Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 Chương 14: Hai thân phận. Cuộc đào tẩu hung hiểm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán trọ rẻ tiền ở phía nam thành Bắc Bình, cũng có tiếng châu chấu kêu, âm thanh ấy vẳng vào từ lùm cây bên ngoài. Tý Ngọ cúi đầu đứng trước mặt Phùng Vạn Xuân,chỉ thấy hai mắt Phùng Vạn Xuân đang nhìn chằm chằm vào mu bàn tay Thời Diểu Diểu, ở đó có mấy vết đỏ như máu, chằng chịt giao nhau như mạng nhện.

"Ngươi có biết thứ độc này ở trong người lâu dần sẽ hại đến tính mạng hay không?" Nghe Phùng Vạn Xuân trách mắng, Tý Ngọ cúi đầu khẽ nói: "Dạ, con biết, sư phụ."

"Cũng may là chỉ có mấy canh giờ mà thôi, bằng không mạng Thời cô nương khó mà giữ nổi." Phùng Vạn Xuân ngẩng đầu, tiếng châu chấu ngoài cửa sổ làm ông sốt ruột. Tý Ngọ thấy sư phụ bỗng ngừng lời vội ngẩng đầu lên, sực hiểu ra là lũ châu chấu kia quấy nhiễu mạch suy nghĩ của thầy, bèn đi đóng cửa sổ lại.

Phùng Vạn Xuân nhếch miệng cười, sau đó nói: "Người ra bên ngoài đợi, ta giúp cô nương này loại trừ nốt độc tố trong người."

Tý Ngọ như được đại xá, vội vàng gật đầu đi ra ngoài rồi cẩn thận khép cửa lại. Anh ta đi tới cái sân phía sau quán trọ, lúc này đã qua giờ sửu, ánh trăng sáng ngời rọi xuống sân, thời buổi này trong thành Bắc Bình hiếm khi có được đêm nào yên tĩnh như vậy. Đoàn kịch Dự kia đã hát xong vở diễn trở về nghỉ ngơi, chỉ có mình Tý Ngọ ngồi trên một phiến đá xanh. Phiến đá này ngày thường để cho khách trọ dùng để giặt y phục, qua nhiều năm tháng mặt đá đã nhẵn bóng lên. Tý Ngọ ngồi đó, tuy vừa nãy bị sư phụ mắng cho một trận vì tội hạ độc Thời Diểu Diểu, nhưng trong lòng anh ta lại đang lo lắng một chuyện khác, chính là chuyện Âu Dương Yến Vân giao cho. Anh ta hồi tưởng lại tình hình ở hậu sơn của phủ Song Cáp ngày hôm trước. Hôm ấy anh ta vừa ngủ dậy, phát hiện Âu Dương Yến Vân đang ngồi trước mặt mình thì không khỏi ngẩn người giật lùi ra sau.

"Tý Ngọ, anh đi với tôi một chút."

Tý Ngọ không biết cô có ý gì, đành đi theo cô ra bình đài phía sau núi, Âu Dương Yến Vân đột nhiên rơi nước mắt hỏi: "Tý Ngọ, anh giúp tôi một chuyện có được không?"

Tý Ngọ ngẩn người, ngàn vạn lần không thể ngờ Âu Dương Yến Vân lại cầu xin mình như thế, vội rặn ra một nụ cười: "Ba chị ơi, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi, cứ nói đi!"

Âu Dương Yến Vân thở hắt ra, sau đó ghé miệng bên tai Tý Ngọ nói: "Giúp tôi giết ả Thời Diểu Diểu kia!"

Tý Ngọ nghe mà giật mình, mặt mũi tái mét, vội vàng lùi lại hai bước: "bà chị ơi, chuyện, chuyện này không được đâu, có nên thương lượng với tiểu sư thúc một chút không?"

Âu Dương Yến Vân gạt nước mắt, giận dữ dẩu môi lên: "Hừ, miệng thì lúc nào cũng chị Yến Vân này, chị Yến Vân nọ, thân thiết quá nhỉ? Thế mà vừa nhắc đến chuyện chính một cái liền rụt lại, đùn đẩy nọ kia. Tôi đã biết là chẳng nhờ vả gì được anh rồi mà, có điều tôi cảnh cáo trước, anh không đồng ý giúp tôi thì thôi, cấm nói với anh Phan Tuấn đấy, bằng không đừng trách bà cô này không khách khí." Âu Dương Yến Vân lạnh lùng nhìn Tý Ngọ tựa hồ đã hạ quyết tâm từ lâu.

"Bà chị ơi, chuyện này tôi khuyên cô tốt nhất là hãy tính kế lâu dài, cô cũng giao thủ với Thời Diểu Diểu rồi đấy, cô đâu phải đối thủ của cô ta, làm sao mà giết được? Vả lại hai người không thù không oán hà tất phải làm vậy!" Tý Ngọ khuyên giải.

"Hừ, tôi tưởng chỉ có mình anh Phan Tuấn ngây ngốc bị ả làm cho thần hồn điên đảo, thì ra cả Tý Ngọ anh cũng bị ả yêu tinh đó mê hoặc đến nỗi chẳng phân biệt được thị phi nữa rồi." Âu Dương Yến Vân lớn tiếng mắng, "Anh cũng biết ông tôi bị người Nhật đánh lén, mà ả yêu tinh kia lại âm thầm qua lại với Matsui Naomoto kia như thế, có quỷ mới tin là ả ta không dính dáng đến chuyện này."

"Chuyện này... nhưng đúng là cô ấy đã cứu chú Phan Dao mà!" Tý Ngọ nói.

"Phì, chẳng qua là khổ nhục kế mà thôi, cô ta dùng cách này để giành được sự tín nhiệm của chúng ta, sau đó sẽ quăng một mẻ lưới bắt gọn. Thật không biết con yêu tinh này cho anh Phan Tuấn uống bùa mê thuốc lú gì nữa!" Âu Dương Yến Vân hiển nhiên đã hận Thời Diểu Diểu đến thấu xương.

"Chuyện này chúng ta có nên thương lượng trước với tiểu sư thúc không? Nếu nhầm lẫn..." Tý Ngọ vẫn kiên trì thuyết phục.

"Anh là đàn ông mà sao làm việc cứ rụt rè khép nép thế?" Âu Dương Yến Vân ghé miệng bên tai Tý Ngọ thì thầm, "Tôi nghi ngờ trong chúng ta có nội gián, kẻ ấy chắc chắn là ả yêu tinh kia chứ chẳng nghi ngờ gì nữa!"

"Được rồi, tôi hứa với cô!" Tý Ngọ nghe Âu Dương Yến Vân nói vậy rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.

Âu Dương Yến Vân vui vẻ vỗ vai Tý Ngọ, sau đó ôm vai bá cổ anh khen ngợi: "Thế mới là em trai ngoan của tôi chứ, Tý Ngọ à!"

Tý Ngọ bị Âu Dương Yến Vân ôm một cái, mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô lập tức ngập tràn khoang mũi, trái tim anh ta khẽ run lên, toàn thân lâng lâng khó tả, thứ cảm giác này anh chưa từng gặp bao giờ. Trong khoảnh khắc ấy, anh ta đã đưa ra một quyết định mà chính bản thân mình cũng cảm thấy kinh ngạc, vì người 'chị' này cho dù mất mạng cũng có gì đáng tiếc đâu?

