Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Vãn Hi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Hoa Ổ dựa vào sông hồ mà xây dựng, cảnh vật huyền ảo tựa như khói, mùa đông thì lạnh mùa hè thì mát, Giang Trừng nhiều lần trùng tu chín khúc hành lang hoa sen, uốn quanh như lưới màn nhện, phân bố khắp mười dặm hồ hoa sen rộng lớn, trên hành lang còn xây dựng không ít đình to nhỏ nằm ở giữa một mảnh lá xanh biếc, hoa sen hồng nhạt, thoang thoảng mùi thơm thanh nhã lượn quanh.

Lam Hi Thần bước chậm giữa hành lang, trong mắt nhìn thấy khung cảnh hoàn toàn bất đồng với cảnh sắc Vân Thâm Bất Tri Xứ, có khi giữa đám lá sen lại đột nhiên lộ ra một chiếc thuyền con nhẹ nhàng lướt đi, người trên thuyền thấy va chạm vào hành lang đình, kinh động đến người khác, vội nói lời xin lỗi, rồi lại đẩy cây sào đi. Lam Hi Thần cảm thấy thú vị cực kì.

"Không thể ngờ rằng Giang tông chủ còn trẻ tuổi đã có thể xây dựng Vân Mộng hoàn hảo như thế....." Trong đầu liền không tự giác nghĩ đến Giang Trừng, sau đó lại nhớ tới lúc hắn hỏi về canh sườn củ sen, trong mắt hắn hiện lên một tia ước ao cùng thất vọng, Lam Hi Thần chợt dừng lại cước bộ.

"...... Ngụy công tử nói tay nghề Vong Cơ không tồi, đệ ấy luyện khi nào a?" Tưởng tượng đệ đệ nhà mình học làm canh, bàn tay đánh đàn ngược lại cầm dao xách nồi, Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy Vong Cơ rõ ràng một chút cũng không như mình hiểu.

Một trận tiếng cười vang lên, Lam Hi Thần nâng mắt, chỉ thấy mấy tiểu cô nương nói nói cười cười tiêu sái đi đến, Lam Hi Thần không lưỡng lự, tiến lên cúi người chào hỏi.

"Thật ngại quá! Tại hạ lần đầu đến Vân Mộng, muốn hỏi các vị cô nương một vấn đề, không biết có tiện không?"

Lần đầu tiên gặp nam tử phong thái thanh nhã, ăn nói rất lễ độ lại vô cùng tuấn tú khiến cho nhóm tiểu cô nương ngây cả người, cùng nhau đỏ mặt, thực thẹn thùng đáp.

"Chắc công tử là khách nhân từ phương xa đến! Không biết công tử muốn hỏi cái gì ?"

"Tại hạ muốn hỏi, không biết phòng bếp Liên Hoa Ổ ở nơi nào?'

"A.... ? Phòng bếp?"

"Đúng vậy, phòng bếp." Lam Hi Thần cười ôn nhu. Nếu tưởng tượng không ra, vậy tự mình làm một lần chẳng phải sẽ biết sao.

"Giang tông chủ?"

.
.
.

Lúc Giang Trừng bận xong việc quay lại Liên Hoa Ổ, bữa tối đã sớm qua.

Phân phó thuộc hạ bưng một ít đồ ăn đem vào phòng, tuy rằng bận một ngày đầu óc có chút đau, nhưng hắn vẫn đến phòng Kim Lăng trước, kết quả lúc đến, trong phòng tối tăm, hắn thầm mắng một tiếng, xoay người đi đến sương phòng khác, quả nhiên ở trong truyền ra âm thanh của Kim Lăng.

"Giờ nào còn không đi nghỉ ngơi, chỉ toàn lêu lổng."

Vốn định trực tiếp đá cửa đem người xách về giáo huấn, nhưng không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ đến Lam Hi Thần từng nói muốn Kim Lăng mang đệ tử Lam thị đi dạo.

Vân Mộng khách nhân không ít, nhưng lại không có bạn bè cùng thế hệ Kim Lăng đến chơi, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng kì thực hắn cũng hiểu được, Kim Lăng thật ra không có lấy một người tri kỷ, ngay đến sơ giao đều không có. Kì thật để Kim Lăng cùng Lam thị qua lại thân thiết cũng không có hại gì, hơn nữa đám tiểu bối ở chung cũng rất tốt.

"Hừ, khó có được dịp thuận lợi, hôm nay tùy ý ngươi." Vẩy áo xoay người, ánh mắt Giang Trừng như là lơ đãng, nhìn về phía căn phòng tối om đối diện, khẽ nhíu mày nhưng hắn vẫn chậm rãi rời đi.

