Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cuộn cả quyển sổ ghi lời nhắn lại, dùng sức kéo đứt sợi dây ghim, giấu vào trong áo, rồi ra khỏi bảo tàng. Bàn Tử theo tôi ra ngoài, hắn ta vẫn chưa nghe hiểu, chúng tôi tìm một góc ngồi xuống, tỉ mỉ xem lại văn bản chuyển nhượng mấy lần. Trước sau lại lật mấy lần. Phát hiện những lời nhắn khác rất bình thường. Chỉ có một trang này có vấn đề.

"Thứ, thứ này có hiệu lực sao?" Bàn Tử hỏi tôi.

Tuy tôi không hiểu lắm, nhưng nếu chú Ba thật sự muốn để đồ lại cho tôi, những giấy tờ khác chắc chắn đã chuẩn bị xong rồi, vì thế gật đầu.

Bàn Tử lập tức quay lại, nói muốn đi lật những quyển ghi lời nhắn khác trên tường, nói không chừng còn có những mảnh đất dán nhầm khác.

Tôi ngồi trên bậc thang đợi hắn, ngây ra một hồi mới chầm chậm đi sang, dùng di động tra tài liệu, mảnh đất số 87 ven đường Thường Bình, Tiểu Tùng Sơn, hình như là ở vùng Dã Sơn Nam Kinh, diện tích còn không nhỏ, trước đây là một trạm khí tượng, sau khi trạm khí tượng bị di dời, cả mảnh đất được chú Ba mua lại. Đây cũng là chuyện mười mấy năm trước, giá đất khi đó vô cùng thấp. Hiện giờ khu đất đó tuy không phải đắt đỏ gì lắm, so với khi đó, cũng coi như chênh lệch một khoảng lớn.

Chú Ba không xem như có tiền lệ mua đất, mảnh đất trước đây chú ở cũng gần như là được mua cho chú, nhưng chắc chắn chú không phải để đầu tư. Phản ứng đầu tiên của tôi là, dưới mảnh đất này có cái gì?

Có điều đến thời đại này, đồ trong mộ lấy ra thường không mang giá trị của vùng đất chôn nó, đã là sự thật. Có mảnh đất này ở đây, dưới đất có gì dường như không quan trọng lắm.

Lúc Bàn Tử ra ngoài, tuy không tìm thêm được gì, nhưng sống lưng lại thẳng. Chúng tôi lên xe đi đến trấn Dã Sơn, Bàn Tử ở trên xe mở cửa sổ lấy thuốc ra lắc đầu: "Thiên Chân này, chú cậu thực ra rất nghĩa khí, sao Bàn gia tôi không có một ông chú như thế nhỉ? Cậu xem, sự nghiệp nửa đời sau của chúng ta đã tìm được rồi, ông trời muốn cậu phú canh ba, ai có thể khiến cậu phú canh năm. Tổng giám đốc chắc sẽ là Bàn gia tôi chứ?"

Tôi không rảnh nhiều lời với hắn, nhìn khế đất sơ sài trong tay cùng dấu tay trên đó, trong lòng lúc này mới bắt đầu cuộn lên.

Chú Ba thật sự có thể chưa chết.

Một mặt, một tảng đá treo mãi chưa quyết trong lòng tôi bắt đầu di chuyển về hướng khiến tôi yên tâm, nếu chú chưa chết, vậy chú rong chơi bên ngoài thế nào, cũng không liên quan đến tôi. Mặt khác, chú chưa chết lại không xuất hiện, khiến lòng tôi sinh hoảng sợ.

Lẽ nào, chuyện vẫn chưa kết thúc?

Ngô gia âm thầm xoay vần ba đời người, tôi đã dốc hết toàn lực, bây giờ không chỉ là tâm tính của tôi, đến tâm ma của tôi cũng đã già đến không hết nổi, lẽ nào vẫn chưa kết thúc?

Tôi không dám nghĩ kỹ.

Tài xế xe riêng dọc đường hỏi thăm, hỏi trạm khí tượng kia. Dã Sơn là một khu mỏ, nơi đó một khoảng bình nguyên một khoảng đồi núi. Ngoại trừ trấn, thì là các loại triền núi hoang và các khu vực bảo vệ địa chất. Tôi theo lệ tra ghi chép huyện, biết dưới khu mỏ của trấn này toàn là hầm mỏ qua các thời đại, hầm mỏ được phát hiện sớm nhất là vào thời Tây Chu, vào nơi sâu dưới đất mấy trăm mét. Không biết chú Ba mua nơi này, có liên quan đến những hầm mỏ này không.

