Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Vãn Hi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây tông chủ của Vân Mộng Giang thị thường xuyên đi xem mắt.

Có rất nhiều người phỏng đoán nguyên do là vì đứa cháu nhỏ của hắn - Kim Lăng sắp lên tiếp quản Lan Lăng Kim thị, cho nên dù Giang tông chủ nổi tiếng yêu cháu như con cũng phải vì chính mình định xuống một hôn sự, suy cho cùng thì Giang Phong Miên chỉ có mình hắn là con trai độc nhất, mà Vân Mộng thì cần có người kế tục.

Trong lúc mọi người đang tính toán lợi ích cùng Vân Mộng kết thân thì tại Liên Hoa Ổ đang hội họp bàn chuyện trong sảnh lớn.

"Ngươi thực sự để Kim Lăng tiếp quản Kim thị sớm như vậy!?" Nam tử mặc hắc y ngồi bắt chéo chân nói, miệng không ngừng nhai đậu phộng cay.

"Sớm hay muộn cũng phải tiếp nhận, đó là trách nhiệm của nó." Tuy biết có chút miễn cưỡng nhưng hắn không thể để tên xú tiểu tử kia chưởng sự thì mỗi ngày lại chạy theo đám tiểu bối nhà Lam gia đi săn đêm càng khiến hắn phiền thêm, còn không nói đến tên Ôn cẩu kia ngầm đi theo sau.

"Há~ Nhưng ta nghe tin đồn không phải vậy a." Nghiêng đầu hướng về Lam thiếu niên phía sau, hắc y nam tử -Ngụy Vô Tiện, khóe miệng giương lên một cái cười gian...

"Ngươi nghe cái gì?" Nhấp ngụm trà, Giang Trừng- tông chủ Vân Mộng bình tĩnh đáp lại.

"Ta nghe là, bởi vì Giang tông chủ độc thân quá lâu, cuối cùng chịu cô đơn không nổi, quyết định mau chóng cho tiểu công tử tiếp nhận Kim Thị, để có thể nghênh đón tông chủ phu nhân, đỡ phải chịu nổi khổ chăn đơn gối chiếc nha!"

"Phụt!!!"

"Hắc hắc."

"Ngươi nghe thấy cái quỷ gì vậy?"

Một trận sặc nước cùng ho khan xen lẫn phẫn nộ mắng chửi vang lên, Giang Trừng tức giận cầm lấy quả sơn trà trên bàn ném về phía Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng bắt được sơn trà, một bên bóc vỏ một bên tiếp tục nói.

"Vẫn còn một điều nữa, ta vẫn chưa nói xong a..."

"Câm ngay, không có lời nào hay từ miệng ngươi cả, im lặng mà ăn của ngươi đi." Tên Ngụy Anh này, sinh ra là để tức chết hắn mà.

"Ha ha ha, đừng như vậy, thành thực mà nói, ngươi là đòi điều kiện gì a!? Làm sao xem mắt lâu như thế đều không được một người a?"

Người bên ngoài nói càng lúc càng khoa trương, ngay cả hắn tại Cô Tô cũng nghe được một hai thứ không đúng, nếu không vì vậy, Ngụy Vô Tiện đã không kéo theo Lam Nhị nhà hắn cùng bọn Tư Truy, Cảnh Nghi tới quan tâm một tý, à , vẫn nên tính thêm vị Lam thị tông chủ nha~ Ngươi hỏi vì cái gì mang theo Lam tông chủ?

Còn không phải vì sau phong quan đại điển kia, trạng thái tinh thần của Lam Hi Thần rất không tốt, Lam Trạm không thể yên lòng huynh trưởng, nhưng lại không biết khuyên nhủ như thế nào, Ngụy Vô Tiện nghĩ rồi lại nghĩ, dứt khoát đề xuất mời Lam Hi Thần ra ngoài giải tỏa tâm tình, sau khi Lam Trạm nghe đến, cho rằng kế này khả thi liền đơn giản nửa lôi nửa kéo đem người ra cửa.

"Tính tình ôn nhu dịu dàng, nấu ăn ngon, phải nấu canh sườn củ sen ngon nhất, môn đăng hộ đối, mọi việc lấy trượng phu làm chủ, dù sau này sinh hài tử cũng phải đối với Kim Lăng như con đẻ, không được thiên vị. Khi săn đêm, phải sùng bái nhìn trượng phu mình diệt tà ma, một cái cuối là không sợ chó." Kim Lăng vừa nghe liền trợn tròn mắt, điều kiện như vậy, ngay cả cậu cũng biết chọn như thế nào cũng là một lão quái bà, vậy mà cữu cữu lại nói như không có vấn đề gì.

