Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1: Vãn Hi (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lam Trạm rời khỏi phòng, Ngụy Vô Tiện kỳ thật đã tỉnh dậy.

Không có biện pháp, tưởng tượng đến Hạnh Hoa Vũ chính mình tâm tâm niệm niệm ngay tại trên bàn, cho dù hắn có muốn ngủ lại, chắc chắn cũng nghĩ ra biện pháp đứng dậy, cho nên, lúc Lam Trạm rời đi không bao lâu, Ngụy Anh nằm trong chốc lát liền đứng dậy.

Nửa ngủ nửa tỉnh đi rửa mặt một chút, Ngụy Vô Tiện nhìn vò rượu trên bàn, nghĩ đến bộ dạng của người yêu sau khi uống rượu, hắc hắc hắc nở nụ cười, quyết định trước tiên đi tìm người.

Kết quả mới khẽ mở cửa, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy một người quen thuộc mở cửa phòng đi ra, còn thuận tay ở trên cửa phòng lập kết giới rồi mới rời đi. Đây vốn là chuyện không đáng lo ngại, nhưng cố tình đó lại là chuyện lớn.

Nguyên nhân không phải là hắn, mà là người quen thuộc kia chính là Giang Trừng, căn phòng quen thuộc kia là phòng của Trạch Vu Quân.

Giang Trừng như thế nào từ phòng Trạch Vu Quân đi ra? Còn ở phòng người ta tạo kết giới?

Ngụy Vô Tiện giống như ngửi được hương vị bát quái, hắn nhìn thấy Giang Trừng bước nhanh qua góc hành lang, tiếp theo cửa phòng cách mấy gian cũng mở ra, nhóm tiểu bối cũng thức dậy, phía sau còn có Kim Lăng, tiểu tử này, xem ra là ở phòng người ta lăn lộn một đêm.

"A, Ngụy tiền bối, ngài cũng thức dậy a, mà giờ Tỵ còn chưa tới a." Tính toán thời gian, Lam Cảnh Nghi thực kinh ngạc khi thấy Ngụy Vô Tiện đã thức dậy.

"Hắc, hắc, hắc, ta đột nhiên phát hiện, rời giường sớm một chút cũng rất tốt."

"..... Ngươi làm gì cười gian trá như vậy? Ngươi lại muốn làm chuyện xấu gì?" Kim Lăng mắt lộ kinh thường nhìn Ngụy Vô Tiện, không có biện pháp, Kim Lăng là Giang Trừng nuôi lớn, đối với Ngụy Anh liền tự giác khinh bỉ.

"Chậc! Con nít không hiểu. Đúng rồi, cữu cữu ngươi đâu?" Phất phất tay, Ngụy Anh chợt nhớ đến việc cần phải hỏi Kim Lăng.

"Cữu cữu? Lúc này hắn hẳn là đã thức dậy, hắn ở hồ sen Ly Nguyệt không quá xa, ngươi hỏi cữu cữu làm gì?"

"Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, muốn nói hắn là không như ta dậy sớm, không thể tưởng được lúc này đã thức dậy."

"Cả Tu Chân giới đại khái chỉ có ngươi mới có thể ngủ thẳng đến giờ Tỵ mới thức dậy!" Kim Lăng tức giận nói.

"Kim công tử, Ngụy tiền bối không phải giờ Tỵ mỗi ngày mới ngủ dậy, khi hắn muốn làm món ăn thôn quê đều thức dậy sớm hơn Hàm Quang Quân." Lam Tư Truy thực quan tâm thay Ngụy Vô Tiện nói chuyện, nhưng lời này hoàn toàn không làm cho Kim Lăng cảm động, ngược lại cấp Ngụy Vô Tiện một ánh mắt khinh bỉ.

"Tư Truy a...."Lam Cảnh Nghi cũng không biết phải nói như thế nào.

Lúc này, một tiếng đàn vang lên, bốn người ngẩn người, đồng thời nhìn về hướng tiếng đàn.

"Là Hàm Quang Quân.... Tấu chính là Thanh Tâm Âm." Lam Tư Truy học tập cầm khúc ở Lam Vong Cơ, vừa nghe thanh âm đã biết Hàm Quang Quân, lại nói, một buổi sáng sớm, Hàm Quang Quân hưng trí như vậy ở Vân Mộng đàn Thanh Tâm Âm?

