Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 161-165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 161

Chúng tôi chỉnh đốn trang bị, tập hợp những thứ khác, thừng leo núi, đèn pin, ắc-quy, máy phát điện quay tay, một ít lương khô. Tôi mượn một cái rựa cột ngang phía sau dây nịt mình. Ná của Khảm Kiên vẫn còn ba cái bắn tầm xa, tự hắn ta chọn đá bọc trong bùn, nắn thành hình cầu, làm bảy tám trăm viên. Hắn ta có một kiểu ná có thể bắn tên ngắn, dùng cành trúc làm ba bốn chục cây, đầu tên đều dùng lửa hơ qua, vô cùng sắc bén.

Ba người Khảm Kiên, Lưu Tang, Bạch Xà đi theo tôi, tôi nói đại khái kế hoạch của mình với thổ lâu, bảo những người còn lại có cơ hội thì thi hành, bốn người chúng tôi xuất phát đi vào trong núi dày đặc chướng khí.

Mây sà rất thấp, ở Phúc Kiến lâu sẽ biết qua mấy ngày có thể lại có mưa, cây trong núi rất lớn, cành lá đan xen, núi ở đây đều không cao nhưng cây cối rậm rạp, đến trong khe nứt cũng mọc đầy bụi cây, lúc đến tôi nhớ ra ở đây có một tấm bia, dường như là khu bảo tồn gì đó.

Trong khu rừng lớn thế này tìm một một cái cây chỉ định, quả thực là khó hơn lên trời, cũng may phượng vĩ vẫn không giống cây bình thường, chúng tôi leo đến lưng chừng núi, dùng ống nhòm tỉ mỉ tìm kiếm trong hẻm núi. Trong hơi nước khiến tôi có loại cảm giác quay về năm đó. Cùng lúc đầu gối mơ hồ nhói đau, nhiều năm đi lại trong núi, đầu gối cha tôi từ rất lâu đã xuất hiện chứng bệnh phong thấp, tôi cũng không thể tránh khỏi. Lúc này không được hút thuốc, còn phải che mũi miệng, để tránh cho khí trong rừng làm hại đến phổi, không phải khổ bình thường thôi đâu.

Rất nhanh chúng tôi đã nhìn thấy một tán cây phượng vĩ khổng lồ.

Lưu Tang không hài lòng hỏi: "Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Loại cây này năm 1800 mấy mới đưa vào Trung Quốc, trồng rất nhiều trong thành thị, trồng trong sân nhà thương lái biển ở Phúc Kiến, chỗ dã ngoại hoang vu thế này sao lại có chứ."

"Vậy chính là có người đặc biệt bứng trồng, cậu nhìn tán cây kia, ít nhất cũng cả trăm năm, trăm năm trước có người đã chọn địa điểm trong núi ở đây, trồng loại cây đại thụ này. Lúc nở hoa một cụm đỏ rực, e là dùng để dẫn đường." tôi lặng lẽ nói: "Cậu nghĩ thổ lâu này, ví dụ Vĩnh Long Xương Lâu, cũng là khi đó thêm cát bắt đầu xây nên, trước trước sau sau xây hai mươi lăm năm, người xây thổ lâu đó, cùng với người trồng phượng vĩ ở đây, sợ là cùng một nhóm người."

Tôi sớm đã nuôi thành thói quen giải quyết vấn đề mà không đào xới gốc rễ, cho nên những chi tiết này đều chưa từng tỉ mỉ phân tích, nói đến thì thời kỳ Nguyên Tống nơi đây đã bắt đầu xây dựng nhiều thổ lâu, loại thổ lâu vòng tròn này, có khi nào là nơi khi ấy diễn ra tập tục nghe sấm không. Thổ lâu vừa nãy, là vừa hay xây dựng bên trên suối kêu, hay là có người cố tình che giấu. Đều là nghi vấn rất lớn.

