Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 Chương 5: Thần Nông thuật, Mật quyết của hệ Thổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục cảnh sát là một tòa kiến trúc ba tầng màu xám, ngoài cửa có mấy chiếc xe con kiểu cổ màu đen. Phương Nho Đức dẫn Phan Tuấn đi vào, đám người bên trong vội vàng chạy ra đón.

"Phương cục trưởng, ngài bị thương rồi ạ? Một tên cảnh sát hỏi.

"Mẹ nó, trên đường gặp phải chút chuyện, mất bốn anh em. Mau đưa hai người này vào hai phòng thẩm vấn khác nhau". Phương Nho Đức chỉ vào Phan Tuấn và Tý Ngọ.

"Tiểu sư thúc..." Tý Ngọ tuy tầm tuổi Phan Tuấn, nhưng kinh nghiệm trải đời còn lâu mới bằng, Phan Tuấn gật đầu: "Không sao, cứ đi theo họ đi".

Phòng thẩm vấn không lớn lắm, vừa đẩy cửa bước vào liền ngửi thấy mùi cồn nồng nặc, đằng sau chiếc ghế lớn là các loại dụng cụ tra tấn. Phan Tuấn thoáng ngừng lại, khẽ cười rồi chậm rãi bước vào trong, ngồi xuống ghế. Viên cảnh sát đưa anh vào, khóa cửa lại rồi bỏ đi luôn. Phan Tuấn hoàn toàn không hứng thú gì với sự bài trí trong phòng. Điều khiến anh suy nghĩ vẫn là người áo đen kia. Đúng vậy, người áo đen kia đưa cho anh xem một tấm thẻ bài, bên trên đề hai chữ "Quân Thiên". Còn nhớ, trước khi qua đời cha anh từng nói, nếu có người cầm tấm thẻ bài này đến tìm thì phải nhất định nghe rõ xem y nói gì.

Những điều mà người áo đen nói thầm vào tai Phan Tuấn khiến anh không thể nào tin nổi. Đó là điều Phan Tuấn tuyệt đối không chấp nhận. Kể cả mất nước, cũng không thể đánh mất đi tín ngưỡng của Phan gia, đó là suy nghĩ xưa nay của Phan Tuấn. Tuy rằng xưa nay anh không ngả theo bất cứ phe phái nào trong nước, nhưng đối với người Nhật thì lại cực độ căm ghét. Đợi một lúc vẫn không có người đến. Phan Tuấn đột nhiên nhớ lại khẩu quyết của khu trùng sư hệ Thổ mà Phùng Vạn Xuân nói cho mình lúc trong nhà lao, lúc này cũng coi như nhàn rỗi, chi bằng đem ra nghiền ngẫm để sau này tránh quên mất. Năng lực của khu trùng sư hệ Thổ có quan hệ rất lớn đối với linh trùng, vả lại hết sức chú trọng đến thể chất tự thân của người tu luyện. Phan Tuấn vốn thông minh, cộng thêm từ nhỏ luyện võ, vì vậy trong lúc bất tri bất giác đã lĩnh hội được mấy phần mật quyết của Phùng Vạn Xuân.

Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra khiến Phan Tuấn sực tỉnh. Anh không hề quen hai người mới bước vào này. Cả hai đều mặc thường phục, bọn họ thấp giọng nói: "Mời Phan gia, mời đi theo chúng tôi!"

Phan Tuấn đứng dậy nói: "Các người là ai?"

Một trong hai người mỉm cười đi đến trước mặt Phan Tuấn, nhìn một lượt sau đó dùng thứ tiếng Trung không sõi nói: "Tiểu sư thúc, xin hãy đi theo chúng tôi!"

Người Nhật? Đây là phản ứng đầu tiên của Phan Tuấn, người này hóa ra là người Nhật, nhưng tại sao hắn lại gọi mình như thế? Đột nhiên anh hiểu ra, người này nhất định là hậu duệ của nhánh khu trùng sư hệ Hỏa tại Nhật Bản.

"Anh là hậu duệ của khu trùng sư hệ Hỏa?" Phan Tuấn ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi ấy.

"Tiểu sư thúc quả thật tinh mắt" Người Nhật đó tiếp lời, "Tôi tên là Matsui Akagi, mời sư thúc đi theo tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngài đâu".

Tuy ấn tượng của Phan Tuấn với người Nhật không tốt, nhưng anh muốn biết rốt cuộc những người này có ý đồ gì, bèn gật đầu nói: "Tôi còn một người bạn nữa!".

"Tiểu sư thúc, yên tâm đi, người bạn của sư thúc chúng tôi sẽ sắp xếp thả ra."

"Tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ!" Nghe Matsui Akagi nói vậy, Phan Tuấn vẫn không yên tâm.

"Được, tôi sẽ lập tức cho người đi sắp xếp" Matsui Akagi vẫy tay gọi người kia, thì thầm mấy câu người kia gật đầu liền chạy đi luôn.

"Sao anh biết tôi ở đây?" Phan Tuấn hỏi.

