Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 156-160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 156

Đấu pháp toàn tiến toàn lui của Tiểu Hoa, người quen thuộc thì rất dễ nhìn thấy, lúc chúng tôi chơi mạt chược, Tiểu Hoa thường có chiến thuật thế này, nhưng khi đó đánh chỉ một hai trăm (đương nhiên chỉ là nói vậy, chúng tôi là công dân tốt chấp hành pháp luật. ps bây giờ chỉ có thể đánh một hai đồng thôi.) nếu thật sự là đấu mạng, chiến thuật nhỏ hơn nữa, cũng sẽ quấy nhiễu kẻ địch. Với hiểu biết của tôi, chiến thuật đầu tiên của Tiểu Hoa, chỉ là khuấy đục nước, cũng chính là nói tất cả đều là hư chiêu.

Lúc Tiểu Hoa ra hai chiến thuật này, sớm đã từng làm xong chuẩn bị toàn công, dùng mưu kế chỉ là một ngụy trang, cậu ấy đang cho tất cả mọi người một tín hiệu, chính là lần này cậu ấy muốn dùng trí, nhưng trên thực tế chỉ là che giấu ý đồ thật sự.

Tiểu Hoa đang làm việc lớn, không như tôi, làm thơ trong bụng chim sẻ, đương nhiên cách xử sự của hai chúng tôi cũng không có đúng sai thật sự.

Cho nên vào lúc tất cả người của Tiểu Hoa vào trong lối vào giả kia, đội ngũ nòng cốt của Tiểu Hoa, đều không cần mai phục trong động, sau khi làm ra việc này, trong nháy mắt ông chủ Tiêu do dự cân nhắc, đội ngũ Tiểu Hoa để lại trong lâu, nên trực tiếp tổng công.

Với hiểu biết của tôi về cậu ấy, người tổng công tôi cũng đoán ra được là ai, tôi lặng lẽ nhìn Lưu Tang, tôi muốn biết, lần tổng công này sao lại bại.

Tôi từng tham gia đợt tổng công của Tiểu Hoa với người Uông gia, mấy người Uông gia, không thể chống đỡ được chiến thuật của Tiểu Hoa. Bởi vì người từng đánh nhau đều biết, anh chỉ cần che mắt đối phương một chút trước khi động thủ, thì có thể thu được ưu thế tuyệt đối, điểm mù mà ưu thế trong 0.5 giây này hình thành, chính là tất cả kế sách Tiểu Hoa hoạch định từ trước.

Đám người Lưu Tang rơi vào trầm mặc, qua hồi lâu, Lưu Tang mới nói ra kế hoạch thật sự của Tiểu Hoa, giống hệt như tôi nói. Sau đó Lưu Tang nói ra một kết luận khiến tôi kinh ngạc.

Chủ lực của bọn họ, người cũng không nhiều lắm, nhưng toàn bộ đều là cao thủ, cùng lúc đang toàn lực tổng công lầu bốn, ông chủ Tiêu cũng phát động tổng công.

Hai bên trực tiếp so gậy, ông chủ Tiêu không bị bất kỳ kế sách nào mê hoặc, Lưu Tang nghi ngờ bọn họ sớm đã lên kế hoạch, tại điểm thời gian gần như y hệt tiểu Hoa, cùng lúc đối đầu.

Lúc toàn lực xuất kích, Tiểu Hoa còn có kế hoạch lần hai vô cùng rõ ràng, nếu tổng công thất bại, trong lúc hỗn loạn, cậu ấy phải trà trộn vào đội ngũ của ông chủ Tiêu. Người khác lập tức rút vào lối vào suối kêu. Mà kế hoạch của ông chủ Tiêu, quyết định đại bại lần này, bởi vì Tiểu Hoa cũng không biết một tin tức mấu chốt.

Bọn họ phát hiện sau khi ông chủ Tiêu tổng công, Tiểu Hoa lập tức thi hành kế hoạch lần hai, phần lớn người của cậu ấy lui vào nấp trong suối kêu, lúc này, suối kêu phun trào.

Từ trong suối kêu phun ra không phải nước, là khí độc kịch độc.

Tôi nghe đến đây, nghĩ đến chăn bông hai bên mật đạo suối kêu, nhìn nhìn lên, trong lòng chợt động.