Chúng tôi đi một mạch, lúc hoàng hôn đến trước cây phượng vĩ khổng lồ kia, đã toàn thân dính nhớp, nơi này mồ hôi trong người không thoát ra được, hơi nước bên ngoài không thể khô, rất khó chịu. Tôi tỉ mỉ kiểm tra vòng quanh cây phượng vĩ, muốn tìm ra dù là một hai kí hiệu trên vỏ cây, đều không thấy gì. Thầm nghĩ lẽ nào không phải cây này.

Khảm Kiên ngẩng đầu nhìn tán cây, tôi nhớ đến Muộn Du Bình trước giờ nhiều lần ngủ trên cây, bảo Khảm Kiên leo lên cây, Khảm Kiên vừa lên được tán cây, mới nhìn được hai cái, đã lập tức nói: "Có rồi!"

Mấy người chúng tôi đều lần lượt leo lên, trên tán cây tầm nhìn cực tốt, có thể nhìn thấy một vùng cây cối trong hẻm núi, dưới hoàng hôn cây cối đều là một màu vàng kim, bao nhiêu năm không nhìn thấy cảnh sắc như vậy rồi. Khảm Kiên chỉ vào chạc cây trên tán cây, trên đó treo một đám gì đó đốm đen đốm trắng, tôi ghé lại nhìn, đều là một ít da rắn hong gió, có người giết rắn ở đây. Chừng đâu trăm con.

Da rắn trương to vô cùng, tôi nhìn nhìn, là da đã qua gió núi, nhưng đây cũng không thể chứng tỏ điều gì, ăn răn là truyền thống nơi đây. Tìm kiếm trên tán cây, quả nhiên nhìn thấy xương rắn ăn sót lại.

Bọn Muộn Du Bình cho dù từng qua nơi này, cũng không cần ăn nhiều rắn đến thế, những da rắn này hẳn là bọn trộm rắn địa phương bắt rắn về, gia công ở đây. Tích lũy nhiều năm, treo cả trăm cái. Chứng tỏ ở đây vẫn chưa tính là núi sâu.

"Đây có phải ký hiệu không?" Khảm Kiên hỏi, tôi lắc đầu, nhìn quanh bốn phía, liền trông thấy trên thân cây cây khác, cũng có chỗ để da rắn tương tự, tôi chầm chậm nhìn kỹ, nơi này có mấy ngàn bộ da rắn, treo trên tán cây xung quanh đây.

Tôi cảm thấy không ổn lắm, nói với những người khác: "Cẩn thận chút, nơi này có thể có đồ."

Chương 162

Tôi nhìn Lưu Tang, Lưu Tang đang ngắm mắt lắng nghe, nửa buổi mới lắc đầu.

Lỗ tai gã tuy không nhanh nhạy như thính nô, lại có thể nghe ra lượng tin tức đầy đủ từ âm thanh. Tôi thở phào, thầm nghĩ khu bảo tồn tự nhiên ở Phúc Kiến cũng coi như nằm trong vòng vây của các huyện thị, tuy khu vực rất lớn, nhưng nếu có dã thú trong núi sâu thì địa phương chắc chắn sẽ có lời đồn và ghi chép: "Có điều cũng rất kỳ quái."

"Sao lại nói vậy?"

"Dọc đường tới đây, anh có nghe thấy tiếng chim kêu nào không? Môi trường tự nhiên nơi này được bảo tồn tương đối tốt, tại sao không có chim hót? Xung quanh trừ tiếng gió, chỉ có tiếng gió." gã nói, tôi ngóng ra xung quanh, dưới chiều tà cả rừng cây vô cùng yên tĩnh. Lưu Tang nhíu mày nhớ lại: "Sau khi vào hẻm núi, đến gần cây phượng vĩ, dần dà sẽ không còn tiếng chim kêu nữa."

Chắc không phải vừa nãy nổ phá dọa chạy con mẹ nó cả rồi chứ, tôi thầm nghĩ, Lưu Tang vỗ vỗ cành cây bên cạnh, nói với tôi: "Mẹ nó anh có đáng tin không đấy, không phải nói có ký hiệu sao? Chắc không phải anh nghe nhầm chứ. Ở đây mẹ nó không có chim kêu, tà môn hết sức."

