Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Vãn Hi (23)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng ôm Lam Hi Thần đi thẳng đến Tiệm Tuyết tiểu uyển, sau lưng Lam Vong Cơ sít sao đi theo, lúc bọn họ đi vào cửa tiểu uyển vừa lúc gặp phải Lam Tư Truy đã thay quần áo xong đang muốn đi tìm Lam Cảnh Nghi.

"A? Giang tông chủ..... Hàm Quang Quân?"

Thấy Giang Trừng ôm một người đi thẳng vào trong sảnh, sắc mặt Hàm Quang Quân còn lãnh đạm hơn so với bình thường, Lam Tư Truy tim đập thình thịch. Đã xảy ra chuyện gì?

"Tư Truy, triệu hồi tất cả các môn sinh, không cần kinh động người khác, nhanh đi."

Dặn dò Lam Tư Truy một tiếng, Lam Vong Cơ cũng lập tức vào trong phòng. Lam Tư Truy lập tức xoay người chạy ra bên ngoài. Vừa rồi người Giang tông chủ đang ôm, quần áo là chính trang của Cô Tô Lam thị. Mà người kia một thân đầy vết tích xanh đen.... Tay trái buông xuống lấm chấm nhiều điểm đen đỏ. Tông chủ đã xảy ra chuyện!

"Oa! Chạy nhanh như vậy..... Lam Tư Truy?" Kim Lăng đến cửa tiểu uyển lại đụng trúng người Lam Tư Truy đang lao tới.

"Kim tông chủ, ta có việc gấp, đi trước." Làm một cái vái chào liền vội vàng muốn chạy đi, Kim Lăng lập tức kéo Lam Tư Truy lại.

"Làm cái gì? Chạy nhanh như vậy, cẩn thận đụng vào người khác. Làm sao vậy?"

"Hàm Quang Quân muốn ta triệu tập tất cả môn sinh, hiện tại ta muốn đi tìm bọn Cảnh Nghi."

"Ta đi theo ngươi."

"A?"

Ngươi đi theo ta?

"Không phải muốn tìm bọn Cảnh Nghi sao? Ta cùng ngươi đi tìm, để tránh ngươi lạc đường còn tìm không thấy người."

Lôi kéo Lam Tư Truy muốn đi ra ngoài, lại không dự đoán được người phía sau động cũng không động.

"Làm sao vậy? Không phải muốn tìm người?"

"..... Kim tông chủ, ta là môn sinh Lam thị, ta tự có phương pháp tìm kiếm đồng môn của ta, không cần Kim tông chủ nhọc công."

Giãy dụa mở tay Kim Lăng ra, sau khi Lam Tư Truy thi lễ, từ trong túi Càn Khôn lấy ra đàn cổ của cậu, ngón tay cậu đàn tấu phát ra tiếng, chỉ chốc lát, dây đàn ngừng lại có hai cái dây đàn tự cử động lên, tấu ra hai âm boong boong.

"Đông Nam.... Kim tông chủ, xin thứ cho Tư Truy đi trước."

Từ đầu đến cuối Lam Tư Truy không có nhìn thẳng Kim Lăng, xoay người liền phải đi, Kim Lăng lại là một tay bắt lấy Tư Truy.

"Làm gì cũng không nhìn ta a? Ngươi như vậy thật không lễ độ ngươi biết không?" Rõ ràng vừa nãy không phải rất tốt sao?

"Xin lỗi, Kim tông chủ, chuyện liên quan tông chủ nhà ta, thỉnh tha thứ Tư Truy nhất thời thất lễ." Thi lễ xong ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt Lam Tư Truy nghiêm túc lại lãnh đạm, Kim Lăng có chút đơ người, như thế nào.... Mới không bao lâu? Vì cái gì thái độ của Lam Tư Truy trước sau kém như vậy?

"Thất lễ, Kim tông chủ." Lại đẩy tay Kim Lăng ra, trong đầu không ngừng qua lại đoạn đối thoại vừa mới nói với Ôn công tử, nhưng nhìn thấy Kim Lăng khó hiểu lại có chút bộ dáng bi thương, Lam Tư Truy vốn định dứt khoát như không nhìn thấy rời đi, nhưng.... Cuối cùng không có biện pháp....