Về đến phòng của mình, thấy nến đã được thắp sáng, trên bàn nhỏ cũng đặt một mâm đồ ăn, Giang Trừng đang muốn ngồi xuống ăn cơm, tiếng gõ cửa vang lên lại làm cho hắn đứng dậy đi mở cửa.

"Tông chủ a, ngài đã dùng bữa chưa ạ?" Bên ngoài là đại nương của phòng bếp, trong tay nàng còn bưng một cái mâm nhỏ, bên trên có một bát canh.

"Đang muốn ăn, đại nương, đây là...."

"Ừm, A Hải nói còn có một chén canh, cho nên vội vàng mang đến cho tông chủ." Bưng mâm thức ăn vào phòng, đại nương vừa đi vừa nói.

"Còn nóng a, ngài uống nhiều một chút, là củ sen mới hái sáng nay làm canh sườn nha."

"Canh sườn củ sen? Ta không uống, đem ra ngoài đi." Vừa nghe đến tên canh, lồng ngực Giang Trừng liền dâng lên một cỗ tức giận. Từ lúc Giang Yếm Ly mất, hắn không chủ động uống canh sườn củ sen, với hắn mà nói, đó là món canh ngon thuộc về tỷ tỷ.

Huống chi hôm nay còn vì canh này làm ra việc nực cười, hiện tại nói cái gì thì hắn cũng không muốn nhìn đến bát canh này.

"A? Không uống? Nhưng này....." Đại nương có chút thất thần, mâm thức ăn cũng chưa đặt lên bàn, không để cũng không được, nàng chính là cam đoan với người nọ, nói sẽ đưa cho tông chủ uống.

"Không uống, đem ra đi!"

Thấy Giang Trừng bắt đầu nóng giận, đại nương cũng không dám nói thêm. Nàng bưng mâm thức ăn, thầm thì thì thầm than vãn.

"Không uống thực đáng tiếc, tiên nhân kia ở nhà bếp đứng lâu như vậy, một thân áo trắng dính đầy bụi, cũng không có chút khả năng nấu nướng mà vẫn cố gắng làm ra chén canh này, như thế nào lại không uống...."

"Đứng lại! Bà vừa mới nói cái gì?" Không bỏ sót lời nào của đại nương, Giang Trừng trong lòng mạnh run lên, vội vàng gọi người quay lại hỏi.

"Bà vừa nói tiên nhân áo trắng cái gì, có ý gì?"

"A, hôm nay có mấy tiểu nha đầu dẫn theo một vị tiên nhân đến phòng bếp, tiên nhân kia lớn lên thật sự là xinh đẹp a, một thân áo trắng phiêu phiêu, trên trán còn vấn một sợi đai rất đẹp, người cười lên rất ôn nhu." Nghĩ đến bộ dáng người nọ cười với mình, đại nương liền thấy được trái tim đập thình thịch, nếu là chính mình quay lại tuổi xuân sắc, tuyệt đối cũng muốn truy người mang về nhà.

"Áo trắng, mạt ngạch? Trên người y có phải còn đeo trường kiếm và bạch tiêu?" Giang Trừng thấy tim mình đập càng nhanh, không thể nào? Không lẽ do hắn quá mong muốn mà nghĩ nhầm người a~

"Ờ, hình như có nhìn thấy một cây kiếm cùng với một đoản côn màu trắng, kia gọi là tiêu sao?"

Lam Hi Thần!

Là Lam Hi Thần..... Vì chính mình làm canh?

"...... Y..... Tự tay làm.....?" Giang Trừng không phát hiện âm thanh của chính mình đều đang run rẩy, này là ý gì?

Y làm như vậy là ....ý gì a?

"Đúng vậy! Bất quá tiên nhân kia nói, y là lần đầu tiên làm, thỉnh cầu ta dạy y, tông chủ ngài cũng không biết a, y vừa gọt củ sen vừa xắt sườn heo, còn múc nước rửa nồi, đốt củi, biến chính mình thành một thân bụi bậm, vẫn là tươi cười không thay đổi, kiên trì tự mình làm, làm suốt sáu canh giờ mới làm ra một nồi canh. Y thỉnh cầu ta bưng cho ngài dùng là được rồi, không thể nói là y làm, nói đây là do các người đánh cược, tông chủ a, các ngươi đánh cược cái gì? Như vậy là khi dễ người ta không biết nấu ăn nha."
Đại nương còn chưa nói ra, một nồi canh này của Lam Hi Thần, ước chừng là phá hủy một nửa phòng bếp ở Vân Mộng mới nấu được, còn làm cho phòng bếp thiếu chút nữa ngay cả buổi tối cũng làm không kịp.