Tôi có hơi xấu hổ, trong núi không chỉ mỗi một cây phượng vĩ, nhưng từ trên tán cây dùng ốm nhòm nhìn ra, thì không thấy gì nữa, nhớ đến cột mốc là lúc hoa phượng nở, mới dễ sử dụng nhất, sau khi hoa tàn hòa vào trong núi, gần như không thể tìm thấy.

Tôi không tin tà, nếu nhìn xuống từ bên sườn núi, cây phượng vĩ này có thể nhìn thấy rõ ràng, như vậy bọn Muộn Du Bình chắc chắn cũng đã bị cây phượng vĩ này thu hút, cái gọi là ký hiệu tám chín phần mười là ở trên cây này, hoặc ở xung quanh cây này.

Nghĩ đến lần trước khi đến, chú Hai cũng ở đây, ít nhiều Muộn Du Bình sẽ có đôi phần cẩn trọng, nếu trắng trợn khắc ký hiệu lên thân cây, cũng không phải phong cách của y. Qua hơn mười năm, lúc Muộn Du Bình khắc ký hiệu chúng tôi khi nào từng trông thấy. Nghĩ lại những nơi y khắc ký hiệu trước đây, tôi trèo lên cây, tìm kiếm xung quanh cây phượng vĩ.

Khi đó dưới cây đã râm hoàn toàn, cả bầu trời trở nên xám tối, Khảm Kiên ở trên tán cây, đèn pin vẫn luôn rọi theo chúng tôi, giương ná yểm trợ, Bạch Xà ở trên cây bảo vệ gã ta, thổi liền ba còi, chứng tỏ chúng tôi vô cùng không tin tưởng vào hoàn cảnh. Xung quanh cây cối rậm rạp, Lưu Tang vẫn đi theo tôi, đột nhiên mặt lộ vẻ khinh thường: "Tôi còn tưởng các người thấu hiểu nhau cỡ nào, hóa ra anh căn bản không hiểu anh ấy."

Tôi quay đầu, liền trông thấy gã đứng yên ở một vị trí, dùng đèn pin chiếu vào phần rễ cây. Trên mặt đất toàn là rêu mốc, tôi bước qua, gã chỉ chỉ vào rễ cây: "Nhìn ra chỗ nào không ổn chưa?"

Phần rễ cây, không có bộ rễ gì, cây tựa như mọc thẳng ra từ trong bùn đất. Nhưng xung quanh cây cối rậm rạp, không nhìn kỹ thì nhìn không ra.

"Cậu muốn nói, rễ cây ở đây đều bị lấp đất." tôi lành lạnh nói, thầm nghĩ đây cũng không phải ký hiệu, cậu bày trò gì chứ. Lưu Tang ngồi xổm xuống, "Anh không cảm thấy cây ở đây đều thấp hơn cây chúng ta nhìn thấy trước đó một đoạn sao? Nửa đoạn dưới những cây này đều ở trong đất."

Tôi thổi một hồi còi, thấy trên cây ném xẻng gấp xuống, tôi đón lấy, nhìn nhìn Lưu Tang, Lưu Tang hoàn toàn không tỏ vẻ gì, tôi chỉ đành tự mình đào.

Đào xuống chưa đến nửa mét, đầu xẻng đã nện trúng đồ, tôi gạt bùn đất ra, nhìn thấy mấy miếng ngói cũ, đào một mạch hết xung quanh, đào được một cái hố đường kính khoảng ba mét, dưới chân chúng tôi đều là ngói cũ, lát rất chỉnh tề. Chúng tôi đào một đường đến dưới cây, liền trông thấy gốc cây này mọc ra từ lỗ hổng chính giữa đám ngói.

Eo tôi thắt dây thừng, đi xuống dưới, ngói vô cùng rắn chắc, tôi giở ngói lên, nhìn thấy bên dưới vẫn còn ngói, xốc lên mười mấy lớp, bên dưới mới rỗng, tôi dùng đèn pin rọi xuống, bên dưới lại có một khoảng trống.

Tôi nhìn ngó xung quanh, đột nhiên hiểu ra, mặt đất nơi này được người ta đắp cao lên một tầng, bên dưới đất chừa ra một khoảng đại khái cao hơn một mét. Sau khi lấp đất bên trên, trải qua mấy trăm năm, mọc đầy cây cối.

