Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chú Hai lại cười, lấy ra một quyển sổ từ trong túi bên cạnh, tôi giở ra xem, phát hiện là bản viết tay sổ tay của ông nội, nhưng dày hơn cả khúc.

Sổ tay của ông nội tôi đã xem vô số lần, tôi không biết dụng ý của chú Hai, tự mình xem mấy trang, phát hiện chú Hai có rất nhiều chú giải, rất nhiều sao chép và hình ảnh, còn có bài báo cắt từ báo giấy các niên đại dán ở trong, đằng sau dùng kim khâu đóng ba quyển sổ mới, giống như bản gộp các kỳ báo. Trong ba quyển ấy đều là sổ tay mấy năm nay của chú Hai, cực kỳ phong phú, phương diện nào cũng có.

Cổ tịch sớm nhất trên này phải có lịch sử 30 năm, trang giấy ố vàng, nhưng chú Hai làm việc luôn không chút sai sót, trong này mỗi một trang đều được bảo tồn vô cùng tốt, đến nếp gấp cũng không có.

Tôi nuốt ngụm nước bọt, nghĩ đến tình cảnh lúc nhỏ cắt một con dấu trên bìa tạp chí của chú Hai, bị chú Hai đánh.

"Một vài manh mối liên quan đến thằng Ba, nhiều năm rồi chú tra được, đều ghi cả vào đây. Mày rảnh rỗi có thể xem thử, có gợi ý gì thì nói với chú." chú Hai nói rồi lại lấy ra một tệp tài liệu, vứt cho tôi: "Đây là báo cáo lần này về vương mộ Nam, sau này nếu chú tra được cái gì, cũng sẽ nói với mày trước nhất, sẽ không lừa mày."

Tôi không giở ra, trong lòng đủ loại cảm xúc, thầm nghĩ chú mà không lừa cháu mới lạ, ngoài miệng cũng không định cứng quá, nói: "Thấu hiểu vạn tuế."

Chú Hai cười lạnh một tiếng, tôi nghĩ đến một chuyện, nói cũng nói đến đây rồi, chi bằng hỏi thẳng. Tôi hỏi: "Nơi này tên là đảo Kỳ Lân, có liên quan đến Trương gia sao?"

Chú Hai lắc đầu: "Hiện tại xem ra chắc chỉ là trùng hợp, cho dù có liên quan đến Trương gia, hẳn cũng tương đối liên quan đến hệ sông dưới lòng đất nước Nam Hải, lần này bọn chú không dám vào quá sâu, mày có thể bảo ba đứa Lê Thốc giúp mày tra thử xem, bọn chú không có thì giờ phân tâm."

Tôi cầm lấy sổ tay và tư liệu, liền cáo từ, chú Hai lại nói sau lưng tôi: "Ngày mai rảnh rỗi thì về Hàng Châu thăm ba mẹ mày, nói với họ chuyện này đàng hoàng."

Tôi dạ một tiếng, nói: "Chú Hai cũng đừng mất tích đấy." cũng không nhìn biểu cảm chú Hai, tôi đã đi ra ngoài.

Về đến phòng, một đêm không nói gì, tôi lại không xem sổ tay, cũng không xem những tư liệu chú Hai cho tôi, ngày hôm sau chúng tôi rời khỏi Bình Đàm. Dọc đường tâm trạng lại có phần thư thái, Bàn Tử và Tiểu Ca về thôn Vũ, tôi về Hàng Châu, nói chuyện cửa hàng với ba mẹ tôi, ba mẹ ngược lại rất vui, Vương Minh giúp tôi kiểm kho, chuyển đồ ra ngoài, chuyển đến căn nhà nhỏ của tôi, kinh doanh nhiều năm vậy rồi cũng được một khoảng tiền tạp vật, một phần kéo đến Phan Gia viên của Bàn Tử tiếp tục bán, còn một phần chất vào nhà tôi liền thành rất chật chội.

Lúc đóng cửa Vương Minh khóc đến là dữ dội, tuy chú Hai đồng ý sau khi sang tay chú sẽ để cậu ta tiếp tục trông tiệm, hơn nữa tiền lương còn tăng thêm rất nhiều, nhưng cậu ta tỏ vẻ vô cùng luyến tiếc ông chủ cũ là tôi.

Sau đó cậu ta đến chỗ chú Hai tiếp nhận huấn luyện. Xem trên vòng bạn bè trông vẫn là học được không ít thứ.

Tôi trốn vào trong nhà riêng của mình, lúc này mới tập trung tất cả tư liệu lại với nhau, xem tư liệu vương mộ Nam Hải chú Hai cho tôi trước.

Tôi giở ra mấy trang, đã nhìn thấy hình ảnh bích họa cực kỳ rõ ràng, tôi mở máy tính của mình ra, xem những cái tôi chụp, chú Hai sớm đã chụp lại những bích họa kia, nhưng thời gian chụp cũng không sớm hơn chúng tôi bao nhiêu. Lúc chúng tôi đến Phúc Kiến, dọc đường bị chú Hai đón đường, người của chú đã xuống đến vương mộ Nam Hải, bọn họ đi theo tuyến đường chú Ba năm đó.

Tốc độ của tôi đã rất nhanh rồi, chú Hai càng nhanh hơn tôi, là vì Kim Vạn Đường đi tìm chú Hai muốn đòi tiền đất, đã kể hết sự việc. Cũng chính là nói, chú Hai cũng không sớm hơn tôi bao nhiêu, chỉ là chú hành động vô cùng nhanh mà thôi.

Từ đâu chú Hai có được tuyến đường chú Ba vào nước Nam Hải?

Chắc chắn chú Hai chưa từng đến huyệt mộ của Dương Đại Quảng, chúng tôi lãng phí thời gian ở đó bị chú Hai kéo lại. Tôi nhìn thấy một xấp ảnh lớn về trạm khí tượng cũ kia, chú Hai đã đến nơi đó, chụp rất nhiều hình. Trong đó có vài tấm có đánh dấu đặc biệt, đó là vách tường trong phòng bảo vệ bí mật nơi Dương Đại Quảng chết.

Chú Hai cạo lớp sơn lót, mặt sau vách tường này, lại lộ ra vài bức bích họa, vừa nhìn đã biết, những bích họa này cũng đến từ vương mộ Nam Hải. Dương Đại Quảng giấu những bích họa này trong vách tường phòng bảo vệ của mình.

Tôi vả cho mình một bợp, sơ suất rồi! Lập tức xem kỹ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#daomo