Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Vãn Hi (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần bỗng chốc hoảng thần.

Đợi y phục hồi tinh thần lại, thấy bào đệ trước mắt trong mắt có mê ly đồng dạng, sau đó một cái chớp mắt thanh tỉnh, hai người đoan chính phát giác, Phụng Thiên Điều tấu xong, quay đầu về phía môn sinh một bên, phát hiện mỗi người vẫn là duy trì tư thế thổi tiêu đánh đàn bất động, hai người nhìn nhau cười. Lam Vong Cơ phất tay, một tiếng cầm vang lên, hai mươi người môn sinh mới trở lại bình thường, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hiện tại là.... Làm sao vậy?

Một tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo chậm rãi từng tiếng vỗ tay nối tiếp vang lên.

Tiếng hoan hô như sấm.

Giang Trừng cùng Ngụy Anh đã sớm nhịn không được, hai người đứng lên đang muốn một cước vượt qua bàn lao xuống tiến đến ôm.

Nhưng một cái ho khan làm cho bọn họ miễn cưỡng ngừng động tác.

Làm gì làm gì? Hai người các ngươi muốn làm gì? Ngụy Anh không nói, cữu cữu ngươi gấp cái gì?

Kim Lăng trừng mắt nhìn hai người họ một cái, không có biện pháp, hôm nay Kim Lăng lớn nhất, Giang Trừng cùng Ngụy Anh đành phải thở một ngụm khí lớn, cắn răng nắm tay miễn cưỡng ở tại chỗ, sắc mặt lại hồng lại trắng, đặc sắc cực kì.

"Lam tông chủ, Hàm Quang Quân, đa tạ các người, Kim Lăng nhận phần lễ này, như lời Lam tông chủ nói, Cô Tô Lan Lăng đồng tâm đồng đức, tình nghĩa trường tồn, thỉnh!"

"Tạ ơn Kim tông chủ." Ôm quyền cúi chào, Lam Hi Thần dẫn môn sinh trở về vị trí cũ ngồi xuống, lúc này mới ngồi xuống, vài tiên gia đứng đầu lập tức lại đây hàn huyên, cũng có mấy thiếu niên vọt đi qua, thẳng hướng đi đến phía sau môn sinh Lam thị.

"Lam Cảnh Nghi, ngươi đi a! Ăn mặc nhìn đẹp như thế này, còn lộ ngực ư."

"Tư Truy? Oa.... Hôm nay ta mới phát hiện ngươi cũng rất đẹp a!"

Xông tới đây là mấy thiếu niên, không phải người khác, đúng là một đám nhóc đi theo đệ tử Lam thị cùng nhau đi săn đêm, tình cảm cực kì không tồi.

Bạn bè hoạn nạn cùng nhau sấm Nghĩa Thành, sau đó, nhất là thế tử Âu Dương thế gia Âu Dương Tử Chân kia, xú tiểu tử này chạy đến Cô Tô trốn cha đều nhanh nghĩ đến dựa vào Lam thị.

"Đừng nói, ta rất muốn đi đổi sạch.... Rất không quen..." Còn đang đắm chìm ở trong sung sướng mới vừa hợp tấu, vẻ mặt Tư Truy còn một ít hoảng hốt, điểm lên cậu một thân trang phục nhưng lại hơn một cỗ hương vị nói không nên lời, trong vài người thấy cậu như vậy rõ ràng không hẹn mà cùng đỏ mặt.

"Tư Truy, Cảnh Nghi." Ứng phó mấy gia chủ đến hàn huyên, Lam Hi Thần lợi dụng thời gian rãnh quay đầu kêu hai người. Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi lập tức đứng lên trả lời vâng.