"Ha ha, tiểu sư thúc, quân đội của chúng tôi vào thành lâu như vậy nhưng chưa hề quấy rầy đến quý phủ đúng không?" Matsui Akagi cười giảo hoạt, Phan Tuấn quả thật rất tò mò, người Nhật đúng là chưa từng đến nhà họ Phan. Thậm chí sản nghiệp của nhà anh cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

"Là do anh?" Lúc này Phan Tuấn đã tìm được câu trả lời.

"Không sai, tiểu sư thúc. Trong tất cả các gia tộc khu trùng sư, tôi nghe nói khu trùng sư hệ Mộc coi trọng nhất là đạo trung dung, vả lại chúng ta cũng coi như là họ hàng xa, sao tôi có thể quấy rầy tiểu sư thúc được chứ?" Tiếng Trung của Matsui Akagi rất kém, tuy nói toàn lời ngon ngọt nhưng lại khiến người nghe có cảm giác khó chịu và đề phòng.

Trong lúc nói chuyện, Tý Ngọ đã được đưa tới. Anh ta thấy Phan Tuấn liền cười toe toét: " Ha ha, tôi biết là tiểu sư thúc sẽ có cách mà, phải rồi, bọn họ là ai vậy?"

Phan Tuấn vỗ lên vai Tý Ngọ nói: "Anh về nhà đợi tôi trước". Sau đó bàn tay đang đặt trên vai Tý Ngọ khẽ vận sức một chút. Tý Ngọ tuy rằng tính trẻ con nhưng cũng là người nhanh trí, lập tức hiểu được ý tứ của Phan Tuấn, gật đầu đáp: "Ừm, tôi biết rồi tiểu sư thúc".

Tạm thời không nói đến chuyện Tý Ngọ về nhà họ Phan báo tin thế nào. Chỉ nói Phan Tuấn ra khỏi cục cảnh sát liền lên một chiếc xe con màu đen. Chiếc xe ấy chạy thẳng đến một khu biệt thự phía Đông thành. Cư đân nơi này đã bị đuổi đi hết từ lâu, trông như một khu nhà hoang. Họ dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng.

"Tiểu sư thúc, mời xuống xe!" Matsui Akagi nói xong liền đẩy cửa xe xuống trước, sau đó mở cửa xe giúp Phan Tuấn: "Xin mời, bên trong có người đang đợi!"

Phan Tuấn xuống xe, lúc này trời đã ngả về chiều, vì mới có một trận mưa nên cầu vồng rực rỡ khắp nơi. Ngôi biệt thự dưới nắng chiều toát lên vẻ trang nghiêm đặc biệt, một tòa kiến trúc ba tầng màu đen, bên ngoài là hàng rào sắt cao, xung quanh không một bóng người. Phan Tuấn hơi do dự rồi cất bước đi vào trong. Phan Tuấn đẩy cửa, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Matsui Akagi gật đầu. Anh cười nhẹ một tiếng rồi đi vào trong tòa biệt thự. Biệt thự số 0 ngõ Đông Giao, Bắc Bình.

Tuy đang giữa mùa hè, nhưng tòa biệt thự này lại khiến người thấy lạnh cả sống lưng, vì phía bên trong bày ngổn ngang mấy giá treo cổ bằng sắt. Bậc thang bằng đá Đại Lý màu đen, tay cầu thang được làm bằng cẩm thạch trắng tựa hồ toát ra một làn hơi lạnh. Phan Tuấn đi qua mười ba bậc thang, vừa tới cửa sảnh chính cánh cửa đột nhiên mở ra. Trên sô pha trong phòng khách là một lão già khoảng hơn 60, tướng mạo quắc thước mặc áo dài, mặt mỉm cười. Ông ta trông thấy Phan Tuấn liền lập tức đứng lên nói: "Ha ha, muốn gặp Phan gia trong truyền thuyết quả là không dễ chút nào!"

Ông già này nói tiếng Trung rất lưu loát nhưng nghe kỹ vẫn phát hiện ra chút tạp âm, chắc cũng là người Nhật.

"Ông là..?" Phan Tuấn cố làm ra vẻ nghi hoặc.

"Vẫn nghe Phan gia thông minh hơn người, tại sao lại không đoán được lão già ta là ai chứ?" Thực ra trên xe Phan Tuấn đã đoán đại khái rồi, người này chắc là quân tử của nhánh hệ Hỏa ở Nhật.

"Ha ha, nếu tôi đoán không lầm, chắc là tiền bối của hệ Hỏa rồi." Phan Tuấn cười cười.

"Quả nhiên thông minh" Ông già nheo mắt, thực ra hai người nãy giờ chỉ toàn nói lời khách sáo. Ông ta ra hiệu cho Phan Tuấn ngồi xuống, Phan Tuấn gật đầu cảm ơn, sau đó ngồi xuống sô pha đối diện.

"Không biết tiền bối hôm nay tìm tôi đến là có việc gì?" Phan Tuấn đi thẳng vào vấn đề.

Chỉ thấy ông ta vẫy tay một cái, rồi nói với người bên cạnh: "Mang trà lên". Sau đó quay sang hỏi Phan Tuấn: "Sư điệt, không vội, cậu vừa mới đến, uống chén trà rồi chúng ta từ từ nói chuyện."

