Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 2 Chương 15: Họa từ bên trong- Vạn điểu đánh An Dương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tiếng súng vang lên, Đoàn Nhị Nga ngồi dậy trên kháng, mắt ngấn lệ oán hận nhìn Yến Ưng, Yến Ưng nuốt nước bọt nói: "Đoàn cô nương, sao lại là cô? Thời Diểu Diểu đâu?"

"Yến Ưng, những gì hai người vừa nói là thật sao?" Đoàn Nhị Nga lắc đầu không thể tưởng tượng nổi.

"Ờ hờ" Yến Ưng cười miễn cưỡng, "Đoàn cô nương, nếu là tôi cô sẽ lựa chọn thế nào? Tôi còn nhớ cô từng nói rằng nếu biết mẹ mình ở đâu thì chắc chắn sẽ chạy một mạch tới bên mẹ, mãi ở bên bà ấy không bao giờ xa rời nữa."

"Cậu sai rồi, nếu mẹ tôi làm việc cho người Nhật thì tôi tuyệt đối không bao giờ nhận bà ấy!" Đoàn Nhị Nga hét to, đúng lúc này Yến Vân kêu "á" một tiếng rồi mở bừng mắt ra, tuy cô ở trong trạng thái tê liệt nhưng não vẫn tỉnh táo, những chuyện xảy ra trong căn phòng này mấy ngày nay cô đều nghe hiểu, chỉ là không động đậy được thôi.

Yến Ưng thấy Yến Vân đã tỉnh liền vội vàng chạy lại đỡ, ai ngờ Yến Vân hất tay cậu ra, yếu ớt tát vào mặt Yến Ưng, "Yến Ưng, không ngờ em lại làm như vậy!"

"Chị, mọi người không hiểu, mẹ chỉ là lợi dụng quân Nhật mà thôi." Yến Ưng ấm ức nói.

"Lợi dụng hả?" Yến Vân lúc này đã dần khôi phục chút sức lực, khó nhọc bò xuống giường nói, "Yến Ưng, không lẽ em đã quên ông nội chết thế nào rồi hay sao? Không lẽ em quên mất là ai đã giết hại ông nội Kim Long ở thôn Tướng Quân rồi hay sao?" Cô nói rồi nhìn Kim Long đã tỉnh dậy nhưng sợ hãi nấp sau gối nhìn mọi người bằng ánh mắt hoảng loạn.

"Là ai lấy danh nghĩa thăm dó đột nhập vào nhà chúng ta ở Tân Cương lấy cắp bí bảo? Là ai giết chết Khuê Nương? Tất cả những điều này em đều quên hết rồi sao?" Yến Vân xỏ giày bước lại gần Yến Ưng.

"Tất cả những chuyện này, tất cả những chuyện này!" Yến Ưng cúi đầu nói, "Tất cả những chuyện này đều tại Phan Tuấn, vì Thanh ty tổ tiên anh ta truyền lại chúng ta mới đến Bắc Bình, chính vì anh ta, ông nội và ông nội Kim Long, Khuê Nương..." Yến Ưng nghẹn ngào nói: "Tất cả những chuyện này em sẽ tính sổ với Phan Tuấn!"

Chỉ nghe tiếng "bốp" đanh gọn, Yến Ưng thấy mặt mình đau rát, Yến Vân lần này dùng hết sức bình sinh tát vào mặt cậu, cô tức đến nỗi ngực phập phồng, hơi thở hổn hển.

"Ha ha, ha ha!" Yến Ưng ôm mặt cười nhạt, "Chị, em biết chị thích Phan Tuấn, thích đến mức có thể vì anh ta mà không cần mẹ, không cần em trai, nhưng anh ta đối với chị thế nào? Tại sao ả họ Thời đó trúng độc anh ta lại bảo chị đi hút độc cho ả? Tại sao anh ta chỉ bảo Ngô Tôn cứu ả họ Thời đó? Vậy mà chị vẫn cứ cố chịu đựng nỗi đau trúng độc nhện à?" Đến tận lúc này Yến Ưng vẫn không biết hút độc là do Yến Vân tự nguyện làm, còn mấy lời mà Ngô Tôn và Thời Diểu Diểu nói với nhau trong phòng rằng sợ cứu Yến Vân tỉnh dậy có thể cô sẽ nhất thời manh động, cô cũng đều nghe rất rõ, vì thế trong lòng cũng không trách cứ gì.

"Chị, sao đến bây giờ chị vẫn cứ đem nhiệt tình của mình trút vào chậu nước lạnh của người ta thế?" Lời này của Yến Ưng lại chọc tức Yến Vân, cô giơ tay lên nhưng bị Phan Dao túm chặt lấy, cô quay đầu lại hằm hằm nhìn Phan Dao.

"Yến Vân cô nương, cách cách luôn mong chờ hai chị em cô sớm trở về bên cạnh bà ấy!" Phan Dao dần nới lỏng tay rồi từ từ buông Yến Vân ra.

Chỉ thấy Yến Vân nhìn Phan Dao, trong mắt thuần túy là sự khinh bỉ, phẫn nộ và thù hận, "Ha ha, Phan Dao, ông thấy ông làm như vậy có xứng đáng với người nhà anh Phan Tuấn không?"

"Thù giết cha không đội trời chung!" Phan Dao hùng hồn nói.

"Thù giết cha?" Yến Vân cười khẩy nói, "Chỉ vì mối thù giết cha mà ông cam tâm làm chó cho người Nhật hả?"

"Người Nhật? Ha ha, ta chưa bao giờ coi bọn súc sinh đó là người cả." Câu này của Yến Vân đâm vào trái tim Phan Dao, ông nhìn thẳng vào Yến Vân nói, "Ta chỉ phụng mệnh cách cách!"

"Cách cách!" Yến Vân khẽ nhếch môi, rồi bỗng rút ngay con dao găm trong người ra, nói thì chậm mà làm thì nhanh, trong nháy mắt cô đã áp sát Phan Dao định đâm, ai ngờ Phan Dao đã chuẩn bị từ trước vội vàng né sang bên, đưa tay chặt nhẹ vào tay Yến Vân, Yến Vân bỗng thấy tay mình tê dại, dao găm rơi xuống đất, Phan Dao nhân đó túm lấy tay Yến Vân bẻ quặt ra sau nói, "Yến Vân cô nương, cô không phải là đối thủ của tôi!"

Đôi mày lã liễu cảu Yến Vân nhíu chặt, thầm nguyền rủa mình đánh không trúng mà còn bị bắt.

"Nếu cộng thêm tôi thì sao hả?" Đúng lúc này cánh cửa phía sau lưng họ khẽ mở ra, chỉ thấy Ngô Tôn hai tay hai súng, một chĩa vào Phan Dao, một chĩa vào Yến Ưng.

Đoàn Nhị Nga ngay lập tức mừng ra mặt, còn Phan Dao thì kinh ngạc nói: "Anh..."

"Đại quản gia, tôi vốn là uống say rồi nhưng vẫn bị ngài làm tỉnh giấc!" Ngô Tôn nói như vậy nhưng thực ra trước lúc thù tạc hắn đã uống thuốc giải rượu rồi, tất cả chuyện vừa nãy chỉ là giả vờ mà thôi, "Ông xem ông già như vậy rồi còn bắt nạt hai cô nương, tôi thấy xấu hổ thay cho ông đấy!"