Vừa nói xong, hiện trường ngoài trừ Ngụy Vô Tiện cười đến khoái trá ra thì mọi người khác đều dùng sắc mặt rất vi diệu nhìn Giang Trừng. Ngay cả Hàm Quang Quân xưa nay không có biểu tình cũng khẽ cau mày, rất có ý kiến đối với câu "Không sợ chó".

"Há há há... ha ha ha, Giang Trừng, Giang tông chủ, Giang Vãn Ngâm a, ngươi đây là tuyển vợ hay là tuyển môn đồ truyền tổ a? Cười chết ta rồi!" Ngụy Vô Tiện đập bàn cười đến không ngừng được, căn bản không để ý đến câu "không sợ chó".

"Ta lại không yêu cầu cái gì mà gia tài bạc triệu, thân thế hiển hách, tam tòng tứ đức, dung mạo đẹp đẽ nha. Đó chỉ là điều kiện xem mắt rất cơ bản thôi."Cười cười cười! Cười chết ngươi đi!- Giang Trừng trong đầu suy xét nên vung Tử Điện hay là thả chó tốt hơn.

"Những điều kiện ngươi nói, ta nghĩ đi nghĩ lại, trong thiên hạ này chỉ có duy nhất một nữ tử hoàn toàn phù hợp mà thôi..." Tiếng cười ngưng dần, nụ cười của Ngụy Vô Tiện dần trở thành cười khổ, Giang Trừng thấy như vậy, cũng biết câu nói của hắn muốn nói đến cái gì.

Nếu như có nữ tử có thể đáp ứng tất cả các điều kiện, ngoại trừ tỷ tỷ Giang Yếm Ly của bọn họ ra thì còn ai cơ chứ? Đó là sư tỷ duy nhất trên đời này.

Đại sảnh nhất thời yên lặng, lúc đầu Kim Lăng còn chưa hiểu nhưng thấy dáng vẻ hai vị trưởng bối, cũng lập tức biết người họ nói đến là ai.

"Ngụy công tử nói, phải chăng là tỷ tỷ của Giang tông chủ- Giang Yếm Ly cô nương?"

Một thanh âm ôn nhu vang lên phá vỡ trầm mặc, ba chữ Giang Yếm Ly tựa như sấm chớp đánh xuống, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đều bị đánh đến chấn động, mọi người kinh ngạc nhìn về phía người vừa nói- Lam Hi Thần.

"Lúc ở Kim Lân Đài, từng có duyên gặp mặt, Kim Tử Hiên công tử gặp người khác liền không ngừng khen thê tử của mình có bao nhiêu hiền dịu, ta cùng Kim phu nhân có gặp qua vài lần, đích thị là người ôn nhu hiền lành." Thả chén trà xuống, Lam Hi Thần nhìn về hướng Giang Trừng, ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng làm người nghe cảm thấy thoải mái. Giang Trừng hiếm khi đối với người nhắc đến tên tỷ tỷ mà không thấy khó chịu.

"Hừ, đó là đương nhiên, cũng không xem nàng ấy là tỷ tỷ của ai?" Giang Trừng tựa một con gà trống kiêu ngạo ưỡn ngực, cuốn đi toàn bộ bầu không khí ngưng trệ vừa rồi trong sảnh, tiếp tục sinh động lên, chỉ có Lam Vong Cơ tuy biểu tình bất biến nhưng nội tâm có chút dao động.

Đây là lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài, huynh trưởng nhắc đến Lan Lăng Kim Lân Đài.

"Phải, phải, phải, là tỷ tỷ của Giang đại tông chủ ngài! Ta nói, Giang Trừng a, điều kiện thì ngươi đã đề ra, nhưng hiện giờ không có nữ tử nào đủ khả năng đáp ứng, ngươi thử suy nghĩ một chút, đổi một chút a!?" Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Lam Hi Thần, trong lòng thực sự cho Lam Hi Thần ngàn vạn cảm kích a.

Bỗng nhiên hắn liều lĩnh xuất hiện một ý nghĩ, mà điều này có khả năng bị Lam Nhị nhà hắn chỉnh đến không xuống giường được luôn.

"Đổi? Đổi thế nào!?" Một thời gian sau, Giang Trừng rất hối hận, rõ ràng biết tên gia hỏa Ngụy Anh này miệng chó không nhổ ra ngà voi, khi đó vì sao vẫn ngu xuẩn hỏi lại một câu như vậy!

