Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 196-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 196

Vừa nãy khi xuống, chúng tôi đã không xem hoành phi, cho nên không chú ý trên xà ngang nữa, không nhận ra ở đó treo một thứ lớn như vậy, nay ngẩng đầu lên nhìn, sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Tầng này quả thực là quá cao, đèn pin chiếu lên, thứ đó giống như một cái chuông, trên chuông dán rất nhiều thứ. Dường như đều là phù chú và tiền giấy. Tôi kinh ngạc, đồ giấy nhiều năm như vậy không mục nát, quan sát kỹ hơn, cảm thấy những thứ đó dường như đều làm bằng tơ lụa, bên trên thêm vào tơ vàng tơ bạc các thứ, cho nên có thể bảo tồn tương đối lâu.

"Cái gì đấy? Chuông cao như vậy, cho ai đánh?" Bàn Tử sờ sờ ót, chúng tôi lại nhìn thấy trên đó có thứ gì từ trong chuông rơi xuống. Rơi xuống mặt suối nước nóng, tung ra vòng sóng. "Nóng quá rồi, có phải cái chuông bị chảy không."

Tôi nheo mắt lại, pháo lạnh đã tắt hoàn toàn, mặt nước không nhìn thấy nữa, đèn pin của tôi quét lên đỉnh, trong tháp có chuông là một việc rất bình thường, Hắc Hạt Tử ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "<Kinh Tăng Nhất A Hàm> quyển hai mươi bốn viết: A Nan bla bla lập tức lên giảng đường, tay cầm kiền chùy nói: Hôm nay tôi đánh trống đưa tin của Như Lai, các chúng đệ tử của Như Lai đều phải tập hợp hết."

"Bla bla là ý gì?" tôi hỏi, Hắc Hạt Tử nói: "Đoạn giữa không nhớ, đây là chuông Phạn. Trong chuông hình như có gì đó."

Nhìn phù chú bên trên, thì không được cát lợi cho lắm, cái này nhìn thế nào cũng thấy giống một thứ đồ táng, nhưng treo chuông để táng trước giờ tôi chưa từng nghe qua. Bàn Tử nói: "Trong phong thủy, chuông đại diện cho hàm nghĩa kết thúc, có phải đây chính là tầng cuối cùng rồi, chúng ta đã đến điểm cuối không?"

Tôi ừm một tiếng, đột nhiên nghĩ đến một câu, Muộn Du Bình sau khi ra khỏi cổng Thanh Đồng, nói với tôi y đã nhìn thấy Chung Cực, lẽ nào là tôi nghe nhầm, thực ra y nhìn thấy Chuông Cấp(1), sau khi thấy chuông thì sốt ruột."

Ngẫm nghĩ chắc không phải như vậy, nhưng y vẫn luôn không nói ra kết luận này, tôi cũng lười hỏi.

Đang do dự có nên đi lên xem xem không, Muộn Du Bình nói: "Mỗi tầng ở đây đều có ba tượng thần, tầng này chỉ có một cái, không bình thường lắm."

Tôi gật đầu: "Người thiết kế tháp này để lộ ra một loại bệnh sạch sẽ đặc thù, tôi cảm thấy trên đó treo thứ này, cùng với thứ dưới nước, cùng với tượng thần này hợp lại, vẫn là ba vị thần tiên, nhưng ba thần tiên này có thể không giống với bên trên, có hai thần tiên, có thể khi đó là bánh tông."

Tác giả: Răng đau dữ dội, nghỉ ngơi sớm chút.

Chú thích:

(1) Trong tiếng Trung, "chung cực" và "chuông cấp" đều phát âm là zhōngjí

Chương 197

Logic rất đơn giản, trước đó mỗi một tầng tháp đều là sùng bái tượng thần, các loại thần chắp vá trong thần thoại tôn giáo, dùng để làm một đạo tràng ở đây, làm một đạo tràng ở kia, trình độ văn hóa của lão bách tính thấp, thực ra không phân rõ thuộc tính tôn giáo, dù sao ai linh thì tôi bái. Đây cũng là nguyên nhân tà giáo thịnh hành mấy nghìn năm. Từ bản chất, là do không thể nắm chắc cuộc sống của mình, vô số thiên tai nhân họa, khiến người ta chuyển sang tin tưởng sức mạnh hư vô.

