Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bàn Tử tinh mắt, cũng nhìn thấy thứ trong tay ông già, liền đến gỡ tay ông già ra, ông già này cũng cứng đầu, không chịu thả tay, trước đó vẫn luôn không dám giãy dụa, lúc này ngược lại bắt đầu vùng vẫy. Tôi kéo Bàn Tử ra, bảo hắn đùng dùng sức.

Đèn trên hành lang bên ngoài chiếu vào, chúng tôi miễn cưỡng có thể soi rõ, bên ngoài không nhìn rõ lắm động tĩnh trong này, khá nhiều người bao vây, nhưng lần vừa nãy tôi cũng đại khái biết được trình độ người bên ngoài, với trình độ của họ, bọn họ không dám tùy tiện vào lắm đâu.

Ông già ủ rũ đằng kia, cũng không biết nên làm sao, thoạt nhìn, giống như nhìn thấy bản thân tôi. Trước đây ông già chắc chắn cũng từng ngầu lắm, lão cầm đầu ở đây, thời gian ra oai sẽ không quá ngắn. Chắc chắn cũng rất lâu chưa từng có ai khiêu chiến ông, ông cứ oai cứ oai rồi từ từ già đi, đã không giữ nổi nhận thức của mình về bản thân nữa, nhưng hoàn toàn không nhận ra, phải có người đánh vào mặt mới biết.

Bây giờ ông già chắc chắn vẫn đang chưa hồi tỉnh giữa nhận thức về hiện thực và bản thân, tôi rót rượu cho ông, lần nữa hỏi ông: "Thế nào, nói đi, tôi đến đây du lịch, không định đi kết oán, có chuyện gì chúng ta nói rõ, chúng tôi đắc tội ông thế nào?"

Ông già nhìn Bàn Tử, nhìn nhìn tôi, hỏi tôi: "Các người lấy đồ trong thuyền, đem đi đâu rồi?"

Tôi nhíu mày, ông già uống một ngụm rượu, trấn tĩnh lại: "Hai người các người buổi chiều ở chỗ tôi, vẫn luôn nghe nghóng chuyện thuyền, tối nay chúng tôi xuống nước, đồ trong cả chiếc thuyền đều biến mất, là các người làm chứ gì?"

Bàn Tử nhìn tôi một cái, não tôi thoáng cái, đã hiểu ông già đang nói gì, trước đó tôi nhìn thấy nhiều đồ sứ vớt biển như vậy, tôi đã nghi ngờ ông già chắc chắn tìm được một chiếc thuyền đắm dưới biển, giá đồ sứ trong loại thuyền này sẽ không cao lắm, cho nên tôi mới định bao hết, dùng đơn hàng lớn đổi lấy tín nhiệm của ông già, lấy được một vài tin tức về đảo Kỳ Lân. Kết quả ông già tưởng tôi không biết ông ta là đầu lĩnh, đang thăm dò thông tin vị trí thuyền.

Phỏng chừng Bàn Tử cũng làm không ít việc này, hai người đều đang nghe ngóng, rõ ràng rất khả nghi, đám người ông già sau khi mặt trời xuống núi lại ra biển mò vét biển, kết quả phát hiện hàng vét biển đều biến mất, cho rằng chúng tôi nghe ngóng, sau đó nẫng tay trên bọn họ.

Nghĩ thế dường như cũng rất hợp lý, nhưng sau khi chúng tôi quay về vẫn luôn đi chợ nấu cơm, Bàn Tử chậc một tiếng, tỏ vẻ thấu hiểu: "Ông già, ông cảm thấy hai chúng tôi giống người như vậy sao? Hàng trên thuyền này của ông đáng mấy tiền, mấy anh bao ông nửa năm thu hoạch cũng chẳng hề gì, ông hỏi ông chủ ở đây, tối nay chúng tôi nấu cơm nấu rau, căn bản không hề ra ngoài, nói thật với ông, hai chúng tôi là người thích chơi đồ cổ, làm nghề đầu bếp, không tin ông ngửi thử tay áo tôi, toàn là mùi dầu khói."

Ông già né tay áo Bàn Tử, Bàn Tử nói với ông: "Ông bảo đám khoai nát bí thối nhà ông về trước cả đi." nói rồi lấy một tấm danh thiếp, đưa cho ông già.

"Nào, người phỗng tay trên trước giờ không đưa danh thiếp chứ, chúng ta làm quen đi, sau này có hàng tốt quan tâm đến Bàn Tử Vương ở Bắc Kinh trước. Ông đi đi." ông già nghi hoặc nhìn mấy người chúng tôi, nhìn nhìn danh thiếp, "Không phải các người làm?

Ba chúng tôi trưng ra nụ cười chân thành với ông. "Thứ nhất, thật không phải chúng tôi. Ông có thể đi hỏi ông chủ khách sạn. Thứ hai, ông cũng thật sự đánh không lại chúng tôi, người như chúng tôi, phòng bên cạnh còn 20 mấy người, ông ngưng sớm đi thôi." tôi nói.

Ông già nghĩ nghĩ, đứng dậy, dịch một bước về phía cửa, thấy chúng tôi quả thực không định cản ông, ông lập tức chạy ra ngoài cửa.

Người bên ngoài thấy ông ra đều vây lấy, chúng tôi bước ra, ở ngoài hành lang tôi châm thuốc, tựa vào cạnh cửa nhìn bọn họ. Bàn Tử liền hỏi: "Cửa và áo không cần ông ta đền à." tôi thấp giọng nói: "Bỏ đi, ông ta về chịu cái khác."

Ông già đánh xong trận này, căn cơ ở đây e rằng sẽ lung lay. Bộ dạng khiếp nhược rất nhiều người nhìn thấy.

Ông già nhìn chúng tôi, đột nhiên ánh mắt di chuyển một chút, tôi quay đầu nhìn thấy chú Hai đã dẫn người ra tới, lại ngoái đầu, ông già đã rút lui.

Chú Hai đến bên cạnh tôi, tôi nói với chú Hai: "Trên đảo không chỉ chúng ta, còn có cao nhân ở đây. Là trùng hợp sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#daomo