Ký ức trong chớp mắt lại trở về quán rượu nhỏ, khi rót rượu cho Thời Diểu Diểu, Tý Ngọ giấu độc dược trên ngón tay khẽ bôi lên miệng chén. Tuy đã nhận lời với Âu Dương Yến Vân nhưng trong lòng Tý Ngọ vẫn có cảm giác bất an, vì vậy lượng chất độc cũng không nhiều. Có điều, Tý Ngọ không biết lượng chất độc như vậy, tuy không khiến côn trùng mất mạng nhưng đủ làm Thời Diểu Diểu đi đời trong vòng một ngày. Nghĩ tới đây, Tý Ngọ thở hắt ra một hơi, không khỏi nhớ đến Âu Dương Yến Vân. Bóng dáng cô gái ấy chốc chốc lại hiện ra trước mắt, không sao xua tan đi được, nghĩ đến lại thấy ngọt ngào mỹ mãn. Âu Dương Yến Vân giờ đang ở đâu? Có lẽ đã tìm được em trai và ông nội cô rồi cũng nên. Tý Ngọ đứng dậy, không ngừng đi đi lại lại trong sân, nóng lòng rời khỏi Bắc Bình để gặp lại Âu Dương Yến Vân.

Đúng lúc này, sau lưng Tý Ngọ chợt có tiếng bản lề ken két, anh ta hơi cau mày nhìn về phía đó, chỉ thấy cánh cửa một căn phòng phía sau mình mở ra, bên trong xuất hiện một người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi. Gã ta đẩy cửa ra, ngó nghiêng bên ngoài một lúc, cơ hồ không hề chú ý đến sự tồn tại của Tý Ngọ. Tý Ngọ cũng chẳng buồn ngoảnh đầu, đi về phía nhà trọ. Gã kia đứng ở sân sau quán trọ nhìn ngó một vòng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi đúng vào phiến đá xanh Tý Ngọ vừa ngồi lúc nãy. Đẩy cửa phòng, Tý Ngọ thấy Thời Diểu Diểu đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, Phùng Vạn Xuân ngồi trước mặt cô, hai người nhỏ giọng bàn bạc chuyện gì đó, thấy anh ta bước vào cả hai đều liếc nhìn ra phía cửa.

"Tiểu sư thúc, cô...cô không sao chứ?" Tý Ngọ tự biết mình sai nên nhỏ nhẹ nói.

Thời Diểu Diểu liếc nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: "Ai bảo anh hạ độc tôi?"

"Chuyện...chuyện này tôi không thể nói!" Lời này của Tý Ngọ làm Phùng Vạn Xuân cực kỳ phẫn nộ, ông đang định quát mắng thì bị Thời Diểu Diểu ngăn lại.

"Thực ra anh không nói tôi cũng biết kẻ chỉ thị anh là ai rồi! Nhất định là Âu Dương cô nương đúng không?" Thời Diểu Diểu điềm đạm nói.

"Hả. Sao cô biết?" Tâm sự trong lòng chưa gì đã bị Thời Diểu Diểu chỉ ra, Tý Ngọ không khỏi kinh hoảng, thầm nhủ chuyện này chỉ có mình và Âu Dương Yến Vân biết, cô gái này làm sao đoán được?

"Xem ra tôi đoán đúng rồi."Thời Diểu Diểu mỉm cười, "Tôi biết Âu Dương cô nương trước nay vẫn có thành kiến với tôi, chuyện này cũng không lấy gì làm lạ. Có điều, công phu dùng độc của anh quả thực chẳng ra sao cả!"

"Đúng vậy, mới đầu ta cũng không biết Thời cô nương là quân tử của khu trùng sư hệ Thủy, vừa nãy lúc trục độc cho cô ấy mới phát hiện, thì ra cô ấy không trúng độc của hệ Thổ chúng ta, tuy cũng có vết máu dạng tơ nhện ở mu bàn tay, nhưng so với chất độc của hệ Thổ thì lợi hại hơn nhiều." Phùng Vạn Xuân lên tiếng.

"Vậy chất độc mà tôi..." Tý Ngọ kinh ngạc nói.

"Ha ha, chỗ rượu mà anh rót cho tôi ấy, tôi thừa lúc anh không để ý đã nhổ đi rồi, tôi nghĩ chất độc mình trúng phải lần này có lẽ là do Matsui Naomoto hạ!" Thời Diểu Diểu cắn môi nói.

"Ngươi ấy, thật là non tay quá. Khu trùng sư hệ Thủy là chuyên gia dùng độc, mấy trò mèo của ngươi mà dám múa may trước mặt Thời cô nương. Đúng là không biết tự lượng sức mình!" Phùng Vạn Xuân làm Tý Ngọ hết sức hiếu kỳ, trước giờ anh ta chỉ biết Thời Diểu Diểu sở trường nhất là hai món: một là Tam thiên trượng, hai là thuật dịch dung. Lẽ nào dùng độc cũng là sở trường của cô?

"Sao tôi chưa từng nghe tiểu sư thúc nói bao giờ nhỉ?" Tý Ngọ thấy chuyện Thời Diểu Diểu trúng độc không liên quan đến mình lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, liền nhoẻn cười ngồi xuống.

"Thằng ngốc! Thuật dùng độc gia truyền của tiểu sư thúc ngươi có thể nói khắp đại giang nam bắc không ai không biết, vậy mà ngươi lại dám dùng độc trước mặt cô ấy." Phùng Vạn Xuân vừa nói vừa vỗ đầu Tý Ngọ, tuy không dùng sức nhưng Tý Ngọ vẫn khẽ rụt cổ lại.

"Độc gì vậy?" Tý Ngọ càng lúc càng tò mò.

"Cổ độc" Thời Diểu Diểu chỉ buông ra hai chữ, nhưng cũng đủ khiến Tý Ngọ sợ hãi trong lòng.

"Phải rồi, Thời cô nương, vừa nãy ta bắt mạch cho cô đã phong tỏa mấy chỗ huyệt đạo trên người, có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể. Có điều ta thực sự không biết rốt cuộc cô trúng loại độc gì nên rất khó giúp cô thanh trừ." Phùng Vạn Xuân áy náy nói, "Có lẽ trên đời này chỉ có Phan Tuấn là giải trừ được thứ độc này thôi."

"Phải rồi, tiểu sư thúc, cô không nói cho tiểu sư thúc Phan Tuấn biết chuyện mình trúng độc à?" Tý Ngọ ra vẻ nhiệt tình hỏi.

Thời Diểu Diểu khẽ lắc đầu: "Tôi cũng đến hôm nay mới phát hiện ra mình trúng độc. Ừm..." Nói tới đây Thời Diểu Diểu chống tay xuống giường ngồi dậy, "Có điều cũng may là cứu được Phùng sư phụ ra ngoài."

"Thật sự phải cảm tạ Thời cô nương đã mạo hiểm vì cái mạng già này của lão phu." Phùng Vạn Xuân nói năng hết sức khiêm tốn, hoàn toàn không vì mình là quân tử hệ Thổ mà tự cho bản thân mình vai vế cao hơn.

"Kỳ thực, vãn bối có một chuyện chưa hiểu lắm!" Thời Diểu Diểu có vẻ rất tôn trọng Phùng Vạn Xuân, cung kính thưa.