Trong lúc đó, một cô gái người Nhật bưng lên một bộ đồ trà rất tinh xảo, cẩn thận bày lên trà kỷ trước mặt hai người. Ông già xua tay, cô gái liền khom người lui xuống.

"Tên ta là Matsui Naomoto" Ông ta hòa nhã nói, cầm bình nước nhẹ nhàng rót nước sôi vào ấm trà, "Sư điệt có hiểu trà đạo không?"

"Cũng biết qua loa" Phan Tuấn chịu ảnh hưởng của tư tưởng Đạo gia, mà trà đạo lại là kiêm thu của tư tưởng Phật, Nho, Đạo, sao anh lại không biết được chứ? "Trà đạo hưng vào thời Đường, thịnh vào thời Tống, Minh rồi suy vào thời Thanh".

Matsui Naomoto gật đầu: "Trà đạo này được Nam Phố Chiếu Minh thiền sư truyền vào Nhật Bản, đến khi Senno Rikyu làm cho hưng thịnh thì cũng đã trải qua ba trăm năm, coi trọng hòa, kính, thanh, tịch. Tuy danh tác về trà sớm nhất là Trà Kinh của Trung Quốc nhưng trà đạo Nhật Bản lại cao hơn một bậc."

Phan Tuấn nghe thấy thì cười lạnh: "Hòa, Kính, Thanh, Tịch chỉ là di phong của trà đạo thời Đường mà thôi, cái cốt lõi vẫn là từ Trung Quốc".

Matsui Naomoto sắc mặt hơi biến đổi, nhưng vẫn trấn định đáp: "Khu trùng sư hệ Hỏa chúng ta, do công phu bản thân tu luyện nên tính tình nóng nảy, vì vậy ta thường luyện tập trà đạo cũng coi là một cách tu tâm dưỡng tính."

"Ha ha, tính tình nóng nảy cũng không phải chuyện xấu, chỉ là nếu trong lòng có uế khí, coi việc giết người cướp bóc là đạo lập thân thì có luyện trà đạo thế nào cũng không tu tâm dưỡng tính nổi" Phan Tuấn hờ hững nói.

"Sư điệt dường như rất bất mãn với người Nhật thì phải". Matsui Naomoto đã hoàn thành bước rửa trà, đang chuẩn bị đổ trà vào ấm.

"Ừm, có việc tiền bối cứ nói thẳng đi, nếu không tôi nghĩ mình nên ra về thì hơn." Phan Tuấn đứng bật dậy, đúng lúc này có một đốm đen đột nhiên lóe lên trước mắt anh. Một cơn gió lạnh từ sau lưng ập tới, Phan Tuấn biết ngay có chuyện không ổn. Chỉ thấy khóe miệng Matsui Naomoto hơi nhếch lên, đổ nốt lá trà vào trong ấm. Thân hình Phan Tuấn hơi nghiêng, những sợi tơ dài mảnh kia đã phóng đến như thể sét đánh ngang tai, anh vội đặt tay lên thắt lưng theo phản xạ. Đúng lúc này, ngón tay Matsui Naomoto khẽ động, một mảnh lá trà bắn ra, vừa khéo chạm vào điểm đen kia, điểm đen lập tức bị đánh chệch đi. Chỉ thấy điểm đen đó nhanh chóng rụt về, lúc này Phan Tuấn mới phát hiện ra đó là tam thiên trượng, còn cô gái họ Thời kia đang đứng trước mặt mình. Sao cô ta lại xuất hiện ở đây được nhỉ?

"Sư điệt, ta nghĩ cậu vẫn nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn!" Matsui Naomoto rót đầy chén trà trước mặt Phan Tuấn, anh thu Thanh ty lại rồi ngồi xuống.

"Chắc cậu quen cô gái này rồi đúng không?" Matsui Naomoto cầm chén trà lên tự rót tự uống. "Cô ấy à truyền nhân khu trùng sư hệ Thủy, tuy là phận nữ nhưng không kém gì đấng mày râu, hiện là quân tử của hệ Thủy, tên Thời Diểu Diểu."

"Chúng tôi từng giao thủ rồi" Phan Tuấn lạnh lùng đáp, đưa mắt nhìn Thời Diểu Diểu, chỉ thấy gương mặt hôm nay khác hẳn hôm trước.

"Tò mò lắm phải không?" Matsui Naomoto dường như đọc được tâm tư của Phan Tuấn, "Khu trùng sư hệ Thủy giỏi thuật chỉnh dung vì vậy rất ít người biết được gương mặt thật của họ".

Phan Tuấn biết được các ừi quân tử của khu trùng sư hệ Thủy đều là nữ, nhưng lại không biết chuyện đối phương vừa nói, cũng thoáng chút ngạc nhiên. Mặc dù đó không phải là mặt thật của Thời Diểu Diểu, song anh vẫn cảm thấy một luồng sát khí hướng về phía mình.

"Rốt cuộc ông muốn gì?" Phan Tuấn gằn giọng.

"Cậu biết một số thứ" Matsui Naomoto đứng lên nói, "Ta muốn biết mật quyết của khu trùng sư hệ Thổ và hệ Mộc".

"Hừ...Xem ra ông tìm nhầm người rồi" Phan Tuấn cười khẩy.

