Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 2 Chương 10: Bóng đen ghê rợn xuất hiện tại phủ họ Phan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Ưng kể xong thấy cổ họng mình khô rát, vì vừa khóc nên đầu óc cũng thấy đau nhức. Yến Vân im lặng nghe em kể, một lát sau mới lên tiếng: "Bà ấy không nhắc một câu nào tới cha sao?"

Yến Ưng lắc đầu, "Không!"

"Hà, trong một đêm bỗng dưng bỏ đi, một mạch hơn mười năm. Bà ấy chưa bao giờ nghĩ mình đã làm gì với cái nhà này." Yến Vân nói đến đây, nước mắt liền rơi xuống, "Trong lòng bà ấy từ trước đến nay chỉ có một mình bà ấy thôi, cha đi tìm bà ấy đến gần như phát điên, cuối cùng say bí tỉ suốt ngày rồi tự sát mà chết, tất cả những điều này bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến."

"Chị, đừng nói nữa!" Yến Ưng khóc thút thít.

Yến Vân đứng dậy thở dài nói, "Ông nội chết trong tay quân Nhật, thù này cả đời chị cũng không quên được, muốn kêu chị thông đồng với bọn Nhật, há!" Yến Vân cười khẩy, "Trừ phi chị chết!"

Lời vừa dứt bỗng nghe thấy phía phủ họ Phan vọng lại tiếng chó sủa, Yến Ưng biết đó chính là tiếng của Ba Ô, hai người cùng nhau nhìn về hướng ấy, bỗng một bóng đen vụt qua trước mặt, bay qua tường vào phủ họ Phan, lăn lông lốc xuống bụi cỏ hoang bên ngoài phủ rồi biến mất.

"Đi, chúng mình đi xem thế nào!" Yến Vân túm lấy tay Yến Ưng chạy nhanh về phía bụi cỏ, nào ngờ bọn họ vừa đến cửa phủ họ Phan thì thấy Đoàn Nhị Nga và Thời Diểu Diểu lao ra ngoài, mấy người họ liền nhìn nhau.

"Đi về hướng đó rồi!" Yến Ưng thấy ánh mắt chị nhìn Thời Diểu Diểu như tóe lửa liền vội vàng nói. Vừa mới dứt lời, Thời Diểu Diểu đã tranh trước lao vào bụi cỏ, Yến Vân cũng không lép vế, chạy ngay theo sau, Đoàn Nhị Nga một tay vẫn còn đang ôm đầu, e rằng cú va vừa nãy quả thực không hề nhẹ. Yến Ưng áy náy nhìn Đoàn Nhị Nga gật đầu rồi chạy theo sau chị gái vào trong bụi cỏ.

Khi Phan Tuấn, Phùng Vạn Xuân và Phan Dao ra đến cổng, chỉ thấy một mình Đoàn Nhị Nga đứng ở ngoài, ba người còn lại đã mất tích trong đám cỏ từ nãy.

"Chuyện gì vậy?" Phùng Vạn Xuân mặc áo khoác hỏi.

"Vừa nãy tôi và Thời cô nương ngủ trong phòng bỗng thấy một bóng đen vụt qua cửa sổ, Ba Ô ngay lập tức sủa ầm ĩ, tôi và Thời cô nương liền đuổi theo, vừa khéo lại gặp hai người Yến Vân và Yến Ưng, bọn họ hình như cũng nhìn thấy bóng đen ấy nên ba người đã đuổi theo rồi!" Nói rồi Đoàn Nhị Nga chỉ vào bụi cỏ trước mặt, Phan Tuấn nhìn theo hướng tay cô chỉ, lông mày nhíu lại.

Đúng lúc này, Yến Ưng, Yến Vân và Thời Diểu Diểu thở hổn hển từ bụi cỏ đi ra.

"Tìm thấy chưa?" Đoàn Nhị Nga bước lên trước hỏi Yến Ưng.