"Hả, Thời cô nương cứ nói." Phùng Vạn Xuân vừa dứt lời đã nghe Tý Ngọ cười khùng khục: "Hì hì, tôi biết vấn đề tiểu sư thúc không hiểu là gì rồi!"

"Hả?" Thời Diểu Diểu và Phùng Vạn Xuân đều quay sang nhìn Tý Ngọ, chỉ thấy anh ta cố làm ra vẻ bí hiểm nói: "Tiểu sư thúc nhất định muốn hỏi chúng ta làm sao rời khỏi nhà lao sau khi cô ấy hôn mê phải không?"

"Ừm đúng là chuyện này!" Thời Diểu Diểu hiếm hoi lắm mới nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến Tý Ngọ hoảng hồn, không phải vì Thời Diểu Diểu cười không đẹp, mà là vì nụ cười của cô quá đỗi diễm lệ. Tý Ngọ thầm nhủ, chẳng trách Âu Dương Yến Vân gọi Thời Diểu Diểu là tiểu yêu tinh. Có điều, anh ta lại càng tò mò không biết diện mạo chân thực của Thời Diểu Diểu trông thế nào, không khéo lại là một mụ xấu xí cũng nên. Nghĩ tới đây, Tý Ngọ không kìm được mà bật cười thành tiếng.

"Ừm, chuyện là thế này..." Phùng Vạn Xuân nói tới đây, lông mày hơi nhíu lại, hai mắt khép hờ: "Không ổn, có ít nhất sau mươi người đang đi về phía chúng ta, chắc chỉ cách chừng sáu dặm."

"Hả?" Thân hình Thời Diểu Diểu và Tý Ngọ đều khẽ run lên. Bọn họ chạy trốn khỏi nhà lao số 2, nhưng vì đêm tối cổng thành đóng chặt nên chỉ có thể náu tạm trong quán trọ rẻ tiền này. Theo lẽ thường thì người Nhật không thể nào tìm đến nhanh như thế được, chẳng hẽ hành tung của bọn họ đã bị tiết lộ?

"Sư phụ, sao thầy biết?" Tý Ngọ khó hiểu thắc mắc.

"Ừm trong bí quyết của khu trùng sư hệ Thổ chúng ta có một bí thuật gọi là Bát quan (tên một tác phẩm quan trọng của học phái Nông gia), khi nhắm mắt có thể nghe được động tĩnh trong chu vi mấy dặm." Phùng Vạn Xuân điềm đạm trả lời.

"Vậy giờ chúng ta nên làm gì?" Tý Ngọ lại hỏi tiếp.

Đúng lúc này, họ chợt nghe thấy bên ngoài dường như có tiếng người chạy, rồi bất cẩn hất rơi một chén trà xuống đất "choang" một tiếng, rồi vỡ thành vô số mảnh vụn.

"Ai?" Một âm thanh quen thuộc lọt vào tai Thời Diểu Diểu và Tý Ngọ, hai người nhìn nhau một hồi nhưng không ai dám xác định giọng nói này.

"Lão đại, có một nhóm người Nhật đang lao về phía chúng ta, có phải đã phát hiện ra chúng ta lấy thứ đó về rồi không?" Âm thanh này rõ ràng là của người trẻ tuổi vừa bất cẩn làm rơi cái chén kia.

"Mẹ nó! Kể cả liều cái mạng này cũng phải giữa được đầu của Tiếu Hổ!" Người lên tiếng chính là Hoắc Thành Long, từ sau lần dùng kế dương đông kích tây cho nổ kho quân giới của người Nhật để bảo vệ bọn Phan Tuấn thuận lợi rời khỏi Bắc Bình, không có tin tức gì về Hoắc Thành Long, không ai ngờ lại tình cờ gặp y ở chốn này.

"Tiểu sư thúc, đúng là Hoắc lão đại!" Tý Ngọ thốt lên kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ.

"Ừm" Thời Diểu Diểu gật đầu.

"Hai người nói đến Hoắc Thành Long phải không?"Lời này của Phùng Vạn Xuân làm Thời Diểu Diểu chợt nhớ Hoắc Thành Long từng kể là sau khi hai chân của y bị bom nổ nát, chính Phùng Vạn Xuân đã giới thiệu y cho Kim Vô Thường để làm cặp chân giả rồi kiêm luôn bảo vệ cho nhà họ Kim.

"Đúng vậy, chắc là ông hiểu rõ người này lắm!" Thời Diểu Diểu trả lời.

"Sao bọn họ lại ở đây?" Phùng Vạn Xuân không biết trong khoảng thời gian ông vào ngục đã xảy ra những chuyện gì.

"Hoắc Thành Long, Hoắc lão đại phải không?" Tý Ngọ đẩy cửa khẽ gọi, phía đối diện trầm ngâm giây lát rồi hồi đáp: "Ngươi là ai?"

"Tôi là Tý Ngọ đây, ông còn nhớ tôi không?" Tý Ngọ hạ giọng nói.

"Hả? Các người vẫn chưa chạy khỏi Bắc Bình sao?" Hoắc Thành Long vừa dứt lời, cánh cửa phía đối diện đã bật mở, người đi ra chính là Hoắc Thành Long. Chỉ là trên gương mặt y có thể lờ mờ trông thấy vết thương còn mới, nét mặt đượm vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt thì vẫn sắc bén như thường.

"Không, không, chúng tôi quay lại cứu sư phụ tôi." Tý Ngọ nói xong bèn né người để Hoắc Thành Long bước vào. Họ Hoắc nhìn thấy vào phòng vừa khéo trông thấy Phùng Vạn Xuân.

"Phùng gia, ông thoát ra được rồi ư?" Hoắc Thành Long chụp lấy cánh tay Phùng Vạn Xuân kích động thốt lên.

"Đúng vậy, rốt cuộc cũng thoát ra được, nhưng sao cậu lại ở đây?" Phùng Vạn Xuân kinh ngạc hỏi.

"Chuyện này kể ra dài lắm, huynh đệ của tôi bị người Nhật giết, bêu đầu bên ngoài thành. Tôi dẫn người trộm đầu về ngay trong đêm, không ngờ lại gặp các vị ở đây. Nhưng có thể chúng tôi đã để lộ tung tích, đám binh lính đã tập kết lực lượng đến đây rồi." Hoắc Thành Long nói liền một mạch.

"Có phải đầu của Biện Tiểu Hổ không?" Thời Diểu Diểu quan tâm hỏi.

"Đúng vậy! Cái mạng của Hoắc Thành Long này đổi bằng mạng của vô số anh em đã chết dưới họng súng của bọn chúng, tôi tuyệt đối không bỏ rơi bất kỳ người nào." Từ sau sự kiện cầu Lư Câu, Hoắc Thành Long đã căm thù người Nhật đến thấu xương, nguyên cả một đại đội cuối cùng chỉ còn lại bốn người, bao gồm Biện Tiểu Hổ và cả bản thân hắn. Lúc đó y đã thề sẽ tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi huynh đệ của mình.

"Đại ca, giờ chúng ta tính sao? Quân Nhật sắp đến nơi rồi!" Gã vừa đánh vỡ chén trà khi nãy lại nhắc nhở.