"Thì là phương diện nữ tử không chọn được người, thì ngươi qua tới phương diện nam tử tìm kiếm, như thế nào? Ta cảm thấy Trạch Vu Quân khá tốt nha."

Lời này vừa nói xong, đại sảnh bỗng nhiên vang lên một tiếng cầm, tiếng cầm lãnh liệt như băng tuyền, chúng tiểu bối trong sảnh đều không nhịn được run rẩy một cái, ánh mắt chỉnh tề nhìn xuống chân mình, lại không kìm lòng liếc một cái, bọn họ giống như nhìn thấy Hàm Quang Quân đen mặt?

"Lam Hi Thần?"

"...Ta!?"

"Ngụy. Vô. Tiện! "

"Á... Ta chỉ đưa ra kiến nghị, các điều kiện khác Lam tông chủ đều rất phù hợp a, có điều nấu cơm làm canh ta không biết đâu, nhưng tay nghề Lam Trạm khá tốt." Quyết định coi như không thấy sắc mặt Lam Trạm đen lại giống như trúng độc, cùng một tiếng cầm mang theo tràn đầy sát khí, Ngụy Vô Tiện tiếp tục cười nói.

"Cái này...?" Kinh ngạc hướng về Lam Hi Thần, y cũng ngốc lăng nhìn Giang Trừng, bộ dạng hai người nhìn nhau không nói khiến trong lòng Lam Trạm dâng lên một chút dự cảm không lành.

Giang Trừng đang quan sát Lam Hi Thần, tuy rằng hắn rất chán ghét Lam Trạm, nhưng Lam Hi Thần và Lam Trạm lớn lên giống hệt nhau lại không khiến hắn phản cảm. Trong ấn tượng, y lúc nào cũng ôn nhu, hay mỉm cười, hòa hòa khí khí cùng người khác nói chuyện. Tính cách tựa như xuân phong, cùng Lam Trạm luôn mang cảm giác hàn phong hoàn toàn bất đồng, y luôn nhu hòa như ánh trăng.

"Ngụy công tử! Ngươi là đang đùa đi, Giang tông chủ tài phẩm xuất chúng, làm sao lo lắng không tìm được nhân duyên tốt đẹp đây."

Lam Hi Thần mới hồi thần lại sau chút ngốc lăng, nhìn Ngụy Vô Tiện, trên mặt vẫn còn tươi cười, thái độ ôn văn nho nhã không thay đổi, tư thái tốt đến ngay cả Ngụy Vô Tiện mặt dày cũng có chút ngượng ngùng.

"Há... Ta chỉ nói vậy thôi, Lam tông chủ không cần để ý đâu a."

"Giang tông chủ, Ngụy công tử tính tình ngay thẳng, không có ý tứ gì, không cần cùng hắn tức giận a." Mỉm cười lắc đầu, Lam Hi Thần quay đầu nhìn Giang Trừng nói, Giang Trừng thấy bộ dạng y thay Ngụy Anh nói chuyện, tâm lý không biết vì sao dâng lên một chút cảm giác không thoải mái.

"Hừ, bản tông chủ nếu muốn cùng gia hỏa này tính toán so đo, không phải đã tức chết từ lâu rồi sao! Lam tông chủ, hắn ở Cô Tô sợ là cũng khiến toàn bộ gia quy Vân Thâm Bất Tri Xứ của ngươi có thêm hơn nghìn điều trở lên."

"Ý gì vậy hả! Ta làm gì hư hỏng như ngươi nói a! Tư Truy, Tư Truy, ngươi nói xem, bản lão tổ tại Cô Tô có bao nhiêu tốt, tư thế có bao nhiêu tốt." Ngụy Vô Tiện không phục, bèn kéo đám tiểu bối vào nói chuyện thay mình, nhưng lại thấy Lam Tư Truy một bộ dáng khó mở miệng. Hắn mở to mắt, không phải chứ ? Hắn đã thu liễm rất nhiều, lẽ nào lại bị Giang Trừng nói trúng rồi ?

"Ngụy tiền bối, kỳ thực không như Giang tông chủ nói nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là nhiều thêm hai trăm linh chín điều mà thôi, đúng rồi, hôm nay lúc chúng ta ra cửa hình như có khắc thêm một điều nữa."

Lam Cảnh Nghi thấy bộ dạng Tư Truy không biết mở miệng ra sao, bèn xung phong tình nguyện thay Tư Truy nói ra, nhưng vừa mới nói xong mặt cậu lại tiếp tục gục xuống, như vậy gia quy đã tăng lên đến bốn nghìn tám trăm chín mươi chín điều rồi, về sau chép phạt có phải là chép chết người luôn không!?