Yến Ưng bất lực lắc đầu, "Chúng tôi đuổi theo, nhưng cỏ trên núi nhiều quá, đừng nói người đến bóng ma còn không nhìn thấy đâu ấy!"

"Thời cô nương..." Phan Tuấn thấy Thời Diểu Diểu lẳng lặng đi vào trong phủ liền gọi, "Có đúng là một bóng người không?"

Thời Diểu Diểu nhíu mày không nói, Phan Tuấn dường như hiểu ra điều gì đó bèn không hỏi nữa, Thời Diểu Diểu một mình trở về phòng, những người còn lại cũng giải tán.

Chỉ có Phan Dao vẫn đi theo Phan Tuấn vào trong phòng khách ghé tai thì thầm, "Thiếu gia, tối hôm qua lúc tôi trở về lấy dây thừng cũng nhìn thấy một bóng đen!"

"Ừm!" Phan Tuấn gật đầu, nhớ lại bóng đen anh nhìn thấy khi ở dưới hầm. Phan Tuấn bỗng ngây ra, trong đầu anh thoáng hiện lên một người, không lẽ lại là người thường xuyên xuất hiện trong thành Bắc Bình? Hắn ta hình như cứ đi theo mình suốt, nắm rõ nhất cử nhất động của mình, kẻ này rốt cuộc là ai cơ chứ?

Về người mặc đồ đen ấy, Phan Tuấn không thể đoán ra nổi, hắn ta lúc ẩn lúc hiện, nhe kẻ thù mà không phải kẻ thù, như bạn bè mà lại không giống bạn bè, giữ một khoảng cách không gần không xa với anh. Anh lại thở dài, từng cơn đau buốt nhói lên ở các khớp, Phan Tuấn vội vàng mở cửa mật thất, ngồi trong đó một mình chịu đựng cảm giác bị hàng nghìn con côn trùng cắn xé, sau khi cơn đau dịu đi, anh đặt Hà Lạc tương sang bên cạnh, dựa vào tường để nguyên quần áo mà ngủ. Song đêm nay có rất nhiều người mất ngủ. Yến Vân cứ thao thức nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, làn thế nào cũng không ngủ được, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu, càng nghĩ cô càng tỉnh táo, mồ hôi toát ra đầm đìa làm ướt đẫm chiếc áo ngủ. Yến Vân đành trở dậy, khẽ đẩy cửa sổ ra, trăng sáng sao thưa, vầng trăng trên núi lúc này trông to lạ thường, xung quanh có một quầng sáng rất lớn bao bọc, "Trăng quầng thì gió, cột ướt thì mưa" đây là câu mà mẹ Yến Vân nói với cô hồi cô còn nhỏ, bao nhiêu năm qua không sai bao giờ.

"Tại sao chứ?" Nghe tiếng thì thào khe khẽ bên tai, Yến Vân giật mình quay lại thấy yết hầu Thời Diểu Diểu nằm bên cạnh đang run lên, cơ thể co rúm, chăn đã bị hất ra từ bao giờ, "Tất cả những điều này là thật sao?" Thời Diểu Diểu nghẹ ngào nói. Yến Vân kinh ngạc, im lặng giây lát rồi khẽ nhích người lại kéo chăn cho Thời Diểu Diểu, bỗng một vật gì đó rơi ra khỏi người Thời Diểu Diểu, cô định thần lại nhìn, tức thì như bị điện giật, mồ hôi lạnh toát đầy lưng.

"Trăng quầng thì gió, cột ướt thì mưa." Trong một gian tứ hợp viện ở phía đông thành Bắc Bình cách đó hàng nghìn dặm, Kim Tố Mai choàng áo khoác, hai tay khoanh trước ngực nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ bị một quầng sáng cực lớn bao quanh khẽ nói: "Sắp nổi gió rồi!"