"Sư điệt à, cậu yên tâm, ta sẽ không tự tiện tu luyện mật quyết của các hệ khác đâu, chỉ là không muốn những tuyệt kỹ này bị thất truyền mà thôi". Matsui Naomoto cho tay vào túi áo rồi đi đến trước mặt Phan Tuấn: "Sơ dĩ quân Nhật không có hành động gì với nhà họ Phan, chẳng qua cũng chỉ là muốn bảo vệ mật quyết thôi".

"Hừ, dù tôi có chết ông cũng đừng hòng có được mật quyết". Phan Tuấn hết sức kiên định nói.

"Sư điệt, ta không ép cậu, cậu có thể ở đây nghỉ ngơi suy nghĩ vài ngày, ta chắc là cậu sẽ hiểu ra thôi". Câu nói này của ông ta có vẻ thong dong thoải mái nhưng động tác lại nhanh vô cùng. Trong chớp mắt bàn tay đã thọc vào thắt lưng Phan Tuấn, khi anh kịp phản ứng thì hộp Thanh ty đã lọt vào tay đối phương mất rồi.

"Người đâu, dẫn sư điệt Phan Tuấn của ta đi nghỉ ngơi!" Vừa dứt lời, mấy võ sĩ người Nhật mai phục sẵn từ bốn phía vây lại, lôi Phan Tuấn vào một căn phòng trên tầng hai sau đó khóa cửa lại. Căn phòng này được bài trí theo phong cách Châu Âu, cửa sổ đã dùng song sắt gia cố rất chắc chắn, muốn thoát khỉ đây không phải là chuyện dễ. Phan Tuấn quan sát xung quanh sau đó áp tai lên tường, nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh đi quanh quẩn trong phòng, thầm thấy mình may mắn khi biết mật quyết của Phùng Vạn Xuân bằng không cũng không biết phải làm thế nào.

Tuy lúc nãy ở trong phòng thẩm vấn anh chỉ nhẩm lại một chút mật quết của hệ Thổ, nhưng anh đã phát hiện ra trong đó có một bộ ký hiệu bằng ngón tay. Vì khu trùng sư hệ Thổ chủ yếu hoạt động trong lòng đất, nhiều lúc không tiện giao tiếp bằng ngôn ngữ mà phải dùng một số ám hiệu. Vừa nãy khi gặp Tý Ngọ, anh đã dùng ký hiệu này bảo anh ta lén đi theo mình, sau đó tìm quản gia Phan Dao đến cứu. Nếu không làm vậy, dù bản lĩnh của anh có cao mấy cũng khó thoát khỏi chỗ này. Phan Tuấn ngồi trên ghế, đem mọi việc vừa xảy ra sắp xếp lại một lượt, đi tìm Kim Thuận thì hắn liền bị ám sát bởi Thanh ty, trong mộ huyệt có một cô gái bị sát hại thì Phương Nho Đức dẫn theo một đám cảnh sát bất ngờ xuất hiện, kế đó là Matsui Akagi rồi đến Matsui Naomoto, anh nghĩ mình đang rơi vào một âm mưu to lớn nào đó. Còn cả quân tử hệ Thủy Thời Diểu Diểu kia nữa, tại sao cô ta lại đi cùng Matsui Naomoto? Phan Tuấn còn có cảm giác Thời Diểu Diểu rất hận mình. Anh nghĩ mãi cũng không rõ nguyên nhân ở đâu, bèn chậm rãi nhắm mắt, nhẩm Đạo đức kinh trong đầu. Mỗi lần tâm tư rối loạn, anh lại làm cách này để trấn tĩnh lại.

Đột nhiên một tiếng thét lọt vào tai Phan Tuấn, đó là tiếng của đàn ông. Anh mở mắt nhìn quanh thì âm thanh ấy đã biến mất, nhưng khi nhắm mắt lại bên tai lại vang lên tiếng hét đấy, trong tiếng kêu còn cẫn tiếng roi quất.

"Nói, Hoắc Thành Long đang ở đâu?" Một người đàn ông hằn học quát.

Phan Tuấn mở bừng mắt ra thì âm thanh đó lại biến mất. Cứ ngỡ là mơ nhưng anh nghe thấy rất rõ, và anh cũng biết người tên là Hoắc Thành Long kia. Hắn ta là lão đại của bang phái số 1 Bắc Bình, Thanh Long bang. Âm thanh này từ đâu tới vậy? Tại sao mình vừa nhắm mắt là nghe thấy được? Anh thử nhắm mắt lần nữa, âm thanh kia lại vang bên tai.

"Tôi thực sự không biết lão đại của chúng tôi đã đi đâu". Người kia thoi thóp nói, "Từ buổi tối hôm ông bảo tôi cho nổ Hằng Viễn trai, lão đại tôi đã biến mất luôn rồi!"

Câu này khiến Phan Tuấn giật nảy mình, anh mở mắt ra, không biết rốt cuộc âm thanh này là ảo hay thực. Nhưng câu nói vừa rồi anh nghe rất rõ, Hằng Viễn trai hóa ra là bị Thanh Long bang đánh bom, còn "ông" mà người kia nói tới nhất định là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này, rốt cuộc hắn là ai?