"Đi xuống đi." Lưu Tang nói với tôi: "Trong đó không có sinh vật sống." gã tỉ mỉ nghe ngóng, "Góc đông nam có đồ."

Tôi nhìn gã, gã nhìn tôi, gã lắc đầu: "Tôi không phải do anh mời, anh tự mà xuống."

Chương 163

Tôi chỉ đành đi xuống, bên dưới là một không gian không cao không thấp, tôi cúi đầu khom lưng có thể đứng thẳng, không gian đại khái không đến một trăm mét vuông, những thân cây kia có một đoạn đều ở dưới này, chống đỡ xà nhà chính giữa. Bụi cây ẩm ướt, nơi âm u dưới đất toàn là sâu, tôi đáp xuống đất vô số loại sâu bị tôi quấy nhiễu, đèn pin quét qua, đầu tiên là nhìn vào góc đông nam, ở đó đặt một thứ kỳ quái dùng ngói đắp nên như miếu thờ, tiếp theo nhìn lên mặt sau đám ngói, cũng là nóc phòng hiện giờ của tôi, các loại sâu đang bò trên đó.

Trừ cái đó ra, cả không gian dưới này chẳng có gì hết.

Tôi thầm nghĩ Lưu Tang vẫn chuẩn thật, chỉ nghe một cái như vậy, đã biết rõ ràng đến thế, vừa cẩn trọng di chuyển về góc đông nam, vừa bảo gã xuống giúp đỡ.

Lưu Tang lúc này mới nhảy xuống, nhìn thấy sâu, ghét bỏ rụt cổ lại, tôi tỉ mỉ quan sát một lượt, nhìn thấy trên đỉnh ngói có một khu vực khác thường. Mặt sau mảnh ngói những chỗ khác đều có rất nhiều thứ trông như trùng lũ(1) nhỏ mảnh hay mụn đất, vỗ nhẹ một cái, những trùng lũ này sẽ rớt xuống, rơi xuống đất, bây giờ tôi nhìn thấy một vòng trùng lũ trên mặt đất bên dưới khu vực này, nếu tôi đoán không lầm, đây là lối vào trước đây có người từng đến, sau đó có người dùng mảnh ngói lần nữa lấp lại lối vào.

Tôi đi đến góc đông nam, đông nam đó quả nhiên là một miếu thờ dùng ngói vỡ tạm thời chất lên, trong miếu toàn bộ đều là trùng lũ, còn có rất nhiều thứ kỳ quái trông như mạng nhện, đèn pin chiếu vào, bên trong sâu vô cùng. Tôi đoán nơi này trước đây đặt cống phẩm, cho nên vô số sâu bọ tập trung tới, hình thành cục diện bẩn thỉu như vậy ở đây. Tôi hất đầu bảo Lưu Tang sang đây, thò tay vào trong mò mẫm, Lưu Tang đằng xa cười lạnh.

Lưu Tang nói: "Ký hiệu không ở trong đó, thần tượng của tôi không ngốc như vậy." nói rồi quay đầu đi xem xét những nơi khác.

Trong lòng tôi thầm mắng, đánh bật lửa lên, đốt cháy những con trùng này, chậm rãi thò tay vào miếu thờ, Lưu Tang ở sau lưng tôi nói: "Nơi này có tuổi rồi, ngói cũng ăn vào trong cây. Có thể là nơi người bắt rắn tạm thời trữ rắn."

"Khu bảo tồn thành lập chưa được bao nhiêu năm, trước đây rắn nơi này tùy ý bắt. Không cần làm phức tạp như vậy." lực chú ý của tôi dán chặt vào trong miếu thờ, tôi nhìn thấy một thứ nằm ngoài dự liệu của mình, đó là một cái máy cũ. Giống như một cái máy thu thanh, nhưng lớn hơn máy thu thanh, có ba kích cỡ rãnh phát băng từ ghi âm thời những năm 80.