Chúng tôi từ đường cái quẹo vào ven đường trước thôn, nói là trạm khí tượng ở trên núi sau thôn, xuống xe vào đến thôn, thôn là một thôn cũ, hình dạng dài vô cùng chật hẹp, nhà cũ bằng gỗ và nhà mới xi măng chen chúc nhau, con đường ở giữa cũng không đủ cho ba người đi song song. Cây cối ở đây cũng coi như được bảo vệ tốt, cây vươn lên trời, tuy nhìn ra ngoài không đến vài bước là lối đi của thôn, nhưng đi vào núi vẫn là có chút cảm giác âm u.

Ra khỏi thôn là đến đường núi trong núi hoang sau thôn, lên sau núi Bàn Tử bắt đầu mặt mày cau có, mắng: "Đoạn đường này chỉ có thể xây mồ mả, mảnh đất vừa nãy mới vào tốt quá, sao đồ chú Ba cậu để lại cho cậu, đều ở trong xó xỉn vậy."

"Bất động sản âm trạch cũng là bất động sản, làm nghề nào yêu nghề nấy." tôi cười nhạo hắn. Trạm khí tượng phải ở nơi có hoàn cảnh tương đối ít phiền nhiễu, phương hướng không sai. Đến đỉnh núi liền thấy cửa sắt cũ đóng kín và biển hiệu trạm khí tượng đã mục nát. Hai bên là tường vây xi măng vàng, không ít nơi đã sụp đổ, trên bờ tường cỏ dại mọc khí thế, mặt tường um tùm rêu xanh và dây leo, mọc như thể muốn nuốt cả bức tường. Nhìn về phía cửa sắt, nhìn thấy một tòa kiến trúc trạm khí tượng vẫn còn đứng đó, tường ngoài hoàn toàn nổi mốc loang lổ, mọc dầy rêu xanh và dây leo, lá rụng dưới đất rữa đã mấy mùa, phỏng chừng đi vào chưa đến mắt cá chân.

Trong không khí tràn ngập mùi bùn cỏ trên núi và lá rụng thối rữa, kèm theo mùi rỉ của cửa sắt, ngửi thấy mà nghẹn yết hầu. Mắt Bàn Tử dựng lên. "Khốn, không dỡ sạch à? Chúng ta phải tự dỡ à? Lối này cũng không được, mẹ nó đây là mua bán lỗ."

Tôi nhìn thấy trại an dưỡng Cách Nhĩ Mộc cỡ lớn này, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu muốn đi, anh lơ là chắc chắn có chuyện, tôi cũng có thể cảm giác được một áp lực to lớn từ trong phế tích kiến trúc mục nát kia lộ ra ngoài, mẹ nó đây lại là chiếc hộp Pandora khổng lồ chú Ba để lại cho tôi, không được mở ra, không được mở ra.

Nhưng tôi không quay đầu, nghĩ nếu bây giờ chú Ba đang ở nơi dã ngoại nào bị dã nhân cột như cột gà, người có thể cứu chú chỉ có thể là tôi, nếu tôi quay đầu đi, trong lòng sẽ không yên tâm. Bàn Tử thất vọng hoàn thất vọng, hắn đã bò vào từ lỗ hổng phía trên. Tôi đi theo, hai người lội cỏ dại bước thấp bước cao đi vào trong. Đến gần tòa nhà xi măng kia, tôi nhìn thấy trên bước tường ngoài cửa, dùng sơn phun nghuệch ngoạc một hàng số ngay ngắn.

1773xxx5034

Là số di động.

Tôi lấy di động ra, mở tin nhắn, dãy số này chính là dãy số gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho tôi. Khi đó phần mềm di động không thể phân biệt được tin nhắn rác hay là quấy rối.

Tôi và Bàn Tử nhìn nhau một thoáng, rút dao trong ba lô ra giắt ngang hông, Bàn Tử tìm một cục gạch bên cạnh, vừa định đi về phía trạm khí tượng, đột nhiên nghe thấy bên trong phế tích có người nói chuyện. Bàn Tử tóm lấy tôi nấp vào trong lùm cây một bên, nhìn thấy hai ba người từ trong phế tích đi ra, một người trong đó nói: "Danh tiếng của Ngô Tam Tỉnh tôi, trước giờ nói sao làm vậy, nếu bây giờ lão Mã ông mua miếng đất này, không ngoài ba năm, giá đất ở đây còn thay đổi nữa. Tôi đã thương lượng xong với trong thôn rồi, tiền đường, tôi và trong thôn mỗi bên một nửa, tôi chỉ cần một danh mục là được."