"Hôm nay vất vả, đều tan đi, xem là muốn đi nghỉ ngơi hay là muốn đi cùng bằng hữu nói chuyện đi, hôm nay có thể không cần giờ Hợi nghỉ ngơi, nhưng mà cũng đừng chơi đùa quá muộn nha. Những người khác cũng phải nghe theo dặn dò của Tư Truy cùng Cảnh Nghi, đừng làm cho người khác thêm phiền toái." Hiếm khi ra ngoài một chuyến, Lam Hi Thần cũng không muốn làm cho môn sinh quá gò bó, dù sao hôm nay cái mạt ngạch đều gỡ xuống, liền thoáng phóng túng một chút đi.

"Tạ ơn tông chủ!" Tất cả môn sinh đều vui vẻ. Người trẻ tuổi, tuổi này luôn thích hiếu động, lập tức nói tốt sau đó chạy vọt đi. Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi nói một chút, Lam Cảnh Nghi lên tiếng, vỗ vỗ bả vai của Lam Tư Truy sau đó liền cùng những người khác một nhóm chạy đi.

"Tư Truy không đi?"

"Hồi tông chủ, ta muốn thay quần áo trước, mặc như vậy.... Rất không quen....." Tư Truy đỏ mặt cúi đầu trả lời.

"Ha ha a, như thế nào lại như vậy? Tư Truy mặc như vậy nhìn rất đẹp a. Có phải vậy không? Vong Cơ."

"Ừm!"

"Mắt của ngươi vẫn nhìn Ngụy công tử a, Vong Cơ." Lam Hi Thần thở dài, lắc đầu, nói với Tư Truy.

"Chỗ chúng ta nghỉ ngơi, ngươi có biết đường đi?"

"Biết, tông chủ, vậy Tư Truy rời khỏi trước."

"Ừ, đi xuống đi." Thấy Tư Truy lui xuống, Lam Hi Thần buồn cười vỗ vỗ Lam Vong Cơ nói.

"Đi thôi, các ngươi nhiều ngày không gặp nhau, nếu ngăn trở các ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ muốn đánh ta."

"..... Không có việc gì, đại điển chấm dứt thừa lại không bao nhiêu thời gian, hơn nữa, cũng không thể để huynh trưởng một người a, ta......"

"Lam tông chủ, hôm nay thật sự là làm cho người ta mở mang tầm mắt a." Lại là một gia chủ đến đây chào hỏi, đánh gảy đối thoại của hai huynh đệ. Lam vong Cơ luôn lãnh không nói lời nào, mọi người đều biết. Mà Lam Hi Thần trải qua một hồi sau khi hợp tấu tận tâm tận lực còn phải đối phó với người tới, mặc dù vẫn duy trì bộ dáng mỉm cười nghe người ta nói chuyện nhưng trong ánh mắt cũng không thể xóa bỏ bản thân có một tia mệt mỏi.

"Lam tông chủ, ta....."

"Thượng Quan gia chủ, Lam tông chủ hôm nay vì Kim tông chủ hiến khúc, xem ra sắc mặt cũng có chút mệt mỏi, có việc gì ngày mai bàn lại, trước để cho Lam tông chủ nghỉ ngơi một chút, như thế nào?" Đem khách còn muốn cùng chính mình hàn huyên giao cho khách khanh kia xử lí, Giang Trừng ba bước thành hai bước tiêu sái đến trước mặt Lam Hi Thần, lạnh lùng nhìn gia chủ kia còn muốn nói chuyện với Lam Hi Thần.

"A a? Là ta thất lễ, không chú ý tới sắc mặt Lam tông chủ mệt mỏi, thật xin lỗi, kia....."

"Đủ rồi, đừng nói nữa."

"Đúng đúng đúng, Lam tông chủ, Giang tông chủ, ta cáo từ trước." Bị Giang Trừng trừng đến chẳng biết tại sao, nhưng vị gia chủ này vẫn là nhìn sắc mặt, thấy sắc mặt Giang Trừng không tốt, sắc mặt Trạch Vu Quân miễn cưỡng, cũng mau mau hành lễ sau đó rời đi.