"..." Sắc mặt Ngụy Vô Tiện hiện tại cùng dạng Lam Vong Cơ, hóa đen như nhau.

"Ha ha ha ha ha, Ngụy Anh, vẫn còn có thể tăng do thái độ tốt của ngươi, nếu thái độ của ngươi làm không tốt một chút có khả năng giảm điều nha." Thấy bộ dạng Ngụy Anh ăn thiệt, tâm tình Giang Trừng khó được chuyển biến tốt, tiếng cười vang vọng khiến Lam Hi Thần bất giác quay lại nhìn hắn một chút.

"Chẳng rãnh cùng ngươi nháo, mấy tiểu tử kia, bản lão tổ mang các ngươi đi bắt gà rừng." Kéo theo Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện gào thét muốn cùng mấy cái tiểu bối đi thể nghiệm sinh hoạt nhàn nhã của hắn năm đó. Kim Lăng nghe vậy, cũng muốn đi theo, nhưng nhìn đến cữu cữu mình, lòng nghĩ sợ rằng đi không được, cậu nhìn qua lam y thiếu niên, đúng lúc đối phương cũng nhìn lại cậu, lời muốn nói ra lại thôi.

"Kim Lăng, lần này chúng ta khó có được dịp đến Vân Mộng làm khách, nếu không phiền, ngươi mang theo đám Tư Truy bọn họ đi dạo? Giang Tông chủ, không biết có thể làm phiền Kim Lăng công tử một lát?" Thấy Kim Lăng muốn đi theo mà không có gan nói, mắt cứ mãi trông theo bóng dáng một người, Lam Hi Thần bỗng nhiên nhớ đến tiểu đệ của y năm đó, bất giác mở miệng nói ra.

"...Nếu Trạch Vu Quân đã mở lời, chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì. Kim Lăng, cố gắng chiêu đãi khách nhân thật tốt." Nhìn thấu tâm tư của Lam Hi Thần, mặc dù Giang Trừng không nguyện ý, nhưng người ta đã nói khách khí đến như vậy, không thể không cấp chút mặt mũi, vung vung tay. Lại nhìn đến bộ dạng Kim Lăng vui vẻ chạy đi cùng Tiên Tử, hăng hái đến bên đồng bạn, giả vờ làm bộ đi trước dẫn mọi người ra ngoài, tâm trạng Giang Trừng càng biến xấu.

Cháu trai càng lớn càng không thể giữ a~ !!! - Trong lòng Giang Trừng lởn vởn câu nói này.

"Đã làm phiền Giang tông chủ!" Lam Hi Thần đứng dậy, nghĩ không cần lại phiền nhiễu người ta, muốn nói vài lời cáo từ, lại bị một câu của Giang Trừng làm cho ngừng lại.

"... Ngươi sẽ nấu canh sườn củ sen sao?" Không biết vì cái gì, Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, đột nhiên thốt ra câu này.

"Canh... Canh sườn củ sen?" Ngốc lăng nhắc lại một lần, vì cái gì câu chuyện lại nói đến canh sườn củ sen rồi?

"Ừm... Ngươi sẽ làm sao?" Nhìn về phía nam tử bạch y tuấn tú, thanh lệ, Giang Trừng phát hiện người kia... Gầy hơn một chút, ngay cả sắc mặt đều không tốt bằng lúc ở Quan Âm miếu.

"Cái này... Ta chưa từng nấu ăn, làm canh... Có lẽ..." Có một chút khó xử, lời nói thoáng ngập ngừng, Lam Hi Thần hơi nhíu mày, lông mi dài tinh tế tạo thành bóng mờ in trên gương mặt, một lọn tóc mềm mại rủ xuống bên mặt y. Giang Trừng bất giác có chút thất thần.

"Giang tông chủ, ta... Giang tông chủ?" Ngẩng đầu lên nhìn Giang Trừng, Lam Hi Thần nghi hoặc gọi hắn, người này... Làm sao lại một bộ dạng xuất thần rồi?

"A...! Không... Ta này là... Lam tông chủ, tiếp đãi không chu toàn rồi!" Giống như bị sét đánh trúng, Giang Trừng nhảy dựng lên bước nhanh xuống bậc thềm, đến trước mặt Lam Hi Thần hai tay ôm quyền, khom lưng làm một đại lễ.

"Mới vừa rồi là ta lỗ mãng, vậy mà lại cùng với Lam tông chủ nói lời đùa giỡn, xin Lam tông chủ không trách cứ."

