Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Vãn Hi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Giang Trừng tỉnh lại cả người khoan khoái dễ chịu, một đêm ngủ ngon khiến hắn cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt. Nhưng khi hắn nhìn thấy đỉnh giường không giống với phòng của mình, lưng liền đổ một trận mồ hôi lạnh, cả người giống như tử thi cứng ngắc ở trên giường.

Căn phòng xa lạ, trên người không mặc quần áo, còn có mùi hương thanh nhã tràn đầy trong mũi, thấp thoáng như có như không.

"...... Tha ta đi......" Nâng cánh tay lên đặt ngang trên mắt, Giang Trừng lúc này thầm nghĩ muốn đánh Ngụy Anh một trận.

Chỉ vì một chén canh sườn củ sen, hắn cư nhiên tâm thần đại loạn vọt tới trong phòng một người nam nhân, ôm người ta hôn..... Còn...... Còn...... Hắn là kẻ thô bạo ngang ngược sao!? Nhưng mà đối phương rõ ràng có đáp lại, hơn nữa còn có một chút nhiệt tình.....

Từ từ! Không đúng! Đây không phải việc quan trọng!

Quan trọng là, hắn ngủ ở trong phòng tông chủ Cô Tô Lam thị- Trạch Vu Quân a a a!

Y là đại ca của Lam Nhị!

Y là cháu của Lam Khải Nhân!

Y và hắn đều là nam nhân a!

Giang Trừng thay chính mình lau một phen nước mắt anh dũng.

Cái này chính xác là không thể quay đầu....... Giang Trừng thậm chí còn tưởng tượng ra hắn đang đứng trước đá gia huấn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chuẩn bị chịu trượng hình lĩnh phạt.

Lại nói..... Người đâu?

Ngồi dậy, hắn không cảm nhận được hơi thở của người còn lại.

"...... Không phải bỏ đi rồi chứ? Không! Y không phải là người như thế!" Không biết vì cái gì Giang Trừng tin rằng Lam Hi Thần sẽ không làm chuyện này, người ấy chắc chắn còn ở Vân Mộng.

"Không được! Trước phải tìm được người, nói rõ ràng.... Người..... Tìm người...."

Muốn tìm y, nói với y..... Nên nói gì a!?

Trước tìm được rồi nói sau!

Xốc chăn lên xoay người xuống giường, Giang Trừng liền thấy giày của mình được đặt ngay ngắn, hắn ngẩn người, lại ngẩng đầu nhìn một lượt, chỉ thấy trên bàn quần áo của hắn được xếp chỉnh tề, Giang Trừng liền bị dọa ngốc.

Này Lam Hi Thần.....

Này Lam Hi Thần.....

Lam thị rốt cuộc dạy ngươi như thế nào a? Làm sao sẽ dạy ra được một người như vậy.....!?

Giang Trừng thật không hiểu nên hình dung thế nào. Nhưng có thể xác định, tim hắn đang đập loạn nhịp, mang theo một chút đau, một chút phấn khích, càng nhiều là chính hắn cũng không biết nên hình dung thế nào, có lẽ là cảm giác động tâm a.

Mặc quần áo xong, Giang Trừng vội vã rời khỏi phòng, lúc đóng cửa phòng, còn thuận tay dùng Tử Điện ở trên cửa phòng điểm điểm, làm một cái kết giới đơn giản.

"Vừa qua khỏi giờ Hợi không lâu.... Lúc này y sẽ ở nơi nào đây?"

Nghe sương phòng bên kia truyền đến tiếng nói chuyện, có lẽ đám tiểu bối Lam gia vừa thức dậy, Giang Trừng vừa đi vừa nghĩ nên tới đó tìm người, phá lệ không chú ý tới trong thanh âm hỗn loạn kia, còn có tiếng của Kim Lăng.

Đi qua góc hành lang, đang nghĩ sẽ gọi Tiên Tử cùng nhau đi tìm người, một tiếng đàn liền vang lên phá tan yên tĩnh buổi sớm. Giang Trừng tâm chấn động, không lưỡng lự, liền phi thân theo hướng của tiếng đàn.

Người đời đều nói, Lam thị Song Bích một ôn nhã, một lạnh lùng. Dung mạo mỹ lệ như nhau, phong thái phiêu nhiên.

Giữa tia nắng ban mai, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, một thổi tiêu, một đánh đàn, tương tự chính là dung mạo, tương phản chính là phong thái, nhưng đều giống nhau làm động lòng người, tuấn dật phi phàm.

Giang Trừng đứng trên đường đá, ngẩng đầu nhìn hai người ngồi trên mái nhà cầm tiêu hợp tấu, ánh mắt của hắn cuối cùng nhìn đến người kia, không thể rời khỏi.

Người nọ từng đối với hắn tươi cười ấm áp.