Chương 157

Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là nguy hiểm, suối kêu thích phun gì thì phun đó, cái này không do tôi quản, nhưng theo cách nói của Lưu Tang, suối kêu phun ra khí độc là mấy ngày sau khi nổi sấm, nếu ông chủ Tiêu cũng không phải nghe sấm, ông ta chỉ là biết suối kêu sẽ phun ra khí độc sau khi sấm nổi mấy ngày, vậy đám Tiểu Hoa vào lối vào suối kêu - bất kể là lối vào thật hay lối vào giả - đối với ông chủ Tiêu mà nói đều là một thắng lợi lớn, ông ta chỉ cần bảo đảm bọn họ đi vào là được. Cho nên chiến thuật của ông chủ Tiêu vô cùng rõ ràng.

Trước đó mấy ngày, nơi này vừa có sấm đánh, vậy Bàn Tử sẽ vô cùng nguy hiểm.

Thứ hai là Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì, loại tình báo như suối kêu sẽ phun khí độc, chú Hai và Tiểu Hoa đều không phát hiện sao. Tay tôi có hơi run rẩy, nói cho cùng, thái độ của chú Hai vô cùng rõ ràng, chú hết sức bi quan, tôi cảm thấy chuyện lớn như vậy, chú không cần phải lừa tôi, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu trong lòng chú Hai xác định, hai người đã không sống được, vậy chú quả thực có lý do để lừa tôi.

Vì để tôi từ từ tiếp nhận sự thật này.

Cũng chính là nói, không có chuyện nước suối chảy ngược, đây là giả, chân tướng là: bên trong suối kêu có thể chứa kịch độc, hai người họ mười phần chết mười.

Nhưng tiền đề và suy luận của phỏng đoán này vô cùng đáng sợ.

Chú Hai biết hai người đã chết rồi, chú Hai không chỉ không nói với tôi, cũng không nói với Tiểu Hoa cứu viện, nhân lực vật lực khổng lồ dồn về đây, ít nhất nên nói một tiếng với Tiểu Hoa chuyện khí độc.

Chú Hai không nói - hoặc là chú Hai không biết chuyện khí độc, hoặc là chú Hai muốn hại chết Tiểu Hoa.

Tay tôi run càng dữ dội hơn, thâm tâm tôi đương nhiên tin chú Hai không biết chuyện khí độc, nhưng không biết vì sao, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy bất an mạnh mẽ.

Chỗ nào không ổn, chú Hai, Tiểu Hoa, hành vi của bọn họ, trong cả sự việc, có một chỗ mơ hồ, khiến tôi rất không thoải mái. Tôi tìm không được điểm ấy.

Lưu Tang đang tiếp tục nói tiếp, tôi phẩy tay bảo gã dừng một chút, định thần lại, tuy cơ thể kháng cự, tôi vẫn muốn suy về hướng đáng sợ nhất. Nếu có một phần vạn khả năng, tại sao chú Hai muốn giết Tiểu Hoa.

Tôi chỉ nghĩ một bước về hướng đó, tôi đã nghĩ đến một điểm nghi hoặc khác trước đó: Tại sao, Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình lão luyện như vậy còn xảy ra chuyện.

Tôi đứng dậy, bắt đầu nhớ lại nguồn cơn cả sự việc, một tin nhắn: chỉ hướng đến chú Ba.

Sau đó tôi mất hết uy tín, tôi biến thành một phế nhân, Ngô Sơn Cư không còn, Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử nói là đã chết, Tiểu Hoa suýt nữa cũng chết, cao thủ một nửa thành Bắc Kinh chết dưới lòng đất, bây giờ Bàn Tử vào suối kêu. Nếu tôi không đi thông báo với hắn chuyện khí độc, con mẹ nó hắn cũng chết chắc.

Ai lấy đi uy tín của tôi, ai biến tôi thành phế nhân, Ngô Sơn Cư lấy đi cho ai, Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử xảy ra chuyện là do ai nói, là ai giấu giếm chuyện khí độc.

Đột nhiên tôi hiểu ra cảm giác không ổn đó là cái gì.

Thúc đẩy tất cả sự việc, đều là chú Hai, chú Hai là lối thoát thông tin duy nhất, trên tất cả mọi điểm tin tức mấu chốt.

Tôi nhìn Khảm Kiên, nhẹ giọng hỏi hắn: "Lúc Tiểu Ca và Hạt Tử xảy ra chuyện, các cậu có ở đó không?"