"Đúng vậy..... Là đánh cược.... Đại nương, bà đặt ở đây lát nữa ta sẽ uống."

"Được được được, ngươi uống là tốt, đại nương để ở đây, nếu muốn uống thêm, trong phòng bếp còn có một nồi, đại nương đều để lại cho ngài."

"Đại nương, nồi canh kia..... Liên tục thay ta hâm nóng, đừng để hỏng."

"Không thành vấn đề, đại nương đảm bảo với người có thể uống mười ngày cũng không vấn đề gì." Vỗ vỗ ngực, đại nương vui sướng hài lòng rời đi. Giang Trừng đóng cửa phòng lại, tiêu sái đi đến bàn nhỏ ngồi xuống, hắn nhìn thấy bát canh đặt trên bàn, cả tim gan phổi ruột và toàn thân, tựa như đều nhói đến dạ dày, làm cho dạ dày hắn phát đau.

Lam Hi Thần..... Lam Hi Thần, Lam Hi Thần!

Ngươi làm như vậy.... Không phải bảo ngươi quên đi sao? Ngươi còn nấu canh? Đại nương nói ngươi là lần đầu tiên xuống bếp? Ngươi liền làm cho ta? Ngươi là có ý gì a?

Sáu canh giờ? Ngươi cứ như vậy ở phòng bếp đợi sáu canh giờ? Ngươi có nghĩ tới, nếu truyền ra ngoài, ta không bị Lam nhị nhà ngươi trừng chết cũng sẽ bị lão nhân gia kia mắng chết a? Ngươi là chê gia quy trên đá không đủ nhiều có phải không?

Đường đường tông chủ Cô Tô Lam thị lại thay tông chủ Vân Mộng Giang thị nấu canh?

Ngươi biết trong điều kiện xem mắt ghi rõ là canh sườn củ sen mà!

Chẳng lẽ ngươi cũng bị Ngụy Anh ảnh hưởng, muốn gả vào Giang gia ta sao?

Giang Trừng không nói gì thầm suy nghĩ, đáng tiếc không ai có thể cho hắn đáp án, mà duy nhất có thể cho hắn câu trả lời thì hắn lại không dám đi hỏi, có lẽ người ta chính là đơn thuần muốn làm một bát canh mà thôi.....

Chậm rãi mở ra cái nắp, một trận nhiệt khí cùng hương thơm củ sen bay ra, Giang Trừng ngửi mùi vị nhàn nhạt kia, đã bao lâu..... ? Hắn đã bao lâu không ngửi được vị này?

Giang Trừng run nhẹ cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng củ sen bỏ vào miệng....

Ô..... Không chín!

Củ sen bên ngoài thì nóng bên trong thì cứng, rõ ràng là không nấu kĩ, Giang Trừng che miệng, không dám đem củ sen nuốt vào trong bụng, sáu canh giờ mà còn không chín? Này là do củ sen tài giỏi hay vẫn là Lam Hi Thần xuất sắc? Hắn nhìn sườn heo trong bát, dừng một chút, lại duỗi đũa gắp thịt....

Phù phù! Thịt chín, hơn nữa là nát vụn, kẹp một cái liền nát. Kẹp kẹp lại rớt vào trong bát.

Giang Trừng hít một hơi thật sâu, hắn buông chiếc đũa xuống, hắn cầm lấy cái muỗng, dùng một loại dũng khí "tráng sĩ hy sinh vì đại nghiệp" quyết tâm múc một muỗng canh nóng cùng thịt nát lẫn lộn, nhắm mắt uống xuống.....

Tiếp theo Giang Trừng vọt ra ngoài phòng liền trực tiếp cầm lấy ấm trà tu liên tục hết nửa ấm mới dừng lại được.

"Ha.... ha ha....... ha ha ha ha......" Giang Trừng nở nụ cười, hai tay hắn ôm thắt lưng, thân mình đứng thẳng, ngẩng đầu, tiếng cười giống như khóc.

Cười xong, Giang Trừng liền mở cửa xông ra ngoài, hắn một đường chạy không ngừng đến trước sương phòng của Lam Hi Thần, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

.
.
.
.

Trong phòng ánh sáng le lói, chiếu vào người đang đứng bên cạnh bàn dùng bố khăn lau tóc, xem ra Lam Hi Thần vừa mới tắm xong, trên người y chỉ khoác một chiếc áo đơn màu trắng mềm mại, vạt áo còn chưa kịp khép lại, ẩn ẩn lộ ra lồng ngực, đai thắt lưng màu xanh buộc vòng quanh eo nhỏ tinh tế, ánh mắt nhu hòa không khỏi lộ ra sự kinh ngạc khi thấy Giang Trừng đột nhiên xông vào, ngay cả động tác cũng dừng lại.