"Kim Lăng, ta trước tìm bọn Cảnh Nghi, chờ bọn ta trở về, ta sẽ nói với ngươi chuyện gì đang xảy ra, được không?" Thầm thở dài một hơi, lôi kéo ống tay áo Kim lăng, nhìn thấy vẻ mặt của Kim Lăng từ bi thương lại biến trở về bộ dáng tự phụ, trong lòng Lam Tư Truy thật sự là ngũ vị tạp trần, không nói thành lời.

"Đi nhanh về nhanh, không tìm được đường, môn đồ Kim thị ta nhiều mà, tùy tiện tìm một người hỏi là được."

Tiệm Tuyết tiểu uyển là nơi quan trọng, môn đồ Kim thị có thể không biết Lôi Đình hiên- chỗ ở của Thanh Hà Nhiếp thị ở nơi nào nhưng tuyệt đối không thể không biết Tiệm Tuyết tiểu uyển ở nơi nào. Ừm.... Đây là cữu cữu đặc biệt dặn dò.

"Ừm!" Gật gật đầu, Lam Tư Truy xoay người liền chạy về phía đông nam, phía chân trời từng trận tia chớp, sấm rền ù ù, mưa gió sắp đến thổi qua càng mạnh.

Giang Trừng đem Lam Hi Thần đặt lên giường ghế hình vuông rộng lớn có thể chứa mười người ngồi trong sảnh. Hắn thật cẩn thận xé mở ống tay áo bao bọc miệng vết thương, thấy miệng vết thương sưng tấy vặn vẹo, hắn hận không thể đem cái tên khốn kia bắt lại đây quất gã mười bảy, mười tám roi.

Hắn đi lấy một chậu nước sạch sẽ, dùng khăn cẩn thận lau đi máu đen trên cánh tay Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ thì đi đến phòng ngủ lấy thuốc trị thương từ trong túi Càn Khôn ra, nhân tiện đem Tị Trần đeo lên. Miệng vết thương sạch sẽ, mày hai người đều là vừa nhíu. Miệng vết thương uốn éo không đồng đều, cũng không biết có phải là do trùng chui rúc gây ra không, miệng vết thương rất lớn, máu thịt dưới làn da có dấu vết bị cắn, một số bộ phận thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt, lúc Lam Vong Cơ đem thuốc trị thương bôi lên, Lam Hi Thần đã hôn mê nhưng lại không có ý thức rên rỉ một tiếng, vẻ mặt thống khổ, mồ hôi lạnh ứa ra.

"Dược không có hiệu quả?" Lúc này hai người mới phát hiện sự việc rất không ổn, thuốc trị thương không có hiệu quả, có nghĩa là miệng vết thương là do cổ tạo thành, không có cách dùng dược của bọn họ để trị liệu, hơn nữa xem ra còn có thể tạo thành thống khổ cho người bị thương.

"Cái này không được! Ngươi thử dùng tiếng đàn trị liệu được không?"

Lại vội vàng lấy khăn lau thuốc trị thương đi, Giang trừng đau lòng nhìn Lam Hi Thần, hỏi.

"Chỉ sợ không được, người kia thổi là âm của sáo, giai điệu ta chưa bao giờ nghe qua, nếu chỉ có tiếng sáo của hắn có thể đuổi cổ, có thể cũng chỉ có hắn.... Có thể cứu huynh trưởng."

"Lam Trạm, Lam Trạm, Trạch Vu Quân thế nào?" Người còn chưa tới âm thanh đã tới trước, Ngụy Anh hấp tấp từ bên ngoài vọt vào, trong ngoài phòng to như vậy chỉ có một cái bình phong lớn mười hai mặt vẽ cảnh mây nước ngăn cách, hắn đi vòng qua bình phong, liếc mắt một cái liền thấy ba người ở trong sảnh.

"Huynh trưởng đã mất đi ý thức, dược không có hiệu quả." Ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Anh, Lam Vong Cơ đang muốn hỏi y sư kia bao giờ tới, chỉ thấy hắn đi theo Ngụy Anh sau đó cũng đến.