Khảm Kiên gật đầu, tôi nói: "Cậu nghĩ kỹ lại xem, hiện trường mà tôi nói, cậu chính mắt nhìn thấy bọn họ bị kẹt không."

Lưu Tang ở bên cạnh nói: "Này thì không thể, nơi họ xảy ra chuyện, cách khoảng cách chúng tôi vào rất xa, chỉ có Nhị Kinh ở gần họ nhất. Nhưng họ quả thực đã không trở ra, hơn nữa chúng tôi vào lại cứu người, trên lối vào đã bị nước ngập không thấy đâu nữa."

Tôi sờ cằm, hít một hơi, trong lòng đột nhiên bắt đầu xuất hiện từng câu trời đ*.

Trời đ* trời đ* trời đ* trời đ*!

Đây là một ván cờ lớn.

Bắt đầu từ lúc nào? Một tầng logic lại thêm hai tầng logic.

Là chú Hai muốn diệt tất cả người bên cạnh tôi, hay chú Hai đang bảo vệ bọn họ?

Tôi hít sâu một hơi, tất cả chi tiết đang bày ra toàn bộ trong đầu tôi, tất cả chi tiết đều xuất hiện trong đầu tôi hai câu chuyện.

Câu chuyện thứ nhất:

Chú Hai không biết là động cơ gì, chú lợi dụng tin tức của chú Ba và tính cách của tôi, lợi dụng lòng tin của bạn bè bên cạnh tôi đối với tôi, khiến họ tin vào chuyện nghe sấm, hơn nữa giúp tôi điều tra. Sau đó chú lợi dụng sự quan tâm của bạn bè bên cạnh đối với tôi, từng chút từng chút tách tôi ra khỏi chuyện này, sau đó giết Muộn Du Bình và Bàn Tử trước, bây giờ chuẩn bị giết Tiểu Hoa. Nhưng Tiểu Hoa dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất toán của Giải gia, chú không hoàn toàn thực hiện được.

Cả sự việc từ đầu đến giờ đều là giả.

Câu chuyện thứ hai:

Nghe sấm là thật, chú Ba đang điều tra bí mật nghe sấm, cùng lúc đó chú gặp phải uy hiếp cực lớn, cái lớn của uy hiếp này, khiến chú Hai không thể đối kháng chính diện, cho nên chú, cho nên chú Hai giấu Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử đi trước, loan tin giả bọn họ đã chết, kẹt chết mọi tranh đấu trên việc cứu viện ở lối vào Lôi thành. Dùng Tiểu Hoa làm tròng, mà Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình, có thể sớm đã vào Lôi thành rồi.

Chú Hai từng cho tôi cơ hội, để tôi tham dự cả kế hoạch, nhưng tôi không nắm bắt cơ hội này, bởi vì toàn bộ quá trình, tôi chỉ quan tâm tầng thông tin thứ nhất, không nhìn thấy tầng logic thứ hai đằng sau, cho nên tôi đã bị loại.

Bất kể nguyên nhân gì, tôi trực tiếp nghiêng về khả năng sau, bởi vì tôi bắt đầu nhớ lại phần lớn chi tiết khó bề tưởng tượng, những chi tiết này, đều là ám thị chú Hai cho tôi. Chú đang đợi tôi tâm lĩnh thần hội.

Biểu cảm của tôi chắc chắn rất khó coi, Khảm Kiên nhìn tôi, tròng mắt tôi không ngừng đảo lộn. Đầu óc hoàn toàn không ngừng được.

Trong đầu bắt đầu xuất hiện mấy gương mặt, trong mấy người này, chắc chắn có người có vấn đề:

Thủy Tiên Ngọn Đỏ.

Viên phục vụ trong thổ lâu truyền đạt tin tức của Hắc Hạt Tử cho tôi.

Còn nữa, lúc tôi mua sứ vét biển, bọn họ nói một chiếc tàu đắm gần biển trong một đêm bị vét sạch.

Nhưng trên đảo người có năng lực làm như vậy chỉ có chú Hai.

Bạch gia kho Mười một, đều là người thủy tính cực tốt.

Vương mộ Nam Hải, hệ sông ngầm trải ngang Trung Quốc, nước Lạc Vân trong truyền thuyết, nghe sấm, thuyền đắm gần biển, Bạch gia kho Mười một.

Đây là một bàn cờ cực lớn, tôi bị ném lại xa lắc, ném ở ngoại vi sự việc.