"Huynh trưởng mệt mỏi." Có chút thất vọng chính mình cư nhiên không chú ý tới sắc mặt huynh trưởng có chút mệt mỏi uể oải. Lam Vong Cơ không quá cao hứng liếc Giang Trừng một cái.

"Không có việc gì, đa tạ Giang tông chủ." Hướng Giang Trừng điểm cái thăm hỏi, Lam Hi Thần lại nói với Lam Vong Cơ.

"Vong Cơ, ta muốn đi về trước nghỉ ngơi, ngươi mau đi đến bên cạnh Ngụy công tử đi, khí ai oán của Ngụy công tử đều truyền đến bên người ta này."

"Chính là....."

"Được rồi được rồi, ngươi không đi, ta đây đi trước a." Phất tay, Lam Hi Thần đứng lên hướng Giang Trừng nói.

"Giang tông chủ, thỉnh ngươi thay ta hướng Kim tông chủ nói một tiếng, thứ Hi Thần thất lễ, rời khỏi trước."

"Đã biết, Lam tông chủ đi thong thả." Sau khi hai người cúi chào nhau, Lam Hi Thần buồn cười gõ gõ đầu đệ đệ, thấy Lam Vong Cơ chậm rãi đứng lên, đi về phía Ngụy Anh, sau đó mới lắc đầu rời khỏi Kim Lân Đài.

Lúc Kim Quang Dao còn tại thế, hắn ngay tại Kim Lân Đài thay Xích Phong Tôn cùng Trạch Vu Quân thiết kế hai cái sân, để cho hai người khi nào đến đây có thể nghỉ ngơi. Cho dù hắn mất, hai cái sân này cũng không có thay đổi quá, chính là chỗ Xích Phong Tôn ngủ lại đổi thành Nhiếp Hoài Tang.

Lam thị thích tĩnh, vì vậy Kim Quang Dao thay Trạch Vu Quân thiết kế sân gần phía sau núi Kim Lân Đài. Lúc Lam Hi Thần đi ra Kim Lân Đài, thở hắt thật dài, y gỡ Thính Vũ xuống bỏ vào trong túi Càn Khôn, tránh qua hành lang gấp khúc nhiều người, đi qua một đường hành lang yên tĩnh khác, khi y chuyển qua một khúc ngoặt, một bàn tay đột nhiên chụp lấy cánh tay y. Lam Hi Thần giống như sớm có dự cảm cũng không có kinh ngạc hoặc phản kháng, theo lực đạo của người kia bị kéo tới một phía chỗ tối, lưng y dựa trên vách tường, một bóng người một tay chống bên mặt của y, một tay kia ôm thắt lưng của y, một cái hôn vội vàng lại châm nhiệt liền hạ xuống.

Lam Hi Thần ngay từ đầu còn có chút không thích ứng, dần dần, y đuổi kịp tiết tấu của đối phương. Thân thể bị đè nặng siết chặt, môi lưỡi của đối phương cuồng loạn hấp thu hơi thở của y, hai tay Lam Hi Thần không tự giác xoa mặt người tới, học hắn, đi theo hắn, hai người ở trong góc u ám quên mình hôn môi, cảm thụ nụ hôn đã lâu cùng khát cầu đối với nhau.

"Ta rất nhớ ngươi....." Đợi môi lưỡi tách ra, một câu vô cùng đơn giản nhưng thay lòng người, Lam Hi Thần nhìn nam nhân trước mắt, không tự kìm hãm được, y lại đưa môi mình lên, hai người lại dây dưa cùng một chỗ, hôn đến không thở nổi mới tách ra.

"Thật muốn ngay tại nơi này cưỡng bức ngươi...." Một tay Giang Trừng tựa vào đỉnh đầu Lam Hi thần, một tay chậm rãi lên xuống vỗ về vòng eo gầy kia, hắn nhẹ nhàng hôn hai má đối phương, một mặt khác ở bên tai nói lời xấu hổ muốn chết.