"Kim tiên sinh, bà mặc thêm áo vào kẻo bị cảm lạnh!" Phía sau Kim Tố Mai có một kép hát, trước đây luôn theo dõi Phan Tuấn, lúc này anh ta mặc một bộ đồ đại cán, đầu bôi dầu bóng lộn, ưỡn ngực đứng bên cạnh bàn cách Kim Tố Mai mấy bước chân.

Kim Tố Mai khép chặt vạt áo lại, "La Tú này, mấy năm nay cậu luôn ở bên tôi, từ Đông Bắc đến tận Bắc Bình, thật là làm khó cậu quá!"

Kép hát nghe thấy câu này cảm kích nói: "Tính mạng của tôi là do Kim tiên sinh cho, có thể làm chút việc cho Kim tiên sinh là phúc phận mà kiếp trước La Tú tu được, La Tú cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!"

Kim Tố Mai khép cửa sổ lại, bước đến ngồi xuống bàn, nhìn La Tú đang đứng bên cạnh, "Ngồi xuống đi!"

La Tú ngây ra, rồi quay lưng lại bưng ghế ngồi trước mặt Kim Tố Mai. Dưới ánh nến, Kim Tố Mai ngắm khuôn mặt La Tú bất giác rơi lệ.

"Kim tiên sinh..." La Tú đi theo Kim Tố Mai suốt mười năm nay, trong mắt anh, Kim Tố Mai chẳng hề kém cạnh nam giới, chưa bao giờ thấy bà rơi một giọt nước mắt, lúc nào cũng bình tĩnh, lạnh lùng xử lý mọi việc, vậy mà giờ đây Kim Tố Mai bỗng nhiên rơi lệ khiến La Tú nhất thời không biết phải làm sao.

"Không sao!" Kim Tố Mai xua tay, La Tú lúc này mới ngồi lại xuống ghế, hỏi dò: "Tiên sinh vì chuyện của Yến Ưng phải không?"

Kim Tố Mai thở dài, "Hơn mười năm mới gặp lại bọn chúng, ôi..."

"Kim tiên sinh, đợt trước bà kêu tôi cải trang thành kép hát âm thầm theo dõi cô gái mà mấy người Phan Tuấn đi tìm không lẽ là..." La Tú bỗng nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở quán trọ lông gà nửa tháng trước.

Kim Tố Mai gật đầu, "Cô bé đó là chị gái của Yến Ưng, tên là Yến Vân, bây giờ cũng đã đến tuổi cập kê rồi!"

La Tú không nói nữa chỉ cúi đầu nhìn người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi song nhan sắc vẫn còn mặn mà này qua khóe mắt. Mùa thu mười năm trước, La Tú theo đoàn kịch đi biểu diễn tại tận Thẩm Dương, anh và một hoa đán trong đoàn tên Ẩn Nhiên là thanh mai trúc mã, vốn định kiếm đủ tiền thì hai người kết hôn. Ai ngờ cuộc đời lại đùa cợt với anh, hôm đó giữa buổi biểu diễn, một tên lính Nhật uống say bí tỉ đột nhiên lao lên sân khấu, ôm chặt lấy Ân Nhiên hôn hít sờ xoạng khiến cả rạp bỗng chốc hỗn loạn.

La Tú từ nhỏ cũng học qua kịch võ, biết vài ngón quyền, trong cơn tức giận anh cầm lấy cây gậy to bằng cánh tay đập vào tên lính Nhật, tên lính thấy vậy né vội sang bên, cây gậy giáng thẳng xuống đầu Ân Nhiên, trong phút chốc máu chảy đầy trên mặt cô, Ân Nhiên nhìn La Tú rồi ngã xuống đất tắt thở, tên lính Nhật thấy vậy đứng lên cười ha hả.