"Thế thì anh thử xem, xem súng của anh nhanh hay đao của tôi nhanh hơn." Phan Dao quay lưng lại với Ngô Tôn lạnh lùng nói, đến lúc này Ngô Tôn mới phát hiện ra Phan Dao không biết từ bao giờ tay trái đã gí dao găm vào lưng Yến Vân.

"Mẹ kiếp, thằng già kia, không cần phải lằng nhằng. Ngô Tôn ta đây đến vợ mình còn ra tay được nữa là." Nói rồi Ngô Tôn khẽ ấn tay vào cò súng, Yến Ưng vội vàng ngăn lại nói: "Chú Phan Dao, mau thả chị cháu ra, Ngô Tôn là thổ phỉ, hắn nói được làm được!"

Thực ra Phan Dao cũng không muốn giết Yến Vân, sợ không biết phải ăn nói thế nào với Kim Tố Mai. Ông từ từ bỏ dao xuống, buông tay Yến Vân, Yến Vân được thả ra vội vàng kéo Đoàn Nhị Nga ôm lấy Kim Long trốn sau lưng Ngô Tôn. Ngô Tôn hai tay lăm lăm súng, mắt nhìn thẳng vào Yến Ưng và Phan Dao trước mặt nói: "Hai người lui lại phía sau cho ta, Yến Vân cô nương, Đoàn cô nương mau đưa Kim Long rời khỏi đây đi!"

"Thế còn anh thì sao?" Yến Vân hỏi.

"Ha ha, yên tâm đi, tôi ắt có cách!" Nụ cười bất cần của Ngô Tôn vẫn nở trên môi, thực ra đến bản thân hắn cũng không tin câu này.

Đúng lúc này bên ngoài phủ nhà họ Phan bỗng vang lên tiếng súng nổ, Ngô Tôn là chuyên gia về súng, vừa nghe đã biết ngay đó là tiếng súng trường Shiki 38 của quân Nhật liền không khỏi ngây ra. Phan Dao nhân lúc Ngô Tôn phân tâm liền bước đến bên cạnh, Ngô Tôn cuống lên bắn liền hai phát súng, một phát bắn vào không khí, một phát sượt qua mặt Phan Dao để lại một vệt máu dài. Nhưng Phan Dao đã đến bên cạnh Ngô Tôn túm lấy cổ tay hắn, dùng sức vặn mạnh. Ngô Tôn thấy cổ tay nhói lên rồi "rắc" một cái, đau đớn tê dại, tiếp đó hai bàn tay thõng xuống, hóa ra Phan Dao đã bẻ gãy hai tay hắn.

"Á!" Ngô Tôn hét lên rồi quay đầu lại nói với Yến Vân và Đoàn Nhị Nga: "Mau đi đi!"

Yến Vân thấy vậy vội vàng kéo Đoàn Nhị Nga chạy ra ngoài, ba người chạy tán loạn ra phía sân sau, vừa chạy được mấy bước Yến Ưng đã xuất hiện phía trước chặn đường, còn Phan Dao thì trói quặt hai tay Ngô Tôn lôi đến.

Tiếng súng bên ngoài phủ càng lúc càng dồn dập, có vẻ như hai nhóm người đang tấn công nhau. Phan Dao lôi Ngô Tôn đến quẳng xuống trước mặt Đoàn Nhị Nga và Yến Vân rồi nói: "Ta khuyên các cô nên đi theo chúng ta thì hơn!"

"Lão già khốn nạn kia, ngươi còn tham hơn cả ta, muốn một lúc có cả hai cô nương chắc!" Ngô Tôn tuy gãy hai cổ tay nhưng vẫn còn cứng miệng chọc tức Phan Dao.

Phan Dao cúi người xuống nói: "Ngô đại ca, ngươi vẫn chưa nếm đủ hả?" Nói rồi ông ta một tay túm chặt lấy tay phải Ngô Tôn, dùng hết sức giật "rắc" một cái, cánh tay gãy lìa, Ngô Tôn đau đến run rẩy cả người, tay phải giống như không còn thuộc về hắn nữa, rũ xuống trên vai.

"Phan Dao, ông thả Ngô đại ca ra!" Yến Vân hét lớn. Phan Dao thấy Yến Vân đau lòng đến vậy liền cúi đầu xuống nói, "Ngô đại ca, ngươi xem ngươi cứ ở trên núi làm thổ phỉ tốt bao nhiêu, tự nhiên chạy đến đây làm anh hùng làm gì chứ hả?" Nói rồi Phan Dao nghiến răng bẻ nốt tay trái Ngô Tôn, Ngô Tôn đau toát mồ hôi lạnh, mắt nhìn chằm chằm vào Phan Dao nói: "Lão già chết tiệt kia, ông đây tuy không phải anh hùng nhưng cũng còn hơn cái loại chó như ngươi nhiều!"

"Hừ, ta thấy ngươi đúng là con chó con, chỉ giỏi sủa." Nói rồi Phan Dao rút dao ra chĩa vào miệng Ngô Tôn, Yến Vân vội vàng chạy đến ngăn lại: "Phan Dao, ông thả Ngô đại ca ra, tôi..."

"Phan Dao con chó già kia, mẹ cha mày, Yến Vân cô nương cùng mọi người mau đi đi, mặc kệ..." Tiếng "tôi" cuối cùng còn chưa kịp nói, Phan Dao đã đạp vào tay Ngô Tôn, Ngô Tôn đau đớn mở miệng hét lên, Phan Dao nhân cơ hội này lấy tay giữ chặt miệng hắn rồi khua dao vào miệng hắn cắt phăng miếng lưỡi.

Ngô Tôn căm giận nhìn Phan Dao, miệng ú ớ không nói ra tiếng, Phan Dao thấy cảnh tượng này thì cười phá lên. Ngô Tôn chỉ vào Yến Vân và mấy người nhíu mày, Yến Vân hiểu ý vội vàng kéo Đoàn Nhị Nga chạy theo lối đi bên cạnh ra ngoài.

"Yến Ưng, mau đuổi theo bọn họ!" Phan Dao lạnh lùng nói, Yến Ưng bị cảnh tượng trước mặt làm cho chết sững, hơi chững lại một chút rồi gật đầu đuổi theo. Yến Vân và mấy người chạy thẳng ra cửa, Kim Long bỗng huýt sáo, con Ba Ô lập tức từ đại sảnh chạy lại. Vừa mở cổng ra, Yến Vân thấp thoáng thấy mấy bóng đen đang từ phía cầu treo tiến đến, liền vội vàng kéo Đoàn Nhị Nga chạy về phía bụi cỏ bên trái. Yến Ưng đuổi theo, thấy họ đã chạy vào trong bụi cỏ liền vội vàng theo sau.

Lại nói về La Tú dẫn một đội lính Nhật tơi tả xông vào phủ họ Phan, ở tiền sảnh không nhìn thấy ai, liền đi thẳng vào sân sau, vừa vào đã nhìn thấy ngay Phan Dao đang đứng giữa sân sau, vừa vào đã nhìn thấy ngay Phan Dao đang đứng giữa sân, La Tú chạy đến hỏi: "Người đâu?"

"Yến Ưng đã đuổi theo rồi, tiếng súng vừa nãy là sao?" Phan Dao thấy La Tú trên người dính máu liền kinh ngạc hỏi.

"Là hai con chó Nhật Matsui gây ra đấy", La Tú chửi rủa. "Kim tiên sinh bảo vệ chúng ta đưa Thời Diểu Diểu, Yến Vân và Yến Ưng về!"