Chương 158

Lúc này về lại ban đầu, tôi đã bị chính mình thuyết phục. Nhưng lý trí của tôi lại đang quấy nhiễu, trong lòng hỗn loạn đủ loại khả năng, nhưng trực giác của tôi luôn cứ xoay quanh câu chuyện thứ hai.

Nhưng chính tôi cũng thừa nhận, hiện tại cho rằng Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử chỉ là bị chú Hai giấu đi, là lừa mình dối người. Ít nhất chỉ là suy đoán. Suy đoán này nhiều nhất khiến tôi có một chút hy vọng, cũng không thể thay đổi bản chất gì.

Ít nhất phổi tôi không khỏe, là sự thật. Cái không khỏe này, khiến tôi hoài nghi tất cả suy nghĩ của mình chỉ là thuyết âm mưu đơn thuần.

Khả năng lớn nhất hiện giờ vẫn là chú Hai cũng không biết suối kêu sẽ phun ra khí độc. Tất cả tình huống đều là xấu nhất.

Nhưng tôi cần phải làm hai chuyện, chuyện thứ nhất, tôi phải xác định chú Hai có thiện ý, tôi tuyệt đối tin chú Hai sẽ vì chú Ba làm ra một quyết định cực kỳ phức tạp, dù sao Ngô gia cũng quá lận đận, mà trong những lận đận này, chú Ba và tôi đã gánh vác quá nửa, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân chú Hai không muốn lừa tôi vào ván cờ này.

Nhưng vẫn có khả năng, tất cả đây là chú Hai chợt nảy ý muốn làm, tôi cũng không thật sự hiểu chú Hai. (Có điều, cho dù chú Hai có ác ý, hiển nhiên là chú chợt nảy ý, bởi vì kế hoạch này thi hành quá nhanh, mới khiến tôi đột nhiên cảm giác được. Kế hoạch giống vậy đặt trong thời gian một năm, sẽ càng thêm hoàn mỹ.)

Cũng có khả năng là bị uy hiếp.

Chuyện thứ hai, tôi cần biết tiếp theo phải làm gì.

Nhiều người của Tiểu Hoa chết ở đây như vậy, đây là một chuyện không thể làm giả được, chứng tỏ ông chủ Tiêu không phải người bình thường, Bàn Tử vào suối kêu cũng là sự thật, sau khi nổi sấm, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, là phải thông báo với Bàn Tử.

Chuyện này, Tiểu Hoa trà trộn trong đội ngũ ông chủ Tiêu cũng biết, cho nên cậu ấy chắc chắn cũng đang nghĩ cách. Tôi hành động bừa bãi có khi nào làm loạn kế hoạch của cậu ấy không, tôi tin cậu ấy, nhưng vẫn tin bản thân.

Thêm vào đó, Tiểu Hoa có khi nào vì đại cục, vứt bỏ Bàn Tử.

Tôi biết Tiểu Hoa ngày trước có khả năng sẽ làm như vậy, hiện tại, tôi tin cậu ấy sẽ đi cứu Bàn Tử, giống như Bàn Tử nhất định cũng sẽ đi cứu cậu ấy như thế.

Đồng thời suy nghĩ vừa nãy, mắc trong lòng tôi, trực giác của tôi nói với tôi, hoài nghi của tôi là chính xác. Lúc này tôi nên làm ra một quyết định đặc biệt, quyết định này phải khiến nghi ngờ trong lòng tôi rơi xuống, hơn nữa đánh trúng vào phần mấu chốt trong ván cờ lớn mà tôi không nhìn thấy được, từ đó đuổi kịp tiến độ của mọi người.

Lưu Tang hiển nhiên phát hiện tôi khác thường, gã vỗ tôi một cái, tôi sờ sờ sau gáy mình, tôi chỉ đành một mình nghĩ thông những việc này.

"Anh còn muốn nghe không?" Lưu Tang hỏi tôi, tôi hỏi gã: "Các cậu có kíp mìn không?"

Mọi người mấy mặt nhìn nhau, có người gật đầu, Lưu Tang hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Tôi bảo bọn họ giao hết kíp mìn cho tôi, vác hết lên người nói với bọn họ: "Tôi đi phát tiết một chút." sau đó nói với Lưu Tang: "Đi với tôi."

