Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Cảm ơn đã quan tâm

Trứng ốp la của sếp Hưởng

Markhyuck

Chương 11: Cảm ơn đã quan tâm

Tối thứ bảy, trời quang mây tạnh, thời tiết chỉ hơi lạnh một chút, còn lại thì không có gì để chê. Lý Đông Hách đã thông báo cho Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành rằng hôm nay sẽ nghỉ nên giờ chỉ biết ngồi thơ thẩn một mình trong nhà, thỉnh thoảng lại ngó đồng hồ xem thời gian. Bảy giờ tối, có tiếng chuông cửa reo lên, Đông Hách mặc áo len cao cổ cùng quần đùi chân trần lon ton chạy ra. Không ngoài mong đợi, anh giám đốc Lý cầm trên tay túi đồ to bự, mỉm cười giơ lên khoe với cậu.

- Đợi anh lâu không? Anh có chuẩn bị một vài thứ cho em này.

Ông chủ mảnh đất hôm nay phá lệ đẹp trai hơn hẳn, bận bộ vest đen đơn giản hơi ôm, mái đầu được vuốt keo sáng bóng lộ vầng trán cao. Thấy Đông Hách cứ ngơ ngẩn nhìn mình, Minh Hưởng bật cười nhéo mũi cậu:

- Mê anh thế cơ à? Cho anh vào nhà đã rồi bày tỏ sự yêu sau nhé?

Cánh cửa vừa được đóng lại, Lý Đông Hách đón lấy túi đồ từ tay anh, ngó vào trong thì có vẻ như là trang phục để đi dự tiệc. Cậu còn chưa ngẩng đầu lên hỏi thì Minh Hưởng đã lên tiếng trước:

- Anh mang cho em bộ quần áo, tiệc sẽ được tổ chức nhanh thôi nên chúng mình đi ăn đêm sau nhé?

Hai người long đong chuẩn bị đồ cho Đông Hách, đến khi cậu lò dò từ trong nhà tắm đi ra, Minh Hưởng đã phải hít sâu một hơi.

Đông Hách có khuôn mặt rất trẻ, đôi mắt to tròn trong sáng cùng gò má bầu bĩnh kết hợp với mái tóc hơi xoăn, bình thường toàn ăn mặc đơn giản anh đã thấy xinh lắm rồi. Vậy mà bây giờ, với bộ trang phục màu trắng nghiêm túc kia, Minh Hưởng càng nhìn càng thấy thuận mắt, nhịn không được đi đến ôm má cậu một cái.

- Ôi con nhà ai xinh thế này, Lý Đông Hách anh đề nghị em bớt xinh lại một chút, nếu không sẽ chết dưới nhan sắc này mất.

Bên eo bị bấu đau nên Minh Hưởng giả bộ thu liễm lại điệu bộ không nghiêm túc của mình, anh cùng Đông Hách xuống dưới gara, lên xe để đến bữa tiệc.

Công ty đối tác của Minh Hưởng mỗi cuối năm đều tổ chức tiệc vô cùng hoành tráng để chiêu đãi nhân viên cũng như những vị khách mời có máu mặt trong ngành kinh doanh. Lý Minh Hưởng mấy năm nay sau khi lên tiếp quản công việc từ gia đình đã nhanh chóng in tên tuổi lên mặt giấy thương trường, được nhiều ngừi chú ý đến. Khi anh bước chân vào sảnh, không ít người tiến đến bắt chuyện với anh, Lý Đông Hách đứng ở bên cạnh thuận ý ôm lấy cánh tay trái của anh, nhẹ nhàng cười. Đợi đến khi mọi người tản bớt để chờ đợi nhân vật chính xuất hiện, Minh Hưởng tranh thủ quay sang cúi đầu nói khẽ vào tai Đông Hách:

- Đừng sợ, những câu hỏi mà người ta đặt ra cũng không nhất thiết phải trả lời.

Đông Hách bật cười, cậu đâu có còn là trẻ lên ba đâu mà những thứ đấy phải sợ. Cậu hơi nhón chân,

khẽ thì thầm lại vào tai anh:

- Vâng, giám đốc đẹp trai của em.