Giang Trừng nhìn thấy trong ánh nến mông lung hình ảnh nam tử đứng lặng im, hắn vẫn luôn cho rằng nam nhân nên có bộ dạng của nam nhân, như thế nào lại tuấn mỹ mê hoặc hơn cả nữ tử? Nam chính là nam, nữ chính là nữ, chỉ có nữ tử mới xinh đẹp ôn nhu, liền giống như tỷ tỷ hắn. Mà trên đời này như thế nào lại xuất hiện một nam tử giống với tỷ tỷ hắn như vậy, ôn nhu nhẹ nhàng đến động lòng người?

Nhưng cố tình vẫn có!

Lại còn đứng trước mặt hắn, vì hắn làm một chén canh.

"Giang tông chủ, ngươi làm sao vậy? Đã trễ thế này, ngươi......"

Đưa tay đặt khăn lau lên bàn, Lam Hi Thần cũng không để ý tóc còn ướt, lo lắng muốn đi lên xem xét, nhưng lại không đoán được đối phương đã nhanh hơn vọt lại đây, y còn chưa kịp phản ứng, hắn liền vươn tay kéo y vào lòng rồi trực tiếp bá đạo hôn xuống.

Cái hôn này mang theo cuồng nhiệt, nóng bỏng. Với hành vi thân mật như này Lam Hi Thần trừ bỏ thất thần vẫn là thất thần, ý thức chậm chạp phản ứng tùy ý nam nhân kia khinh bạc, cho đến lúc phía sau lưng ngã lên đệm chăn mềm mại, y mới đột nhiên kinh hãi hồi thần.

"Ưm.....Giang Trừng!" Giãy dụa, một chưởng đẩy lùi Giang Trừng, khuôn mặt tinh xảo nhuộm màu đỏ ửng, không chỉ xấu hổ còn là tức giận, y trừng mắt nhìn Giang Trừng, không thể tin được hắn cư nhiên đối với mình làm ra việc thất lễ như vậy.

Giang Trừng áp nam nhân lên giường, nhìn thấy người dưới thân hơi thở bất ổn, tóc dài rối loạn, biểu tình xấu hổ xen lẫn giận dữ khiến cả người run rẩy, hắn lại có chút nhịn không được.

"Giang Vãn Ngâm, thỉnh ngươi tự trọng!"

Thấy hắn còn muốn làm xằng bậy, sắc mặt Lam Hi Thần tối sầm lại, nhất thời nét mặt lạnh lẽo đồng dạng với Lam Vong Cơ liền xuất hiện trước mặt Giang Trừng, đến mức hắn thiếu chút nữa nghĩ đến mình là đang đè Lam Nhị dưới thân.

"Canh của ngươi, ta đã uống." Giang Trừng vội vàng mở miệng nói.

"......." Không nghĩ đến Giang Trừng mở miệng lại nói đến canh, Lam Hi Thần mím môi, trên mặt xuất hiện một chút ngượng ngùng hiếm thấy.

"Ta uống rồi!.... Liền nhịn không được muốn gặp ngươi, cho nên mới tới đây."

"......"

"Củ sen không chín, thịt đều nát vụn, canh kia hương vị.... Thật có lỗi! Ta nghĩ không ra từ gì để hình dung hương vị kia."

"...... Rất khó uống?" Thảm như vậy? Y đã nghĩ rằng có thể miễn cưỡng uống a.

"Tuyệt đối là uống không nổi, bất quá, một nồi kia đều là của ta, ta sẽ uống hết!" Thành thực chính là ưu điểm nổi trội của Vân Mộng Giang Trừng, hắn là người sẽ không nói ra cái gì trái với lương tâm mình.

Mặt Lam Hi Thần lần này là hồng lên. Y đột nhiên cảm thấy thà là nịnh nọt một chút, lời nói khách sáo một chút thì so với việc hiện tại nói ra trực tiếp như vậy tốt hơn nhiều.

"Về sau ngươi cũng không được làm cho người khác uống, trù nghệ của ngươi chỉ được làm cho ta thôi." Dù khó ăn cũng là hắn ăn, không cần phải chia sẻ cho người khác.

"..... Ngươi làm tổn thương ta rồi còn tâng bốc chính mình sao?" Lam Hi Thần bật cười, thật là người một nhà của Ngụy công tử, phương thức nói chuyện đều giống nhau.

