hắn nhìn lại một lần nữa, xác định là gửi cho Miên Miên.

Nhưng người trả lời tin nhắn của hắn là ai?

________________

Editor có lời muốn nói: Cũng là thổ lộ đấy, mà nó lạ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top