La Tú tức điên định quay sang đập tên lính Nhật, ai dè hắn đã gí súng vào đầu anh, tay ghì sẵn cò. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một người phụ nữ trung niên bỗng đứng dậy đi đến trước mặt tên lính Nhật quát: "Dừng tay lại!" Tên lính Nhật đời nào chịu nghe, hắn đạp La Tú ngã xuống đất rồi giẫm chân lên, còn họng súng chĩa thẳng vào ngực người phụ nữ. Ai ngờ người phụ nữ kia không hề sợ hãi, ánh mắt toát ra vè lạnh lùng, đúng lúc này một đội hiến binh Nhật từ bên ngoài chạy vào, vốn tên lính Nhật tưởng người phụ nữ trước mặt chết chắc rồi, ai dè đám hiến binh đó lại cung kính trước mặt người phụ nữ nói: "Kim tiên sinh..."

Tên lính Nhật thấy tình hình không ổn lập tức vứt khẩu súng trong tay quỳ xuống đất, người phụ nữ trung niên đến trước mặt La Tú đỡ anh dậy hỏi: "Cậu có muốn trả thù không?"

La Tú lúc này đang giận sôi người, chỉ mong bây giờ có thể ăn tươi nuốt sống tên Nhật kia, nghe thấy câu này liền vội vàng gật đầu, mắt rực lên như lửa nhìn người phụ nữ trước mặt. Người phụ nữ trung niên rút ra một khẩu súng lên đạn sẵn và đưa cho La Tú, "Biết bắn chứ hả!" Nói rồi người phụ nữ đội mũ lên rời khỏi rạp hát.

Chỉ nghe thấy tiếng "pằng" vang lên từ trong rạp hát, bước chân người phụ nữ thoáng khựng lại, khóe môi lộ một nụ cười bí hiểm, sau lưng bà có tiếng chân chạy lại, La Tú đuổi theo người phụ nữ, người đầm đìa mồ hôi quý sụp xuống trước mặt bà nói: "Kim tiên sinh, cảm ơn đại ân đại đức của bà, tôi nguyện đi theo bên cạnh bà!"

Kim Tố Mai khẽ nâng vành mũ lên liếc nhìn La Tú đang quỳ dưới đất hỏi khẽ: "Cậu tên gì?"

"La Tú!" La Tú kiên định nói.

"Súng thuộc về cậu, cậu thuộc về tôi!" Nói rồi Kim Tố Mai lại đi tiếp, La Tú mừng rỡ cất súng vào người rồi đi theo bà.

Mười năm nay La Tú luôn bên cạnh Kim Tố Mai không rời một bước, chăm sóc việc ăn uống đi lại của bà chu đáo. Kim Tố Mai là người rất thâm trầm, lúc nào cũng nở nụ cười bí hiểm, khinh bỉ, thương xót, căm thù, tất cả biểu cảm đều giấu sau nụ cười đó. Chỉ có đêm nay, chiếc mặt nạ bí hiểm được tạo ra bằng nụ cười đó mới biến mất. La Tú thở phào, thấy Kim Tố Mai hít sâu một hơi, lau khô nước mắt rồi nói: "Chuyện bảo cậu làm, cậu làm đến đâu rồi?"

"Tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi." Xưa nay việc La Tú làm, Kim Tố Mai không cần hỏi đến lần thứ hai, có điều chuyện này là ngoại lệ, bà có vẻ rất quan tâm, quan tâm đến mức hỏi đi hỏi lại từng chi tiết, chỉ sợ có gì sai xót.

"Được!" Kim Tố Mai khẽ bóp trán, "Cũng không còn sớm nữa, cậu đi ngủ đi!"

La Tú đứng dậy cúi người chào Kim Tố Mai rồi lui ra ngoài, Kim Tố Mai ngồi thêm một lúc nữa rồi đi đến bên giường cầm điện thoại lên, ấn vài con số, trong ống nghe tức thì vang lên tiếng tít dài.

Một lát sau, đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông, "A lô!"

"Xin lỗi, muộn thế này rồi còn gọi điện cho anh!" Kim Tố Mai dịu dàng nói. Người ở đầu dây kia sững ra, rồi bỗng gào lên: "Những điều cô nói với tôi, tôi đều làm theo rồi, rốt cuộc cô muốn thế nào hả?"

"Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh!" Kim Tố Mai kiên nhẫn, giữ giọng dịu dàng.

"Đừng có nằm mơ nữa, bây giờ là thời đại nào rồi hả? Mấy giấc mơ đó cũng đến lúc tỉnh rồi đấy!" Giọng điệu người đàn ông bên kia đầu dây đã dịu đi rất nhiều. "Bí mật của các gia tộc khu trùng sư nếu thật sự có thể thay đổi lịch sử thì bao nhiêu người đi trước đã làm được rồi, sao lại phải chờ đến tận bây giờ chứ?"

"Hôm nay tôi không muốn tranh luận với anh chuyện này!" Kim Tố Mai mệt mỏi nói, "Tôi chỉ muốn gọi điện báo cho anh biết, tất cả phải cẩn thận vì lão già Matsui đã bắt đầu chú ý đến các anh rồi!"

"Cái... cái gì?" Người đàn ông rõ ràng không ngờ Kim Tố Mai lại nói như vậy nên không khỏi ngạc nhiên, anh ta im lặng môt lát rồi nói, "Chúng tôi? Chúng tôi là chỉ ai?"

"Hừ!" Kim Tố Mai cười nhạt, "Tôi biết không thể khuyên ngăn được anh, giống như anh không thể khuyên ngăn được tôi vậy, nhưng anh nhất định phải cẩn thận, bây giờ quân Nhật đang liên tiếp thất bại trên chiến trường, bọn họ chỉ sợ mấy thành phố nắm trong tay xảy ra bạo loạn, vì thế sẽ ra tay với mấy người mà họ chú ý."

"Tại sao lại nói cho tôi những điều này?" Giọng người đàn ông có phần cảm kích.

"Anh tự lo liệu đi!" Nói xong Kim Tố Mai cúp điện thoại, bà đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gọi cuộc điện thoại này. Bà đưa tay lấy trong ngực áo ra miếng ngọc bội hình phượng hoàng được làm vô cùng tinh xảo, sống động như thật, giống như một con phượng hoàng đang vỗ cánh bay trong không trung. Dưới ánh nến nó tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trắng như tuyết, Kim Tố Mai khẽ vuốt ve miếng ngọc bội rồi thở dài đứng dậy đi ra ngoài.

Tứ hợp viện này tuy nằm trong ma trận ngõ hẻm chồng chéo ở phía đông thành Bắc Bình, nhưng xung quanh được canh gác rất nghiêm ngặt, bà khoác áo lên người khẽ đẩy cửa phòng đi về phía cửa ngách. Trước cửa ngách có hai tên lính Nhật đứng gác, nhìn thấy Kim Tố Mai liền lập tức đứng nghiêm, Kim Tố Mai đi thẳng vào sân, đẩy cửa phòng bên trong vẫn còn sáng đèn. Kim Tố Mai vào phòng rồi khẽ khép hai cánh cửa lại, trên giường bên trái có một người đang hôn mê bất tỉnh, vết thương trên cơ thể đã lành từ lâu, chỉ có ý thức vẫn còn chìm trong cơn mê. Kim Tố Mai đứng đầu giường, siết chặt tay lại nghiến răng ken két, có điều ngay lập tức bà lại thả tay ra, thở dài rồi ngồi xuống bên giường nhíu mày nhìn kẻ trước mặt, "Thực ra ta nên giết các người từ lâu, nhưng may mà ông trời có mắt, những gì các người không có được thì ta sắp có được rồi!"

Nói xong bà đứng dậy đi đến bên tường, trên tường có treo bản sao bức tranh "Thông reo trên núi" của Đường Bá Hổ, bà nhẹ nhàng gỡ bức tranh xuống đặt bên cạnh, phía sau bức tranh lộ ra một cái hốc bí mật, bà lấy từ trong ra một chiếc hộp rồi khẽ nói: "Nếu ta không ở Tân Cương lâu như vậy, e rằng không có cách nào lấy được bí bảo của khu trùng sư hệ Hỏa!"