Bởi vì sức mạnh hư vô ít nhất sẽ không khi này khi khác, anh có thì là có, không có thì là không có. Ba nén nhang, thì có thể đổi được cảm giác tốt, rất hời.

Nhưng đến đây, đột nhiên xuất hiện hai thứ lạ thường như vậy, một bị bịt kín trong chuông lớn giữa không trung, một chìm dưới đáy nước. Tà khí bức người, trong nháy mắt những âm tà quỷ quái của Kim Đồng giáo đều thể hiện ra toàn bộ. Với kinh nghiệm trước nay của tôi, chắc chắn là bánh tông có tình trạng thi biến.

Trước nó đều là tượng đất giả, nay có hàng khô hàng ướt thực tế, vậy tầng này e là tương đối quan trọng, có khả năng tầng tháp bên dưới tầng này, có thứ không phải dạng vừa, cho nên có "vật" canh giữ ở đây.

Mà thứ bên dưới nước, có thể không chịu khống chế, cho nên người của Kim Đồng giáo dùng phương pháp mồi độc trẻ con, muốn xử lý thứ bên dưới, nhưng dường như không thành công.

Phen này phân tích quả thật là đầy đủ, mọi người đều rơi vào trầm tư, nếu là như vậy, chúng tôi làm sao xuống nước, vốn dĩ trong nước ngâm nhiều xác trẻ con như vậy đã đủ ghê rồi, bây giờ lại càng không dám xuống. Giờ ở bên trên, nhìn dưới nước cũng không nhìn không rõ, đừng nói suy nghĩ đối sách.

Nghĩ nửa ngày, Bàn Tử nói: "Chi bằng chúng ta đổi tháp thử xem?" không ai đáp lời, cũng không phải nói không chịu quay lên từ đầu, mà là sự xuất hiện của tầng này, thực ra chứng tỏ chúng tôi đang ở gần chỗ chính xác, hai thứ này vốn chín là để ngăn chúng tôi đi xuống, trong những tháp khác chưa chắc không có, ít nhất bây giờ chúng tôi còn có thời gian, thêm một lúc nữa, sương độc trên kia lần nữa tụ tập, sợ là chúng tôi phải đợi nửa tháng mới đến trận mưa tiếp theo.

Thời gian không đợi ta.

Bàn Tử thấy chúng tôi không có phản ứng, liền bảo: "Vậy tôi ra một chủ ý thiu nhé, cậu xem, trên này treo một cái, dưới này nấp một cái, tại sao phải treo chúng xa như vậy, tôi cảm thấy hai thứ này, tuyệt đối không thể đặt cùng nhau, bằng không treo chung trên kia là được rồi, các cậu cảm thấy, chúng ta có thể nào đánh thứ trên kia rơi xuống, để nó rơi vào trong nước, sau đó chúng ta cẩn thận xem xem, rốt cuộc là long hổ đấu, hay là Hắc Sơn lão yêu đánh Tương Tây thi vương."

Chúng tôi vẫn không nói gì, trong đầu tôi, trước sau vẫn xuất hiện một giai đoạn không ổn. Không chỉ là không ổn, còn là không ổn hơn mọi suy nghĩ trước nay của Bàn Tử. Tôi cũng muốn mở miệng nói chúng tôi vẫn là đổi tháp khác đi. Bàn Tử bảo tôi đừng nói gì, tiếp tục bảo: "Tôi phân tích một chút, dù sao chúng ta không xuống được, cũng phải đổi tháp khác mà trèo, nếu tháp tiếp theo vẫn là tình hình thế này, thì làm sao? Chung quy cậu vẫn không có cách. Cho nên, chẳng bằng ở đây xem cho rõ, nếu trên đó là Tôn Ngộ Không, dưới đó là Ngưu Ma Vương, thì chúng ta rút thôi, nghe mấy cột sấm, về nhà mình đi hát karaoke."

Tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình không có thái độ gì, Hắc Hạt Tử lại cười: "Cái này được, cái này được, anh bạn được đấy."

Bàn Tử nói: "Chúng ta đi lên, đứng ở đỉnh cao nhất của tầng này, sau đó gỡ phù chú đi, cắt đứt xích, tình hình không ổn chúng ta trực tiếp tháo chạy lên trên, khẩn trương, Tiểu Ca đến giúp nào. Đây là đời người hiếm gặp một lần đấy."