Hoắc Thành Long thoáng nghĩ ngợi, sau đó ngẩng đầu lên nói với Phùng Vạn Xuân: "Phùng gia, các vị hãy đi theo lối cửa sau trước đã." Dứt lời, y vội vàng về phòng lấy ra một cái hộp màu đen mỗi bề chừng năm tấc, bên ngoài bọc bằng vải đen.

"Trong này là đầu của Tiểu Hổ, phiền Phùng sư phụ mang ra khỏi thành Bắc Bình. Ở ngoài thành chừng mười lăm dặm có huynh đệ của chúng tôi tiếp ứng, nếu mọi người có thể thoát ra xin hãy giao cái này lại cho các huynh đệ của tôi." Hoắc Thành Long vừa nói vừa vuốt ve cái hộp ấy, sau đó đưa cho Phùng Vạn Xuân.

"Mấy huynh đệ chúng ta ở đây cầm cự một lúc." Hoắc Thành Long vừa nói vừa nhìn mấy người đàn ông đứng sau mình. Phía sau y tính cả gã trẻ tuổi đánh vỡ chén trà kia tổng cộng có bốn người, ai nấy đều cao to cường tráng, thắt lưng giắt súng lục, vẻ mặt không hề có chút sợ hãi.

"Không được, có thể bọn chúng nhắm vào chúng tôi, các người tuyệt đối không thể lấy trứng chọi đá được." Phùng Vạn Xuân một tay cầm cái hộp, một tay nắm chặt tay Hoắc Thành Long.

"Phùng gia, lần trước chúng tôi phá hủy được kho quân giới của chúng là kiếm đủ vốn rồi. Lần này chỉ vì đoạt lại đầu của Tiểu Hổ thôi, Hoắc Thành Long đã sống đủ kiếp này rồi." Hoắc Thành Long vừa nói vừa rút súng ra, "Các huynh đệ, chuẩn bị đi!"

"Vâng!" Bốn người kia đồng thanh đáp.

"Phải rồi, Phùng gia, còn một chuyện này tôi phải nói với ông. Lần trước khi đến kho quân giới chúng tôi phát hiện." Kế đó Hoắc Thành Long ghé miệng vào tai Phùng Vạn Xuân thấp giọng nói thầm mấy câu, chỉ thấy sắc mặt Phùng Vạn Xuân dần trở nên nặng nề, nghe xong liền hỏi: "Thứ đó giờ đang ở đâu?"

"Vì thứ đó lớn quá không tiện mang theo, về sau chúng tôi định đánh bom cho nổ luôn cùng các loại vũ khí khác, nào ngờ lại bị quân Nhật phát hiện, đành vội châm gòi nổ. Không biết nó có bị nổ hay không, bấy giờ tôi còn rất ngạc nhiên, thứ đó sao có thể đặt bên trong kho quân giới phòng bị nghiêm ngặt vậy chứ?" Những lời nói của Hoắc Thành Long khiến Thời Diểu Diểu và Tý Ngọ vô cùng tò mò nhưng lại không tiện mở miệng hỏi.

"Được rồi, Phùng gia, các vị đi trước đi. Huynh đệ chúng tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng!" Nói xong Hoắc Thành Long chẳng buồn quay đầu lại, dẫn theo bốn người anh em đẩy cửa đi ra khỏi quán trọ.

Phùng Vạn Xuân đứng nguyên tại chỗ, thầm tính toán giây lát rồi bảo: "Thời cô nương, Tý Ngọ, chúng ta mau rời khỏi đây."

"Các người không đi được nữa rồi!" Âm thanh này vẳng lại từ sân sau của quán trọ khiến đám người Phùng Vạn Xuân ngẩn ra. Tý Ngọ vội vàng đẩy cửa chạy ra sân sau chỉ thấy trong sân vắng tanh không một bóng người.

"Kẻ nào? Lén la lén lút, mau ra đây cho lão tử!" Tý Ngọ hét lớn.

Lời vừa dứt, cửa một gian phòng trọ trong sân sau từ từ hé ra, Tý Ngọ còn nhớ rõ vừa nãy mình đứng hóng mát trong sân, cửa gian phòng ấy cũng bị mở. Lúc này người đàn ông kia đang chậm rãi bước ra, trên người mặc một bộ đồ diễn kịch Dự màu xanh.

"Ngươi là ai?" Tý Ngọ hỏi. Lúc này Phùng Vạn Xuân và Thời Diểu Diểu đã từ trong phòng đi ra, nhìn chằm chằm vào người mặc đồ xanh trước mặt.

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu, ánh trăng như nước rải trên mặt y làm nổi bật vẻ tuấn tú nho nhã, chỉ là trong đôi mắt kia lại tràn ngập sát khí.

"Tý Ngọ, lùi lại!" Phùng Vạn Xuân lạnh lùng gọi, ông chầm chậm bước lên trước khẽ vỗ vào vai Tý Ngọ một cái, rồi nhìn người kia nói: "Thật không ngờ ngươi lại đi theo người Nhật!"

"Ha ha." Người kia cười gằn hai tiếng nhưng gương mặt từ đầu tới cuối không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, "Hiếm thay, không ngờ ông vẫn còn nhớ tới tôi."

Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng Phùng Vạn Xuân quen biết người này, lẽ nào là oan gia ngõ hẹp?

"Tất nhiên!" Phùng Vạn Xuân khẽ phất ống tay áo, "Chỉ trách ta nhất thời nhân từ, để lại mối họa hại người, không ngờ ngươi lại vì ích kỷ mà đi theo quân Nhật làm một tên Hán gian."

"Ha ha, tôi không phải Hán gian!" Người đàn ông áo xanh ấy mỉm cười, liếc mắt nhìn Phùng Vạn Xuân khinh miệt nói: "Sư phụ, nếu tôi cho ông biết chuyện này, chắc chắn ông sẽ vô cùng kinh ngạc!"

"Hừ, ta và tên Hán gian ngươi không có gì để nói cả, rat ay đi!" Ngữ khí của Phùng Vạn Xuân băng lạnh mà kiên định.

"Đừng nóng vội, đằng nào hôm nay các người cũng không thoát đi đâu được, tôi nhẫn nhục gánh vác trách nhiệm nặng nề đã nhiều năm như vậy, nhất định phải cho các người chết một cách minh bạch chứ."

Tên áo xanh ngẩng đầu nhìn vầng trăng rồi nói: "Tôi không phải là Hán gian, tôi chính là người Nhật!"

Lời ấy vừa thốt ra, Thời Diểu Diểu và Tý Ngọ lập tức cảm nhận được toàn thân Phùng Vạn Xuân rung lên dữ dội.

"Cái gì? Ngươi là người Nhật?" Phùng Vạn Xuân gần như không dám tin vào tai mình nữa.

"Ha ha, đúng rồi! Từ năm sáu tuổi tôi đã được lựa chọn để bí mật đưa tới Quan Đông, tiềm phục làm gián điệp, mục đích của tôi chính là tiếp cận ông." Tên áo xanh chậm rãi nói từng câu từng chữ, tựa hồ muốn kể hết những nỗi khổ y đã phải chịu đựng bao năm nay.

"Tiếp cận ta?" Phùng Vạn Xuân cười gằn hai tiếng, "Giờ ta rốt cuộc đã hiểu tại sao ngươi muốn trộm mật quyết của khu trùng sư hệ Thổ rồi, thì ra đó mới là mục đích thực sự của ngươi."