"Thời Diểu Diểu không có ở đây, chúng ta đi tìm Yến Ưng và Yến Vân trước đã!" Phan Dao nói rồi định đi, La Tú thấy Ngô Tôn đang nằm dưới chan Phan Dao đau đớn run rẩy liền nói, "Thằng này làm thế nào?"

Phan Dao cúi người xuống rút dao ra ghé vào tai Ngô Tôn nói: "Cho ngươi từ từ hưởng thụ nhé!" Rồi nhanh tay cứa vào mắt cá chân Ngô Tôn cứt đứt gân chân, sau đó cười ha hả cùng với La Tú rời khỏi phủ họ Phan.

Ngô Tôn lúc này mặt mũi bê bết máu, giãy giụa cố gắng ngồi dậy nhưng dùng hết sức lực cũng không ngồi lên được, đành phải bò dưới đất, hai tay đều bị bẻ gãy, gân chân thì bị cắt gân, chỉ có thể dùng hai đầu gối bò từng chút một về phía trước. Hắn biết mình không được chết, vẫn còn một chuyện, một chuyện mà Phan Tuấn giao phó mà hắn vẫn chưa làm xong, vì thế hắn không thể chết được, nếu không thì dù có chết Nguyệt Hồng dưới suối vàng cũng sẽ coi thường hắn, hắn sẽ không thể vỗ ngực xưng mình là nam tử hán đại trượng phu được.

Hắn nhìn chằm chằm vào cửa sau cách đó chỉ có ba mét, nhích từng chút một, chỗ nào trên mặt đất cũng dính máu hắn. Mấy lần hắn kiệt sức dừng lại, thậm chí ngủ thiếp đi mấy giây, rồi lại bật dậy, cảm thấy mấy giây này dài như mấy năm, hắn mơ thấy Nguyệt Hồng, mơ thấy dáng vẻ của cô trước khi chết, cô nói hắn là đàn ông, một người đàn ông chân chính. Cuối cùng cũng bò được đến cửa sau, cánh cửa sau này e rằng đã nhiều năm không có ai mở, khóa lồng giữa dây xích đã gỉ hoen. Ngô Tôn dựa vào cửa cố gắng đứng lên từng chút một, cuối cùng nửa quỳ nửa đứng trước cửa, miệng có thể với tới ổ khóa đó. Hắn cố vung vẩy hai cánh tay đã không còn điều khiển được nữa. Bỗng một chiếc chìa khóa rơi từ trong thắt lưng ra, hắn muốn dùng đôi tay cong queo móc lấy chìa khóa, ai dè lại bất cẩn cả người ngã xuống đất. Cằm hắn đập mạnh xuống đất khiến miệng đã đau không chịu nổi nay lại càng đau đớn hơn. Hắn thấy chìa khóa đang ở ngay sát mặt mình, cố gắng dịch về bên ấy, lúc này miệng Ngô Tôn đã bị máu khô làm cho dính chặt lại, muốn há miệng ra nhưng không còn sức nữa. Ngô Tôn nước mắt ngang dọc nằm vật xuống bên cạnh chìa khóa, một lát hắn thấy sức lực khôi phục phần nào lại cố gắng há miệng. Lại mất một lúc nữa mới khó nhọc dựa vào cửa cố gắng vươn người lên rồi ghé miệng vào lỗ khóa, có điều lỗ khóa đó quá nhỏ lại đã gỉ hết, Ngô Tôn thử đi thử lại bỗng chìa khóa lại một lần nữa rơi xuống đất, Ngô Tôn ngửa mặt gào lên khóc lóc thảm thiết, miệng ú ớ không thành tiếng.

"Ai? Ở đâu đấy?" Tý Ngọ khi đến phủ họ Phan thấy cửa mở toang bèn đi thẳng vào sân sau, chợt nghe thấy tiếng khóc của Ngô Tôn. Ngô Tôn nghe thấy tiếng người liền ú ớ kêu, Tý Ngọ tay cầm súng đi về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người nằm lăn trước cửa, cả cơ thể toàn máu, phía sau là những vệt máu kéo dài trên nền đất.

"Anh là..." Tý Ngọ nhớ lại trước khi đi Thời Diểu Diểu đã thì thầm bên tai anh, "Tý Ngọ, đưa cái này cho người thấp bé trong phủ họ Phan, anh ta tên là Ngô Tôn."

Tý Ngọ chạy vội đến bên cạnh Ngô Tôn ôm lấy hắn nói, "Anh là Ngô Tôn phải không?"

Ngô Tôn gật đầu, miệng bị máu khô dính chặt lại, đã không còn sức để há ra nữa, chỉ có thể kêu ú ớ trong cổ họng, rồi hẩy đầu xuống dưới đất. Tý Ngọ nhìn theo thấy chiếc chìa khóa bèn nhặt lấy nói: "Anh nói cái này phải không?"

Ngô Tôn gật đầu mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, Tý Ngọ hiểu ý gật đầu bế Ngô Tôn đặt vào bên cạnh cửa rồi cẩn thận tra chìa khóa vào ổ, dùng sức vặn, ổ khóa phát ra tiếng 'rắc' rất khẽ, cánh cửa đã mở ra. Tý Ngọ vứt ổ khóa và dây xích trên cửa đi, đẩy cửa nhìn vào bên trong chỉ thấy phía trong là đại điện tối om, một mùi hôi thối từ bên trong xộc ra.

Tý Ngọ vội vàng quay đầu lại đỡ Ngô Tôn dậy nói, "Trong này chẳng có gì cả!"

Ngô Tôn lắc đầu, hắn không hề biết trong phòng này rốt cuộc cất giấu cái gì, chỉ là Phan Tuấn lúc ở sau núi đã dặn đi dặn lại rằng nếu có bất cứ chuyện gì hãy mở cánh cửa sân sau ra. Tý Ngọ nhìn Ngô Tôn trước mặt mà không khỏi đau lòng, anh chậm rãi lấy từ trong người ra vật mà Thời Diểu Diểu đưa cho mình, đặ trước mặt Ngô Tôn nói: "Đây là tiểu sư thúc Thời Diểu Diểu bảo tôi đưa anh!" Nói rồi anh xòe tay ra, chỉ thấy trong tay anh là một sợi Tam thiên trượng.

Ngô Tôn biết đây là vũ khí độc môn của Thời Diểu Diểu, cô đã tặng cho mình nghĩa là cuối cùng cũng chịu nhận mình làm đồ đệ rồi. Ngô Tôn nghiêng người muốn giơ tay lên, Tý Ngọ hiểu ý liền đặt hai tay lõng thõng của Ngô Tôn ra trước ngực, sau đó đặt Tam thiên trượng vào trong tay Ngô Tôn. Miệng Ngô Tôn mím chặt, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ trong cổ họng, nhưng Tý Ngọ cũng mang máng nghe ra hình như Ngô Tôn đang gọi "Sư phụ!"

Đúng lúc này Matsui Akagi vẫn luôn theo sau La Tú cũng dẫn người ùa vào sân sau, ông nội hắn Matsui Naomoto đã chạy theo mấy người La Tú vào trong bụi cỏ bên cạnh phủ họ Phan. Mấy tên Matsui Akagi dẫn theo đều là cao thủ khu trùng, hắn vừa nhìn thấy Tý Ngọ liền lạnh lùng nói: "Đồ phản bội!"