Tôi dẫn Lưu Tang đi một mạch đến thổ lâu, đến bên sườn núi gần thổ lâu, tôi dùng xẻng Lạc Dương, đào mười mấy cái lỗ dưới đất, sau đó bắt đầu cắm dây dẫn kíp mìn, ghim kíp mìn vào đất, Lưu Tang vừa cảnh giác xung quanh, vừa hỏi tôi làm gì vậy?

Tôi nói với Lưu Tang: "Cậu biết đấy, giữa bạn bè ba người chúng tôi, có một phương thức giao lưu đặc biệt."

Tôi muốn dùng kíp mìn nổ thành một câu ngôn ngữ gõ, thế núi nơi này vòng quanh, tiếng nổ của kíp mìn sẽ hình thành tiếng vọng cực lớn, đây là ám hiệu chỉ ba chúng tôi mới hiểu, tôi dùng tất cả kíp mìn, tổng cộng nổ được ba lần, với trí khôn của Bàn Tử, hẳn có thể chú ý đến.

Trong tay Bàn Tử còn có rất nhiều kíp mìn, có lẽ, có cơ hội hắn có thể dẫn nổ những kíp mìn này trong suối kêu để hồi âm, cho nên tôi cần Lưu Tang đến giúp tôi nghe âm thanh dưới lòng đất.

Lưu Tang nhìn tôi, mặt lộ ra biểu cảm phức tạp, trong áo tôi còn có thuốc lá của Tát Sa hay cái gì Giang Tử đấy, tôi ngậm một điếu ra, nhét vào miệng gã, châm lên cho gã.

"Làm việc."

Chương 159

Tiếng nổ cực lớn vang vọng trong hẻm núi, lời gõ của tôi là: Trong suối có khí độc, còn sống báo tin.

Lời gõ là một loại ngôn ngữ không có bất kỳ logic mã hóa nào, hoàn toàn là do vô số chi tiết trong sinh hoạt ngày thường hoàn thành, cho nên trên cơ bản không thể học được, chỉ có thể sống cùng chúng tôi mới học được. Tôi rất hứng thú với biên mã học, nghiên cứu rất lâu, bắt nguồn từ hệ thống ám hiệu người Trương gia dùng. Trở lại, bộ mật mã của người Trương gia đến từ một loại ngôn ngữ cổ đại của Trung Quốc đã thất truyền, bởi vì Muộn Du Bình chưa từng qua truyền thừa chính quy, cho nên chỉ có một số ít ký hiệu y có thể sử dụng, trên tấm giấy da dê tìm được trong Trương gia cổ lâu, vô số khu vực Trung Quốc đều có đánh dấu ký hiệu khác nhau, những khu vực được đánh dấu ký hiệu cực kỳ đặc biệt đó, đến nay tôi cũng không biết có ý nghĩa gì.

Cho nên tôi cũng không lo có người sẽ nghe hiểu ám hiểu của tôi, nổ liền ba lần, tôi đứng bên sườn núi, nghe từng đợt từng đợt hồi âm, trông ra cả hẻm núi. Đợi mãi đến khi tất cả âm thanh đều yên tĩnh lại.

Đây là điều tôi có thể làm, xẻng Lạc Dương bên cạnh tôi đào xuống tầng nham thạch thấp nhất, Lưu Tang áp tai lên ống thép của xẻng Lạc Dương. Nếu dưới đất có bất kỳ tiếng vọng gì, gã liền có thể nghe thấy.

Tôi ngồi xuống, nhìn về thổ lâu cách đó không xa, tiếng nổ chắc chắn sẽ kinh động những người này, trong bọn họ có người hẳn có thể nghe ra phương hướng vụ nổ, rất nhanh sẽ có người đến kiểm tra. Nhưng nhìn núi chạy chết ngựa(1), sau khi âm thanh biến mất, bọn họ muốn tìm được chúng tôi, khó như lên trời.

Tôi giở ba lô của Lưu Tang ra, bên trong có một cây cung recurve(2) gấp, tôi mở cung ra, không ngờ gã lại dùng loại vũ khí này.

"Tôi không thích tiếng vang quá lớn." Lưu Tang ở sau lưng tôi lẳng lặng nói: "Tôi thích nghe rõ ràng âm thanh của người khác. Bản thân tôi nấp xung quanh, dùng vũ khí không có âm thanh."

"Cậu bắn thế nào?" tôi hỏi gã, gã bảo: "Trước khi đến đây vừa học khóa đầu tiên. Vẫn không thể bắn được đến bia." thấy tôi im lặng nhìn gã, gã giải thích: "Tôi dựa vào lỗ tai kiếm tiền, thứ này tôi chỉ mang theo luyện vậy thôi."