"Lúc đó tôi vẫn còn quá trẻ và ấu trĩ, cuối cùng bị ông phát hiện rồi bị đuổi ra khỏi sư môn, buộc lòng phải lưu lạc đến tận Hà Nam gia nhập vào gánh hát Minh Nguyệt. Nhưng không giờ phút nào tôi quên mục đích của mình nằm gai nếm mật ở đất Trung Quốc này." Dứt lời y liền thở dài.

"Còn bao nhiêu kẻ giống như ngươi nữa?" Phùng Vạn Xuân hỏi.

"Rất nhiều, nằm ngoài tưởng tượng của ông đấy. Bọn họ chẳng nề hà xa người thân đến miền đất xa lạ này để hoàn thành mục đích vĩ đại của Thiên Hoàng." Tên áo xanh hiển nhiên cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, ngữ điệu không giấu nổi vẻ tự tin.

"Ha ha, chỉ có các ngươi mới không biết liêm sỉ, đi cướp về rồi còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói những thứ đó thuộc về mình!" Phùng Vạn Xuân phẫn nộ.

"Các người chỉ là Đông Á bệnh phu, thuật khu trùng tinh diệu như vậy, thế mà các ngươi lại chia thành năm môn phái, đố kỵ tàn sát lẫn nhau. Môn tuyệt kỹ này để trong tay các ngươi rõ ràng là quá lãng phí." Tên áo xanh liếc nhìn Phùng Vạn Xuân: "Chỉ có chúng tôi mới có thể phát huy thuật khu trùng đến mức cực đại, ông có hiểu không?"

"Sư bá, đừng nhiều lời với tên này nữa, chúng ta mau xử lý hắn thôi!" Người lên tiếng là Thời Diểu Diểu. Dứt lời, cô chậm rãi bước lên, chỉ thấy tên áo xanh kia cúi đầu mỉm cười.

Tay phải Thời Diểu Diểu khẽ rung lên, một sợi Tam thiên trượng mảnh như sợi tơ buông xuống. Dưới ánh trăng trông như một vệt sáng, đồng thời tay phải tên áo xanh kia cũng khẽ rung lên, một sợi Tam thiên trượng giống hệt của Thời Diểu Diểu trượt ra khỏi tay y.

"Ngươi...sao ngươi lại có Tam thiên trượng?" Vẻ mặt Thời Diểu Diểu kinh ngạc không kém gì Phùng Vạn Xuân lúc nghe tên kia nói hắn là người Nhật.

"Ha ha, ta còn thứ khác khiến ngươi kinh ngạc hơn nhiều!" Tên áo xanh vừa dứt lời cánh tay khẽ rung lên, sợi Tam thiên trượng đã bắt đầu rung động, tựa như một tia sáng trắng dính vào phiến đá xanh dưới chân, chỉ nghe 'soạt' một tiếng khe khẽ, phiến đá xanh đã bị đâm thủng một lỗ. Đây chính là bí quyết chữ 'xuyên' trong cách vận dụng Tam thiên trượng. Thời Diểu Diểu giật nảy mình, kẻ này rốt cuộc làm cách nào có được Tam thiên trượng, rồi lại làm cách nào học được bí quyết chữ 'xuyên' chứ?

Khóe miệng tên áo xanh hơi nhếch lên, phiến đá xanh không ngờ đã vỡ toác ra. Không sai, đây chính là bí quyết chữ 'rút', nhưng trong lòng Thời Diểu Diểu bắt đầu nghi hoặc, kẻ này tuy đã vận dụng hai bí quyết 'xuyên' và 'rút', nhìn bề ngoài có vẻ liền mạch, nhẹ nhàng như không, uy lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, song trong động tác vẫn nhận ra được chút gì đó cứng nhắc.

"Tiểu sư thúc cẩn thận!"

"Thời cô nương cẩn thận!"

Hai giọng nói lần lượt vang lên từ miệng Tý Ngọ và Phùng Vạn Xuân làm Thời Diểu Diểu giật mình sực tỉnh. Chỉ thấy một tia sáng trắng tựa như thanh kiếm sắc bén bay tới trước mắt cô, Thời Diểu Diểu vội vàng lùi lại phía sau, cánh tay rung lên, Tam thiên trượng trên tay đã vạch trên không trung một đường cong tựa như con thuồng luồng cuốn lấy sợi Tam thiên trượng trên tay áo xanh. Sợi Tam thiên trượng dừng lại trước mặt Thời Diểu Diểu, cánh tay cô run khẽ, chỉ thấy sợi dây trên tay cô lại như con rắn nhỏ men theo sợi Tam thiên trượng của đối phương đâm tới. Tên áo xanh hơi kinh hoảng, tay trái cho vào túi áo, trong nháy mắt đã thấy một tia sáng lóe lên. Phùng Vạn Xuân vươn tay đẩy Thời Diểu Diểu sang bên, tức thì một thứ ám khí sượt qua ghim thẳng vào cánh cửa sổ sau lưng họ. Thời Diểu Diểu kinh hãi ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là Thanh ty.

"Ngươi...sao ngươi lại có Thanh ty của Phan Tuấn?" Thời Diểu Diểu nhìn mũi Thanh ty thầm nghĩ, quả nhiên Phan Tuấn không nói sai, trên thế gian này không chỉ có anh biết dùng Thanh ty. Kẻ này chính là một người nữa, vả lại y còn biết dùng cả Tam thiên trượng gia truyền của nhà cô, lẽ nào hắn cũng biết bí thuật của các gia tộc khác?

"Ha ha, tôi đã bảo rồi, đám người các ngươi đem thuật khu trùng tinh diệu như vậy phân ra chia cho mấy gia tộc, rồi không ngừng đố kỵ tranh giành, thậm chí còn chém giết lẫn nhau. Để nó trong tay các người chẳng khác nào phung phí của trời, chỉ có chúng ta đem tất cả kết hợp lại mới có thể phát huy được tối đa!" Nói xong, tên áo xanh lại vung vẩy Tam thiên trượng, mục tiêu lần này là Phùng Vạn Xuân.

Phùng Vạn Xuân vội vàng tránh né nhưng không kịp. Tốc độ của Tam thiên trượng quá nhanh, đến lúc phát hiện ra muốn tránh né thì đã lỡ mất thời cơ. Lúc nãy nếu không phải Thời Diểu Diểu kịp dùng Tam thiên trượng quấn lấy sợi dây của đối phương sợ rằng lúc này cô cũng đã bị thương nặng. Thấy Tam thiên trượng đã sát tới trước mặt, Phùng Vạn Xuân thầm nhủ lẽ nào hôm nay mình phải chết ở đây sao? Nào ngờ đúng lúc này, tốc độ của Tam thiên trượng đột nhiên chậm lại, đầu sợi dây bỗng mềm mại yếu ớt như tơ liễu, chỉ khẽ chạm vào ngực Phùng Vạn Xuân chứ không hề 'xuyên' nổi.

Tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên, Thời Diểu Diểu là người đầu tiên giật mình, vung Tam thiên trượng lên hất sợi Tam thiên trượng của đối phương sang một bên, nhảy tới trước, thấy Phùng Vạn Xuân quả nhiên bình an vô sự cô mới ngoảnh đầu nhìn tên áo xanh, chỉ thấy khóe miệng y vẫn nhếch lên. Chẳng lẽ y vẫn còn niệm tình Phùng Vạn Xuân có ơn dạy dỗ mà nương tay? Thời Diểu Diểu thầm nghĩ như thế, nhưng tên áo xanh kia cũng khựng lại, chính y cũng cực kỳ ngạc nhiên, rõ ràng là mình đã dốc toàn lực, tại sao đòn tấn công này lại trở nên yếu ớt như vậy? Điều khiến y bất ngờ nữa là trên cánh tay đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn rồi tê dại.

"Vừa rồi...tại sao ngươi lại nương tay?" Phùng Vạn Xuân vẫn chưa định thần lại được.

"Ha ha, vừa rồi coi như tôi báo đáp ơn dưỡng dục của ông đi!" Tên áo xanh mặc dù tự biết không phải vậy nhưng cũng không muốn để đối phương nhìn ra sơ hở, lại nói tiếp: "Lần này thì ông không may mắn như vậy đâu!"

Lời vừa dứt chỉ thấy tên áo xanh lại vung tay lên lần nữa. Lần này tay phải y vung Tam thiên trượng lên, tay tái phóng ra Thanh ty. Bây giờ Phùng Vạn Xuân đã có chuẩn bị, không còn bị động như vừa nãy nữa, ông nhanh nhẹn móc ra con Thần nông của mình sau đó vung tay lên, con Thần nông phóng ra vô số sợi tơ mảnh. Tơ nhện mỏng manh cuốn lấy Tam thiên trượng. tam thiên trượng chịu lực tác động liền rơi xuống, độ kết dính của đám tơ nhện rất mạnh, thoáng cái đã khóa chặt sợi Tam thiên trượng xuống mặt đất. Tên áo xanh giật ngược lại, phát hiện Tam thiên trượng không thể nhúc nhích liền khẽ hất tay trái bắn ra Thanh ty. Song vì Phùng Vạn Xuân đã phòng bị trước nên ám khí này cũng không có tác dụng gì. Phùng Vạn Xuân sải bước lên trước, một đầu Tam thiên trượng quấn vào cánh tay người điều khiển, đầu kia đã bị tơ nhện cố định chặt lại, nên giờ tên áo xanh muốn thoát thân cũng khó. Phùng Vạn Xuân chớp lấy thời cơ nhảy tới bên cạnh đối phương, vươn tay phải ra tựa như sét đánh ngón tay thuận thế khóa lấy cổ họng kẻ địch, một loạt động tác liền như nước chảy mây trôi, không chút ngập ngừng tên áo xanh đã không kịp trở tay.

"A!" Tên áo xanh vừa rồi còn nắm chắc phần thắng trong tay, thoắt cái đã bại không còn manh giáp, sự xoay chuyển quá đột ngột khiến chính hắn cũng hụt hẫng.

"Tên thật của ngươi là gì? Còn bao nhiêu kẻ giống như ngươi nữa?" Phùng Vạn Xuân ghé miệng vào tai tên áo xanh hỏi.

Tên áo xanh ngẩng đầu lạnh lùng đáp:"Ha ha, tôi thua rồi, ông giết tôi đi nhưng đừng hòng moi được thông tin từ miệng tôi." Phùng Vạn Xuân cũng không ngờ tên áo xanh này lại kiên quyết như vậy.

"Sư phụ, giết tên này đi!" Tý Ngọ vừa nói vừa bước tới vẻ mặt phẫn nộ.

Phùng Vạn Xuân và tên áo xanh nhìn chằm chằm nhau một lúc, ngón tay ông hơi nới lỏng, sau đó đột nhiên men theo tay trái tên áo xanh trượt xuống, thọc vào túi y móc cái hộp chứa Thanh ty ra rồi ném về phía Thời Diểu Diểu. Thời Diểu Diểu hiểu ý bắt lấy cái hộp.

Phùng Vạn Xuân bấy giờ mới thu tay lại rồi nói: "Ngươi đi đi!"

Câu này khiến tên áo xanh lấy làm kinh ngạc, lại càng khiến Thời Diểu Diểu và Tý Ngọ ngạc nhiên hơn. Ba người đều nhìn sang phía Phùng Vạn Xuân với ánh mắt khó hiểu, nhưng Phùng Vạn Xuân chỉ ngoảnh mặt đi không nhìn tên áo xanh.

"Ông nói cái gì?" Tên áo xanh cơ hồ không dám tin, Phùng Vạn Xuân chỉ cần khẽ dồn sức vào ngón tay là cái mạng này của y coi như xong, tại sao lúc này lại thả mình đi, lẽ nào còn âm mưu gì khác?

"Ta đã nói rất rõ rồi!" Phùng Vạn Xuân thở dài một tiếng, ông là một Hán tử Đôg Bắc chân chính, rất coi trọng đạo nghĩa được người thi ân một thì phải báo đáp bằng mười bằng trăm. Tên áo xanh này tuy muốn giết ông nhưng dẫu sao trong thời khắc sinh tử y vẫn nương tay với mình, vì thế ông không thể xuống tay được.

"Tại sao?" Tên áo xanh lấy làm khó hiểu, "Ông không phải muốn rat ay sau lưng tôi đấy chứ?"

"Ha ha, Phùng Vạn Xuân ta không phải là loại người tiểu nhân ti tiện ấy." Phùng Vạn Xuân cười gằn đáp, "Nếu giờ ngươi còn không mau đi không chừng ta sẽ đổi ý đó!"

Tên áo xanh thoáng ngẫm nghĩ một lát rồi chắp tay nói: "Sư phụ, xin lỗi!" Dứt lời liền xoay người lướt đi, đúng khoảnh khắc đẩy cửa ra ngoài, y dừng chân lại nói: "Tên Nhật Bản của tôi là Mizui Moto, ông phải cẩn thận sau lưng mình đấy."

"Cảm ơn!" Phùng Vạn Xuân nói.

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ muốn ông đừng chết trong tay kẻ khác trước mà thôi." Con người ta nhiều lúc rất mâu thuẫn, tuy y cảm kích Phùng Vạn Xuân nhưng ngữ khí lại không hề nhượng bộ dù chỉ một li.

"Ha ha, lão phu nghĩ mình không dễ chết như vậy đâu!" Phùng Vạn Xuân cũng không nhân nhwọng chút nào.

Mizui Moto cười khẩy rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

"Sư bá, giờ chúng ta tính sao?" Thời Diểu Diểu cất Thanh ty vào trong người, nói.

"Không biết tình hình bên phía Hoắc Thành Long sao rồi? Theo lý hẳn là bọn họ đụng đầu với đám quân lính kia rồi, sao lại không thấy có động tĩnh gì vậy?" Đây cũng là vấn đề Phùng Vạn Xuân nãy giờ vẫn băn khoăn suy nghĩ. Đám lính và phe mình chẳng qua chỉ cách nhau mấy dặm đường, theo lẽ thường thì chưa đầy nửa tuần hương là bọn chúng có thể đến quán trọ rẻ tiền này rồi. Thời gian họ dai dẳng với tên áo xanh cũng hơn nửa tuần hương, tại sao lại không thấy có chút động tĩnh nào thế?

"Quả thật là rất kỳ quái!" Tý Ngọ chau mày, "Mấy người kia không đến nỗi chưa bắn được phát nào đã bị bọn lính chế phục đấy chứ?"