Tý Ngọ đang nắm chặt súng trong tay, ai dè đúng lúc này ánh mắt của Matsui Akagi đã hút về một vật phát sáng phía trong cánh cửa mở toang, từ trong cánh cửa đó phát ra một ánh sáng lạnh màu tím nhạt, càng lúc càng sáng, dần dần sáng rực cả căn phòng. Bỗng một tia sáng tím bắn từ trong ra, dừng lại ở cửa một chút rồi lao thẳng về phía Ngô Tôn, Ngô Tôn đau đớn đẩy Tý Ngọ ra, chỉ thấy mấy côn trùng bay phát sáng đó vừa chạm vào Ngô Tôn thì lập tức bùng cháy.

Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, Matsui Akagi lại càng sửng sốt hơn, hắn biết đây là thuật khu trùng, chỉ có điều chưa từng nhìn thấy loại trùng này bao giờ, thầm nhủ nếu có được thuật này chắc chắn sẽ giành ưu thế tuyệt đối trên chiến trường, nghĩ đến đây hắn tiến lại gần Ngô Tôn đang bốc cháy. Ai dè hắn vừa tiến lại, Ngô Tôn đã dùng hết sức lao về phía Matsui Akagi, lửa trên người Ngô Tôn lập tức lan sang người Matsui Akagi. Mấy con côn trùng đang lượn lờ trên không trung cũng chuyển hướng lao về phía hắn, người Matsui Akagi bén lửa, hắn đau đớn chạy nhảy gào thét ầm ĩ, liên tục lao vào mấy tên tùy tùng, mấy tên tùy tùng không kịp tránh bị lửa dính trên người hắn cũng lập tức bị bầy côn trùng tấn công, hết người này đến người khác bùng cháy.

Tý Ngọ quay đầu lại thấy Ngô Tôn đã thành một ngọn đuốc sống, không giúp gì được nữa, đành rơm rớm nước mắt bỏ đi, vừa mới ra khỏi cổng đã nhìn thấy một loạt các đốm sáng màu tím đang bay vào trong bụi cỏ hoang.

Mấy tên lính Nhật đang sục sạo trong bụi cỏ hoang tìm kiếm Yến Vân và Đoàn Nhị Nga cũng đã chú ý đến, Phan Dao nhìn thấy mấy đốm sáng đó mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ, sao có thể chứ? Phan Dao lòng thầm nhủ, chỉ thấy mấy đốm sáng đó lượn vòng trên bầu trời rồi lao thẳng vào người ông ta, Phan Dao vội vàng lôi một tên lính Nhật lại làm lá chắn, ai dè đám côn trùng đó ngay lập tức bay vòng qua tên lính nọ rồi nhằm thẳng vào lão mà bay tới. Ông ta lớn lên trong nhà họ Phan, biết rõ sự lợi hại của loại côn trùng này, năm đó phụ thân Phan Tuấn vốn định huấn luyện bọn chúng, ai ngờ lại phát hiện ra loại trùng này không thể khống chế nổi, chỉ có thể dùng thuật dụ trùng sơ cấp nhất của khu trùng sư hệ Mộc để dụ chúng ra, bất cứ ai ăn phải thuốc này sẽ bị đám trùng đó điên cuồng tấn công, hơn nữa loại trùng này một khi lại gần cơ thể ai thì người đó sẽ ngay lập tức bốc cháy, bị thiêu sống đến chết.

Phan Dao vừa tránh né vừa nhớ lại, mình chưa bao giờ uống loại thuốc dụ trùng này, đột nhiên ông nhớ tới bữa uống rượu với Ngô Tôn. Hóa ra hôm đó ở cửa hầm, Phan Tuấn đưa cho Ngô Tôn hai gói thuốc, một gói là để trị độc nhện, gói còn lại là thuốc dụ trùng. Phan Tuấn dặn kỹ Ngô Tôn đem gói thuốc này cho vào thức ăn của Phan Dao, nếu Phan Dao chịu quy hàng thì tốt, còn nếu không một khi có gì bất trắc hãy mở cửa sau ra.

Thế nhưng Ngô Tôn phát hiện Phan Dao làm việc cực kỳ cẩn trọng, muốn hạ độc ông ta gần như là không thể, nếu cho vào thức ăn thì chắc chắn tất cả mọi người đều bị trúng độc. Trong lúc hắn còn đang nghĩ trước tính sau thì Yến Ưng vì chuyện bón nước mà cãi nhau với hắn, hắn thầm nhủ thời cơ điệu Yến Ưng đi chỗ khác đến rồi, vì thế liền diễn cảnh buổi trưa hôm đó. Quả nhiên Phan Dao vì muốn chuốc cho hắn say đã mời rượu, Ngô Tôn định cho thuốc vào trong rượu hoặc đồ nhắm, ai dè Phan Dao cứ ngồi lì ở đó không chịu rời đi một bước. Rượu uống được một nửa, Ngô Tôn biết đây là cơ hội cuối cùng, vì thế liền cố tình đi vệ sinh, đổ gói thuốc vào miệng, ngậm dưới lưỡi. Sau khi quay lại bèn nhân lúc ôm lấy vò rượu uống liền nhả thuốc vào vò rượu rồi rót cho Phan Dao một bát, xong xuôi mới yên tâm.

Đúng lúc Phan Dao sơ ý, mấy con côn trùng lại lao như điên về phía ông ta, trong giây lát người Phan Dao bốc lửa. Cơn đau kịch liệt khiến ông ta lăn lộn trong bụi cỏ hoang, tất cả mọi người đều lui lại phía sau, ông ta hét lớn, "La Tú, giết tôi đi, mau giết tôi đi!"

La Tú rút súng lên nòng, nhằm vào Phan Dao đang lăn lộn đau đớn bóp cò, ai dè cò súng như bị kẹt gì đó, anh ta lấy hết sức ấn cò mà súng vẫn không động đậy. Phan Dao đang vật lộn trong đống lửa co giật dữ dội, khát khao nhìn về phía họng súng của La Tú, thế nhưng đến tận khi cơ thể ông ta co quắp lại thành một đống bất động La Tú vẫn không ấn được cò. La Tú bực tức khẽ đập khẩu súng, sau đó bóp nhẹ một cái, viên đạn "Pằng" một tiếng bắn vào trong đám lửa nhưng đã muộn.

Lại nói về Yến Ưng đuổi theo Yến Vân và Đoàn Nhị Nga lên đến bãi cỏ hoang phía trên đỉnh núi, Yến Vân thấy không còn lối đi nữa, Yến Ưng cũng đã băng qua đường tắt chặn trước mặt Yến Vân.

"Chị, cùng em đi tìm mẹ đi!" Yến Ưng nhìn Yến Vân bằng ánh mắt cầu xin.

"Nếu thực sự em còn nhận người chị này thì thả cho bọn chị đi đi!" Yến Vân cúi đầu thở dài nói.

"Chị, chị phải cùng em về gặp mẹ!" Thái độ của Yến Ưng bỗng cương quyết hẳn.

"Ha ha, Yến Ưng đừng có gọi tôi là chị nữa!" Yến Vân nói rồi rút cây sáo trong người ra khẽ thổi, nước mắt cô lăn dài theo tiếng sáo, trong giây lát từ xa vang lên tiếng hú như tiếng cú mèo.

Cùng lúc ấy, Yến Ưng cũng rút cây sáo mà Kim Tố Mai tặng, hai khúc nhạc đan xen vào nhau, hai loại âm thanh, một bi ai, một chống đối, giống hệt như hai chị em Yến Vân và Yến Ưng lúc này. Từ xa tiếng kêu của hai loại Bì hầu cũng hòa lẫn vào nhau.