Cái máy cũ lắm rồi, bên trên cũng toàn là trùng lũ. Tôi cẩn trọng dời ra ngoài, nhận ra, đây là một cái radio cũ.

Trên tay tôi đều là mồ hôi ẩm, trên đó dính đầy trùng lũ và sâu nhỏ, chùi lên trên áo, nhìn ngó xung quanh, tôi đã hiểu đây là nơi nào, đây là trạm đặc vụ cũ.

Khi đó sau khi Quốc Dân đảng rút đến Đài Loan, để lại rất nhiều bộ đội đều chuyển sang hoạt động dưới đất, vào trong núi Phúc Kiến tôi nhớ sử liệu ghi lại có đội ngũ của sáu phiên hiệu, có vô số radio giấu trong núi, đây chính là một trong những trạm radio đó.

Khi đó nơi này đã là bên trong núi sâu, cho nên radio cũng không cần phải giấu, đặc vụ nơi này ăn rắn để sống, sinh sống rất nhiều năm, cuối cùng cũng không biết là tản đi, hay chết ở ngoài kia rồi.

Loại radio quay tay này có thể tự phát điện, nhưng hiện giờ tay quay đã mục, tôi tách vỏ hộp thiết đã mục của radio, dây đồng bên trong đều đã gỉ xanh cả.

Ký hiệu quả thực không ở trong này, tôi tỉ mỉ kiểm tra miếu thờ, quay lại bên cạnh Lưu Tang, gã lại giở mặt đất lên, tôi nhìn thấy, bên dưới bùn đất dưới chân chúng tôi lúc này, vẫn là ngói. Xốc ngói lên lần nữa, lần này gã không đợi tôi xuống nữa, nhảy xuống trước, tôi nhảy xuống theo, liền trông thấy bên dưới là một kho hàng, rương gỗ bên trong đều mục hết rồi. Tôi dùng đèn pin rọi rọi rương gỗ, trừ một vài quân bị nhìn không ra hình thù gì, bên trong đều là đồng bạc dùng giấy dầu gói lại.

Tôi thầm chép miệng, đây hoặc là quân phí của quân đội trước đây rút vào trong núi, hoặc chắc là trước sau giải phóng được thả dù vào trong núi làm kinh phí cho đặc vụ, đây là một khoản lớn. Năm đó chiến tranh đồng bạc ở Thượng Hải kết thúc, việc sử dụng đồng bạc trong dân gian vẫn tiếp tục rất nhiều năm. Cũng không biết năm nào tháng nào đồng nhân dân tệ mới đến nơi khe núi như thế này.

Vòng qua những rương này, chúng tôi nhìn thấy trên vùng chính giữa, lót một tầng ván gỗ, trên đó có mười mấy bọc chiếu lác mục nát, trong chiếu, chúng tôi nhìn thấy từng bộ từng bộ xương trắng. Da thịt đều đã bị trùng ăn sạch, trên cả cái xác đều toàn là trùng lũ dày đặc. Lưu Tang ngồi xổm xuống, dùng đèn pin của mình cạo cạo một cái đầu lâu, sau đó ra hiệu tôi đến nhìn, tôi nhìn thấy trên cái xương sọ đó, có rất nhiều lỗ hổng. Nhìn thì biết chính là do người đục vào.

Chương 164

Đầu lâu đã oxy hóa ố vàng, sau khi xương mềm thịt rữa, có một vài vùng xương đầu rơi xuống, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ lỗ tròn trên mảnh xương, mỗi cái lớn bằng đồng tiền xu, dọc theo vành tai đục thẳng lên, nhiều nhất có bảy cái, ít nhất có hai cái, giống y hệt thi thể chúng tôi nhìn thấy trong mộ Dương Đại Quảng, những cái lỗ này được đục hết sức chỉnh tề, thoạt nhìn cả xương sọ giống như một nhạc cụ.

Nhìn từ màu vàng của xương đầu và phục trang của thi thể, hẳn chính là bộ đội đặc vụ năm đó ở đây, đến giờ chắc vẫn chưa đến 60 năm, cho nên tình trạng bảo tồn vẫn coi như hoàn hảo, oxy hóa của lỗ và xương đầu như nhau, chứng tỏ sinh tiền bọn họ đã đục vào đầu.