"Bình" một tiếng, cửa phòng Phan Tuấn bị đạp tung. Anh hơi giật mình nhìn ra phía cửa thì thấy Thời Diểu Diểu hằn học nhìn anh.

"Phan Tuấn, nạp mạng đây!" Lời vừa dứt, Thời Diểu Diểu đã tung mình tới, sợi Tam thiên trượng tựa như một tia sáng nhắm vào mắt anh. Phan Tuấn lùi lại hai bước, anh không muốn động thủ với một cô gái, nhưng cũng không thể bất cẩn vì uy lực của Tam thiên trượng này. Anh vừa rời ghế, Tam thiên trượng đã đâm vào chiếc ghế, chỉ nghe "rắc" một cái, tấm dựa lưng đã bị chọc thủng một lỗ to tướng. Phan Tuấn vô thức sờ tay vào thắt lưng mới sực nhớ ra là Thanh ty đã bị Matsui Naomoto tịch thu rồi.

Thời Diểu Diểu cười khẩy: "Đừng tìm Thanh ty nữa. Phan Tuấn, ta phải trả thù cho mẹ!". Nói tới đó răng cô nghiến kèn kẹt.

"Thời cô nương, tôi và mẹ cô không thù không oán, sao tôi lại đi giết bà ấy chứ?" Trong lúc nói chuyện, Tam thiên trượng đã bắn về phía anh, Phan Tuấn bắt buộc phải lùi nên giọng nói cũng trở nên hơi ấp úng.

"Thanh ty, bà ấy chết bởi Thanh ty, thử hỏi trên đời này còn có ai trừ nhà họ Phan biết dùng Thanh ty chứ?" Thời Diểu Diểu hoàn toàn không muốn nghe, tiếp tục áp sát tấn công.

Thanh ty, lại là Thanh ty. Phan Tuấn không khỏi thầm kêu khổ. Trước khi Kim Thuận bị sát hại, anh đích thực cho rằng trên đời này ngoài anh ra thì không còn ai khác biết sử dụng Thanh ty nữa. Nhưng cái chết của tên họ Kim đã làm suy nghĩ của anh đảo ngược hoàn toàn, trên đời này vẫn còn người khác biết sử dụng nó. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi muốn giải thích với Thời Diểu Diểu một chuyện mà chính bản thân còn không hiểu hết thì hơi khó khăn. Anh đành lùi rồi lại lùi, cuối cùng tới cửa sổ thì không còn chỗ để lùi nữa.

"Mặc kệ cô tin hay không, tôi cho cô biết, trên đời này còn một người nữa có thể sử dụng Thanh ty!" Phan Tuấn lại thấy Thời Diểu Diểu vung cánh tay lên liền vội nói. Thời Diểu Diểu ngây người, bất ngờ dừng lại.

"Ngươi nói thật?" Thời Diểu Diểu tựa hồ nhớ ra gì đó.

"Ừm" Phan Tuấn gật đầu, "Thời cô nương nhớ ra chuyện gì rồi à?"

Thời Diểu Diểu trầm ngâm giây lát rồi "A" lên một tiếng ngồi thụp xuống đất, tay cô ôm đầu thân thể run lên từng đợt. Phan Tuấn đứng bên cạnh nhìn, một lúc sau, Thời Diểu Diểu mới bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên sắc mặt tái nhợt: "Ta nhớ hình như mấy hôm trước khi mẹ ta bị giết, đúng là có một người đàn ông chừng 20 tuổi cứ quanh quẩn gần khu nhà ta, sau khi mẹ bị hại thì hắn cũng biến mất. Ta cũng từng dò hỏi hành tung của ngươi, khi ấy ngươi đang ở Bắc Bình nhưng Thanh ty thì không thể nào giải thích nổi..."

"Tôi nghĩ là có kẻ đứng sau sắp đặt tất cả những chuyện này" Phan Tuấn lẩm bẩm, sực nhớ ra chuyên gì đó liền nói: "Thời cô nương có thể giải đáp giúp tôi một vấn đề được không?"

"Ha ha, đừng tưởng ta không giết ngươi thì chúng ta có thể làm bạn. Người đó dù không phải ngươi thì cũng không thể tránh khỏi có quan hệ với nhà họ Phan". Câu nói lạnh lùng này lập tức làm Phan Tuấn nghẹn lời. Cô chầm chậm đi về phía cửa, rồi đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Câu hỏi vừa rồi của ngươi sao không nói ra đi?"

Phan Tuấn ngẩn người sau đó hỏi: "Trong tòa biệt thự này có phòng thẩm vấn nào không?"

Thời Diểu Diểu cũng ngẩn ra, rồi gật đầu: "Sao ngươi biết? Dưới tầng hầm đúng là có một phòng thẩm vấn, ta cũng vừa mới biết thôi".

Thời Diểu Diểu hờ hững nói liền sau đó ra khỏi phòng luôn. Phan Tuấn lại tiếp tục trầm ngâm, đúng là có phòng thẩm vấn, vậy nói không chừng những điều vừa nghe lúc nãy đều là thật. Nhưng làm sao mình nghe được chứ? Anh thử nhắm mắt lại lần nữa, có điều không có tiếng gì vang lên, chẳng nhẽ cuộc thẩm vấn kết thúc rồi?