Người nọ thay hắn làm một chén canh, cùng hắn một đêm triền miên.

Người nọ đang ở chỗ của hắn, điềm tĩnh thổi tiêu.

Lam Hi Thần...!

Giang Trừng trong lòng lặng lẽ gọi tên của y, từng chữ một, một lần rồi lại một lần, dường như muốn khắc sâu vào linh hồn, không ngừng mặc niệm.

Khi nào thì bắt đầu, cuối cùng như thế nào lại đem người này đặt ở trong lòng, không muốn thả ra?

"Cữu cữu? Người đứng ngẩn ra làm gì a?" Kim Lăng theo tiếng cầm tiêu mà đến, rất xa liền thấy Giang Trừng đứng trên đường mòn nhìn trời phát ngốc, đến gần nhìn lên mới phát hiện, nguyên lai là Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân ngồi trên mái nhà.

Một tiếng "cữu cữu" khiến tiếng tiêu của Lam Hi Thần rối loạn âm điệu, tay Lam Vong Cơ đánh đàn cũng dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía huynh trưởng, lại kinh ngạc phát hiện trong mắt huynh trưởng chợt lóe qua tia kinh hoảng cùng..... ngượng ngùng.

"..... Huynh trưởng !" Cho dù kinh hoảng cũng không quá khó hiểu..... Nhưng chính là..... Vì cái gì huynh trưởng lại ngượng ngùng ?

"Cái.... Cái gì.... Ta.... ngượng ngùng?" Nhìn ra nét ngạc nhiên trên mặt Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần mặt đều đỏ lên.

Nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của huynh trưởng đỏ ửng, Lam Vong Cơ càng thất kinh, hắn nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, nhìn kỹ mới phát hiện, huynh trưởng trước mắt chẳng những cử chỉ quái dị cứng ngắc, toàn thân thể lại lộ ra một tia...... Diễm lệ?

"Diễm..... Diễm lệ? Ngươi..... Ngươi nghĩ cái gì vậy a....?" Cái này thì ngay cả lỗ tai đều đỏ rồi, Lam Hi Thần bối rối thu hồi Liệt Băng, thầm nghĩ phải chạy nhanh cách xa nơi này, nhưng Lam Vong Cơ lại nhanh hơn một bước, đem đàn đeo trên lưng, một tay vươn ra nắm lấy cổ tay huynh trưởng, một tay kia trực tiếp hướng áo của đối phương kéo ra.

Một cái hồng ấn đỏ tươi nổi bật trên nền cổ trắng noãn, Lam Vong Cơ giật mình, Lam Hi Thần cũng giật mình, hai người đứng kế sát nhau, tư thế lại càng thêm mờ ám.
Người bên dưới không biết bên trên xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Hàm Quang Quân đưa tay hướng Trạch Vu Quân đánh móc sau gáy, tiếp theo hai người im lặng nhìn nhau, cũng không biết vì cái gì mà đỏ mặt, chỉ duy nhất có Giang tông chủ là mặt mày xanh mét biến đen.

Còn có một người vẻ mặt như xem kịch vui, dựa vào cột hành lang, vuốt cằm, có chút đăm chiêu nhìn Giang Trừng.

".... Ngươi....." Nhìn thấy vết màu hồng quen thuộc kia, Lam Vong Cơ có chút hỗn loạn, vì cái gì chỉ qua một buổi tối mà mọi chuyện có thể biến hóa không thể tưởng tượng như thế này? Huynh trưởng ở Vân Mộng "lấy chồng"....

"Vong Cơ! Chuyện không phải..... Dừng tay!" Trên trán đổ tầng tầng mồ hôi lạnh, Lam Hi Thần biết bản thân phải giải thích, nhưng lại căn bản không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, y hoảng loạn không biết phải làm sao, lúc này lại phát sinh biến cố.

Một thân ảnh bay vút lên, trên tay giơ lên một luồng điện màu tím nhắm thẳng phía sau lưng Lam Vong Cơ mà đánh, đồng tử Lam Hi Thần trợn to, tay bị Lam Vong Cơ cầm, liền dùng sức kéo người qua một bên, chính mình lại nghênh đón roi Tử Điện đánh xuống.

Giang Trừng thấy Lam Hi Thần nghênh tiếp, trong lòng giật mình, cứ như vậy đem Tử Điện buông ra, mà Tử Điện rời khỏi chủ nhân, theo lý phải hồi phục thành nguyên hình nhẫn bạc, lại không biết vì cái gì, Tử Điện chẳng những không biến về mà vẫn công kích Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần hoàn toàn không phòng bị cứ như vậy bị Tử Điện đánh trúng một roi, luồng điện tán loạn, đau đớn khiến y kêu một tiếng, người cứ như vậy mất đi cân bằng, từ mái hiên rớt xuống.

"Huynh trưởng!"

"Lam Hi Thần!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top