"Trùng cổ tạo thành miệng vết thương, thuốc trị thương bình thường không thể trị." Linh Song liếc mắt nhìn Lam Hi Thần nằm ở trên giường, hắn nhìn về phía Giang Trừng và Lam Vong Cơ, mở miệng nói.

"Thỉnh ngài cứu huynh trưởng."

"Thỉnh ngươi cứu Lam Hi Thần."

Hai người đồng thời đi tới trước mặt Linh Song, song song làm một cái đại lễ, Linh Song cũng không khách khí nhận đại lễ của hai người, tiếp tục nói.

"Liệt Tâm cổ tổn thương gân mạch của y, ta chỉ có thể thay y chữa thương, nhưng mà, bởi vì phương pháp ta tu luyện hoàn toàn không giống với tiên gia chính tông các ngươi, cho nên, ta cần các ngươi trợ giúp."

"Cần gì cứ nói, không ngại."

"Ta và Hàm Quang Quân cùng ý kiến."

"..... Các ngươi a, ta và các người là lần đầu gặp mặt, các ngươi thật sự tin tưởng ta như vậy?" Nghiêng đầu, Linh Song một tay vòng trước ngực một tay chống cằm, vẻ mặt như cười như không cười, rất hứng thú nhìn bọn họ.

"Ta tin Ôn Ninh và Ôn Tình, nếu bọn họ nói ngươi tốt, ta liền tin ngươi." Đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, Ngụy Anh nhìn thấy Ôn Ninh đứng im lặng trước bình phong, cho Ôn Ninh một cái mỉm cười thật lớn.

"Ta từng nghe ngươi nhận xét qua huynh trưởng ta, ta tin ngươi." Lam Vong Cơ đi theo gật đầu nói.

"Từng nghe qua? Chúng ta.... Có gặp qua?" Cái này có chút kinh ngạc, Linh Song nhìn Lam Vong Cơ, lại quay đầu nhìn Đường Tĩnh phía sau, Đường Tĩnh nhìn Lam Vong Cơ một lát, hướng Linh Song gật gật đầu.

"Khách điếm An Nhạc, ngươi nói về mỹ nhân kia."

"A....? A, a, lúc đó.... Thì ra là các ngươi a?" Bừng tỉnh đại ngộ, Linh Song giống như gặp quỷ nhìn Đường Tĩnh.

"Không hổ là người của Đường môn, ánh mắt đủ độc, ngươi có muốn nói cho ta biết khách điếm kia có mấy con mèo, có mấy con chuột a."Linh Song vốn là hay nói giỡn, không thể tưởng tượng được Đường Tĩnh sẽ trả lời hắn.

"Bảy con chuột lớn, mười hai con chuột nhỏ, không có mèo, có ba con chó. Người Cô Tô Lam thị, có bốn, ngươi còn muốn biết cái gì khác không?"

"....."

"....."

"....."

"Khó trách ngươi không cho ta tiếp tục nói, nguyên lai là ngươi nhìn thấy người Lam thị a." Kỳ quái, ngày đó mới ngồi xuống không bao lâu thì liền lôi kéo hắn rời đi nha.

"Xem cách ăn mặc. Lại không nghĩ rằng chính là tông chủ và Hàm Quang Quân."

Cái loại mỹ nhân luận kỳ lạ này, vẫn là càng ít người biết càng tốt, huống chi vẫn là làm trò hề trước mặt Lam Hi Thần, chính là, quả thật không dự đoán được bốn người trong ngày đó, trong đó có một người chính là đương sự.

"..... Ta cũng không phải thật tin tưởng ngươi...." Giang Trừng trầm mặc không nói gì chậm rãi mở miệng, vài người quay đầu nhìn hắn, Linh Song cũng cực kì tò mò hỏi.

"Ngươi không tin ta, cái này thực bình thường nhưng ngươi nói ngươi cùng ý kiến với Hàm Quang Quân, có nghĩa là ngươi không hề dị nghị, vậy thì vì cái gì?"

Nhớ không lầm rằng, trong mười mấy năm đi tìm Ôn Ninh, Linh Song biết, tông chủ Vân Mộng Giang thị này hung tàn đuổi giết Ôn thị và Di Lăng Lão Tổ, từng bước đều là ngoan độc, mà hắn và Ôn Ninh là bạn tốt nha.