Phan Tuấn nhanh chống quyết định, nhất thiết phải tìm cách vào phòng thẩm vấn đó xem xét rõ ràng. Anh khẽ đẩy cửa hé ra một chút rồi móc đồng bạc Đại Dương ném ra ngoài. Đồng bạc rơi xuống đất phát ra tiếng "leng keng", tức thì có hai tên võ sĩ từ phòng bên cạnh xông ra. Hai người nhìn đồng bạc dưới đất, lại đưa mắt nhìn nhau sau đó quay trở lại phòng. Lúc này Phan Tuấn biết mình đã bị giám sát cẩn mật, đừng nói là xuống hầm, ra được khỏi phòng này đã khó rồi. Anh thở dài, đi loanh quanh trong phòng thì chợt nảy ra ý tưởng. Đã gần 7h tối, do mùa hè ở phương bắc rất dài, 7h mới bắt đầu tối. Khoảng 7h15 phút, cửa phòng Phan Tuấn lại mở ra, một người hầu đi vào xách theo hộp cơm, tới cái bàn trước mặt anh thì dừng lại, cẩn thận mở hộp ra, bên trong có một bình rượu với một đĩa thịt bò và hai món rau xanh. Khóe miệng Phan Tuấn bỗng nhếch lên.

Mười lăm phút sau, tên người hầu ấy đi ra, hắn kéo sụp mũ xuống thấp rảo bước đi nhanh xuống cầu thang. Phòng khách biệt thự trống huếch không có một ai. Y do dự một chút, đưa mắt nhìn quanh rồi ánh mắt dừng lại ở cuối hành lang, hành lang tối om, gian phòng ở cuối có ánh đèn yếu ớt phát ra. Tên người hầu cảnh giác xung quanh rồi bước nhanh về phía đó. Hành lang này dài khoảng chục mét, lúc đi tới gần cuối hành lang hắn loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ đau đớn, bèn đi nhanh hơn. Cửa phòng hé mở, tên người hầu khẽ đẩy cửa vào, thấy bên trong có một bóng đèn vàng được bật. Nhìn xung quanh hắn thấy căn phòng này chỉ rộng vài mét vuông chính giữa là cánh cửa dẫn xuống hầm, tiếng rên rỉ phát ra từ trong đó. Tên người hầu đặt hộp cơm xuống sau cửa, bỏ mũ ra, để lộ gương mặt tuấn tú, chính là Phan Tuấn. Thì ra vừa nãy anh dùng kế ve sầu thoát xác. Anh cầm cái mũ trên tay cẩn thận đi xuống bậc thang. Không khí trong hầm rất bức bối khó chịu, vừa đi vào đã cảm thấy mùi da thịt cháy khét xộc vào mũi. Phan Tuấn bịt mũi,bàn tay cầm mũ đã nắm chặt lại thành nắm đấm, nếu đây đúng là phỏng thẩm vấn thì nhất định sẽ có người canh gác. Phan Tuấn rón rén đi hết cầu thang, nấp vào một góc nhìn vào bên trong, quả nhiên là có một người mặc võ phục Nhật, đầu đội băng trắng đang gác tay lên ngủ, bên cạnh hắn có một chiếc ghế sắt, ghế răng hổ, nước ớt, sắt nung đỏ, roi da... gần như không thiếu loại dụng cụ tra tấn nào. Phía sau những dụng cụ này là một phòng giam chật hẹp, bên trong có một người đang nằm co ro. Lúc này hắn đang rên rỉ vì đau đớn.

Vũ khí của Phan Tuấn đã bị lấy mất, thấy cách mình nửa mét có cây gậy gỗ, anh liền khom người cầm lên, tiếp tục thận trọng đi về phía sau tên võ sĩ rồi đánh vào gáy hắn một cái. Tuy Phan Tuấn ghét người Nhật, nhưng vì hành y cứu người nhiều năm nên cả kể khi gặp kẻ địch anh cũng luôn lưu lại cho đối phương một con đường sống, thế nên chỉ đánh ngất. Tuy nhiên cú đánh này là nhằm vào tử huyệt, dù không muốn giết người nhưng cũng khiến hắn nửa đời còn lại phải chống gậy mà đi.

Phan Tuấn ném gậy trên tay đi, sau đó tới trước mặt người kia hỏi: "Anh là ai?"

Chỉ thấy người kia run lên một hồi, luống cuống quay đầu lại nói: "Tôi nói hết rồi mà, tôi nói hết rồi mà!"

Phan Tuấn nghĩ chắc kẻ này đã bị tra tấn khá nặng, đầu tóc bù xù, toàn thân bầy nhầy máu thịt, thần kinh đã hoảng loạn cả rồi. Anh khom người xuống nói: "Tôi không phải người Nhật đâu, rốt cuộc anh là ai vậy?"

Người kia định thần lại, nước mắt nước mũi đầm đìa kêu lên: "Anh... anh là Phan gia?"

