Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12- Nước Tây Hải Lạc Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúng tôi ngồi xuống bên quan tài, mỗi người mở một chén mì ăn liền, vừa ăn vừa nghe Kim Vạn Đường bốc phét. Kim Vạn Đường chép miệng, vừa tỏ ý nếu chúng tôi không ăn trứng kho có thể cho lão, vừa chậm rãi nói.

Câu chuyện mà lão kể, vô cùng đặc biệt, có liên quan đến một vị vua cổ trong truyền thuyết, vị vua này sở dĩ đặc biệt, là vì ông ta hoàn toàn được hư cấu ra, trong "Tây Hải chú phương sĩ truyện", có ghi lại lẻ tẻ.

Nói khi đó Đông Hán, có mấy phương sĩ ngồi ngắm biển, đã nhìn thấy bờ biển xuất hiện hải thị thận lâu, hải thị thận lâu vô cùng mơ hồ, mọi người đều nhìn không rõ, vì thế mọi người đều đoán, thứ xuất hiện trên biển là cái gì.Trong đó có một phương sĩ nói, đó là nhà lầu dưới đáy biển, là từ một thành trấn trước đây bị nước biển nhấn chìm; có một phương sĩ nói, đó là một đội thuyền khổng lồ, đến từ nước Vũ Thường ở hải ngoại; có một phương sĩ lại nói, đây là lưng thú biển, nó đang phơi nắng sưởi ấm ngoài biển, tóm lại nói cái gì cũng có. Nhưng có một phương sĩ tên Thiên Mụ, hắn lại không nói gì cả, chỉ quay về thu dọn hành lý.

Các phương sĩ khác hỏi hắn làm gì, hắn liền chỉ vào mây đằng xa nói, hải thị thận lâu đó ở trong bóng của đám mây kia, hắn muốn đi theo đám mây đó, đợi mây đi đến đất liền, khi hải thị thận lâu xuất hiện lại, hắn sẽ có thể đi vào, làm những chuyện khoái hoạt với tiên nhân.

Mọi người đều chê cười hắn, nhưng Thiên Mụ không hề để ý, vác hành lý lên đến bãi biển đợi đám mây kia từ từ trôi vào đất liền. Đến khi mây thật sự trôi đến đất liền, hải thị thận lâu liền biến mất, nhưng thần kỳ là, đám mây đó lại không tan đi, thật sự giống như có sinh mệnh, bay vào đất liền.

Thiên Mụ đi theo mây một mạch, dọc đường du hành về phía trước, thẳng đến phía tây Trung Quốc, trước một vùng nước rất lớn, cuối cùng hắn lần nữa nhìn thấy hải thị thận lâu. Hắn tìm một ngư dân, ngồi thuyền nhỏ, lần này quả nhiên đi vào được thận lâu, nhìn thấy một quốc gia, tên là nước Tây Hải Lạc Vân.

Quân chủ của quốc gia này, tên là Tần Hoang vương, nói mình là một vương tử nước Tần, sau khi chết được phong làm tiên vương Tây Hải, cho nên thành lập nước Tây Hải Lạc Vân.
(tiên vương = ông vua tiên, chứ không phải "ông vua trước" nhé :)))

Kim Vạn Đường nói đến đây, nén thấp giọng: "Biết truyền thuyết này, có liên quan gì đến cái mộ này không? Giao trứng kho của các cậu đây, tôi sẽ nói với các cậu."

Dù sao tôi cũng không thích cái mùi ấy, xiên trứng kho qua cho Kim Vạn Đường, Bàn Tử đổ nửa chén mì cho lão. Kim Vạn Đường hài lòng cắn một miếng trứng, nói: "Các cậu không cảm thấy truyền thuyết này rất giống một truyền thuyết khác sao?"

"Ý ông là, nước Tây Hải Lạc Vân, phía Tây Trung Quốc, nước Tây Vương Mẫu?" tôi hỏi: "Phương sĩ này là đến nước Tây Vương Mẫu? Nước Tây Hải Lạc Vân, là một cách gọi khác của nước Tây Vương Mẫu, hay là có quan hệ khác?"

Nghĩ vậy tôi cảm thấy không đúng, ghi chép về nước Tây Vương Mẫu và các quốc gia xung quanh Côn Luân thời gian đó, đều tương đương với thần thoại. Câu chuyện năm Tây Hán này, rất có thể chỉ là chắp vá tư liệu sống từ các truyền thuyết khác, phương sĩ ấy mà, trên cơ bản đều là những kẻ bịp bợm lừa cả bản thân mình.