Trong phút chốc chỉ thấy sau con Bì hầu, ba con cao to cường tráng xuất hiện sau lưng Yến Ưng, còn ba con thể hình bé nhỏ đứng phía sau Yến Vân. Yến Vân và Yến Ưng cùng đưa tay ra, hai con Bì hầu đứng đầu lè lưỡi đỏ lòm ra thân thiết liếm mu bàn tay của hai vị chủ nhân. Tiếp sau đó màn cắn xé giữa Bì hầu và Bì hầu bắt đầu, ba con Bì hầu của Yến Ưng bất luận là thể hình hay tốc độ đều chiếm ưu thế tuyệt đối, Yến Ưng nhìn chị gái mình đang đứng cách mấy mét nói: "Chị, cùng em về đi!"

"Hứ!" Yến Vân nghiến răng, rút dao lao về phía Bì hầu của Yến Ưng, động tác nhanh gọn nhằm vào ngực con Bì hầu đó. Ai ngờ con Bì hầu đó cũng không vừa, nhanh chóng né được nhát dao của Yến Vân, còn lấy tay hất cô ra xa mấy mét, ngã uỵch xuống chỗ Kim Long. Con Bì hầu thấy thời có đến liền bật dậy như tên bắn lao về phía Yến Vân, Yến Ưng tuy gọi Bì hầu đến để nghênh chiến nhưng thấy nó có ý định giết chị mình thì vội vàng ra lệnh dừng lại, thế nhưng con Bì hầu đang hăng máu, chỉ biết giết chóc nào có để ý mà cứ lao thẳng vào Yến Vân. Yến Vân biết rõ nếu bị con Bì hầu lao vào thì mình chết chắc, cô khẽ nhắm mắt lại trong giây lát tất cả mọi chuyện lại hiện lên rõ mồn một trong đầu, cha mẹ, Âu Dương Lôi Hỏa, Thời Diểu Diểu, Phùng Vạn Xuân,...

Đúng lúc này Ba Ô đang đứng bên cạnh Kim Long bỗng lao lên, cắn đúng họng con Bì hầu rồi quẳng nó vào trong bụi cỏ, sau đó là cảnh một Ngao Tạng một Bì hầu lăn lộn cắn xé nhau. Tạng Ngao hung hãn vô cùng, nhưng so với Bì hầu thì lại yếu thế hơn nhiều, nếu không phải vừa nãy Bì hầu không để ý đến Ba Ô thì e rằng Ba Ô cũng không thể cản được nó. Chỉ thấy Ba Ô ngoạm chặt cổ họng Bì hầu, lấy hết sức cắn xé, còn Bì hầu đau qua móng vuốt sắc nhọn liên tục cào cấu vào lưng và ngực Ba Ô. Trong nháy mắt thân thể Ba Ô đầy rẫy vết thương thế nhưng Ba Ô vẫn cắn chặt không buông, đến tận khi cơ thể Bì hầu khẽ run lên mấy cái rồi tắt thở Ba Ô mới buông ra, loạng choạng đến bên Kim Long, bỗng vướng chân vào bụi cỏ ngã nhào xuống đất. Kim Long khóc lóc lao vào ôm lấy Ba Ô, Ba Ô lừ lưỡi liếm nước mắt trên mặt Kim Long rồi ngẩng đầu lên trời gào "U u u" như đang khóc vậy.

"Ba Ô, Ba Ô, mày dậy đi!" Kim Long lay gọi Ba Ô, nó dường như hiểu được lời chủ nhân, chống chân trước lên khó nhọc nâng mình dậy, rồi sau đó đến chân sau, gắng gượng đứng lên nhưng cơ thể không ngừng run rẩy, bỗng Ba Ô lại ngã nhào xuống đất, nó nằm dưới đất mõm há to tru lên "U u u", trong tiến tru chứa đựng vô vàn lưu luyến khiến người ta nghe mà tan nát lòng. Không phải chỉ có con người mới lưu luyến người thân, lưu luyến thế giới này, cho dù chỉ là một con chó cũng vậy, tiếng kêu giống như đang cầu xin thần linh cho nó thêm một chút thời gian, một chút thôi cũng được, chỉ là...

Ba Ô không đứng lên được nữa, nõ đã chảy hết giọt máu cuối cùng trong cơ thể.

Bì hầu của Yến Ưng sau khi bị chết một con thì yếu thế hẳn, bị ba con Bì hầu của Yến Vân cây chặt. Yến Ưng được hai con Bì hầu vừa bảo vệ, vừa chiến đấu vừa lùi xuống dưới núi, đúng lúc này một bóng đen chui lên từ cửa hầm, chíh là Phan Uyển Viên, cô thấy con trai mình và Yến Vân, Đoàn Nhị Nga ở đây liền vội vàng nói: "Đi cùng tôi!"

Nói xong cô bế lấy Kim Long đang gục bên Ba Ô khóc rồi nhảy vào đường hầm trong mộ huyệt, Yến Vân và Đoàn Nhị Nga nhìn nhau, Yến Vân nhanh tay lấy cây sáo khẽ thổi hai tiếng rồi cùng với Đoàn Nhị Nga nhảy vào trong huyệt. Ba con Bì hầu nghe thấy tiếng sáo của Yến Vân cũng không mải đánh nữa mà chạy nhanh về phía sau, trong phút chốc đã biến mất trong ánh trăng mờ ảo. Lúc này La Tú cũng đã chạy đến, anh ta liếc nhìn Yến Ưng đang đứng ngây ra đằng xa liền hỏi: "Thiếu gia, bọn họ đâu?"

"Ở trên kia!" Yến Ưng lúc này mới hoàn hồn đuổi lên, đến nơi thì phát hiện huyệt đất trong bụi cỏ đó trống không, chỉ có một cửa động nhỏ bên cạnh.

"Chắc chắn là ở trong này!" Yến Ưng nói xong, hai tên lính Nhật đã xông lên trước, chui vào cửa động, ai dè vừa mới chui xuống đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh, hóa ra mấy cái cọc gỗ trong huyệt động mà Kim Ngân ở có thể di động được, vừa nãy Phan Uyển Viên thấy mọi người đều vào rồi liền chuyển cọc gỗ đến phía dưới cửa động.

La Tú vội vàng ra lệnh cho người mang dây thừng và đèn pin vào trước, đợi bên trong xác nhận không còn nguy hiểm rồi mới cùng với Yến Ưng chui vào. Tiếc rằng bên trong trống không, Yến Vân và Đoàn Nhị Nga đã không biết đi đâu từ lâu rồi.

Khi côn trùng lấp lánh bay lượn trên bầu trời phía tây, trong thành An Dương vang lên một loạt tiếng súng nổ. Kim Tố Mai lần này đến An Dương vốn mang theo mấy chục tên lính Nhật nhưng đã bị La Tú dẫn đi hết. Có điều bà còn ngầm phái theo một đám quân Nhật khác, khoảng hơn năm mươi tên cải trang tiến vào An Dương, mục đích là để tránh tai mắt của Matsui Naomoto. Lúc này bà đem theo hơn năm mươi tên lính Nhật và hơn trăm tên Hán gian trong thành vây kín lấy sòng bạc Đức Thắng.