Chương 198

Chúng tôi bò trở lại một mạch, bò về đến đỉnh cao nhất của cầu thang, dùng đèn pin chiếu vào cái chuông khổng lồ kia, khi nhìn gần càng thêm đáng sợ, thể tích cực lớn, vô số gấm vàng đã mục nát quấn quanh trên chuông, trên đó toàn là phù chú. Mặt chuông toàn là lưu huỳnh do lưu huỳnh bốc hơi hình thành, loang loang lổ lổ.

Chuông cách chúng tôi rất xa, căn bản không cần thử, hoàn toàn không tới được, nếu có súng, có thể thử bắn đứt xích đồng trên đó, nhưng tôi dùng đèn pin tự mình xem kết cấu, xích đồng thô bằng bắp đùi chúng tôi, treo trên một xà ngang hình cung, súng bình thường chắc chắn bắn không đứt, với hiểu biết của tôi về kết cấu, bắn đứt xích đồng không được, có lẽ cây xà này vẫn có cơ hội.

Bàn Tử nói với Hắc Hạt Tử: "Hạt Tử, thân thủ cậu tốt, cậu treo kíp mìn lên xà ngang, nổ gãy xà ngang này, sau đó cậu lại nhảy về đây."

Hắc Hạt Tử khua khoắn một lúc, "Xà này anh nổ không gãy được, ngược lại rất dễ xảy ra chuyện, đây là xà đồng, chỉ là bên ngoài có một lớp vỏ đá, bên trong đều là đồng. Hơn nữa xà này --" tôi nhìn ngó hai bên, hai bên đều bị tầng nham thạch nặng nề đè nén, xà ngang này vô cùng quan trọng để duy trì kết cấu hoàn chỉnh của tháp này, nếu nổ gãy nó, tầng nham thạch hai bên có thể sẽ sụp xuống.

Bàn Tử gật đầu: "Được, tôi lên đó xem thử." nói rồi, liền đứng dậy, thử câu lên xà ngang, nhưng gần đây hắn đã mập hơn chút, tay với không tới. Liền bảo Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử: "Hai cậu như thế không được, chúng ta phân công rồi, nghề của ông đây là tank(1), loại chuyện này các cậu có thể --"

Còn chưa nói hết, hai người Hắc Hạt Tử Muộn Du Bình gần như nhảy lên cùng lúc, giẫm lên hai bên vai của Bàn Tử, hai người đồng thời nhảy tới xà ngang.

Cực ly này không phải cự ly người bình thường có thể nhảy được, hai người đều dùng ngón tay treo lên xà ngang, sau đó lật người lên.

Bàn Tử bị đạp ngã nhào, lăn xuống ba bậc thang, mắng to: "Hai tên khốn kiếp, lại giở chiêu này!" Hắc Hạt Tử liền nói: "Bàn Tử, nếu đợi xảy ra chuyện, anh mới làm tròn chức trách, anh có nhận không?" Bàn Tử bò dậy, "Cậu xem cậu cười kìa, con mẹ nó cậu còn muốn chuyện này hơn tôi, bớt làm trò, mau mau xem xem."

Hai người họ nhìn nhau một cái, cẩn thận bước đi trên xà ngang, đi đến phía trên chuông. Hắc Hạt Tử liền nói: "Xích đồng gắn chết trong xà đồng, bị sụp cũng chưa chắc đứt." anh ta nhìn nhìn xích đồng, xuôi theo xích đồng cẩn thận bò lên trên chuông. Tôi nói: "Chắc chắn là móc sống, bằng không vật nặng như vậy, không thể lắp đặt một lần. Anh xem thử chỗ nối tiếp của chuông và xích."

Hắc Hạt Tử lắc đầu, nói với tôi: "Cho dù là móc sống, cũng ở trong chuông."

Nói xong treo một tay, Muộn Du Bình và anh ta tay kéo tay, trực tiếp dùng anh ta làm dây thừng đu xuống xà ngang, đến sát cái chuông lớn kia, động tác của bọn họ vô cùng thong thả. Nhìn ra hai người rất thuần thục, vô cùng ăn ý.

Sau đó Muộn Du Bình nhìn về phía tôi, vươn tay ra với tôi.

Tôi ngớ ra, nhận ra cái chuông này quá lớn, chiều cao của hai người họ không đủ đến được bên dưới chuông, y là bảo tôi nhảy qua.

