Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Vãn Hi (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời khắc ngay giờ Dậu, Cô Tô Lam thị chậm rãi đến Kim Lân Đài.

Lam Tư Truy nhìn Kim Lân Đài trước mắt rộng lớn hoa lệ, Kim Tinh Tuyết Lãng nở rộ thành một biển hoa, trên quảng trường có rất nhiều người, cậu cùng đồng môn đi theo phía sau tông chủ cùng Hàm Quang Quân, đi trên thảm đỏ dành cho khách, ngửa đầu nhìn ngắm Tu Di Tọa cẩm thạch to lớn phía trên. Nơi này, chính là nhà của Kim Lăng? Kim Lăng sẽ là tông chủ của nơi này?

"Cô Tô Lam thị xin mời bên này." Người dẫn đường mặc giáo phục Vân Mộng, thái độ cung kính, xoay người cúi chào đoàn người đi trên cầu thang. Vị trí của bọn họ như trước không hề thay đổi, vị trí ở phía dưới cánh trái cạnh vị trí tông chủ. Ngồi ở vị trí quen thuộc, nhìn thấy con người, cảnh vật nay đã hoàn toàn khác, Lam Hi Thần không khỏi than nhẹ một tiếng. Lúc này, y mới chính thức cảm thấy được, Đại ca cùng A Dao thật sự đã trở thành quá khứ.

"Huynh trưởng."

"Không có việc gì, chính là cảm thấy, tương lai không thể quá chờ mong, nắm lấy hiện thực mới thực sự quan trọng."

Ai cũng không biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nguyên bản người đang trò chuyện vui vẻ, rất có thể vừa chuyển tay thì đã vĩnh viễn xa cách muôn trùng. So đo nhiều, tính toán càng nhiều, chung quy đến cuối cùng chỉ là một bộ hài cốt.

"..... Huynh trưởng đã xác định tâm duyệt hắn?" Thật sự là không công mà có được, quá tiện nghi cho tên kia.

"Ai biết được!?" Hiếm thấy, Lam Hi Thần nhìn đệ đệ của mình, không trả lời rõ ràng, chỉ cười khẽ nháy mắt mấy cái. Lam Vong Cơ nhất thời có điểm không thích ứng, nhưng lại hiếm thấy mở lời "A" một tiếng, khiến Lam Hi Thần cười đến phát run, đệ đệ này của y a, như thế nào càng lớn càng đáng yêu như vậy?

Lúc này, một tiếng chuông ở Kim Lân Đài vang lên, tất cả mọi người liền dừng nói chuyện, giờ Tuất đã đến, đại điển kế vị của Lan Lăng Kim thị bắt đầu rồi.

Tiên gia tham dự đại điển kế vị, tất cả đều tán dương không thôi. Nếu muốn nói trên cuộc đời này không có gì hối tiếc, chắc chắn phải thêm điều này, chỉ vì sau khi đến tận đây sẽ chứng kiến cảnh tượng làm cho người ta chấn động không gì so sánh được .

Chuông Thanh Đồng vang lên tổng cộng chín tiếng, đợi tiếng thứ chín vang lên, tất cả các tiên gia đều đứng lên ở tại chỗ, mặt hướng về Điểm Kim Các, đồng thời, cánh cửa vàng của Điềm Kim Các cũng chậm rãi mở ra, bóng dáng ngạo nghễ, tự tin ngẩng đầu bước đi, không nhanh không chậm, từng bước đi ra cửa chính.

Đó là một thiếu niên phi thường tuấn tú, cậu không có đội phát quan, chỉ lấy kim quan buộc tóc, giữa trán điểm chu sa, bên trong hồng y thêu kim tuyến, bên ngoài khoác áo choàng lông trắng mở ra vạt áo bạch sắc cùng đai lưng kim sắc hoàn mỹ, đúng là trang phục chính thức của Lan Lăng Kim thị "Nhật Nguyệt Minh Huy".
Trên thắt lưng cậu là thanh bội kiếm ánh sáng vàng lưu động, bên kia là một đôi chuông vàng có khắc họa tiết hoa sen chín cánh. Cho dù là người nhìn quen thiếu niên này nhưng hiện tại không khỏi thầm khen trong lòng một câu mỹ thiếu niên.