Tiếng súng vừa dứt, sòng bạc đang náo nhiệt lập tức trở nên yên ắng. Mấy con bạc hăng say sát phạt đưa mắt nhìn nhau, khựng lại giây lát rồi đồng loạt lao ra cửa. Vừa ra đến cửa thì phát hiện bên ngoài có một đám lính Nhật đang vác súng chờ họ, đám người này vội vàng chạy vào trong nhưng đã muộn, Kim Tố Mai vung tay, các tay súng điên cuồng bắn về phía con bạc. Trong phút chốc tiếng la hét gào khóc, tiếng xô đẩy giẫm đạp lên nhau hòa làm một, khuôn mặt nào cũng đầy hoang mang lo sợ cùng choáng váng.

Sau một loạt tiếng súng nổ, bậc thềm trước sòng bạc đã nhuốm đỏ máu tươi, thi thể nằm ngang dọc. Kim Tố Mai thở dài, trong mắt bà mấy con bạc này cũng như những xác chết di động mà thôi, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, vì thế bà không thèm chớp mắt lập tức ra lệnh cho quân xông vào trong sân bắt sống Phan Tuấn và những người khác. Ai dè mấy tên lính Nhật đó vừa xông vào, chỉ nghe bên trong bỗng vang lên tiếng súng. Đặc vụ quân thống dưới sự chỉ huy của quản lý sòng bạc bắt đầu bắn ra ngoài, mấy tên lính Nhật đầu tiên xông vào sòng bạc chịu đạn trước, lần lượt ngã xuống đất. Lính Nhật cũng không chịu lép vế, lập tức tăng cường hỏa lực, mấy cây súng máy "pằng pằng pằng" điên cuồng bắn vào trong, mấy tên đặc vụ không né kịp liền trúng đạn mà chết. Thời Diểu Diểu xông lên trước đoạt lấy khẩu súng từ tay một tên đặc vụ vừa chết rồi nấp vào sau tường, súng máy Taisho 11 có một nhược điểm chết người, đó là không thể tháo nòng súng, bắn một hồi nòng súng nóng lên chỉ có thể dừng lại nghỉ. Thời Diểu Diểu rất rõ điều này, chờ tiếng súng máy ngừng lại liền nép vào cửa sổ ngắm chuẩn hai tay súng, "pằng pằng" hai tiếng liền, hai tay súng chính và phụ lần lượt gục xuống.

Phan Tuấn cà Phùng Vạn Xuân cùng nhau đến sân sau đỡ Kim Vô Thường dậy nói: "Kim sư bá, chúng ta tìm cách rời khỏi đây thôi!"

"Bây giờ người Nhật đang bao vây chúng ta, còn có cách gì chứ?" Quản lý sòng bạc chán nản nói, "Đặc phái viên, xem ra chúng ta không còn chống cự được bao lâu đâu, bọn quỷ này lát nữa sẽ đánh vào đấy!"

Chỉ thấy Phan Tuấn mỉm cười, quay đầu lại nói với Lưu Khán: "Đưa thuốc cho tôi!"

Lưu Khán gật đầu, từ đầu đến cuối ông không hiểu Phan Tuấn tại sao lại mang theo cả gói thảo dược lớn như vậy bên mình, càng không ngờ Phan Tuấn lại đòi gói thuốc vào lúc này. Phan Tuấn mở gói thuốc nói: "Lát nữa tôi sẽ đem chỗ thuốc này đốt trên đống củi, ông bảo mọi người lui hết vào phòng nhé!"

Quản lý sòng bạc gật đầu, Phan Tuấn đi đến sân trước thì Lưu Khán cũng đã chuyển củi đến, Phan Tuấn rút bật lửa ra châm đống củi, rồi đặt gói thuốc bột màu trắng lên trên, trong phút chốc một mùi thơm sức tỏa ra.

"Đây là mùi gì vậy?" Kim Tố Mai hỏi Kim Thuận đang đứng bên cạnh, Kim Thuận cũng chưa từng ngửi thấy mùi này bao giờ bèn lắc đầu lia lịa. Đúng lúc này một tên lính Nhật chỉ lên bầu trời phía tây xì xồ nói mấy câu. Tiếp sau đó tất cả quân Nhật và Kim Tố Mai đều nhìn về phía tây, chỉ thấy phía tây lúc này đã bị những con côn trùng bay nhuộm thành màu tím ngắt, giống như một dòng sông màu tím đang chảy về phía thành An Dương giữa bầu trời u ám.

Cùng lúc đó, mấy người Phan Tuấn đã chui vào phòng phía sau, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ, chỉ thấy dòng sông màu tím kia từng chút từng chút hội tụ lại phía trên sòng bạc Đức Thắng rồi quay vòng trên đó. Đám côn trùng màu tím càng lúc càng tập trung nhiều hơn, giống như đom đóm nhưng nhỏ hơn, rốt cuộc là thứ côn trùng gì thì cũng chưa từng có ai nhìn thấy.

Thấy tiếng súng bên trong đã ngưng, Kim Tố Mai dẫn lính Nhật và Hán gian đến sân sau, hai tốp người cách nhau một khoảnh sân đều ngơ ngẩn nhìn những con côn trùng bé nhỏ đang bay lượn trên bầu trời, chỉ thấy đám côn trùng dần hạ thấp xuống. Một tên lính Nhật tò mò tiến lên trước giơ tay đón lấy một con, ai ngờ con côn trùng vừa mới chạm vào tay hắn đã 'xèo' một tiếng bốc cháy luôn. Tên lính Nhật giật mình sợ hãi, sau đó lùi lại mỉm cười, nụ cười vẫn còn chưa tắt trên môi thì cánh cửa đối diện bỗng bật mở, tay áo Thời Diểu Diểu khẽ rung lên, mấy sợi Tam thiên trượng bắn từ trong tay áo ra, dùng khẩu quyết chữ "Phá", Tam thiên trượng bay thẳng vào đám lửa, chỉ nghe "pằng pằng pằng", tia lửa, tàn tro bắn tóe về phía mấy tên lính Nhật đứng đối diện, sau đó Thời Diểu Diểu lại vội vàng lui vào trong phòng.

"Người bên trong nghe đây, chỉ cần giao nộp Phan Tuấn, Phùng Vạn Xuân, Kim Vô Thường, những người còn lại miễn..." Chữ "chết" còn chưa kịp nói ra miệng, Kim Tố Mai đã thấy tên lính bên cạnh đau đớn ngã gục xuống, mấy trăm con côn trùng phát sáng lao vào người hắn, tiếp sau đó những tên lính dính tàn tro cũng bị côn trùng tấn công, cơ thể liền lập tức bùng cháy. Bọn chúng la hét, lao vào những tên bên cạnh để cầu cứu, nhưng kết quả chỉ là cơ thể cả hai cùng nhau bốc cháy.

Kim Tố Mai chết sững, may mà Kim Thuận vẫn đứng bên cạnh kéo tay bà chạy ra ngoài, mấy tên lính bốc cháy cũng chạy theo, Kim Tố Mai nhanh tay rút súng bắn liền mấy phát về phía những binh sĩ đang cháy rừng rực, đám binh sĩ đó đổ gục xuống đất. Lửa trên người chúng từ từ lan ra sòng bạc Đức Thắng, lúc đó Kim Tố Mai và những người đi cùng chạy được ra ngoài thì thấy sòng bạc đã cháy bừng bừng, bà liền lệnh cho những người còn lại bao vây lấy sòng bạc không tin Phan Tuấn không chịu ra ngoài.