"Đi xem." Thanh Tâm Âm, có thể trấn an tâm thần, loại bỏ tạp niệm, tay trái Lam Trạm định lực cường đại kinh hoàng, Thanh Tâm Âm tuyệt đối không phải đàn cho chính mình nghe. Như vậy, ai có thể làm cho Hàm Quang Quân tự đàn một khúc Thanh Tâm Âm?

Ngụy Vô Tiện đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Bốn người theo tiếng đàn đi đến trước đại đường nghị sự ở Liên Hoa Ổ, rất xa chỉ nhìn thấy Giang Trừng đứng ở đường mòn ngửa đầu nhìn trời, Kim Lăng không lưỡng lự gọi, chợt bản hòa tấu du dương đột nhiên dừng lại.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai người tuyệt trần ngồi trên nóc nhà, người kia là Lam Nhị ca ca nhà mình, còn có Trạch Vu Quân.

Ngụy Vô Tiện thấy có chút kì quái, ai không biết Cô Tô Lam thị gia quy nghiêm ngặt, đoan chính, thanh cao. Thân là tông chủ, Lam Hi Thần lại đến nóc nhà người ta ngồi, cái này quá không thích hợp rồi.

Mà chuyện kế tiếp, nhanh đến mức làm cho người ta cái gì cũng không thấy rõ ràng liền đã xảy ra.

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Trạm đánh về hướng huynh trưởng của y, nhìn thấy Giang Trừng bay lên biến ra Tử Điện hướng về phía Lam Trạm, lại nhìn Trạch Vu Quân bởi vì bảo hộ liền chắn ở phía trước Tử Điện, tiếp theo Giang Trừng buông tay, Tử Điện không biến về nguyên hình mà còn đánh Trạch Vu Quân một roi.

"Huynh Trưởng!"

"Lam Hi Thần!"

Lam Hi Thần bị Tử Điện đánh trúng, luồng điện mãnh liệt xung kích, trong chớp mắt thân thể y liền ngã xuống, nhất thời cảm thấy hơi thở ngưng tụ không thở được, một tia âm lãnh như có như không đánh sâu vào thần thức của y. Lam Hi Thần lập tức tỉnh ngộ, chính mình có dấu hiệu nhập ma!?

Lam Vong Cơ cứu giúp người đã muốn trở thành bản năng, sau khi được Lam Hi Thần kéo ra, lập tức lại chuyển thân thể bổ nhào về phía huynh trưởng nhưng vẫn không kịp đỡ Tử Điện, thấy y trúng một roi mất trọng tâm ngã xuống mái nhà, Lam Vong Cơ cũng lập tức bay theo xuống, so với Giang Trừng nhanh hơn một bước đem Lam Hi Thần ôm vào lòng, thân thể nhanh nhẹn đáp xuống đất.

"Huynh trưởng, ngươi....."

"Vong Cơ! Phá vỡ ma khí...."

Luồng điện di chuyển toàn thân, Lam Hi Thần đau đớn đổ mồ hôi lạnh, từ trong linh hồn liên tiếp truyền đến cảm giác đau đớn. Y nắm chặt vạt áo Lam Vong Cơ, con ngươi ôn nhuận đã biến thành màu đỏ, nỗ lực nói xong bốn chữ này, liền nhắm mắt lại, điều động linh lực bắt đầu đối kháng ma khí trong cơ thể do bị Tử Điện kích thích mà nổi loạn.

Lam Vong Cơ lập tức liền rõ nguyên nhân, trong khoảng thời gian này khó trách huynh trưởng có vẻ khác thường, hắn đỡ Lam Hi Thần ngồi xếp bằng, lấy đàn liên tục gẩy ba tiếng xuyên vào trong cơ thể Lam Hi Thần.

Giang Trừng thuận theo nhảy xuống không ngờ tới chính mình vẫn là lỡ tay làm thương tổn Lam Hi Thần, nhìn y sắc mặt tái nhợt ngồi xếp bằng, Hàm Quang Quân còn xuyên vào tiếng đàn vì y chữa thương, Giang Trừng chợt thấy tâm chết lặng.