Kim Tố Mai đờ đẫn vuốt ve chiếc hộp trước mặt, rồi nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường mỉm cười, bà thực sự rất muốn người nằm trên giường kia thấy được lúc này bà cười đắc chí như thế nào, thế nhưng người đó cứ ngủ mê mệt, nửa tháng nay bà tìm không biết bao nhiêu là danh y nhưng tất cả đều có chung câu trả lời người này cơ thể đã hồi phục nhưng không biết tại sao không thể tỉnh lại được.

Bà thở dài, cẩn thận cất chiếc hộp đựng bí bảo vào hốc bí mật rồi chậm rãi bước ra ngoài. Sau khi bà đóng cửa lại thì ngón tay của người trên giường khẽ động đậy.

Một hồi còi inh ỏi phá tan sự yên tĩnh của thành Bắc Bình, một chiếc xe màu đen lao nhanh về phía đông thành, hai chiếc xe mô tô phía trước có gắn súng máy Shiki 11. Ngồi trên xe là một người đàn ông Nhật Bản tuổi ngoài năm mươi, tóc mai điểm bạc nhưng còn rất phong độ, chính là quân tử hệ Hỏa của Nhật, tên gọi Matsui Naomoto, còn người ngồi trên ghế phụ là một thanh niên tuổi ngoài hai mươi, cháu nội của ông ta tên là Matsui Akagi, hai người mặt hằm hằm tức giận tiến về căn tứ hợp viện ở phía đông thành Bắc Bình này.

Lúc chiếc xe dừng lại trước cổng, lính gác Nhật ở cổng vội vàng chạy lại cung kính mở cửa xe, người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước xuống xe quan sát xung quanh rồi nói mấy câu tiếng Nhật với tên lính gác, tên lính Nhật vội chạy vào trong.

Một lát sau tên lính Nhật chạy từ trong ra mở rộng cửa, Matsui Naomoto chỉnh đốn lại quần áo rồi đi theo tên lính Nhật vào trong.

Trong phòng ngủ của Kim Tố Mai, tên lính Nhật mang đến một bộ ấm chén, Matsui Naomoto và Matsui Akagi ngồi bên kia bàn, Kim Tố Mai nhấc siêu nước lên thong thả tráng ấm chén.

"Không biết Matsui tiên sinh muộn thế này đến đây có chuyện gì?" Kim Tố Mai chăm chú nhìn vào bộ ấm chén trước mặt, tráng sạch sẽ xong, bà lấy ra một nắm trà từ trong hộp trà bên cạnh.

"Hà, tối nay chúng tôi đến đây không phải là để đàm luận trà đạo với Kim tiên sinh!" Giọng Matsui Naomoto có phần căm phẫn.

"Ồ?" Kim Tố Mai liếc nhìn Matsui Naomoto rồi lại tập trung nhìn vào bộ đồ trà, " Matsui tiên sinh chẳng phải luôn tự hào mình là quân tử nho nhã đó sao? Trà đạo cũng là điều ngài tự hào, tối nay tại sao lại không nói chuyện trà đạo nhỉ?"

"Hừ!" Matsui Akagi bỗng đập bàn, làm chén trà trước mặt rơi xuống đất vỡ tan tành, "Tại sao bà biết tin Phan gia và đồng bọn đi Hà Nam mà lại giữ bí mật không báo hả?"

Kim Tố Mai liếc nhìn Matsui Akagi cười khẩy, "Matsui tiên sinh, đây không phải là bộ Tư lệnh hiến binh Bắc Bình, nếu anh muốn nổi giận thì tôi xin báo rằng anh tìm nhầm chỗ rồi đấy!" Lời vừa dứt một con dao găm đã cắm lên mặt bàn ngay cạnh bàn tay của Matsui Akagi.