"Ta cũng không tin tưởng người nào!" Ngẩng đầu, ánh mắt Giang Trừng bén lạnh, hắn nhìn một vòng người trong sảnh, ánh mắt lại đảo qua nhìn người trên giường ghế không hề phản ứng, hắn đi trở về, ngồi ở bên cạnh đầu của y, nhìn y một lúc, lại quay đầu nhìn Linh Song.

"Nếu tin ngươi có thể cứu Hi Thần trở về, ta nguyện ý không tiếc hết thảy tin tưởng ngươi. Nhưng nếu ngươi hại Hi Thần, ta cũng sẽ không tiếc hết thảy đuổi giết ngươi tới chân trời góc bể."

"Nếu ta không cứu được?"

"Trên đường hoàng tuyền, y sẽ không một mình."

"Cữu cữu! Ngươi đang nói đường hoàng tuyền cái gì?" Kim Lăng ở giữa tiểu uyển đợi bọn Lam Tư Truy trở về, sau khi nói chuyện với hai mươi môn sinh sơ sơ về tình hình liền dẫn bọn họ đi đến sảnh trong, còn chưa vòng qua bình phong thì nghe thấy Giang Trừng nói một câu đường hoàng tuyền, gấp đến độ cậu lập tức vọt qua, lại không nghĩ rằng nhìn thấy Ngụy Anh đi lên trước đánh cữu cữu của cậu một bạt tai.

"Ngươi có gan nói lại lần nữa xem! Ngươi vừa mới nói là nói cái gì?" Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Ngụy Anh lãnh đạm đến như vậy, mọi người ở đây đều ngẩn người, miệng Kim Lăng mở ra ngay cả quả trứng đều có thể trực tiếp nuốt vào....

"...." Nhếch môi, mặt Giang Trừng nghiêng sang một bên, không nói gì.

"Ngươi thật sự muốn đi theo cùng, dựa vào tính tính của Trạch Vu Quân, nhất định là sẽ đem ngươi bóp chết một lần, cho ngươi ngay cả hồn cũng không còn."

"....."

"Mạng sống quan trọng, không thể tùy tiện như vậy. Chết, thực sự là cái gì cũng không có. Ngươi không tin tưởng Trạch Vu Quân sao? Ngươi cho rằng y sẽ chống đỡ không được mà ra đi sao?"

"...... Không, là ta không tin tưởng chính mình....." Chậm rãi quay đầu lại, Giang Trừng nhìn ngụy Anh, trong mắt một mảnh tịch mịch.

"Ta sợ... Ở trong lòng của y.... Ta không đáng để y cho ta lưu lại....."

"Ngươi....." Ngụy Anh vừa tức lại vừa đau lòng, hắn hiểu đau đớn của Giang Trừng, nhưng càng giận Giang Trừng không xem trọng mạng sống. Phải biết rằng, có bao nhiêu người muốn sống nhưng cũng không có cơ hội này, Giang Trừng là người còn sống lại muốn lãng phí mạng sống, làm sao người ta không tức giận được?

"Huynh trưởng nhất định chống đỡ được, ta tin tưởng huynh trưởng!" Đi tới bên cạnh Ngụy Anh trấn an, vỗ vỗ sau lưng Ngụy Anh, Lam Vong Cơ nhìn Giang Trừng, kiên định nói một câu.

"Cho dù huynh trưởng bị thương mất đi ý thức nhưng vẫn muốn sống sót, ta tin huynh trưởng! Người Cô Tô Lam thị ta, không phải là người không có ý chí kiên định!" Xoay người lại đi tới trước mặt Linh Song, Lam Vong Cơ hai tay ôm quyền nói.

"Xin ngài."

"Xin ngài." Ngụy Anh cũng đi theo đến bên cạnh Lam Vong cơ, hai tay ôm quyền nói.

"Xin ngài!" Hai mươi môn sinh Lam thị bên ngoài bình phong, ngay ngắn xếp thành bốn hàng ngang năm hàng dọc, ôm quyền cúi đầu, cao giọng cùng nói.