Người này là nhân vật chính của hôm nay, tông chủ mới của Kim thị, Kim Lăng - Kim Như Lan.

Mà ở sau lưng Kim Lăng, là nam tử cao lớn hơn cậu, tùy ý khoanh tay, chính là tông chủ của Vân Mộng Giang thị hiện nay- Giang Trừng.

Ngân quan buộc tóc giống nhau, Giang Trừng vận là tử y thêu ngân tuyến, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu đen, vạt áo còn thêu gia huy Giang thị- một đóa hoa sen chín cánh, hắn mặc hôm nay cũng là trang phục chính thức của Vân Mộng "Chẩm Hàn Lưu".

Thắt lưng là bội kiếm Tam Độc, chuông bạc phía bên vang nhẹ, thần thái so với bình thường còn muốn lợi hại hơn ba phần, giống như chỉ chờ thời cơ phát động Tử Điện, khiến cho một ít người tâm mang ý xấu liền chấn động, một trận tỉnh táo hơn hẳn giống như là bị luồng điện chạy quanh thân thể bắt đầu tê rần.

Mà đi theo phía sau hai người là tùy thân của Kim Lăng, huynh đệ Kim Như Anh, Kim Như Huyền. Phía sau là môn sinh, hộ vệ.

Kim Lăng chậm rãi đi xuống cầu thang bạch ngọc, khi cậu đứng ở chính vị tông chủ Kim Lân Đài, một trận gió mát thổi qua, một mảnh Kim Tinh Tuyết Lãng thay phiên nhau lay động không ngừng, hoa mai theo gió thổi đưa phảng phất, như nói rằng ngay cả thiên ý đều đưa lên một phần lễ vật cho vị thiếu niên này.

"Kim Lăng thay mặt Lan Lăng Kim thị tạ ơn các vị tiên gia thân tộc hôm nay đã đến tham dự, chư vị, mời an tọa."

Ôm quyền vái chào, tác phong trầm ổn, hoàn toàn không như một tên tiểu tử kiêu căng, bộp chộp. Những người biết rõ tính tình của tiểu công tử này đều bất giác kinh ngạc, tiểu tử này... Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể thay đổi đến như vậy, ẩn ẩn đã mang phong thái của người đứng đầu tiên môn.

Lại là một tiếng chuông vang lên, mọi người hướng Kim Lăng làm lễ sau đó ngồi xuống. Một bên an bài nhạc quan tấu khúc, tiếp theo là sáu mươi bốn người vũ sư lên biểu diễn, vũ đạo vững trãi dịu dàng, đúng là tượng trưng cho sự hòa hợp của vẻ đẹp "Khánh Thiện Nhạc Vũ".

Đến tận đây, Lan Lăng Kim thị như đã chính thức hướng danh môn tiên gia trong thiên hạ tuyên bố Kim Lăng đã là tông chủ hiện nay của Kim Lân Đài.

Từ khoảnh khắc Kim Lăng xuất hiện thì ánh mắt Lam Tư Truy không hề rời đi.

Trước kia, khi mọi người cùng nhau săn đêm trêu đùa ầm ĩ cũng không có cảm thụ rõ ràng như bây giờ.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy Kim Lăng một thân Nhật Nguyệt Minh Huy, tư thế hiên ngang, Lam Tư Truy mới chợt phát giác, nguyên lai Kim đại tiểu thư không chỉ là Kim đại tiểu thư, mà còn là một thiếu niên tuấn mỹ lòng đầy kiêu ngạo.

"Không thể tưởng tượng được Kim đại tiểu thư giả vờ đứng đắn thật đúng là không tồi a." Lam Cảnh Nghi một bên tiến đến bên tai Lam Tư Truy lặng lẽ nói.

"Không thể nói người ta như vậy, Kim Lăng hiện tại chính là tông chủ."

"Ai.... Tông chủ a ~ Kim đại tiểu thư chính là Kim đại tiểu thư, ngươi tin hay không, chờ khi quần áo cởi ra, Kim Lăng lập tức lại là Kim đại tiểu thư ngang ngược cho xem." Lam Cảnh Nghi tin tưởng vững chắc, đánh chết thì cái nết cũng không chừa.