Bầy côn trùng bay lượn trên bầu trời dần tan đi theo đống lửa tàn, những người còn lại đều nhìn Phan Tuấn, Phan Tuấn lúc này cũng đang thầm cầu khấn, hy vọng có thể đến được, hy vọng có thể đến được.

Một lát sau, thành An Dương vốn yên bình vang lên tiếng chim kêu ríu rít, tiếng chim kêu trên bầu trời tối đen rốt cuộc là đến từ đâu? Chỉ nghe thấy tiếng chim kêu mỗi lúc một to, đến điếc cả tai, lúc này bọn họ ngẩng đầu lên, thấy trên bầu trời ánh trăng mừo ảo lúc này có thêm rất nhiều đám mây đen từ bốn phương tám hướng tập trung về An Dương. Ấy là từng đàn từng đàn chim từ bốn phương tám hướng trong không trung lao nhanh về phía thành An Dương như vũ bão, người dân trong thành An Dương đều tỉnh giấc vì tiếng chim kêu, có người tò mò mở cửa ngó cổ ra nhìn, đó là cảnh tượng họ chưa bao giờ nhìn thấy.

Vô số chim chóc che lấp cả bầu trời thành An Dương, khiến dân chúng không khỏi kinh ngạc chạy ra giữa sân, chỉ thấy cả đàn chim hình như đều tập trung lại xung quanh sòng bạc Đức Thắng phía tây thành. Bầu trời đêm vốn chỉ tối lờ mờ lúc này đã hoàn toàn tối đen như mực, đàn chim kia quàng quạc kêu như tiếng nguyền rủa khiến người ta nghe mà đau đầu, bỗng con chim đầu tiên lao vút về phía đống lửa đang cháy đùng đùng ở sòng bạc như một mũi tên, tiếp đến là con thứ hai, con thứ ba rồi tất cả đàn chim cùng quên mình lao vào biển lửa.

"Đến lúc rồi!" Phan Tuấn nói rồi mở cửa phòng ra, tên quản lý dẫn theo năm, sáu an hem còn lại tay cầm súng đi phía trước, còn Phùng Vạn Xuân cõng Kim Vô Thường đi phía sau, Phan Tuấn và Thời Diểu Diểu đi sau cùng.

Đẩy mở cánh cửa sau sòng bạc, tên quản lý lao ra ngoài đầu tiên, mấy tên lính Nhật gác ở đó không hề nghe thấy tiếng mở cửa vì đã bj tiếng chim kêu làm cho nhức óc ù tai. Đến khi bị gí súng vào đầu bọn chúng mới hoang mang nổ súng.

"Có phải tiếng súng không?" Mặc dù xung quanh ngập tiếng chim kêu nhưng Kim Tố Mai nhạy bén vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng súng nổ, bèn hỏi Kim Thuận đang đứng bên cạnh, ai ngờ Kim Thuận không hề nghe thấy Kim Tố Mai nói gì, cứ nghệt ra nhìn đàn chim trên bầu trời lao vào trong biển lửa. Kim Tố Mai nổi giận dẫn mấy tên lính Nhật tiến về phía cửa sau, vừa đến cửa thì thấy cửa sau mở toang, đám lính canh ở đây đều bị bắn chết liền vội vàng dẫn người đuổi dọc theo con phố.

"Bỏ tôi xuống đi!" Kim Vô Thường cầu khẩn, "Mọi người mau đi đi, mang theo tôi chỉ là gánh nặng mà thôi!"

"Mẹ kiếp, ông bớt nói nhảm đi!" Phùng Vạn Xuân chửi nhưng không chịu thả Kim Vô Thường xuống mà cứ thế xăm xăm đi về phía cổng tây thành, thầm nhủ Phan Tuấn chắc chắn sẽ có cách mở được cổng thành. Tiếc rằng Phan Tuấn lại chẳng có kế sách nào. Khi anh vào thành vốn định đưa Kim Vô Thường ra ngoài thành rồi mới gọi bọn côn trùng kia đến, ai dè Kim Tố Mai lại đến nhanh như vậy.

Bỗng phía sau họ vang lên tiếng súng nổ, tiếng súng càng lúc càng gần, quản lý sòng bạc rất nghĩa khí nói: "Anh em bảo vệ đặc phái viên!" Đám tay chân nghe thấy lời đại ca đều dừng bước nấp vào hai bên đường, Phan Tuấn và mấy người tiếp tục đi về phía trước đến tận cổng thành mới dừng lại. Lúc này bên ngoài cổng thành đang có khoảng hơn mười tên Hán gian đứng canh gác nghiêm ngặt, bọn họ đã nhận được lệnh của Kim Tố Mai, bất kể là ai cũng không được phép rời khỏi An Dương trong tối nay.

Mấy người Phan Tuấn dừng lại ở một con ngõ cách cổng thành mấy trăm mét.

"Làm thế nào bây giờ?" Phùng Vạn Xuân và Thời Diểu Diểu đều mở to mắt nhìn Phan Tuấn, anh im lặng một lát rồi nói: "Phùng sư phụ, lát nữa tôi ra mặt dụ bọn chúng đi chỗ khác, ông dẫn Kim sư bá và Thời cô nương rời khỏi đây!"

Nói rồi Phan Tuấn quay sang Thời Diểu Diểu: "Nếu mọi người ra được thì đến Tân Cương tìm người này!" Phan Tuấn nhét mảnh giấy cho Thời Diểu Diểu, sau đó đi thẳng về phía cổng thành.

Đúng lúc này bỗng một người mở cửa đi ra, chắn trước mặt Phan Tuấn, Phan Tuấn sững lại, nhận ra người này không phải ai khác mà chính là ông lão vừa gặp sáng nay, ông lão túm lấy tay Phan Tuấn hỏi: "Ân nhân, ngài muốn đi đâu vậy?"

"Ra khỏi thành!" Phan Tuấn bình tĩnh nói.

Ông lão nghĩ ngợi rồi nói: "Ân nhân, ngài nhất định đòi ra khỏi thành như vậy thì chỉ có con đường chết thôi!"

"Ý lão là?" Phan Tuấn nghe ra trong câu nói của ông lão chắc chắn có ẩn ý, chỉ thấy ông lão mỉm cười thì thầm mấy câu bên tai anh. Phan Tuấn lập tức vui mừng nói: "Thật sao?"

Ông lão gật đầu, Phan Tuấn vội vàng chạy lại chỗ con ngõ nói mấy câu với Phùng Vạn Xuân rồi dẫn bọn họ đi theo ông lão vào trong quán trà.

Bọn họ vừa bước vào quán trà thì Kim Tố Mai đã đuổi tới nơi. Nếu không phải quản lý sòng bạc và mấy người ngăn cản thì e rằng còn nhanh hơn nữa. Kim Tố Mai dẫn theo quân lính đi thẳng đến cổng thành, hỏi mấy tên lính gác thì biết không có ai thoát ra khỏi chỗ này mới lệnh cho người lục soát xung quanh.

Lúc này Phan Tuấn dưới sự sắp xếp của ông lão đã ở một nơi cách xa thành An Dương bốn năm dặm, Phan Tuấn chắp tay nói với ông lão: "Đa tạ!"

"Phan gia cần gì phải khách khí thế!" Ông lão đáp lễ nói.

"Ấy, sao ông lại biết vậy?" Phan Tuấn ngạc nhiên nhìn ông lão đang mỉm cười trước mặt, chỉ nghe phía xa vang lên tiếng võ ngựa rồi một chiếc xe ngựa chạy đến dừng ngay trước mặt Phan Tuấn và mấy người.