Kim Vạn Đường gật đầu: "Quả thực truyền thuyết này rất có khả năng là bịa đặt, nếu không phải gặp được cái mộ này, tôi còn cho là thế thật. Nhưng trong truyền thuyết này có một chi tiết, chính là lúc Thiên Mụ đuổi theo mây, có một ngày, mây biến thành màu đen, chui vào một đám mây đen, lúc Thiên Mụ lạc đường, trong mây đen có tiếng sấm vang dội, chỉ dẫn Thiên Mụ tiếp tục tiến tới. Thiên Mụ ngẩng đầu, liền thấy trên mây có Lôi Công hiển hiện."

Kim Vạn Đường lấy điện thoại ra, đưa chúng tôi xem ảnh bích họa vừa nãy lão chụp được, trong vô số người nghe sấm trong bích họa, có một phương sĩ, không phải mặc quan phục, là phục trang của phương sĩ, vô cùng nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy miêu tả cực kỳ cẩn thận.

"Cổ mộ hoặc là sự tích cuộc đời chủ mộ, hoặc là thần thoại. Cho dù là thần thoại, trên đó cũng sẽ có hình tượng chủ mộ. Những bích họa tinh xảo này tất nhiên cũng có liên quan đến chủ mộ, bích họa là kể chuyện Thiên Mụ truy vân, điều này tuyệt đối sẽ không sai, nhưng Thiên Mụ này vẽ nhỏ như vậy, tất nhiên không phải chủ mộ, vậy chủ mộ là ai?"

"Trên bích họa ai được vẽ lớn nhất?" Bàn Tử hỏi. Chúng tôi lập tức đứng lên đi đến mộ thất bên ngoài, bắt đầu tỉ mỉ xem bích họa. Rất nhanh, chúng tôi đã phát hiện một người hình thể được vẽ lớn nhất, người này không phải Lôi Công, nhưng đứng trên mây, trang sức phức tạp cùng quần áo lộng lẫy, một bên có rất nhiều lỗ tai.

Tần Hoang vương? Trong lòng tôi âm thầm phỏng đoán. Chiếu theo câu chuyện trước đó, vai chính trên bích họa này, chính là người đang đứng trên mây kia. Có thể đứng trên mây ăn mặc lộng lẫy, chỉ có nhân vật trong truyền thuyết này. Cũng có nghĩa, xác yêu quái trong quan tài đó, chính là chủ mộ, nó chính là Tần Hoang Vương trong truyền thuyết?

Những bích họa này, cỗ thi thể này, đến từ lăng Tần Hoang vương? Người Dương gia nếu là đạo mộ tặc lấy nghe sấm làm phương thức chủ yếu, lẽ nào bọn họ cũng dùng phương thức nghe sấm, tìm ra nước Tây Hải Lạc Vân?

Bàn Tử lẩm bẩm: "Sao nghe như thuyết âm mưu vậy, vị vương này hoàn toàn là bịa đặt, căn bản không có tư liệu lịch sử nào khác từng ghi chép."

"Nhưng chứng cứ bích họa xuất hiện rồi." Kim Vạn Đường nói, "Vậy cậu phải nghĩ đi, nếu truyền thuyết về Thiên Mụ đó có một phần là chính xác, vậy tại sao trên lịch sử lại không có bất kỳ ghi chép nào về Tần Hoang vương?"

Tôi nhìn nhìn Bàn Tử, Bàn Tử nhìn nhìn tôi, Bàn Tử nói: "Người kể truyền thuyết này, đã giấu đi thông tin thật sự, Tần Hoang vương là danh xưng." hắn nhìn nhìn quan tài đá, "Con khỉ Macaca này rốt cuộc là ai?"

Kim Vạn Đường gật gật đầu, vừa định nói gì, tôi đã nghe thấy tiếng vang răng rắc, ngẩng đầu lên nhìn, Muộn Du Bình đang vặn vẹo bả vai mình, hình thể cả người bắt đầu lơi lỏng ra nhanh chóng, y đang thử điều chỉnh thể hình của mình, bò vào cái giếng dưới quan tài.

"Súc cốt?" Kim Vạn Đường thán phục nói, đã nhìn thấy Muộn Du Bình gầy đi từng chút từng chút, dùng động tác tương tự như yoga, nhét mình vào khe hở kia.

Vào giếng rồi, y dùng chân đá lên đỉnh cột đá, vặn vẹo cơ thể để hình thể khôi phục, chúng tôi đi sang vây xem. Liền nhìn thấy y dùng đèn pin rọi phần đế thi thể.

Kim Vạn Đường hỏi: "Câm Điếc, cậu đang tìm gì?"

Muộn Du Bình trả lời lão: "Phiếu mua đất." tôi nghe xong mừng trong lòng, nhìn nhìn Kim Vạn Đường, liền nhận ra suy đoán vừa nãy của chúng tôi thật ngốc, nếu đúng là có liên quan đến Thiên Mụ, vậy Đông Hán đã có phiếu mua đất, rốt cuộc trong quan tài là ai, tìm được thứ này thì biết ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#daomo