Matsui Naomoto vỗ vai Matsui Akagi rồi nói: "Kim tiên sinh xin thứ lỗi, Akagi nó cũng không cố ý mạo phạm bà đâu!"

Kim Tố Mai mở nắp ấm trà đặt sang một bên, chậm rãi nhấc siêu nước lên nhẹ nhàng rót vào, đóng nắp lại rồi tưới nước sôi lên trên ấm trà.

"Tôi đã báo cáo với Thiên Hoàng bệ hạ về hành tung của Phan Tuấn rồi, nếu các người có gì không hiểu thì có thể hỏi ngài!"

Matsui Naomoto tuy biết Kim Tố Mai đang đùn đẩy trách nhiệm nhưng cũng chẳng làm gì được bà, chỉ khẽ cười nói: "Kim tiên sinh, nếu bà đã nắm được hành tung của Phan Tuấn thì nói cho chúng tôi được không, chúng tôi cũng có thể giúp bà một tay!"

Kim Tố Mai liếc nhìn ông ta rồi nói với Matsui Akagi: "Hà, xem ra những điều anh cần phải học còn nhiều lắm." Rồi quay đầu lại nói với Matsui Naomoto: "Nếu cần thì tôi sẽ tìm ngài!"

"Vâng, cũng muộn rồi, Kim tiên sinh nghỉ sớm đi!" Matsui Naomoto nói xong đứng dậy đưa mắt ra hiệu cho Matsui Akagi rồi hai người đi ra ngoài.

Kim Tố Mai rót một chén trà, nước trà xanh ngắt hương thơm nồng nàn, khẽ nhấp môi thấy ngọt lịm thanh mát, lối vô vị này chính là mùi vị tuyệt vời nhất.

"Lạc nhật bình đài thượng, Xuân phong xuyết minh thì.

Thạch lan tà điểm bút, Đồng diệp tọa đề thi.

Phỉ thúy minh y hãn, Thanh đình lập điếu ty.

Tự kim u hứng thục, Lai vãng diệc vô kỳ." (Bài thơ thứ 3 trong chuỗi bài "Lại qua rừng của họ Hà" nhà thơ Đỗ Phủ)

'Mặt trời lặn trên núi

Gió xuân ngồi thưởng trà

Trên lan can nghiêng bút chấm phá

Ngồi trên lá ngô đồng đề thơ

Chim trả kêu trên giá áo

Chuồn chuồn đậu dây câu

Từ nay thỏa thích chín mùi

Tới lui không biết có lúc nào'

Kim Tố Mai đứng bên cửa sổ ngâm thơ, nhìn hai ông cháu Matsui đi về mà không nhịn được cười. Matsui Naomoto và Matsui Akagi còn chưa vào trong xe, Matsui Akagi đã tức giận nói: "Ông nội, người đàn bà này thật quá ngạo mạn!"

Matsui Naomoto trong lòng cũng đang tức điên, tuy ông là khu trùng sư hệ Hỏa, nhưng nhiều năm nay Matsui Naomoto luôn muốn thay đổi tính cách nóng như lửa đặc trưng của hệ Hỏa, vì thế từ khi còn trẻ ông đã bắt đầu nghiên cứu trà đạo để tu tâm dưỡng tính, tự cho rằng tu dưỡng không khác gì thánh nhân, kỳ thực cũng chỉ như vậy mà thôi.

"Nhưng bây giờ chúng ta cũng chẳng làm gì được con mụ ấy!" Matsui Naomoto thở dài nói: "Lái xe!"

"Cháu vẫn không hiểu bà ta rốt cuộc là ai?" Matsui Akagi quay đầu lại nhìn Matsui Naomoto đang nhắm mắt nhíu mày hỏi.

"Nhà dã tâm!" Matsui Naomoto gằn từng chữ, chiếc xe lao vút xuyên qua thành Bắc Bình, bên ngoài xe quầng trăng dần tan biến, gió khẽ thổi tới đúng như Yến Vân dự đoán, gió đã nổi thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top