"Ta thật lâu không uống canh sườn củ sen....." Nhận ra sắc mặt Lam Hi Thần đã hồi phục về bộ dạng bất đắc dĩ, Giang Trừng nhẹ nhàng thở ra, sau đó thả lỏng thân thể chính mình trên người Lam Hi Thần, cảm giác được người dưới thân đã cứng đờ, có chút giống như thoát lực, hai cánh tay Giang Trừng gắt gao ôm vòng eo Lam Hi Thần , vùi đầu vào cổ y, tiếp tục nói.

"Từ lúc tỷ tỷ đi rồi, ta cũng không uống qua......" Trong thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, Lam Hi Thần vốn muốn vung tay đẩy người ra, nghe xong những lời nói này tâm lại mềm đi, cuối cùng y chỉ khẽ thở dài, nằm yên lặng, mặc cho nam nhân ôm mình nói nói, coi như..... Có thêm một tam đệ đi.

"Canh của ngươi..... Cùng canh tỷ tỷ lần đầu tiên làm, hương vị giống nhau. Khi đó tỷ tỷ nói nấu không ngon, không cho người khác uống, ta ngửi mùi kia, nghĩ như thế nào có thể làm không ngon? Liền thừa dịp tỷ tỷ không chú ý ăn vụng một miếng to...... Kết quả thì nằm ở trên giường hai ngày, lúc ấy sợ hãi loạn hỏi có phải bị trúng độc hay không, kết quả là ăn đến hư cả bụng....."

"Ừm..... Vậy ngươi có muốn trước tiên tìm y sư đến kiểm tra cho ngươi không?" Lam Hi Thần bắt đầu lo lắng.

"Khi đó ta còn nhỏ, dạ dày không tốt, kích thích quá lớn mới không thoải mái. Hiện tại đã trưởng thành, cái gì không ăn qua, nồi canh của ngươi, ta còn chẳng để ý." Giang Trừng cười khẽ.

"Về sau, tay nghề nấu ăn của tỷ tỷ càng thêm tốt, ta cùng..... Cái tên già không biết xấu hổ kia bị tỷ tỷ ép ăn bao nhiêu là thức ăn ngon, thế nhưng sau đó khi tỷ tỷ đi rồi, ta mới nhận ra bản thân tưởng niệm nhất chính là hương vị của chén canh sườn củ sen không ngon kia........."

"...... Giang tông chủ....."

"Lam Hi Thần! Trạch Vu Quân! Ngươi vì cái gì phải làm canh cho ta? Vì cái gì ngươi làm canh mà hương vị cùng tỷ tỷ giống nhau như vậy? Vì cái gì?"

"....... Gợi lên nỗi đau của ngươi...... Ta thật có lỗi!"

Có thể trùng hợp khó uống đến vậy thì Lam Hi Thần so với ai khác càng muốn biết vì sao a? Chẳng qua, y cũng không biết bản thân khi đó vì sao muốn xuống bếp nấu chén canh đó.

"Lam Hi Thần..... Hi Thần..... Hi Thần..... Ngươi thực thơm....." Trong mũi tràn đầy mùi hương thanh nhẹ không biết tên trên người nam tử, Giang Trừng có chút không kìm hãm được khứu giác liền hướng bên cổ người kia hôn xuống.

"Giang Trừng, ngươi làm cái gì? Ngươi không nên như vậy!" Bên mép tai nhạy cảm đều là hơi thở ấm áp của nam nhân, Lam Hi Thần lúc này mới nhớ đến tư thế hiện tại có bao nhiêu mờ ám, mà Giang Trừng....... Hắn lại...

"Đừng cự tuyệt ta! Không cần đẩy ta ra..... Xin ngươi..... !!!"

Âm thanh mang theo nghẹn ngào làm cho một chưởng của Lam Hi Thần cuối cùng vẫn không đành lòng phát ra. Giang Trừng thống khổ cùng tịch mịch, dường như chồng chất tất cả si niệm lên Lam Hi Thần.

Y nghĩ đến Quan Âm miếu, nghĩa đệ quật cường oán trách mình, lại nhớ đến nghĩa huynh vì y mà chết thảm, tất cả giống như một tâm ma luôn theo y, cơ hồ bức đến không thở nổi, mà nam nhân trước mắt này. Lại giống như chính mình!

"Hi Thần..... Hi Thần....." Môi hai người cuối cùng chậm rãi kề sát, dung hợp cùng một chỗ, Lam Hi Thần nhắm mắt lại, vươn hai tay run rẩy vòng qua ôm lấy nam nhân phía trên.

Ánh nến phút chốc vụt tắt, sau đó màn trướng buông xuống, một mảnh xuân sắc dào dạt bị che khuất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top