Tôi thầm chép miệng, nhìn nhìn Lưu Tang, bước tới sờ xương đầu gã, gã né đi: "Chết ra chỗ khác, anh có bệnh à."

"Đục lỗ trên xương đầu thật sự có thể nghe rõ hơn sao?" tôi lẩm bẩm, thầm nghĩ tại sao người ở đây, 60 năm trước đã đục lỗ, mục đích của đặc vụ không phải lật đổ chính quyền sao, lẽ nào mục đích những đặc vụ này ở đây, cũng là nghe sấm? Lúc này Lưu Tang đột nhiên nhìn thấy gì đó, liền bò lên giường gỗ, giường gỗ sớm đã mục nát, gã giẫm một cái ván gỗ liền bủng ra, đi mấy bước giường gỗ đã nát thành mảnh vụn, gã dời hết xương cốt ở góc tường sang một bên, chúng tôi liền trông thấy góc tường có một ký hiệu.

Tôi ghé lại gần, xác định là ký hiệu của Trương gia, chắc được khắc chỉ trong khoảng nửa tháng, dấu ấn vẫn rất mới. Ký hiệu là một dấu phương hướng, chỉ đến một phương vị. Tôi móc điện thoại ra lặng lẽ chụp lại, Lưu Tang lại lẩm bẩm nói: "Tính cách thần tượng cũng quái thật, ở đây con mẹ nó ai tìm cho được."

Lần này tôi không thể không đồng ý cách nói của Lưu Tang, nhưng ngoài miệng vẫn than một tiếng: "Chứ bây giờ vẫn không tìm được à?"

"Cái dấu này nghĩa là gì?"

"Không nói cậu biết." tôi nhìn ngó xung quanh, tại sao Muộn Du Bình phải để lại ký hiệu ở nơi bí mật như vậy, tuy tôi biết ký hiệu của y cũng vô cùng kín đáo, nhưng nếu muốn để lại cho tôi và Bàn Tử, thì cũng có hơi quá đề cao chúng tôi rồi.

Nhưng ký hiệu này chắc chắn là để lại cho chúng tôi, tôi thầm ngẫm nghĩ, khả năng duy nhất là, ở trên y cũng có làm gợi ý, gợi ý chúng tôi dưới cây có đồ, nhưng gợi ý đó có thể đã bị người ta hủy rồi.

Lưu Tang cũng không truy vấn, gã bước mấy bước run nát vụn gỗ, lúc đèn pin chiếu xuống, ừm một tiếng. Tôi cũng cúi đầu, liền trông thấy bên dưới ván gỗ, lại có ánh sáng kim loại, Lưu Tang cầm một miếng lên, phát hiện là vàng thỏi cũ.

Chúng tôi gạt mảnh gỗ, liền trông thấy dưới ván gỗ toàn là vàng thỏi, mắt Lưu Tang cũng dựng lên.

Tôi cầm mấy thỏi, leo lên mặt đất, ném cho Khảm Kiên, ở nơi hoang vu vắng vẻ như này, vàng là thứ vô dụng nhất. Lưu Tang cũng chỉ cầm mấy nén, hai nén gõ vào nhau. Khảm Kiên và Bạch Xà liền định leo xuống, bị tôi gọi lại, nói với với bọn họ người cứu về rồi thì cái hố này đều là của bọn họ, bây giờ cầm vàng trước thì đến đi cũng không đi nổi nữa.

Vị trí của Muộn Du Bình vô cùng rõ ràng, tôi làm một dấu mốc trên la bàn, một đoàn người tiếp tục xuất phát, chúng tôi ở đoạn giữa quả thật đi không nổi, hai gối mềm nhũng - bởi vì trên mặt đất toàn là lá rụng và bùn nhão, rất mềm - bèn ngồi xuống nghỉ ngơi một tiếng.

Khảm Kiên và Bạch Xà đánh luôn một giấc, tôi cố chịu đựng, một mình nhìn trời, lúc này trời gần như tối hoàn toàn, trăng sáng vô cùng, chiếu cho hẻm núi sương trắng như ngọc, chướng khí rút xuống đất, lạnh khiến người ta đau cả xương.