"Ngươi đủ rồi... Lam Cảnh Nghi!"

"Làm sao vậy, làm sao vậy!?"

"Ai... Tư Truy tức giận ta nói Kim Đại tiểu thư!"

"Kim đại tiểu thư?"

"Lam Cảnh Nghi!"

Tiểu bối phía sau nhỏ giọng mắng nhau, Lam Hi Thần đằng trước nghe được cảm thấy thú vị, y lần đầu tiên biết cư nhiên Kim Lăng có một danh hiệu gọi là Kim đại tiểu thư, quả nhiên có chút thích hợp.

Liếc mắt nhìn đệ đệ bên cạnh, thấy ánh mắt đệ đệ chăm chú một chỗ, tuy không nói lời nào, nhưng khóe mắt ánh lên ý cười, xem ra.... Là nhìn Ngụy công tử. Thật không hiểu ở nơi lớn như vậy lại nhiều người, đệ đệ như thế nào có thể lập tức tìm được người trong lòng a.

Lam Hi Thần cầm lấy chén trà trên bàn, là chén trà giống như trước đây y đến Kim Lân Đài tham dự hội nghị, bên trong đều là Tiền Phong Tuyết Liên.

Y đơn giản uống một ngụm, lại nâng mắt, liền thấy phía trước bên phải chủ vị là một nam tử tuấn mỹ, dáng người cao ngất, khoanh tay đứng, hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm y không tha. Lam Hi Thần buông nhẹ chén trà, hướng đối phương nhợt nhạt mỉm cười, chỉ thấy đối phương thân hình nhoáng lên một cái, phảng phất giống như sẽ bổ nhào về phía bàn nhưng lại bị người phía sau lập tức giữ chặt, chỉ vì một tân khách đang tiến lên cùng hắn bắt chuyện.

Giang Trừng mất hứng a.

Lúc này Lam Hi Thần vẫn chưa nhận thấy được, trừ bỏ đệ đệ của y, ngay cả biểu tình của Giang Trừng biến hóa như thế nào thì y đều có thể dễ dàng thấu hiểu.

"..... Nhị ca...." Một thanh âm rất nhỏ mang chút do dự vang lên, con ngươi Lam Hi Thần vừa chuyển, thấy một thanh niên văn nhã chậm rãi đi tới, vẻ mặt khúm núm, cách xa mười bước liền đứng lại.

"Hoài Tang? Làm sao vậy, lại đây nói chuyện a." Người tới là gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị, Nhiếp Hoài Tang.

Nhiếp Hoài Tang thấy Lam Hi Thần nhẹ nhàng mỉm cười, một tay còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo hắn lại đây ngồi. Hắn lập tức ba bước lớn liền đến cạnh Lam Hi Thần, đặt mông ngồi xuống bắt đầu nói.

"Nhị ca a, đã lâu không thấy ngươi, đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đều nói ngươi đang bế quan không tiếp khách, sau đó lại nghe nói ngươi bị Hàm Quang Quân mang đi ra ngoài. Hôm nay thật khó lắm mới gặp ngươi, Nhị ca, ngươi dạo này có khỏe không?"

Từ lúc phong quan đại điển, Nhiếp Hoài Tang chưa từng có dịp gặp lại Lam Hi Thần. Từ sau khi Đại ca mất, Nhị ca luôn là người lắng nghe tâm sự của mình, không nói đến việc thân phận của y là tông chủ Lam thị, Nhiếp Hoài Tang sớm đã xem y là ca ca của hắn. Nhưng qua chuyện của Kim Quang Dao, hắn cảm thấy Lam Hi Thần đã có ý trách cứ hắn, cho nên vừa mới nãy chỉ dám ở xa xa gọi một tiếng Nhị ca, cũng không dám tiến đến gần giống như bình thường xông lên trước oán giận khóc lóc.

Nhưng hiện tại xem ra, Lam Hi Thần đối với hắn vẫn như trước đây không thay đổi, ngay cả tươi cười đều giống nhau ôn nhã đầy ấm áp.