Tôi nhìn lại khoảng cách này, nói với Muộn Du Bình: "Móa anh muốn tôi chết thì anh trực tiếp qua đây giết, thế này con mẹ nó làm sao nhảy qua được."

Bàn Tử nói với tôi: "Tôi ném cậu sang, dưới này là nước, cho dù rơi xuống cũng sẽ không chết, cậu bò lên lẹ lẹ là được, đừng sợ, cậu cũng đâu phải lần đầu tiên."

Tôi cúi đầu nhìn nhìn bên dưới, một mảng đen kịt, nói với Bàn Tử: "Hay là thế này, tôi ném anh qua."

Chú thích:

(1) Tank: Tiếng lóng game chỉ những tên trâu bò máu nhiều, phòng thủ cao, chuyên môn lao đầu đi trước ôm địch để đồng đội yên tâm xả dame mà không lo bị chết =)))))

Chương 199

Bàn Tử nhìn khoảng cách, lại nhìn cái bụng mình, rất nghiêm túc nhìn tôi: "Thiên Chân, những lúc thế này, chúng ta nên nghiêm túc đối đãi nhau. Nếu Bàn gia tôi rơi xuống, các cậu còn cần nổ cái chuông này sao? Bàn gia tôi tự mình làm cho xong, không chỉ khiến thứ bên dưới phục tùng, năm sau lúc các cậu đến đây thăm tôi, tôi còn bồng hai đứa gọi các cậu là chú bác."

Lúc này dứt khoát ngầu lòi chuyển sang tán gẫu, tôi nói tôi rơi xuống cũng vậy thôi, nếu tôi rơi xuống, con mẹ nó tôi còn sinh bốn đứa được.

Muộn Du Bình bỏ tay xuống, bất đắc dĩ nhìn chúng tôi, Hắc Hạt Tử liền cười mắng: "Hai người diễn, hai người diễn tiếp đi. Câm Điếc chúng ta đi lên gõ hạt hướng dương. Ngô Tà cậu có được không, không được thì nói sớm, chúng tôi quay lại."

Tôi nhìn khoảng cách này, nhìn nhìn Bàn Tử, thầm mắng trong lòng. Vả cho mình hai bạt tai: "Tới đi, mẹ nó anh ném cho chuẩn vào."

Bàn Tử cười he he, nói không sao, bên dưới nước sâu vừa đủ, ngày nào cũng nhảy trong bể bơi độ cao này, nói rồi bảo tôi cong mông lên, hắn một tay xách lưng quần phía sau của tôi, một tay nắm cổ áo tôi, tôi nói để tôi hít thở sâu một chút, còn chưa nói hết, Bàn Tử la lớn một tiếng đệt mợ!

Tôi bị nhấc bổng lên, gần như cùng lúc tôi nghe thấy tiếng lưng quần mình đứt đoạn, cả người bị ném vào không trung, tôi cắn răng vươn tay, bị Muộn Du Bình tóm lấy, trực tiếp va vào chuông, phát ra một tiếng vang dội.

Khi đó tôi cảm thấy đầu mình và chuông hoàn toàn đang cộng hưởng với nhau, thịt trên cả người đều đang run rẩy.

Muộn Du Bình siết chặt lấy cổ tay tôi, sức lực của y vô cùng lớn, tôi cũng cảm thấy tay sắp hỏng rồi.

Một hai giây sau tỉnh táo lại, tôi phát hiện nửa thân dưới lạnh buốt, cúi đầu nhìn, lưng quần đã đứt, quần treo trên bắp đùi. Lập tức dùng tay kia xách lên. Bàn Tử liền hô: "Đừng kéo, mọi người ai mà chẳng có, tranh thủ."

Tôi dùng đùi kẹp chặt quần không cho nó tiếp tục tuột xuống, lúc này thân mình tôi đang treo bên dưới chuông, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bên trong chuông. Tôi dùng đèn pin chiếu lên, liền trông thấy bên trong chuông, có một khối đất cực lớn. Khối đất được bọc lại bằng gấm viết đầy phù chú, giống như bên ngoài, cũng được bện tơ vàng.

Vách trong của chuông, có một vài hoa văn nổi, là mặt sau của hoa văn bên ngoài, tay tôi nắm lên đó, phát hiện rất rắn chắc, tôi cắn đèn pin, bảo Muộn Du Bình buông tay, một tay tôi neo lại, tay kia cũng duỗi lên nắm, quần liền tuột xuống mắt cá chân.