Lưu Tang cũng không ngủ, cả hẻm núi vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh đến lạ thường. Gã không có gì để nghe, ngược lại có hơi không biết làm sao.

Tôi liền hỏi gã: "Cậu theo đuổi thần tượng như vậy, thú vị không?"

Lưu Tang có hơi kinh ngạc tôi đột nhiên tán gẫu với gã, nhìn tôi một cái: "Lúc không biết mình nên sống thế nào, có người giống như anh, nhưng biết nhiều hơn anh, anh chắc chắn phải đi theo. Tôi cảm thấy tôi rất giống anh ấy, tôi chỉ có thể dùng cách của anh ấy để sống trên thế giới này."

"Ồ, cậu thì bằng cái rắm của anh ta." trong lòng tôi tiện miệng nói, nhưng không nói ra ngoài, tôi cảm thấy không cần thiết phải cãi cọ vào lúc mọi người mệt như vậy, vì thế tôi chuyển đề tài: "Cậu và anh ta vẫn chênh lệch rất nhiều, cậu có muốn cân nhắc lại chút không, cuộc sống của anh ta chưa chắc cậu có thể chịu được. Rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài."

"Anh không sùng bái anh ấy sao? Anh không muốn trở thành người như anh ấy sao?" Lưu Tang nhìn vàng trong tay, thở dài: "Đương nhiên tôi biết anh làm không được. Anh chỉ là người phàm."

Tôi cười khổ, thầm mắng: "Tên ngốc cậu, ông đây mà rảnh đã chôn cậu trong rừng rồi, còn phải tiểu lên một vũng nữa." đột nhiên Lưu Tang ngồi dậy, tôi vừa định chọi chính diện với gã, gã khoát tay, dùng khẩu ngữ: "Có gì đó."

=========

Chương 165

Tôi nín thở lắng nghe, quả nhiên cũng nghe thấy tiếng cành cây ma sát, lỗ tai Lưu Tang nghe được so với mắt nhìn thấy, dùng cách nói của gã, gần như là như nhau. Gã dùng tay chỉ ra quỹ tích di động của âm thanh, dùng khẩu hình nói: "Lấy hàng ra."

Tôi lẳng lặng mò dao, Khảm Kiên ở bên cạnh cẩn trọng lên thun cho ná, ná của hắn ta cách bắn vô cùng có hệ thống, trong bóng đêm dưới tình huống chiếu sáng không tốt, ná của hắn sẽ gắn ba sợi thun, cùng lúc bắn ra mấy chục viên đạn theo dạng xòe ô, nói như hắn ta là, mắt của động vật hoang dã trong bóng tối bị đèn pin chiếu vào sẽ phát sáng, bất kể dã thú to lớn cỡ nào, một thoáng bại lộ đó ở trong bóng tối chính là thứ yếu đuối nhất trên người chúng.

Nghĩ đến đây mới nhận ra trên tay chúng tôi đều bật đèn pin, lục tục tắt đi, xung quanh nháy mắt biến thành đêm trăng sương trắng. Lưu Tang nhẹ nhàng mò đến sau lưng tôi, tôi nghe thấy thứ ở trong rừng, không giống trạng thái người đi đường. Mà càng giống như có thứ gì đó, từ trên cây rớt xuống, xuyên qua tán cây, rơi vào bụi cây.

Âm thanh đó dần dần đi về phía chúng tôi, rất nhanh tôi đã cảm thấy có thứ gì đó xoẹt ngang tóc mái mình, rơi xuống trước mặt tôi, xung quanh bắt đầu cũng có thứ rơi xuống.

Âm thanh càng lúc càng nhiều, giống như mưa vậy, sau khi rơi xuống đất, trong lòng tôi đâm ra muốn động đậy, Lưu Tang cũng ấn tôi, nhưng tôi dứt khoát kiên quyết bật đèn pin.