"Để ngươi lo lắng, ta không có chuyện gì. Chính là không nghĩ đến ngươi lại đồng ý đến Lan Lăng tham gia đại điển kế vị của Kim gia."

Sau khi sự việc xảy ra, Lam Vong Cơ có nói cho y nghe những việc diễn biến sau khi y bế quan. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Anh thảo luận chuyện người nào đã dàn dựng phía sau tất cả, đương nhiên y lúc đó chỉ cảm thấy đầu đau tâm loạn, nhưng cũng cảm thấy người này, vì cái gì cũng không hề đơn giản? Người này tâm tư trước sau không đồng nhất, xảy ra nhiều chuyện vô cớ, liên lụy nhiều người vô tội như vậy, có cần thiết không?

Nhưng hiện tại y đã nghĩ thông suốt, mặc kệ người phía sau có phải Nhiếp Hoài Tang hay không, chỉ cần hắn không thương tổn vô tội, có thể tự kiềm chế, vậy thì hắn vẫn như trước kia là đệ đệ của Đại ca, y vẫn sẽ nguyện ý nhận một tiếng Nhị ca của hắn.

"Việc của Tam ca cùng Kim tông chủ không có quan hệ, Kim tông chủ cũng là người bị hại, hiện giờ chân tướng rõ ràng, người có tội cũng đã đền tội, ta cho rằng không cần thiết phải truy cứu nữa."

"Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thật vui mừng, Hoài Tang thật sự trưởng thành rồi."

Người hầu rất nhanh mang chén trà dâng lên, sau khi Lam Hi Thần nói cảm tạ liền thay Nhiếp Hoài Tang rót một ly, Nhiếp Hoài Tang cũng không khách khí cầm lên uống một ngụm, mới vừa rồi hắn nói thật nhiều, thực sự có chút khát.

"Hoài Tang, Kim Lăng tuổi còn nhỏ, có rất nhiều chỗ có thể còn thiếu xót, ngươi cũng xem như là trưởng bối của Kim Lăng, hi vọng ngươi có thể chiếu cố một chút." Nhìn hắn uống rất vội, Lam Hi Thần lắc đầu cười, lại thay hắn rót thêm một ly.

"Nhị ca nói là quá khách khí, ba môn chúng ta luôn luôn hòa thuận, đối với Lan Lăng, ta xác định là không thể chối từ, chỉ cần việc đó ta có thể làm." Nhiếp Hoài Tang cười khổ nhún nhún vai nói.

".... Hoài Tang, Đại ca đột nhiên mất, ngươi không hề chuẩn bị mà chống đỡ Nhiếp thị, ta biết ngươi đã thật vất vả....." Cầm lấy chén trà, nhìn chén nước trong suốt lắng đọng, Lam Hi Thần chậm rãi tiếp tục nói.

"Ta cùng với A Dao không giúp được ngươi nhiều lắm, rất nhiều chuyện ngươi cũng chỉ có thể tự lực giải quyết. Nhiều năm trôi qua, nhìn thấy Nhiếp thị hiện giờ, đã biết ngươi cố gắng rất nhiều, Hoài Tang đã lớn, đã có thể chống đỡ Nhiếp thị ...."

Sắc trời dần tối, Kim Lân Đài liền thắp lên những hàng đèn lồng dài san sát, biển hoa Hải Đăng rải thành một vùng quang cảnh sắc vàng. Nhiếp Hoài Tang nhìn Lam Hi Thần phản chiếu qua ánh sáng nến nhu hòa, càng lộ rõ nét ôn nhã trên gương mặt, y nghiêng đầu đối với chính mình mỉm cười, Nhiếp Hoài Tang nháy mắt liền thất thần.

"Nếu Đại ca còn sống nhất định sẽ vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo và vui mừng, Hoài Tang! Ngươi vất vả rồi."

"..... Nhị ca....." Không có nguyên do, Nhiếp Hoài Tang chỉ cảm thấy trong mũi một trận chua xót, âm thanh nói ra cũng mang theo tia nghẹn ngào, hắn thật sự không làm cho Đại ca thất vọng sao? Hắn thật sự có thể làm cho Đại ca cảm thấy tự hào sao?