Tôi rút một mũi tên từ trong ống tên, lắp lên, dùng hết sức lực kéo cung, sức của cung lớn hơn tôi tưởng nhiều, tôi kéo được một nửa cung thì nảy lên, cung bắt ra xiêu xiêu vẹo vẹo, bắn vào bụi cỏ cách đó không xa. Sau đó tôi ném cung trở lại ba lô của gã, lấy ra trong ba lô mấy viên chocolate, nhanh chóng bỏ miệng ăn.

Gã lại hỏi tôi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Người của ông chủ Tiêu đang qua đây, bọn họ muốn tìm chúng ta rất khó, cho nên bọn họ tìm một khoảng thời gian ắt sẽ sốt ruột, trong tay chúng ta còn có kíp mìn, lúc bọn họ sốt ruột, chúng ta dẫn nổ chúng, để bọn họ tìm từng hướng một, bọn họ sẽ tìm được chúng ta."

"Sau đó thì sao?" Lưu Tang kinh hãi nói: "Nếu mấy người áo đen đó ra đây, hai chúng ta chết chắc. Đến vũ khí anh cũng không có."

Tôi ăn chocolate, nhìn vào tay mình, tôi vô cùng có kinh nghiệm với hoàn cảnh rừng rậm, ở trong rừng rậm, ban đêm không chút tia sáng nào, đèn pin của bọn họ chỉ có thể soi sáng theo đường thẳng, lợi dụng kíp mìn thu hút bọn họ qua đây, cho dù ngoài mấy trăm mét, bọn họ cũng chưa chắc có thể tìm được chúng tôi. Cho nên trước đây đào phạm đều trốn vào trong núi sâu, đều dựa vào chiến thuật biển người để bắt. Mấy người của ông chủ Tiêu muốn bắt được chúng tôi, không có cửa đâu.

Nhưng chúng tôi thừa loạn bắt giữ một trong số họ, lại tương đối dễ dàng hơn rất nhiều.

Đang suy nghĩ, Lưu Tang đột nhiên nhấc tay, bảo tôi đừng nói chuyện, tôi nhíu mày muốn đi sang, gã cũng bảo tôi đừng nhúc nhích, sau đó lỗ tai dán sát vào ống thép, bảo tôi duỗi tay qua, nhè nhẹ gõ một tiết tấu lên mu bàn tay tôi.

Tôi biết gã nghe thấy âm thanh dưới lòng đất.

"Nhìn thấy ký hiệu của Tiểu Ca." tiết tấu có nghĩa thế này: "Ý nghĩa ký hiệu: Cáo biệt."

Chú thích:

(1) Nhìn núi chạy chết ngựa: Nhìn thì tưởng gần mà chạy chết con ngựa chưa tới.

(2) Cung recurve: một loại cung hiện đại thường được dùng trong thể thao

Chương 160

Đến đây phải giải thích một chút quan hệ giữa ngôn ngữ gõ và ký hiệu Trương gia.

Trên thực tế, mật mã của Trương gia là một loại ngôn ngữ vô cùng đơn giản, giống như chú thích vậy, dùng dấu hiệu đơn giản, tiến hành chú thích trong cổ mộ: Ở đây có cửa ngầm, ở đây có cơ quan, cơ quan ở đây đã phá giải, Trương gia đã từng đến đây hơn nữa đã hoàn thành công việc. Những chú thích này đều thông qua một loại chữ viết cổ vô cùng kỳ quái giản hóa thành ký hiệu, chạm khắc trong cổ mộ, những chỗ không bắt mắt trong di tích.

Rất nhiều chú thích đều được ngụy trang thành vết nứt và vết ố, đây là kỹ năng cơ bản của Trương gia, cho nên Muộn Du Bình sau khi vào một số khu vực, sẽ biết nhiều hơn so với chúng tôi.

Chúng tôi thử phản suy ra tất cả kiểu mã hóa của mật mã Trương gia, đều thất bại, nhưng căn cứ vào những cách mã hóa chúng tôi biết, chúng tôi theo đó dùng các loại cách thức, tạo ký hiệu âm thanh cho những ám hiệu này. Nhằm những lúc liên lạc được tiện hơn chút.