Vừa chiếu ra bụi cây xung quanh, tôi liền sợ ngây người, vừa lúc nhìn thấy một thứ từ trên tán cây rớt xuống, đó là một con rắn, tiếp đó tôi nhìn ra xung quanh, lại có rất nhiều rắn, rơi xuống từ trên tán cây.

Nhưng những con rắn này sau khi rơi xuống, chuyển động cũng vô cùng từ tốn, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng đen dài mảnh cực lớn, lượn lờ phía trên tán cây, chạm đến tán cây, sẽ có rắn rơi xuống.

"Cái gì kia?" Khảm Kiên sợ đến kêu thành tiếng: "UFO?"

Cái bóng đó lại từ dài mảnh biến thành một đụn, giống như sứa vậy, Lưu Tang trừng mắt há mồm, còn định nghiên cứu, bị tôi tóm lấy, liền bắt đầu chạy, thứ này xem bộ là một đám trùng bay cực kỳ dày đặc, thứ như vậy gặp phải còn do dự chắc chắn sẽ tổn hại rất nhiều, chạy là được rồi.

Vừa chạy, tôi vừa cởi áo khoác, mười mấy con rắn rơi xuống, có một con rơi trúng đầu tôi, tôi rụt cổ lại, rắn rơi xuống tay tôi, tôi lại giũ tay, rắn rơi xuống đất, tôi thuận tay một dao chém bay đầu rắn, còn mình rắn dùng áo gói lại. Mang theo.

Chạy một mạch ra rất xa, bóng đen đó ngược lại không đuổi theo, chúng tôi dừng lại thở dốc, tôi giở áo mình ra, phát hiện rắn đã xẹp lép, vội vã vứt đi, như thể trong da có thứ gì đó đang cấp tốc ăn hết thịt rắn.

Khảm Kiên dùng ná bắn vào xác rắn, tôi nói thế chẳng ích gì, bảo hắn ta lấy hỏa chiết tử ra châm lên, sau đó nhờ Bạch Xà xịt keo tóc vào nó cho tôi. Bạch Xà thắc mắc sao tôi biết hắn có, tôi nói cậu đỏm đáng như vậy, ngày nào tóc tai cũng đẹp như thế, chắc chắn có mang theo, hai thứ hợp lại với nhau liền thành một máy phun lửa. Tôi bảo Khảm Kiên chuẩn bị, một dao chém đứt mình rắn.

Chẳng có gì cả, chỉ có Lưu Tang lập tức lùi về sau một bước, Khảm Kiên giật mình, liền phun ra lửa. Cả con rắn nháy mắt bị đốt cháy.

Áo cũng không dùng được nữa, tôi đứng dậy, nhìn ra xa, dưới ánh trăng bóng đen không hơi không tiếng kia đã không nhìn thấy nữa, xung quanh đều là tán cây đường nét như nhau, thứ đó lẩn vào trong căn bản không thể bị phát hiện. Nếu đó là một loại bầy trùng, vậy chẳng trách lại không có chim chóc gì.

Tôi nói ra suy nghĩ của mình, Lưu Tang liền lắc đầu: "Không phải trùng, chỉ cần là trùng, tôi đều có thể nghe thấy động tĩnh, lúc thứ đó bay không có một chút tiếng động nào, không phải trùng."

"Vậy cậu nói xem là cái gì?" Khảm Kiên ở bên cạnh tức giận Lưu Tang cứ luôn phản bác tôi. Lưu Tang không nói gì, đột nhiên quay trở lại, tôi tóm lấy gã, cậu làm gì đấy?

Gã nói: "Đây là khí độc ở trạng thái ngưng tụ, ban ngày hơi đất bốc lên, thứ này hẳn là ở trên không, cho nên chim chết hết, ban đêm hơi đất hạ xuống, vài con rắn ở trên mặt đất, vài con ở trên cây, cho nên không chết hết, đặc vụ xây boong ke dưới lòng đất, là vì trước khi trời sáng vào lúc nhiệt độ không khí thấp nhất, thứ này có thể sẽ hạ xuống độ cao rất thấp, đến lúc đó chúng ta chết chắc. Bây giờ chúng ta cần tìm nơi đào hố chôn mình đi. Quay về lấy trang bị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#daomo