"Tông chủ đứng đầu sao có thể tùy ý khóc nhè như vậy? Đúng rồi, bên kia chính là người của ngươi sao? Ta thấy bọn họ vừa tới liền một mực nhìn phía bên này."

"A.... Đúng vậy, xem ra là muốn tìm ta, kia.... Nhị ca, ta đi trước, hôm nào lại thăm Nhị ca." Cầm lấy chén trà uống thêm một ly, hỗn loạn giấu đi sự thất thố của mình, khi Nhiếp Hoài Tang đang muốn đứng dậy cáo từ, thì Lam Hi Thần lại bảo hắn.

"Đúng rồi, Hoài Tang, ta còn có một thứ muốn tặng cho ngươi."

"Nhị ca muốn đưa thứ gì a?"

Chỉ thấy Lam Hi Thần tìm kiếm trong túi Càn Khôn bên hông, lấy ra một con bướm đan bằng cỏ.

"Cái này là ta ở trên đường nhìn thấy, rất tinh tế, ta thực thích, liền tặng ngươi một cái." Lam Hi Thần cười vui vẻ chuyển giao một con bướm đan bằng cỏ cho hắn. Nhiếp Hoài Tang hơi giật mình nhận lấy, tông chủ một nhà tặng quà cho người khác cư nhiên lại là con bướm đan bằng cỏ? Con bướm này kỳ thật là pháp bảo gì sao?

"Vốn là ta muốn mua đến làm lễ vật chúc mừng cho ngày hôm nay, chính là Vong Cơ không cho mua. Bất quá, sau đó ta lại trộm chạy đi mua, ngươi cũng đừng nói cho Vong Cơ a." Lam Hi Thần vươn một ngón tay để ở bên môi làm động tác chớ có lên tiếng, Nhiếp Hoài Tang nhịn không được hé ra khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến.

Nhị ca a.... Hàm Quang Quân nhà ngươi an vị ở bên cạnh ngươi nha! Ngươi vừa mới nói, không cần ta phải nói cho hắn, thì hắn cũng nghe thấy rồi! Ngươi không thấy hắn đang trừng ngươi sao?

Còn có, vì cái gì ngươi cho rằng mua một đống con bướm đan bằng cỏ là có thể làm lễ vật chúc mừng?

Nhiếp Hoài Tang cả người hỗn độn nghiêng ngả quay trở về, thẳng đến lúc môn đồ gọi, hắn mới lấy lại được tinh thần.

"Gia chủ ngươi làm sao vậy? Trên tay ngươi là cái gì? Con bướm đan bằng cỏ a?"

Nhiếp Hoài Tang nhìn con bướm trong tay, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lam Hi Thần ở trong ánh nến vàng nhu hòa mỉm cười, hắn đột nhiên nghĩ đến trước kia có một mối làm mai cho Đại ca....

[ Ôn nhu? Người này không có ôn nhu như Nhị đệ. ]

[ Cẩn thận? Nhị đệ so với nàng còn cẩn thận chu đáo hơn gấp nhiều lần!]

[ Tiêu chuẩn? Ừ..... Mượn tiêu chuẩn của Nhị đệ đi, nếu thực sự có một vị cô nương có thể so với Trạch Vu Quân thì bàn tiếp..... ]

Nhiếp Hoài Tang đột nhiên thấu hiểu được.

Có lẽ Đại ca cũng không có phát giác, nhưng giờ khắc này, Nhiếp Hoài Tang đột nhiên hiểu được một cách rõ ràng.

"Gia chủ?"

"..... Không có việc gì, đúng rồi, tìm ta làm gì? Vị này chính là...."

Đem con bướm cẩn thận bỏ vào túi Càn Khôn trong tay áo, con bướm này về sau vẫn bầu bạn với Nhiếp Hoài Tang cho đến khi hắn về cõi tiên. Khi đó Nhiếp gia đã không phụ danh tiếng là một trong bốn đại gia tộc tiên môn. Nhưng chiếu theo di ngôn của hắn, khi hắn nhập liễm, bên người chỉ có một cây quạt trong tay hắn nhiều năm, cùng với một con bướm bằng cỏ đã cũ kỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top