Từ linh cảm này, tôi biên ra một bộ ngôn ngữ gõ, ngôn ngữ gõ gần như có thể truyền đạt mọi tin tức, trong đó có ngôn ngữ còi dơi, các loại hỗn tạp linh cảm lẫn lộn, nhưng toàn bộ đều là gõ loạn, không thể dịch được, hoàn toàn dựa vào học thuộc, cho nên trên cơ bản cũng không thể học được.

Nhưng trong ngôn ngữ gõ không có một ý nghĩa. Chính là "cáo biệt".

Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, nếu thật sự đến lúc đó, mọi người lưu lại ý niệm, đừng nói thẳng thừng ra như vậy. Cho nên "cáo biệt" = trầm mặc, trong một câu có một đoạn trầm mặc dài, sẽ mặc nhận là cáo biệt.

Đối với Muộn Du Bình mà nói, đời người chính là cáo biệt không ngừng, người ta quen không nói béo trước mặt người béo, nói gầy trước mặt người gầy, tôi cũng không muốn nhắc đến từ biệt nhiều trước mặt Muộn Du Bình, cho dù phát hiện y chẳng để ý chút nào, hay buồn bã trong lòng, đều rất khiến người ta khó chịu. Nhưng rất nhiều chuyện, trải qua sự việc đã rất khó, lúc này lại đột nhiên cảm thấy, bản thân sau cùng cũng sẽ chết là một chuyện hạnh phúc biết bao, cuối cùng sẽ chết mà bây giờ vẫn sống, lại có cuộc đời như vậy, mới nói được câu thỏa mãn.

Lại nói về lời gõ của Bàn Tử.

Người Trương gia vào một số khu vực, lúc không nắm chắc mười phần, sẽ khắc một ký hiệu ở lối vào, nếu bọn họ an toàn trở ra, ký hiệu sẽ bị xóa đi. Ký hiệu này chúng tôi từng nghiên cứu, nghe nói bên ngoài mộ mù khắc đầy ký hiệu thế này, không có cái nào bị đục đi. Bàn Tử nhất định đã nhìn thấy ký hiệu.

Không có người Trương gia khác, người nhà của y chỉ có chúng tôi, cho nên ký hiệu này sẽ không bị lợi dụng bởi bất kỳ âm mưu gì, ký hiệu này chính là để cho chúng tôi xem, chứng tỏ y không nắm chắc với tình huống bên trong.

Nhưng ký hiệu này cũng không nghiêm trọng đến mức dùng từ cáo biệt, Bàn Tử lại dùng "cáo biệt", hắn ắt biết dụng tâm của tôi, cho nên dùng từ này, là rất nghiêm trọng.

Lưu Tang vẫn đang gõ lên tay tôi, tiết tấu gõ đã biến hóa, tôi cảm nhận được lời gõ thứ hai.

"Dọc đường đều là ký hiệu bằng máu, có một lối vào khác, cậu đừng xuống, tôi nghĩ cách ra ngoài."

Tôi nhìn điếu thuốc của Lưu Tang, rất muốn ngậm lấy tự hút, dùng máu vẽ ký hiệu, rất lâu rồi Muộn Du Bình không dùng máu của mình làm việc, trước đây khi mạo hiểm, chỉ có nguy cơ cực lớn, y mới dùng máu giải vây. Máu của y vô cùng đặc biệt, vết thương rạch ra rất khó khép miệng.

Tôi không biết Bàn Tử làm sao biết chuyện có một lối vào khác, nhưng phán đoán của hắn giống như Tiểu Hoa, có phải đã hội ý với Tiểu Hoa, hoặc là hắn nhìn thấy manh mối giống vậy không. Tôi hơi thở phào, Bàn Tử xem ra vẫn còn sống tốt, nhưng trong hẻm núi, cũng không có lời gõ đáp lại, bọn Muộn Du Bình đã nằm ngoài phạm vi truyền đạt âm thanh của tôi.

Lời gõ thứ ba được truyền tới: "Trong núi cũng có ký hiệu của Tiểu Ca, đánh dấu lối vào thứ hai. Chúng ta gặp bên ngoài lối vào. Chú ý cây phượng vĩ."

Tôi ngóng ra xung quanh, hỏi Lưu Tang: "Cậu có rành cây không, biết cây phượng vĩ trông thế nào không?"

"Phượng vĩ là cây ngoại lai, ở nơi hoang dã sao mà có chứ?" Lưu Tang hỏi tôi, tôi nói tôi hỏi cậu có nhận biết được không mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#daomo