"Nhưng ta không muốn, ngươi làm sao bây giờ?" Hưởng thụ đụng chạm thân mật của nam nhân, Lam Hi Thần nhắm mắt, ngửa mặt ngẩng đầu lên, cảm nhận được bên gáy truyền đến một trận cảm giác đau đớn, Lam Hi Thần nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Ngươi cắn ta...."

"Ngươi không cho ta bóc ăn vào bụng, dù sao cũng phải cho ta một chút ngăn lại cơn đói đi...." Cắn xong lại luyến tiếc, Giang Trừng lại duỗi lưỡi liếm liếm dấu răng chính mình lưu lại, cảm giác nóng ẩm kia làm cho Lam Hi Thần bất giác rụt lùi thân thể, phát ra một tiếng rên ám muội.

Giang Trừng bị âm thanh kia vẩy lửa lên, ôm y, lại là một trận hôn môi không thở nổi.

"..... Tối nay, ta lại đến tìm ngươi." Hơi thở không ổn tách ra, hai tay Giang Trừng thay đổi lại đặt ở trên đầu Lam Hi Thần lại hôn miệng của y nói.

"Chờ ngươi đến, ta đều ngủ. Trong khoảng thời gian này ngươi cũng mệt mỏi nối tiếp, vẫn là quay về phòng ngươi nghỉ ngơi đi." Hai tay đỡ, Lam Hi Thần lắc đầu cự tuyệt.

"Không sao cả, ngươi ngủ, ta an vị ở bên giường nhìn." Ừm, lần này thay đổi hôn lên chóp mũi.

"Đều ngủ, có cái gì đẹp chứ?" Nở nụ cười, học nam nhân, hôn lên mặt hắn.

"Nhìn ngươi ngủ, tốt lắm..... Đã nghĩ cùng ngươi...." Dừng động tác, hai mắt Giang Trừng thâm trầm nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần bị hắn nhìn tâm căng thẳng, lần đầu tiên, y chủ động đi vào trong lòng Giang Trừng, đầu tựa vào vai nam nhân nói.

"Như vậy có thể nói..... Kén hôn như thế nào luôn luôn không thành công nha?"

"Đó là bởi vì những người đó không phải là ngươi!" Trong lòng một cú sốc, lập tức rất nhanh hưởng ứng, Giang Trừng bất giác một trận da đầu run lên. Nhìn một cái, đây là muốn thu xong nợ cuối cùng sao? Thật đúng là biết chọn thời điểm.

"Phải không..... Nhưng Kim tông chủ nói, ngươi đối với một vị Lâm Tiên cô nương có hảo cảm." Không biết vì cái gì, y chính là nhớ kỹ một cái tên như vậy.

"..... Có thể đừng nói người không liên quan sao? Chúng ta thật vất vả mới thấy mặt....." Đại trượng phu, không thể khuất phục không thể trốn nhưng truy hỏi của lão bà sẽ là bộ dáng cúi đầu giả bộ đáng thương, chỉ cầu lão bà buông tha a!

"Sợ ta hỏi như vậy?"

"Không xem trọng ngươi, làm sao lại sợ ngươi hỏi?" Thở dài, đem người ôm thật sâu vào trong ngực, ngửi hương thơm nhàn nhã trong trí nhớ kia, Giang Trừng thì thào nói.

"Nhiều ngày như vậy, ngươi cũng chưa nghĩ muốn ta sao?"

"Đâu.... Rất nhiều chuyện vội vàng...." Y thật sự vội, vừa vội đo quần áo vừa vội hợp tấu, cho nên, y thật sự không hề ảo tưởng gì đến hắn.

......

"Tốt lắm, đều là thân phận tông chủ, không thích hợp tranh cãi, ừm?" Vỗ vỗ phía sau lưng hắn, Lam Hi Thần hiện tại là mệt nhọc bao trùm hết tất cả, muốn nói tình nói yêu, trước để cho y ngủ kỹ ăn no trước a.