"Phan gia, anh ấy chờ ngài trên xe!" Ông lão nói rồi đỡ Phan Tuấn vào trong xe ngựa, chỉ thấy bên trong xe có một người đang ngồi.

"Phan gia, còn nhớ tôi không?" Người bên trong khẽ nói.

Phan Tuấn tuy nhìn không rõ diện mạo của người này nhưng tiếng nói thì rất quen, anh nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Hóa ra là anh!"

Phan Tuấn xuống xe rồi, chiếc xe ngựa đó lại chở ông lão từ từ đi về phía thành An Dương, Phùng Vạn Xuân nhìn Phan Tuấn hỏi: "Bên trong xe là ai vậy?"

Phan Tuấn lắc đầu, gần nửa tiếng ngồi trong xe người đó đã kể cho Phan Tuấn nghe tất cả mọi chuyện liên quan đến Kim Tố Mai, nghe xong Phan Tuấn không khỏi than thở.

"Này, lão Kim, lão Kim!" Phùng Vạn Xuân bỗng phát hiện từ khi bọn họ đi cùng ông lão vào nhà, sau đó chui ra khỏi đường hầm trong quán trà đến giờ Kim Vô Thường không nói một câu nào, lúc này mới giật mình nhận ra Kim Vô Thường đã tắt thở từ lâu. Phan Tuấn ấn vào cổ ông thăm dò rồi thất vọng lắc đầu, bỗng anh nhìn chằm chằm vào cổ Kim Vô Thường, khẽ sờ vào đó rồi rút nhẹ ra, không ngờ lại là một mũi Thanh ty.

"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Phùng Vạn Xuân hỏi Phan Tuấn sau khi đã chôn cất cho Kim Vô Thường.

"Tân Cương!" Phan Tuấn thủng thẳng nói.

"Tại sao?" Phùng Vạn Xuân thắc mắc nhìn Phan Tuấn.

Phan Tuấn kể về thuật Nhiếp sinh cho Phùng Vạn Xuân và Thời Diểu Diểu, sau đó nói: "Nếu không tìm thấy thuốc giải thuật Nhiếp sinh thì thành Bắc Bình sẽ tràn lan bệnh dịch mà thuốc giải duy nhất của thuật Nhiếp sinh là nhân thảo!"

"Nhân thảo?" Phùng Vạn Xuân nhìn Thời Diểu Diểu, Thời Diểu Diểu cũng lắc đầu.

Phan Tuấn gật đầu đáp lại: "Nhân thảo!"

Ở đáy thung lũng phủ họ Phan cách đó mười mấy dặm, Phan Uyển Viên dẫn theo Yến Vân, Đoàn Nhị Nga, Kim Long đi men theo thung lũng ra ngoài, sau khi đến đường lớn, Phan Uyển Viên giao Kim Long cho Đoàn Nhị Nga dặn: "Chăm sóc tốt cho thằng bé nhé!"

Đoàn Nhị Nga gật đầu, Phan Uyển Viên lại đưa một cái túi cho Yến Vân nói: "Cái này đưa cho Phan Tuấn!"

Nói xong, Phan Uyển Viên nhìn Kim Long đầy yêu thương rồi đi thẳng vào trong thung lũng, mấy người nhìn theo người phụ nữ bí ẩn mất hút trong màn đêm rồi mới men theo đường lớn đi về phía tây. Phan Uyển Viên nấp vào chỗ tối run rẩy, cô biết chất độc trên người mình lại bắt đầu phát tác, Phan Uyển Viên đã từng nghĩ đến cái chết để kết thúc mọi chuyện, đỡ phải chịu đựng nhiều đau đớn như thế này, nhưng lúc này cô lại muốn sống, sống tiếp cùng con trai, nhưng không phải bây giờ... chỉ có thể tìm thấy anh ta, tìm thấy anh ta mới có thể lấy được thuốc giải, mới có thể duy trì được tính mạng cô, cho dù phải tiếp tục làm những việc tồi tệ cô cũng không từ.

Ba hôm sau Yến Vân, Đoàn Nhị Nga, Kim Long cuối cùng cũng hội ngộ được Phan Tuấn. Khi biết Ngô Tôn đã chết, Thời Diểu Diểu có chút buồn. Tối hôm đó một mình cô đến chỗ gốc cây hòe, châu chấu trên cây khẽ kêu buồn bã. Bỗng bên tai vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu lại thấy Phan Tuấn cầm vật gì đó từ từ tiến lại gần phía mình.

"Sao anh lại đến đây?" Thời Diểu Diểu cúi đầu lau khô nước mắt hỏi.

"Đến cúng cho Ngô đại ca!" Nói rồi Phan Tuấn đặt vật trong tay xuống, là một thếp giấy và một vò rượu. Phan Tuấn lấy bật lửa đưa cho Thời Diểu Diểu, cô ngập ngừng một lát rồi nhận lấy bật lửa đốt thếp giấy, rơi lệ nói: "Tất cả mọi người đều thay đổi rồi!"

"Ừm!" Phan Tuấn gật đầu, "Tất cả mọi người đều thay đổi rồi, tất cả mọi người đều không đơn giản như vẻ bề ngoài!"

Phan Tuấn nói xong câu này Thời Diểu Diểu dừng tay lại, cô nhìn Phan Tuấn nhưng không nói gì.

"Thời Diểu Diểu, Phùng sư phụ trên đường rời Bắc Bình đến An Dương đã từng bỏ đi mấy ngày, cô biết ông ấy đi làm gì không?" Phan Tuấn dựa vào thân cây phía sau Thời Diểu Diểu.

Thời Diểu Diểu vẫn không nói gì.

"Ông ấy đến nhà khu trùng sư hệ Thủy họ Thời." Phan Tuấn tự hỏi tự trả lời, "Cô biết ông ấy phát hiện ra điều gì không?" Phan Tuấn dừng lại rồi nói tiếp: "Hơn bảy mươi năm trước nhà họ Thời gặp phải một đại họa lớn, cả nhà không còn một ai sống sót. Thời cô nương, rốt cuộc cô là ai?"

Cách đó hơn nghìn dặm ở thành Bắc Bình, Kim Tố Mai điên cuồng ném vỡ bát trà, lần này không những không tóm được bọn Phan Tuấn mà đến Hà Lạc tương cất giấu trong mật thất nhà Phan Tuấn cũng biến mất. Bà đóng cửa phòng lại, đi qua khung cửa tròn, rồi đẩy một cánh cửa khác ra, trong phòng tối đen như mực, ngày thường căn phòng này cho dù là ban ngày cũng sẽ châm đèn. Bà siết chặt tay, vừa định phát tiết thì bỗng có người túm chặt cổ họng, một giọng nói thì thầm bên tai bà: "Kim Tố Mai..."

Kim Tố Mai giật mình nhìn chiếc giường trống không bên đó rồi cười nói: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi..."

Đặc biệt: Lý Sỹ Quần một trong thập đại Hán gian nổi tiếng xấu xa thời Dân Quốc vào tháng chín năm đó, tức một tháng sau khi câu chuyện trong 'Trùng trùng nguy cơ' xảy ra đã bị TOKKO đầu độc chết, còn về nguyên nhân chết thì có nhiều cách lý giải khác nhau, một trong những cách lý giải là chết vì bột được nghiền từ trứng cá nóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top