"Tuyệt đối không thể!" Thời Diểu Diểu nói, "Chắc bọn họ đi phục kích, nếu toán lính Nhật kia đã tới nơi thật bọn họ không thể nào chưa nổ súng!"

"Vậy giờ chúng ta tính sao? Ngồi đây chờ chết à?" Tý Ngọ nôn nóng hỏi.

"Để ta nghe thử xem sao!" Dứt lời Phùng Vạn Xuân nhắm mắt lại, có điều ông lắng nghe một lúc lâu cũng không thấy âm thanh gì. Đám lính vừa nãy còn rầm rập chạy về phía này tựa hồ đã đột nhiên bốc hơi không dấu vết, xung quanh tĩnh lặng như tờ, thậm chí cả lũ côn trùng nãy giờ vẫn lao xao bất an cũng im bặt.

"Sư phụ, sao rồi?" Tý Ngọ thấy Phùng Vạn Xuân mở mắt liền cuống quýt hỏi.

Phùng Vạn Xuân uể oải lắc đầu, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong tâm trí. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nếu xảy ra ác chiến, ông còn biết cách ứng phó, nhưng bên đó lại tĩnh mịch khác thường, quân Nhật đã biến mất, đám người Hoắc Thành Long cũng không biết đi đâu, lúc này phải làm sao mới ổn?

Phùng Vạn Xuân đang khó xử, bỗng bên tai vẳng lại tiếng bước chân rất khẽ. "Ai?" Phùng Vạn Xuân nhận ra âm thanh từ bên ngoài bức tường truyền vào, lời vừa dứt đã nghe có vật gì đó đập vào cửa phát ra tiếng 'cạch' trầm đục. Phùng Vạn Xuân và Tý Ngọ người trước người sau lao về phía cửa sau. Mở cửa ngó nghiêng hai bên con ngõ, song không thấy bóng người, lúc định thần lại họ mới phát hiện dưới đất có một bọc giấy, Tý Ngọ nhặt lên đưa cho Phùng Vạn Xuân. Phùng Vạn Xuân lùi vào trong sân, mượn ánh trăng mở gói giấy ra, chỉ thấy bên trong bọc một hòn đá, chắc là để ném cho dễ.

Phùng Vạn Xuân đọc hàng chữ trên mảnh giấy, mặt biến sắc, lập tức bỏ vào trong túi rồi nói với Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu: "Trở về quay lại phòng của chúng ta!"

Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu hết ức khó hiểu, nhưng thấy Phùng Vạn Xuân đầy vẻ kinh hoảng, cũng không tiện hỏi nhiều bèn quay vào phòng trọ. Sau khi ổn định chỗ ngồi, Phùng Vạn Xuân không nói không rằng, Thời Diểu Diểu ngồi bên cạnh cũng rất bình thản, chỉ có Tý Ngọ là nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, nếu người trước mặt anh ta không phải Phùng Vạn Xuân mà là Phan Tuấn thì Tý Ngọ đã sớm đứng dậy đi đi lại lại rồi. Nhưng ở trớc mặt sư phụ, mặc dù rất sốt ruột, anh ta cũng không dám làm bừa. Lúc này, anh ta chỉ mong sư phụ mau nói ra nguyên cớ sự tình, nếu đám quân lính kia thình lình xuất hiện, cả bọn sẽ thành ba ba trong rọ ngay lập tức.

"Sư bá, trên mảnh giấy đó viết gì vậy?" Thời Diểu Diểu hỏi.

Phùng Vạn Xuân đưa mắt nhìn Thời Diểu Diểu, sau đó lấy mảnh giấy ra đưa cho cô. Thời Diểu Diểu mở giấy ra, Tý Ngọ nghển cổ nhìn về phía cô, chỉ thấy bên trên viết ba chữ 'chớ vội đi'.

Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu xem xong mảnh giấy liền đưa mắt nhìn nhau, chữ viết xiên xiên xẹo xẹo, không thể nào nhận ra bút tích của ai.

"Sư phụ, ai viết mảnh giấy này vậy?" Tý Ngọ nghi hoặc hỏi.

"Nhất định là người quen với Phùng sư bá!" Thời Diểu Diểu khẳng định.

"Ừm?" Tý Ngọ nhìn sang cô vẻ thắc mắc.

"Cậu cứ nhìn chữ viết trên đây đều nghiêng về phía trái, trông có vẻ xiên xẹo nhưng tôi nghĩ người viết muốn che giấu bút tích nên mới cố ý dùng tay trái để viết, mà chỉ có người quen mới nhận ra được bút tích của nhau thôi. Có điều, người này đã muốn cứu chúng ta, tại sao còn phải che giấu thân phận làm gì?" Lời giải thích của Thời Diểu Diểu khiến Tý Ngọ sực hiểu ra, không khỏi thầm khâm phục cô gái xinh đẹp này.

"Thời cô nương nói không sai." Phùng Vạn Xuân điềm đạm nói.

"Nhưng mà sư phụ, lời nhắn này có đáng tin không?" Tý Ngọ ngạc nhiên hỏi.

"Nếu y không che giấu bút tích thì ta ngược lại sẽ hoài nghi." Ý Phùng Vạn Xuân rõ ràng là người này che giấu bút tích, hẳn là đáng tin hơn một chút.

"Người mà sư phụ nói là ai vậy?" Tý Ngọ hỏi.

Phùng Vạn Xuân ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tý Ngọ. Tý Ngọ thầm nghĩ chắc chắn mình đã lỡ miệng, cũng không dám nói gì thêm, đành trở lại bên cạnh Thời Diểu Diểu thì thầm hỏi: "Tiểu sư thúc, cô nói xem người sư phụ nhắc đến là ai vậy?"

"Ừm ừm." Thời Diểu Diểu chỉ cười không đáp, kỳ thực cô đã đoán ra được tám chín phần, người quen biết với Phùng Vạn Xuân đồng thời biết tình cảnh lúc này của bọn họ chắc cũng chỉ có một mình Mizui Moto mà thôi.

Bọn họ lặng lẽ đợi trong căn phòng, hon một canh giờ sau Phùng Vạn Xuân mở bừng mắt ra nói: "Bọn chúng đến rồi!"

"Ai?" Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu tò mò nhìn ông. Đúng lúc này ở mé phía nam cách họ không xa lắm vang lên tiếng súng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Liền đó, tiếng súng từ phía nam vẳng lại dồn dập như nhịp trống.

"Đây là..." Tý Ngọ ngạc nhiên thốt lên.

"Đám lính Nhật kia!" Lời Phùng Vạn Xuân khiến Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu rất bất ngờ, thầm nhủ chẳng lẽ bọn Hoắc Thành Long đến giờ mới giao chiến với đám quân lính sao? Có điều nghĩ lại thì thấy không đúng. Nghe tiếng súng thì có vẻ cách nơi này không xa, bọn Hoắc Thành Long đã đi lâu như vậy, sao đến giờ mới đụng độ lính Nhật chứ? Nếu không phải bọn Hoắc Thành Long thì bọn lính Nhật đang giao chiến với ai?

"Có phải Hoắc Thành Long không?" Tý Ngọ nghi hoặc nói.