"Ai..... Được được được, mệt mỏi trước hết nghỉ tạm, ta bận xong rồi, lại đi tìm ngươi." Đem người thả ra, Giang Trừng ở trên cái trán trơn bóng chắc nịch ấn xuống một cái hôn, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, một tay hắn vòng qua thắt lưng Trạch Vu Quân, một tay kia vươn ngón tay vuốt ve xương quai xanh của Lam Hi Thần, sau đó dọc theo vạt áo mở ra đi thẳng xuống thắt lưng, giọng nói mang theo khiêu khích.

"Còn có, quần áo này, đừng cởi."

"Không cởi? Ta làm sao nghỉ ngơi?" Ngón tay ấm áp ở trên ngực chính mình dao động lên xuống, lại là sắc tình lại là ngứa, Lam Hi Thần rụt vai lại, nam nhân này..... Thật sự thích ăn đậu hủ của mình.

"Ta muốn tự tay cởi cho ngươi...." Sau khi cởi thì..... Chuyện kế tiếp không cần nói cũng biết a.

Lam Hi Thần vừa á khẩu không trả lời, nam nhân này chẳng những thích ăn đậu hủ của chính mình lại rất thích ở trên miệng mình chiếm tiện nghi, cố tình chính mình cũng không nói ra cái gì phản bác, mỗi lần đều là câm miệng không trả lời đi ngủ.

Cái này cũng rất nghẹn khuất a!

Không biết vì cái gì, Lam tông chủ hôm nay đặc biệt ban hồi nhất thành*.

*Ban hồi nhất thành: thắng đối phương một phần nào đấy.

Cho nên y làm!

Lam Hi Thần nắm tay chuyển qua đầu vai Giang Trừng, nhìn nhìn cổ áo nửa mở của nam nhân, xuất ra dũng khí rất lớn đưa tay nhẹ nhàng xoa xương quai xanh kia.

"Kia.... Ngươi cũng đừng cởi, ta giúp ngươi..... Ngươi...." Ngươi nửa ngày, cái từ rất mấu chốt kia cố tình khó có thể mở miệng a.

"Được, ta không thay, ta cởi cho ngươi, cởi mỗi ngày, cả đời đều cởi cho ngươi!" Kích động bắt lấy tay Lam Hi Thần, thật tốt a, nhất nhất Hi Thần của hắn muốn tự tay cởi quần áo cho chính mình nha.

Vẻ mặt Lam Hi Thần hắc tuyến! Y không có ý này a! Y muốn dành phần thắng cho mình a! Vì cái gì kết quả lại biến thành như thế này a??

"..... Ta đi về nghỉ ngơi trước." Ngoài miệng tranh luận nhưng y vẫn trốn đi!

Lam Hi Thần hết hi vọng thầm thở dài, đẩy đẩy Giang Trừng, Giang Trừng thấy chính mình chuồn êm đi ra tìm người cũng đã lâu, đơn giản ừ, lại trộm hôn một cái, sau đó cảm thấy thỏa mãn rồi mới đi.

Thấy bóng dáng nam nhân biến mất ở đường hành lang, Lam Hi Thần cũng xoay người đi đến sân phía sau núi.

Kim Quang Dao vì không để nhiều người quấy nhiễu y thanh tĩnh, trừ bỏ sân y nghỉ ngơi sau núi, sân phụ cận còn trồng một vùng trúc xanh che phủ, càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch.

Hai bên hành lang bằng gỗ cứ cách mười bước liền có một cái đèn lồng đá, dọc theo hai bên đường hành lang tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Lam Hi Thần đi tới một nửa, đột nhiên một thanh âm phía sau đầu gọi y lại, bước chân y ngừng lại, xoay người lại một chút chỉ thấy một vạt tay áo nhẹ nhàng, nam tử áo trắng trẻ tuổi từ từ lướt nhẹ qua. Lam Hi Thần đứng ở chỗ cũ, có chút sợ hãi bất an nhìn nam tử đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top