"Ta hiểu được. Đầu tiên, ta muốn hỏi một chút, quý phái chuyên về âm luật, vậy bên trong âm điệu, có âm nào có thể trợ giúp người lưu thông mạch đập?" Gật gật đầu, tay Linh Song vừa rút ra, một cây sáo rồng màu bạc hoàn toàn khác biệt xuất hiện ở trên tay hắn, cây sáo rồng kia lóe ra ánh sáng lấp lánh màu tím, đầu sáo giống như một đóa hoa lửa màu bạc nở rộ, sáng lên lóe mắt cực kì.

"Có, tô sinh âm điều dưỡng sinh tức, khúc 《Bích Gian Lưu Tuyền》 có thể khai thông kinh mạch."

"Trên Kim Lân Đài Lam thị hợp tấu, người nhạc hợp nhất, uy này quá lớn. Theo ý của ta là, ta muốn các ngươi hợp tấu một khúc 《Bích Gian Lưu Tuyền》, cùng một âm, đối với thân thể của y cũng bớt gánh nặng hơn. Ta sẽ từ trong hợp tấu trợ giúp lấy ra tiếng sáo, trợ giúp Lam tông chủ chữa trị linh mạch."

"Được!"

"Ta đây trước thay Lam tông chủ trị ngoại thương.... A! Làm sao vậy?"

Đang muốn tiến lên thay Lam Hi Thần trị liệu lại không dự đoán được cánh tay bị người khác kéo, cả người bị kéo lui vài bước, bóng dáng quen thuộc đã đứng trước mặt chính mình, vũ khí Thiên Ky Hạp trong tay nhắm thẳng phía trước, Linh Song đang muốn mở miệng nhưng bị tình hình trước mắt làm cho dừng lại, không dám tin nhìn về cùng một phương hướng.

"Tránh xa y ra!" Sáo bạc trong tay bỗng chốc biến đổi, giữa tay Linh Song lại xuất hiện cây sáo rồng màu xanh lá, cây sáo màu xanh lá chỉ thẳng hai người phía sau Ngụy Anh, hai người đồng thời xoay người, chỉ thấy Lam Hi Thần vốn hôn mê, không biết từ khi nào đã ngồi dậy, y rủ đầu xuống, không nói một lời chỉ ngồi.

"Huynh trưởng?" Đang muốn tiến lên, Ngụy Anh đã kéo tay của Lam Vong Cơ lại, Lam Vong Cơ nghi hoặc lại nhìn thấy sắc mặt của Đường Tĩnh và Linh Song rất nghiêm trọng, toàn thân đề phòng, trong lòng kinh hãi cảm giác không ổn.

"Lam Hi Thần, ngươi tỉnh." Đột nhiên thấy người đã ngồi dậy, trong lòng Giang Trừng mừng rỡ, hắn vội vàng tiến lên, hai tay nắm bả vai đối phương, hoàn toàn không phát giác ra Lam Hi Thần bất thường.

"Hiện tại ngươi cảm thấy như thế nào? Có không thoải mái? Ngươi này ngu ngốc, như thế nào để cho chính mình bị thương thành như vậy?"

"Giang Trừng, trách xa y ra." Ngụy Anh nhẹ giọng nói, nhưng trái tim hắn đã muốn đập như rớt ra ngoài, bộ dáng quỷ dị kia của Lam Hi Thần, Giang Trừng, ngươi là ngu ngốc không phát hiện ra sao?

"Lam Hi Thần, nói chuyện với ngươi a, ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào?" Giống như không có nghe thấy, Giang Trừng bướng bỉnh nhìn Lam Hi Thần hỏi.

"Là cổ người?" Đường Tĩnh nói khẽ với Linh Song phía sau.

"Cổ người? Đó là cái gì?" Chưa từng nghe qua loại này nhưng nghe như thế nào cũng cảm thấy được là thứ không tốt, Ngụy Anh và Lam Vong Cơ lui đến bên cạnh Đường Tĩnh, hai mắt Lam Vong Cơ không rời khỏi huynh trưởng của mình, còn Ngụy Anh thì quay đầu hỏi.