Bàn Tử ở bên kia cười, tôi thầm mắng trong lòng, trở về phải trộn phân chó vào ốc bùn vàng của anh, cho anh ăn no, vừa bò vào trong chuông. Khối đất trong chuông chỉ cách vách chuông khoảng cách một người, tôi bò đến vị trí chân có thể mượn lực, cả người đã ở trong chuông, tôi nhìn nhìn khối đất, dùng sức xé một miếng gấm tơ vàng, từng chút từng chút mặc quần vào.

Một tay mặc quần vã mồ hôi đầy mình, tôi lấy đèn pin xuống tự mình đi xem khối bùn đất này, cảm thấy giống như đường đỏ, thầm nghĩ bên dưới là tách cà phê sao, chiếu rồi tôi mới phát hiện trong bùn này có rất nhiều mảnh vỡ như vỏ sò.

"Bên trong là gì? Có phải bánh tông ngàn năm ngực bự xinh đẹp, hai gói gia vị không?" Bàn Tử ở ngoài hỏi.

Tôi mắng: "Muốn xem tự mình nhảy qua đây xem đi, toàn là bảo bối, đợi lát nữa tặng hết cho anh thân mật."

Bàn Tử ở ngoài mắng trả cậu thân mật mới ăn con nít, tôi nhìn khối bùn này, co quắp dưới ánh đèn pin mà còn có một loại cảm giác áp bách dữ dội. Tôi bất giác nín thở, mặc kệ trong đó là gì, dương khí của tao một chút cũng không thể cho mày.

Bò mãi lên đến đỉnh, tôi nhìn thấy đinh tán của xích đồng ở bên trong chuông, quả nhiên là móc sống, chỉ cần mở cái móc này, chuông sẽ rơi xuống, nhưng tôi chắc chắn không có thời gian thoát ra. Tôi phải nghĩ cách.

Tôi nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy thứ cố định khối bùn, là một vài nhánh đồng ở trong lòng chuông, những nhánh bằng đồng này đâm vào trong khối bùn, cố định nó trong chuông. Tôi nhìn nhìn đèn pin, đèn pin này vô cùng cứng chắc, trước đây dùng đánh người có thể đánh cho phọt cả cứt và não. Tôi giơ lên, đánh xuống một nhánh đồng, một tiếng vang lớn, nhánh đồng đứt đoạn, khối đất cùng lúc xuất hiện một vết nứt. Một mùi tanh tưởi truyền ra ngoài.

Chương 200

Mùi này tanh hôi khủng khiếp, gần như khiến tôi thoắt cái ho khan, đây không phải mùi thối rữa của thi thể còn mới, càng giống mùi thối của nấm mốc lâu năm tạo ra. Gần như trong nháy mắt, Bàn Tử đã ngửi thấy mùi thối này, ở bên ngoài mắng to: "Đệt mợ, cái chân thối của con bánh tông thò ra ngoài rồi." tôi muốn mắng trả nhưng quả thực không mở nổi miệng, mắt cũng bắt đầu phát đau, dùng sức nheo mắt lại, tôi dùng đèn pin rọi vào trong.

Tôi nhìn thấy bên trong khối đất này, dường như có một đám da đã thuộc, không biết là biểu bì của thứ gì, xám xịt, bề mặt mọc đầy sợi nấm ngắn nhỏ.

Tôi còn định xem cho kỹ, như mùi quả thực quá thối, tôi chỉ có thể dùng đèn pin tiếp tục nhanh chóng đập bể những nhánh đồng kia.

Mỗi lần đập, khối đất kia lại sẽ tiếp tục nứt ra, không ngừng rơi xuống, vừa nãy thứ rớt xuống nước khiến chúng tôi ngẩng đầu lên, hẳn chính là những mảnh đất này. Bàn Tử nhắc nhở tôi, phải lột bỏ những phù chú kia trước, bằng không sẽ hạn chế tuyển thủ này phát huy, không đánh lại thứ trong nước, kịch sẽ mất hay.