Người trả lời ông dùng giọng Nam Kinh, nghe không hiểu, nhưng có vẻ cũng không vừa lòng. Nhưng người ban đầu nói mình là Ngô Tam Tỉnh, giọng vô cùng quen thuộc.

Tuy có quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải chú Ba. Tôi buồn bực trong lòng.

Chúng tôi ở trong lùm cây vừa ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy một người quen đi ra ngoài, không phải ai khác, lại chính là đồng chí Kim Vạn Đường. Lão dẫn người ra đến cửa, chỉ chỉ cái thôn dưới núi, "Đây là thôn Trạng Nguyên, bắt đầu từ thời Minh sinh ra mười sáu người, Ngô Tam Tỉnh tôi xem phong thủy, không sai được, ông tìm người hỏi thử trình độ phong thủy của gia đây, đất ông mua, xây trường học là tốt nhất. Không tin ông hỏi thằng cháu tôi thử, trước khi nó thi trung học phổ thông tôi đã bảo nó đến thôn này ở, nó không tin tôi, chỉ ở nửa tháng, kết quả vốn có thể đỗ Massachusetts, lại đỗ đại học Chiết Giang.

Trợ lý bên cạnh Kim Vạn Đường gật đầu: "Tôi chỉ là nhất thời hồ đồ. Phương diện này chú tôi sẽ không sai."

"Đây không phải thằng Kim Đại Biều sao? Sao lại đến đây." Bàn Tử thấp giọng nói: "Thằng cha này làm gì vậy? Nước miếng văng đầy rồi kìa."

Tôi nhíu mày nghe một lát, đột nhiên hiểu ra sự việc, hai tên này giả mạo tôi và chú Ba tôi, đang bán mảnh đất này.

Lúc này trong phế tích truyền đến tiếng khua gõ, bên trong có vẻ còn có người đang làm việc, tôi nhìn Bàn Tử giây lát, Bàn Tử hỏi: "Thật lúng túng, cậu chuẩn bị làm thế nào."

"Làm cái con mẹ." tôi đứng lên, hô lớn: "Kim Vạn Đường!"

Kim Vạn Đường vừa tiễn người đi, quay đầu lại vừa nhìn thấy tôi, đầu tiên hoàn toàn không ý thức được tôi sẽ xuất hiện, ngây ra, tiếp theo cả người nhảy dựng lên, "Oa" một tiếng ù té chạy. Tôi và Bàn Tử bọc đánh hai bên, thủ hạ Kim Vạn Đường đi qua ngăn cản, Bàn Tử xách lên trực tiếp ấn xuống đất, đạp hai cái khiến gã không dám bò dậy nữa, Bàn Tử tiếp tục đuổi.

Ba người xông vào trong thôn, lão già tuổi cao chạy không nổi, mấy cánh cửa từ đường trong thôn bị tôi một cước đạp vào sân nhà người ta, tôi bước lên mắng: "Mẹ nó ông muốn chết à." lấy di động ra chỉ vào tin nhắn: "Có phải ông đang chơi tôi không? Ông lừa tôi đến đây?"

Kim Vạn Đường nhìn di động trong tay tôi, không phản ứng gì, chỉ có thể chỉ vào tôi: "Tiểu Tam gia, tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối, cho dù tôi làm sai cậu cũng không được đánh."

Tôi cười lạnh: "Cậy già lên mặt à, ông nói thêm một câu trưởng bối nữa, tôi call Tiểu Ca qua đây, đánh chết mẹ ông."

"Tôi thật sự không có chơi cậu, trước đó chú Ba cậu nhờ tôi giao mảnh đất này cho cậu, tôi ngẫm nghĩ cậu lấy đất cũng vô dụng, chi bằng tôi giúp cậu bán đi trước, chia tiền mặt cho cậu. Đây là tôi phục vụ tận tình." Kim Vạn Đường còn nghiêm túc nhìn tôi.

"Ông đang giúp tôi bán đất? Ông muốn nuốt thì có."

"Tôi nuốt mảnh đất ở nơi đồng không mông quạnh này có nghĩa lý gì đâu, Tiểu Tam gia, mảnh đất này cổ quái như vậy, lẽ nào cậu không nhìn ra?" Kim Vạn Đường thần bí nói: "Hơn nữa, cậu biết năm đó tại sao chú Ba cậu mua mảnh đất này không? Cậu mà biết, sẽ hiểu tôi làm vậy là tốt cho cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#daomo