"Y bị hạ hai loại cổ, dựa theo tình hình này, xem ra, Liệt Tâm cổ là kí chủ, còn có một loại cổ kí túc ở trên người y, Liệt Tâm cổ đã bị Hắc Bạch ăn, cổ kia mất đi kí chủ, hiện tại chuyển tới trên người Lam tông chủ." Nhìn thoáng qua linh xà bên chân, thấy nó một bộ dáng hưng phấn, Linh Song thầm thở dài.

"Ta còn muốn nói, chỉ là một con Liệt Tâm, như thế nào lại khiến ngươi hưng phấn đến như vậy, nguyên lai, ngươi muốn ăn chính là con này.

"Còn có một con? Vậy ngươi nhanh bắt nó bức ra ngoài." Tưởng tượng đến trong thân thể còn có một con trùng ở nơi nào đó chui tới chui lui, thân thể Ngụy Anh đều ngứa.

"Ta trước xác định một chút...." Vỗ vỗ bả vai Đường Tĩnh, Đường Tĩnh hiểu ý giơ Thiên Kì Hạp nhắm vào, cò súng trong tay đã chuẩn bị, phía trước đã phát sinh biến hóa.

Lam Hi Thần đột nhiên vươn tay phải rút Tam Độc bên hông Giang Trừng ra, không do dự vung mạnh kiếm chém tới, Giang Trừng không kịp phản ứng, cả người không động đậy nhìn Tam Độc bổ về phía mình, Thiên Ky Hạp trong tay Đường Tĩnh lập tức bắn ra hơn mười cái tiêu bạc, mỗi một tiêu đều leng keng cắm phía trên thân kiếm, lực đạo mạnh mẽ ngăn lại tấn công của Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ một bên đã vung Tị Trần ra nghênh đón phía trước.

"Huynh trưởng!" Hai kiếm giao nhau, Lam Vong Cơ chế ngự Tam Độc xuống, tay trái giữ chặt áo Giang Trừng sau đó đơn giản ném hắn sang một bên. Giang Trừng không hề phản ứng bị Lam Vong Cơ ném ra ngoài, trong mắt chỉ nhìn Lam Hi Thần, nếu không phải Ôn Ninh xông lên đỡ phía sau hắn, hắn đã ngã chổng vó rồi.

"Huynh trưởng, ngươi...."

Còn chưa nói xong, kiếm quang của Lam Hi Thần lại chuyển động, thế kiếm mau lẹ vô cùng dồn ép Lam Vong Cơ nửa chắn nửa lui, toàn bộ mọi người lui đến bên ngoài phòng. Đệ tử Lam thị bên kia bình phong còn không biết rõ ràng là đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tất cả mọi người lui ra, trong nội sảnh một trận kiếm quang, từ lúc bóng dáng Hàm Quang Quân từ trên bình phong nhảy lùi ra, một đường kiếm lạnh thấu xương xẹt qua. Từ giữa mười hai mặt bình phong lớn bổ ra.

"Toàn bộ người ở đây lui về phía sau!"

Hàm Quang Quân quát lạnh một tiếng, thân thể đứng ngạo nghễ, Tị Trần chỉ thẳng phía trước. Bình phong phát ra một tiếng nổ lớn, giữa nội sảnh, một bóng dáng tương tự Hàm Quang Quân đứng nghiêng người, Tam Độc trong tay lập tức chỉ thẳng phía trước, tóc dài rối tung rủ xuống, hai mắt không thấy tròng trắng, một mảnh đen như mực, đường vân màu đen trên mặt lan ra nửa khuôn mặt, vẻ mặt y tái nhợt cười nhìn về phía mọi người, chính là Trạch Vu Quân.

"..... Tông chủ sao lại biến thành như vậy?" Lam Cảnh Nghi ngạc nhiên nhìn thấy tông chủ giống như biến thành tẩu thi, lúc này mới hiểu được tình cảnh. Cái kia.... Cái kia gọi là cổ... Đáng sợ như vậy sao?

"Vì sao y lại biến thành như vậy? Không phải ngươi nói cổ đã bị bức ra sao? Vì sao?" Giang Trừng gần như điên rồi.