Phan Tuấn không khỏi ngạc nhiên, tuy anh rất nổi tiếng nhưng tần suất xuất hiện của danh nhân thời xưa không cao như bây giờ, thêm vào đó Phan Tuấn cũng hiếm khi ra ngoài, người nhận ra anh đương nhiên không nhiều, sao người này lại biết anh cơ chứ?

"Anh là?" Phan Tuấn nghi hoặc hỏi.

"Hoắc Thập Tam của Thanh Long bang. Tôi từng có duyên gặp Phan gia một lần, sao anh cũng bị bắt vào đây vậy?" Hoắc Thập Tam nhịn đau nói.

Phan Tuấn không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu: "Tôi hỏi anh chuyện này, anh nhất định phải thành thực trả lời".

Hoắc Thập Tam cảnh giác gật đầu: "Phan gia cứ nói, tiểu nhân sẽ thành thật trả lời".

"Hằng Viễn trai ở Lưu Ly Xưởng có phải do Thanh Long bang các người đánh bom không?"

Phan Tuấn vừa dứt lời, chỉ thấy Hoắc Thập Tam cúi đầu không nói, lúc sau mới lí nhí lên tiếng: "Phan gia, chuyện này... sao anh lại biết?"

Thấy Hoắc Thập Tam thừa nhận việc này, Phan Tuấn rốt cuộc cũng hiểu ra những thứ mình nghe được lúc nãy không phải là ảo giác, nhưng tại sao anh có thể nghe xa được như vậy? Có điều giờ không phải là lúc nghĩ đến vấn đề này.

"Đúng là các anh làm? Rốt cuộc là ai sai anh làm?"

"Chuyện này..." Hoắc Thập Tam cúi đầu thở dài một tiếng, "Matsui"

Hoắc Thập Tam không nói thì Phan Tuấn cũng có thể đoán ra được tám chín phần. Có điều, tại sao Matsui lần nữa không ra tay với mình mà lại động thủ với khu trùng sư hệ Kim trước?

"Các người giúp ông ta đánh bom Hằng Viễn trai thì tại sao anh lại bị nhốt ở đây?" Phan Tuấn hỏi tiếp.

"Phan gia không biết đó thôi, chuyện này lão đại chúng tôi đã nói rõ với Matsui rồi, chúng tôi nhân lúc trời tối mò đến đó, lão đại sai chúng tôi đặt thuốc nổ xong xuôi rồi tự mình đi tìm ông chủ Hằng Viễn trai. Lão đại có dặn chúng tôi đợi tín hiệu, nhưng chẳng ngờ sau hai tiếng mà không thấy lão đại ra ngoài, mấy người Nhật bắt đầu giục giã. Không biết làm sao tôi đành lên trên lầu nhìn xem thì phát hiện ra 5 cái xác, hai nam ba nữ. Tôi sợ lão đại gặp chuyện liền lật mấy cái xác lên nhưng không nhận ra người nào cả. Đúng lúc ấy đám người Nhật châm ngòi nổ, đáng thương cho mấy anh em của tôi bị nổ chết trong đó. Tôi coi như mạng lớn, kịp nhảy ra khỏi cửa sổ chỉ bị thương nhẹ nhưng lại bị bọn chúng bắt." Hoắc Thập Tam xoa xoa cánh tay.

"Lão đại của anh mất tích?" Phan Tuấn cau mày.

"Vâng, mấy người đó vẫn luôn tìm kiếm lão đại, nhưng tôi làm sao biết được anh ấy ở đâu chứ?" Hoắc Thập Tam bất lực nói, "Tôi bây giờ cũng mong tìm được lão đại lắm đây".

"Được rồi, anh còn nhớ hình dạng mấy cái xác đó không? Chiều cao hai xác đàn ông đó thế nào?" Phan Tuấn đột nhiên nhớ ra Kim Thuận nói truyền nhân hệ Kim toàn là người lùn.

"Chiều cao?" Hoắc Thập Tam lấy làm khó hiểu, đột nhiên sực nhớ ra nói: "Phải rồi, tôi đúng là óc lợn mà, nghe nói ông chủ Hằng Viễn trai là người lùn, nhưng mấy cái xác ấy đều là người bình thường cả. Xem ra trước khi chúng tôi đến thì họ đã có chuẩn bị trước rồi."

Phan Tuấn gật đầu.

"Thì ra sư điệt ở đây à?" Không biết từ lúc nào Matsui Naomoto đã đứng sau lưng Phan Tuấn, mỉm cười nhìn anh. Phan Tuấn đứng dậy, bình tĩnh nói: "Ông sai bọn họ đánh bom Hằng Viễn trai phải không?"

"Ha ha!" Matsui Naomoto cúi đầu cười gằn, sau đó đẩy tên võ sĩ gục trên ghế lăn ra đất rồi ung dung ngồi xuống: "Lão già họ Kim ấy thực sự quá cố chấp".

"Hà..." Nét mặt lão tỏ vẻ tiếc nuối, "Chỉ tiếc, đáng tiếc là trận hỏa hoạn đó không thiêu chết được ông ta".

"Ông..." Người này nói chuyện giết chóc cứ như không làm Phan Tuấn phẫn nộ.