Phùng Vạn Xuân hoang mang lắc đầu, hai hàng lông mày rậm rạp đã nhíu chặt, ông vừa mới dùng Bát quan nghe thấy tiếng bước chân của đám lính Nhật, nhưng không biết bọn cúng ốt cuộc định làm gì. Chỉ nghe tiếng súng mỗi lúc một dồn dập, khách trong quán trọ rẻ tiền cũng đã giật mình tỉnh giấc, mở cửa tụ tập bên ngoài sảnh. Những người này đều làm việc lao lực bán sức, công việc cực nhọc khổ hơn chó lợn, đêm về đương nhiên ngủ say hơn người thường, thậm chí lúc nãy Phùng Vạn Xuân và Mizui Moto ác chiến họ cũng chẳng nghe thấy. Có điều, đám người này còn một đặc điểm chính là đã trải qua những năm tháng loạn lạc nêm cực kỳ mẫn cảm với tiếng súng pháo, vì thế lúc này tất cả đều đã tỉnh giấc. Bọn họ túm năm tụm ba thì thầm suy đoán trong thành Bắc Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dường như mấy ngày gần đây Bắc Bình rơi vào tình trạng cực kỳ bất ổn. Từ sau khi kho quân giới bị phá hủy, đám lính Nhật cơ hồ phát điên cả lên, chẳng những giới nghiêm buổi tối mà ban ngày trông thấy ai hơi không thuận mắt là bắt đi luôn, nhưng chưa từng thấy ai được thả ra cả.

Mấy kẻ to gan hơn thì chen nhau ra cửa, rụt rè đẩy cửa gỗ hé ra một khe nhỏ, ngó ra bên ngoài xem. Những người đứng sau nóng lòng như lửa đốt thì thào hỏi: "Sao rồi? Có người chết không?"

Mấy người phía ngoài cửa nhìn chằm chằm ra ngoài nhưng không trả lời.

"Có phải quân đội quốc gia đánh trở lại rồi không?" Một người hỏi vẻ đầy mong đợi.

"Quân quốc gia? Đừng có mà mơ nữa, tôi đoán chắc là quân Bát Lộ rồi. Nghe nói giờ thanh thế quân Bát Lộ lớn lắm." Một người khác phun phì phì nói.

"Tôi thấy cũng phải, quân quốc gia bỏ mẹ kia giờ không biết trốn đi đâu rồi nữa!" Người bên cạnh phụ họa theo.

"Sư phụ, đúng là quân Bát Lộ sao?"Tý Ngọ thì thào bên tai Phùng Vạn Xuân, Phùng Vạn Xuân chỉ chau mày thầm tính toán gì đó, thoáng sau tựa như đã hạ quyết tâm, nói: "Chúng ta ra phía cửa sau xem sao!"

"Vâng!" Tý Ngọ gật đầu, theo Phùng Vạn Xuân đi về phía cửa sau. Lúc này tất cả mọi người đều đã tập trung trong sảnh đường ở dãy nhà trước, không ai để ý đến ba người bọn họ. Ba người đẩy cánh cửa ra, nhìn ngó bên ngoài, thấy không có mai phục bèn xông ra, chạy về phía tiếng súng dồn dập.

"Sư phụ, người nghe thử xem, tiếng súng này có phải đang di chuyển về phía nam đúng không?" Tý Ngọ vừa bước đi vừa nói.

Kỳ thực, Phùng Vạn Xuân sớm đã để ý thấy, dường như đám người kia muốn dẫn dụ quân Nhật đi xa khỏi quán trọ rẻ tiền này, những người đó rốt cuộc là ai? Phùng Vạn Xuân lờ mờ cảm giác được những người đó nhất định là đến để cứu mình, nhưng lại không thể đoán ra là ai. Nghĩ tới đây, ông ta lập tức rảo nhanh bước chân, chỉ nghe tiếng súng đang nhanh chóng dịch chuyển về phía nam, vả lại không còn dồn dập như trước nữa. Ba người bước đi trên con phố vắng tanh, ánh trăng kéo bóng họ ra dài thượt toát lên một vẻ kỳ dị khác thường.

Những cánh cửa hai bên đường đều hé ra một khe hở nhỏ, những con người chưa hết kinh hoàng căng thẳng ngó nghiêng quang cảnh bên ngoài, tò mò nhìn ba kẻ đang vội vã bước đi trên phố. Tý Ngọ cảnh giác quan sát xung quanh, chỉ sợ bất thần có một đám lính Nhật xông ra. Bọn họ đi được chừng hai ba dặm, tiếng súng đã thưa dần, Phùng Vạn Xuân nắm chặt tay lại, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, vắt óc suy nghĩ không biết đám lính này đang đọ súng với ai? Đúng lúc ấy, Phùng Vạn Xuân liếc thấy bên đường nhảy ra một bóng đen, liền tức tốc lùi lại hai bước, cái bóng chụp vào khoảng không, đứng ở ngay trước mặt họ. Bọn Phùng Vạn Xuân ngẩn người, Tý Ngọ lập tức nhận ra đây chính là người đàn ông mặc quân phục Nhật cùng cứu Phùng Vạn Xuân.

"Anh? Sao anh lại ở đây?" Tý Ngọ ngỡ ngàng hỏi.

Chỉ thấy người kia kéo tay giữ lấy Phùng Vạn Xuân, vẻ mặt nôn nóng nói: "Phùng sư phụ, mau rời khỏi đây, bọn lính sắp đuổi trở lại rồi!"

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Phùng Vạn Xuân vận sức vào cánh tay, người kia không sao kéo được ông ta nhúc nhích.

"Tôi là người đến cứu các vị!" Người kia thấy Phùng Vạn Xuân nghi ngờ thân phận của mình, lại càng cuống quýt, chốc chốc lại ngoảnh ra phía sau, nghe tiếng súng đã ngừng vội cuống cuồng giục: "Chạy mau, bằng không chốc nữa không đi được đâu!"

"Gượm đã, hãy nói xem rốt cuộc ngươi là ai, nếu không ta thà để bọn chúng bắt đi còn hơn!" Phùng Vạn Xuân kiên quyết đáp lời.

Người kia thoáng do dự, sau đó lấy ra một vật đưa cho Phùng Vạn Xuân, Phùng Vạn Xuân thấy thứ đó lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cậu...là truyền nhân hệ Mộc?"

Người kia gật đầu: "Mau theo tôi, chậm nữa e là không kịp mất!" Lúc này, Phùng Vạn Xuân đã buông lỏng cảnh giác, bị người đàn ông kia kéo vào trong ngõ sâu.

Một đoàn người rẽ ngang rẽ dọc trong con ngõ nhỏ, cố gắng tránh đường lớn, chỉ vòng vèo trong những con ngõ tối tăm. Phùng Vạn Xuân thấy người kia dường như rất quen thuộc ngõ ngách trong khu vực này, có điều tại sao y phải mặc quân phục Nhật thế kia?

"Sư phụ, người này dẫn chúng ta đi đâu vậy?" Tý Ngọ vừa bước đi vừa khẽ thì thầm vào tai Phùng Vạn Xuân. Thực ra, Phùng Vạn Xuân cũng đang nghĩ vấn đề này, nhưng tường bao hai bên con ngõ quá cao, lại đang là buổi đêm, khó mà phân biệt rõ được, trong lòng ông bắt đầu thấy thấp thỏm không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top