Giang Trừng không phải cố ý, hắn chính là.... Nhìn thấy Hàm Quang Quân cùng y thân mật như vậy, không biết vì cái gì nhìn đến chướng mắt, nhìn rất khó chịu, nhìn xong trong lòng bắt đầu bị trận lửa thiêu đốt, chờ đến khi hắn có ý thức, hắn thế nhưng đã hướng tới Hàm Quang Quân vung ra Tử Điện.

Không muốn để cho người khác ở gần y! Không muốn để cho người bên ngoài ngoại trừ chính mình chạm vào y! Cho dù là đệ đệ của y cũng không được!

Giang Trừng không nghĩ tới, tính độc chiếm của chính mình đã mãnh liệt đến trình độ biến thái như thế.

"Giang Trừng, ngươi làm gì? Tại sao đối với Lam Trạm vung ra Tử Điện?" Không nghĩ tới Giang Trừng lại đột nhiên đối với Lam Trạm vung ra Tử Điện, Ngụy Vô Tiện hộ phu nóng lòng xông lên mắng một trận, hai tiểu bối Lam gia mặc dù không nói nhưng vẻ mặt tức giận lạnh nhạt nhìn về phía Giang Trừng, ngay cả Kim Lăng cũng không biết thay cữu cữu nhà mình giải thích như thế nào, chỉ có thể nhăn mày nhìn cữu cữu mình sắc mặt cũng không tốt hơn.

"Cữu cữu! Người làm gì!? Đang tốt lành sao lại đối với Hàm Quang Quân dùng Tử Điện?" Trước kia có rối rắm hơn cũng không dùng Tử Điện. Hiện tại đều có thể ngồi cùng nhau ăn cơm nói chuyện, cư nhiên ở sau lưng lại vung roi quất người ta.

"......" Không đáp lại, Giang Trừng chính là sắc mặt xanh mét gắt gao nhìn chằm chằm Lam Hi Thần. Ngụy Anh thấy bộ dáng hắn như thế, lại đột nhiên nghĩ đến hắn mới từ trong phòng Lam Hi Thần đi ra, trong đầu lại nảy ra một tình huống có đánh chết đều không muốn nghĩ tới.

"Giang Trừng, ngươi...."

"Ngụy Anh! Ta cần yên tĩnh, huynh trưởng nhập ma!" Điểm tay lại xuyên vào hai tiếng đàn, Lam Vong Cơ chuyên chú nhìn Lam Hi Thần, cầm âm chỉ có tác dụng bổ trợ, việc còn lại đều phụ thuộc vào Lam Hi Thần, y cần chính là tĩnh lặng để chuyên tâm trừ ma tính.

"Như thế nào có thể? Tử Điện là linh khí thượng hạng, như thế nào có thể đánh cho người nhập ma?" Kim Lăng vừa nghe liền theo quán tính bật người hô to, kết quả bị Lam Tư Truy tự tay trực tiếp bịt miệng lại, Lam Cảnh Nghi còn trừng mắt liếc Kim Lăng một cái.

" Ô ô ô!" Như thế nào có thể? Cậu còn chưa nói sai, bịt miệng cậu làm gì?

Ngụy Anh vừa nghe liền lập tức hiểu ý Lam Trạm, cũng hiểu được vấn đề gần đây của Lam Hi Thần, nhìn về phía Giang Trừng nói.

"Liên Hoa Ổ có nơi nào yên tĩnh không bị quấy rầy?"

"Kim Lăng! Dẫn bọn họ đến mật thất gần hồ sen, chúng ta sẽ đi trước."

Vừa nghe Lam Hi Thần nhập ma, tâm Giang Trừng trầm xuống, từ trong ngực rút ra truyền tống phù, đối với Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua, sau khi đối phương gật đầu, lập tức đem phù xuất ra, nhất thời ánh sáng màu tím chuyển động, đợi sương khói tan ra, Giang Trừng cùng huynh đệ Lam thị đã không thấy bóng dáng, Ngụy Anh lập tức xoay người lôi kéo Kim Lăng, kêu to một tiếng rồi chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top