"Sư điệt, cậu việc gì phải nổi giận chứ? Ta nghe nói khu trùng sư hệ Mộc xưa nay coi trọng đạo vô vi, cần gì để tâm đến sinh tử của những người đó?" Giọng điệu của Matsui Naomoto nhẹ nhàng đến lãnh khốc.

"Rốt cuộc ông muốn gì?" Phan Tuấn cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

"Mật quyết, ta đã nói rồi". Matsui Naomoto nhìn thẳng vào mắt Phan Tuấn, ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng lại thoáng có sát khí nhàn nhạt.

"Được, ông thả hắn ra tôi sẽ nói mật quyết cho ông" Phan Tuấn khuất phục.

"Ha ha" Matsui Naomoto đứng lên cười lớn: "Chậc, sư điệt, cậu làm ta thất vọng thật đó, vì một con chó như vậy mà giao ra mật quyết sao? Chẳng lẽ cậu không biết Thanh Long bang đã làm bao nhiêu chuyện giết người cướp của ở Bắc Bình này, cậu thấy đáng làm vậy vì một con chó như hắn ư?"

Phan Tuấn sao lại không biết, Bắc Bình thời đó khắp nơi đều là bang hội, sòng bạc, lầu xanh, quán thuốc phiện. Đám người bang hội này cũng không ít kẻ dựa vào người Nhật, rất nhiều vụ án kinh hoàng đều là do bọn chúng gây ra. Nhưng Phan Tuấn quyết định cũng là có lý do riêng của mình.

"Tôi chỉ cần một câu nói của tiền bối thôi" Phan Tuấn nghiêm mặt.

"Người đâu, thả tên này ra!" Lời vừa dứt, hai tên lính liền đi vào mở cửa phòng giam kéo Hoắc Thập Tam ra. Hắn bị đánh đập không nhẹ, giờ hai chân đã không duỗi ra được

"Từ đã" Phan Tuấn chặn lại, sau đó cúi người đặt tay lên chân Hoắc Thập Tam, không biết bị tra tấn bằng dụng cụ gì, hai bên đùi đã gãy thành mấy đoạn, nếu rơi vào tay đám lang băm sẽ tàn tật cả đời.

"Để tôi giúp hắn nối xương đã" Phan Tuấn rờ đến chỗ xương gãy, rồi nín thở bảo Hoắc Thập Tam: "Sẽ đau đấy".

Họ Hoắc chưa kịp phản ứng, Phan Tuấn đã ra tay. Chỉ thấy cơ mặt hắn co giật vặn vẹo dữ dội, nhưng hắn không kêu lấy một tiếng. Thủ pháp Phan Tuấn rất thành thạo, tốc độ cực nhanh, mấy giây sau đã nối xong xương ở cả hai bên chân. Phan Tuấn đứng dậy lấy mấy đồng Đại Dương ra nhét vào tay Hoắc Thập Tam: "Cầm số tiền này kiếm chỗ nào mà làm ăn. Sau khi rời khỏi đây, anh đến tiệm nhà tôi lấy mấy hộp Thiên Bảo hoàn, dùng vài tháng sau sẽ khỏi hẳn".

Hoắc Thập Tam lúc nãy được nối xương mà không kêu tiếng nào, giờ đây không ngờ lại đầm đìa nước mắt. Phan Tuấn vỗ vai hắn rồi quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Phan Tuấn đi một mạch về phòng thấy tên người hầu đã không còn ở đó nữa. Anh cởi áo ra, bộ đồ đó mặc không vừa người rất khó chịu. Cùng lúc ấy, Matsui Naomoto bước vào.

"Sư điệt, cậu định bao giờ giao mật quyết cho ta đây?"

"Cho tôi ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ viết mật quyết đưa cho ông" Phan Tuấn xoay lưng lại với Matsui Naomoto.

"Được, nhất ngôn vi định" Matsui Naomoto cười khùng khục, "Ba ngày này nếu cậu cần gì cứ nói với bên ngoài một tiếng là được, lúc nào cũng có người chờ nghe dặn dò".

Phan Tuấn cười khẩy, chẳng qua chỉ là để giám sát mà thôi, anh cũng không đáp lại. Matsui Naomoto biết ý, tự mình lui ra ngoài. Phan Tuấn ngồi trên chiếc ghế bị chọc thủng một lỗ khi nãy, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, dường như tất cả đều có liên quan đến mấy người Nhật này. Bọn họ thực sự chỉ muốn mật quyết thôi sao? Bí mật liên quan đến vận mệnh của tất cả khu trùng sư mà Phùng Vạn Xuân nói đến là gì? Còn nữa, tại sao lúc nhắm mắt, mình lại có thể nghe thấy âm thanh trong phòng thẩm vấn dưới tầng hầm? Đột nhiên anh nhớ lại mật quyết của Phùng Vạn Xuân, lẽ nào trong lúc vô tình mình đã nắm bắt được một tuyệt kỹ của khu trùng sư hệ Thổ: "Cách không thính âm"? Suy nghĩ này làm Phan Tuấn không khỏi kích động, nhưng ngay sau đó lại thấy áy náy vì đã vô ý học trộm tuyệt kỹ của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top