Tôi hoàn toàn không tin phù chú có thể có tác dụng gì, nhưng vẫn kéo lơi những miếng gấm bên ngoài, tiếp tục đập, mùi thối bên trong càng lúc càng nồng, tôi gần như muốn nôn mửa, đúng là vô cùng giống mùi hôi chân, hơn nữa còn là mùi ngửi thấy khi thọc chân thối vào miệng mình. Xông cho tôi váng đầu đến thứ trong khối đất cũng không nhìn rõ. Bàn Tử ở ngoài kêu to: "Thiên Chân, vũ khí sinh hóa, vũ khí sinh hóa, mau mau ra đây, chúng ta làm không nổi rồi."

Tôi cắn răng kiên trì, cuối cùng cả khối đất vì sức nặng và trọng lượng của những nhánh đồng chống đỡ, bắt đầu nứt ra hàng loạt, mảnh đất không ngừng rơi xuống, da thuộc bên trong bắt đầu lộ diện tích lớn ra ngoài, tôi nhìn thấy một thi thể động vật kỳ quái, bị bọc trong khối bùn đất.

Tôi cẩn thận nhận biết, cũng không nhận ra đó là cái gì, bởi vì phần đầu vẫn còn rất nhiều đất, nhưng có thể nhìn ra được, đây là một thứ cực lớn chết rất lâu rồi, làn da đã hóa thành da thuộc, rất nhiều chỗ mục rữa thủng, để lại rất nhiều lỗ lớn. Bề mặt có một lớp nấm mốc màu đen, thoạt nhìn rất giống một con bánh tông lông đen khổng lồ, nhưng tôi biết không phải.

Thứ này tuyệt đối không phải bánh tông, tuy mùi thối khó ngửi, nhưng thứ này tuyệt đối sẽ không khởi thi. Trong lòng tôi hơi yên tâm, nhìn nhìn bên dưới, nếu là như vậy, chứng tỏ người thiết kế nơi này thực ra trình độ bình thường, thứ dưới nước, có thể cũng là giả thần lộng quỷ.

Tôi tiếp tục đập vào những nhánh thanh đồng, lúc này có thể nhìn thấy những nhánh thanh đồng này đều kẹp trong thi thể con vật này, nhưng thứ này rất nặng. Chỉ cần tiếp tục đập gãy một ít, do sức nặng, cuối cùng nó sẽ kéo rách lớp da của mình rơi xuống.

Tôi cắn răng, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, lại nghe thấy Muộn Du Bình bên ngoài hô một tiếng: "Đợi chút!"

Tôi thầm nghĩ có phải anh cũng chịu hết nổi rồi không, nhẫn nhịn đi, có tiếng Muộn Du Bình bên ngoài đánh pháo lạnh, từ đây ném xuống dưới.

Tôi thông qua khe hở nhìn thấy pháo lạnh rơi xuống đầm nước, rơi vào trong nước, liền phát hiện, trong nước đã không còn giống ban nãy.

Tất cả xác trẻ con không biết từ lúc nào đã nổi lên mặt nước, trên thân những cái xác, xuất hiện rất nhiều nốt mụn kỳ quái, đang không ngừng nhiều lên.

"Chuyện gì thế?" tôi nghe Bàn Tử hỏi, Muộn Du Bình nói: "Trong khối bùn có thứ gì đó, rơi xuống nước bùn sẽ hòa tan, thứ đó còn sống, chui vào thi thể đang ăn thịt những đứa trẻ này."

Ở khoảng cách này tôi quả thực nhìn không rõ, ngẩng đầu nhìn nhìn khối bùn còn lại, trong khối bùn chỉ có thứ màu trắng trông như vỏ sò kia. Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ lẽ nào cái xác thối hoắc này không phải mấu chốt, những vỏ sò màu trắng trong khối bùn này mới là mấu chốt. Muộn Du Bình ở bên ngoài thấp giọng nói: "Chúng ta nghĩ sai rồi, đi mau!" còn chưa nói xong, đột nhiên cái chuông run lên một cái, lập tức khối bùn ở giữa cuối cùng không chống đỡ nổi sức nặng, cả khối vỡ ra, rơi xuống dưới. Cả cái chuông đều rung lên một cái. Tôi dùng sức tóm lấy mép chuông, trong nháy mắt đó, tôi phát hiện đoạn gấm tơ vàng vừa nãy mình xé ra làm đai quần đã không bị xé đứt hoàn toàn. Vẫn còn nối với lưng quần tôi.

Nháy mắt tôi bị kéo vào không trung, còn không đợi tôi có bất cứ suy nghĩ nào, đã rơi vào trong nước, va vào những thi thể trẻ con kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#daomo