Muốn chết rồi, hắn vừa mới nói cái gì vậy? Hắn sao lại có thể hỏi đường đường chủ tọa một tiên môn có đi nấu canh không? Nếu như đổi lại là người khác hỏi hắn, không bị cho một roi mới là lạ, hắn là đang điên cái gì a?

Giang Trừng tim đập nhanh, mồ hôi lạnh cũng không biết toát ra bao nhiêu giọt, đáng ghét, tất cả đều là lỗi của tên gia hỏa Ngụy Anh này, đang yên lành, đưa ra cái gì đổi phương hướng tìm kiếm... Không đúng, là Ngụy Anh nói, liên quan gì hắn lại nghe theo cái phương hướng đấy mà đi thực hiện a?

"Giang tông chủ, ngài đừng nghĩ nhiều, ta không tức giận, chỉ là... ha ha..." Một tay nắm thành quyền đưa lên miệng, Lam Hi Thần cố gắng nén tiếng cười vang lên. Giang Trừng hiếm khi ở khoảng cách gần thấy y cười ra tiếng như vậy, nhất thời có chút choáng váng.

"Giang tông chủ cùng Ngụy công tử không hổ là người một nhà, nói chuyện giống nhau có gì nói đó, Lam mỗ càng không chán ghét, trái lại còn rất ngưỡng mộ ." Thẳng thắn chính trực, tâm tư đơn thuần, yêu giận buồn vui đều nhìn rõ, thực khiến người khác yêu thích.

"Ai cùng gia hỏa đấy một dạng? Không biết xấu hổ a! Lam tông chủ, ngươi nhất định phải chú ý, đừng để Lam Nhị của nhà ngươi bị Ngụy Anh dạy hư, hắn cái gì cũng không được, dạy hư người khác lại giỏi nhất."

Nghe đến cùng Ngụy Anh một dạng, Giang Trừng lập tức hồi thần bắt đầu mắng chửi. Lam Hi Thần thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của hắn, thực có chút vô lực.

"Tóm lại, lời vừa rồi, Lam tông chủ làm như không nghe thấy, quên nó đi!"

"Kỳ thực, ta cảm thấy..."

"Tông chủ! Ngài có ở trong không? Ta có... Lam Tông chủ?" Một vị khách khanh Giang gia vội vã chạy vào đại sảnh, vừa muốn cùng Giang Trừng nói chuyện, liền nhìn thấy một vị bạch y tú lệ bất phàm đứng bên cạnh, đây không phải là tông chủ Cô Tô Lam Thị à?

"Ta đây! Lam tông chủ, thật có lỗi, ta hiện không bồi tiếp được, một lát ta ..."

"Không sao, Giang tông chủ có việc liền không cần phiền phức để người dẫn ta đâu, nếu vậy ta có thể một mình đi dạo quanh Liên Hoa Ổ hay không?"

"Việc này đương nhiên là có thể, Lam tông chủ nếu có việc, sai người đi thông tri lại ta là được." Khẽ gật đầu, Giang Trừng quay người chuẩn bị rời đi, Lam Hi Thần lại lên tiếng gọi hắn ngừng lại.

"Giang Tông chủ."

"Cái gì...?" Quay người lại, một cỗ mùi hương đạm nhạt thoang thoảng tràn vào mũi, gương mặt Lam Hi Thần gần ngay trong gang tấc. Giang Trừng choáng, đối phương chỉ là thay mình sửa sang vạt áo.

"Nơi này loạn chút... Được rồi! Ngại quá, gia huấn như vậy, ra tay theo bản năng." Đem vạt áo trước chỉnh tốt, lại còn ở mặt trên vỗ nhè nhẹ, Lam Hi Thần mỉm cười sảng khoái. Trong khi não bộ Giang Trừng thì tựa như bị tạt nước sôi, nóng bỏng a.

"Ngươi... Đa tạ!." Cúi đầu khẽ nói tiếng cảm ơn, Giang Trừng giống như bị ma đuổi liền quay người liền chạy, vụt phát liền mất tiêu. Vị khách khanh bị hành động của hai người làm cho ngốc trệ một lúc, phát hiện ra người muốn tìm đã chạy mất, sau khi cùng Lam Hi Thần nói một tiếng cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa rồi... Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Hắn không nhìn nhầm chứ? Giang tông chủ làm sao giống như đỏ mặt rồi?

Lam Hi Thần thấy đại sảnh chỉ còn chính mình, mang tiếng cười chống đỡ thu liễm lại, trên gương mặt tinh xảo như có như không nhiễm lên tầng sầu lo, y vuốt nhẹ bội kiếm Sóc Nguyệt, cuối cùng cũng không nén nổi một tiếng khẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top