"Liệt Tâm cổ bị một loại cổ khác kí sinh, chỉ sợ người hạ cổ kia cũng không biết cổ của hắn có hai loại, hiện tại ta không có cách đến gần y kiểm tra xem đó là cổ gì, chỉ có thể nhìn phản ứng của y suy đoán một loại cổ khác là cái gì?"

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ?"

"Đánh y!" Dứt lời, Thiên Ky Hạp trong tay Đường Tĩnh bắn ra hơn mười cái tiêu bạc, Lam Hi Thần không tránh, Tam Độc trong tay một đường kiếm, hơn mười cái tiêu bạc bị y ngăn cản toàn bộ. Y nhìn mọi người ở đây, thân thể chuyển động, mũi nhọn của Tam Độc chính là đâm thẳng tới chỗ Giang Trừng, Lam Vong Cơ lập tức nghênh đón, song kiếm lại giao nhau, lại một trận ngươi tới ta đi, Lam Vong Cơ không dám đả thương huynh trưởng, hình như Lam Hi Thần lực cũng chưa tới nhưng mà hai người giao thủ, ánh sáng sắc bén của thanh kiếm vẫn làm cho mọi người tránh ra bên ngoài.

Đường Tĩnh cũng không có rảnh rỗi, hắn di chuyển Thiên Ky Hạp, thỉnh thoáng bắn ám khí về phía Lam Hi Thần, thoáng cái là tiêu bạc, thoáng cái là lê hoa châm mảnh như lông trâu, hơn nữa chuyên tấn công phía dưới Lam Hi Thần, phối hợp với lam Vong Cơ không chê vào đâu được, chính là vây Trạch Vu Quân ở tại chỗ.

Tươi cười trên mặt Lam Hi Thần vẫn duy trì không thay đổi nhưng động tác đã dần dần chậm lại, thân thể cũng có chút lung lay, đột nhiên, tay phải cầm kiếm của Lam Hi Thần dừng lại, Lam Vong Cơ thu thế không kịp, kinh hãi, lại có hơn mười cái tiêu bạc bắn lên thân kiếm Tị Trần, sức mạnh của tiêu bạc thay đổi thế kiếm của Tị Trần nhưng vẫn là xẹt qua đầu vai Lam Hi Thần, để lại một vết thương của kiếm.

Lam Hi Thần lui lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ đã đả thương mình, Lam Vong Cơ thấy mình đã vô ý làm huynh trưởng bị thương vẫn là hết sức ân hận nhưng cũng không dám tiến lên kiểm tra, há mồm không nói gì. Lam Hi Thần lại nói.

".... Vong Cơ.... Ngươi đả thương ta?" Không giống như giọng điệu ôn hòa như ngày thường, Lam Hi Thần hiện tại nói chuyện vừa chậm vừa khàn khàn, cảm giác giống như ông già đã lâu không nói chyện, con ngươi một mảnh đen như mực đã phục hồi lại bộ dáng cũ, ánh mắt đau thương nhìn đệ đệ của mình.

"Huynh trưởng....?"

"Vong Cơ.... Vì sao đối xứ với ta như vậy... Ngươi không cần huynh trưởng sao?" Thân thể không ổn định, Lam Hi Thần chống đỡ Tam Độc, nỗ lực chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, giọng điệu càng thêm thê lương.

"Đau quá.... Vong Cơ.... Ta đau quá.... Vì sao muốn giết ta? Vong Cơ ghét ta?"

"Không! Không phải! Ya không có, huynh trưởng, ta....." Cấp bách đến quên mất tình trạng của Lam Hi Thần lúc này, Lam Vong Cơ đang muốn tiến lên, Linh Song sau lưng đột nhiên kêu lên một tiếng, chấn động làm cho hắn giật mình, ổn định lại tinh thần, Lam Hi Thần vung Tam Độc đến, hai tròng mắt nhiễm lên sự u tối càng đậm.

Một tiếng leng keng, cây sáo rồng xanh chặn lại thân kiếm, sáo của Linh Song và Tam Độc giao nhau, con ngươi màu vàng đồng lóe lên ánh sáng, bên môi tươi cười lạnh nhạt như trước.

"Khôi lỗi (con rối) cổ, quả thật là thứ tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top