Hai người ở bên này nói cười vui vẻ, không để ý ở bên này, Cố Yến Nhu vừa hiếu kì vừa ẩn ẩn tức giận nhìn chằm chằm. Cô nàng mặc bộ váy đỏ bó sát kiêu kì, nhận lấy ly rượu đỏ từ tay người phục vụ rồi thong thả tiến tới vị trí của Minh Hưởng, cô thấy sự thay đổi trong đôi mắt anh, tâm trạng thoáng hụt hẫng.

Ánh mắt anh nhìn chàng trai bên cạnh, chỉ thiếu điều muốn rót mật lên người cậu ấy.

- Giám đốc Lý, vị này là....

- À, đây là người yêu của anh, Lý Đông Hách. Hách, cô ấy là đối tác của anh, Cố Yến Nhu, trước đây đã từng học chung trường đại học tại Canada.

Đông Hách ngước mắt nhìn cô nàng, như có như không đón được ý tứ ghét bỏ bắn ra từ đối tinh cầu sắc xảo kia. Cậu theo lễ nghĩa cúi đầu chào hỏi, bàn tay nắm lấy tay Minh Hưởng càng chặt hơn một chút.

Đèn trong căn phòng rộng lớn chợt vụt tắt, trên sân khấu, một người đàn ông lịch lãm bước ra, khẽ chỉnh mic rồi thịnh trọng nói:

- Chào mừng mọi người đã dành chút thời gian để đến bữa tiệc nhỏ này. Kim Đông Anh tôi thực sự rất biết ơn. Một năm vừa qua với sự công tác nhiệt huyết của nhân viên, sự giúp đỡ của mọi người ở đây mà công ty của tôi có thể hoàn thành những dự án quan trọng. Vậy nên để thay lời cảm ơn, mong mọi người có thể thoải mái trong buổi gặp mặt này nhé. Tôi chính thức tuyên bố, bữa tiệc xin được phép bắt đầu.

Kim Đông Anh là một thương nhân vươn lên thành công từ đúng con số 0, là hình mẫu lí tưởng của không biết bao nhiêu người, hôm nay đứng ở trên đây phát biểu còn làm mấy đại minh tinh phải xuýt xoa cảm thán trong lòng. Thế nhưng thật tiếc làm sao, đầu năm nay anh ta đã công khai có bạn đời, không ai biết người đó như thế nào, nhưng để đứng cùng Kim Đông Anh thì chắc cũng không phải dạng vừa.

Anh ta đi xuống cũng là lúc những vị khách như Minh Hưởng đến chào hỏi một vài câu, anh vỗ nhẹ tay Đông Hách, dặn dò cậu mấy câu rồi rời đi. Còn lại mình Đông Hách cùng những người lạ mặt, cậu không có ý tứ muốn bắt chuyện với ai nên đi đến một góc ngồi yên lặng. Chẳng ngờ, phút sau, một mùi hương nước hoa gay mũi ập đến, Cố Yến Nhu mời cậu một ly rượu, sau cũng ngồi xuống ngay bên cạnh Đông Hách.

- Thật không ngờ, anh ấy nói với tôi chưa có người trong lòng, hóa ra là để giấu một người như cậu.

Người như cậu?

Đông Hách cố gắng không suy nghĩ đến những ẩn ý thâm sâu trong lòng của cô nàng, cậu nhấp ngụm rượu, thong thả trả lời:

- Vậy sao? Bây giờ không phải cô đã biết rồi sao?

Cố Yến Nhu nhướng mày nhìn cậu, môi đỏ khẽ cười một tiếng. Cứ tưởng chỉ là một người bình thường, không ngờ miệng lưỡi cũng chẳng thua kém ai. Cô nói:

- Cậu có vẻ tự tin nhỉ? Nhưng Lý Minh Hưởng có vẻ không là người chỉ ham mê sắc đẹp. Cậu nghĩ mình có thể ở bên cạnh anh ấy lâu không? Bám gốc cây cao sớm cũng gãy cành mà.

Từng lời từng lời Cố Yến Nhu nói ra đều nhẹ nhàng nhưng lại tựa hàng trăm con dao sắc lạnh xỏ xuyên vào tai người nghe. Đông Hách làm sao mà không hiểu lời cô nàng muốn nói. Cậu đặt ly rượu xuống, có vẻ như một số người đang hiểu lầm hơi nhiều về chuyện của cậu và anh "người yêu" rồi.

- Vậy à, tôi thì lại sợ gốc cây thấp quá, anh ấy bám đau tay đây này. Dù sao thì anh ấy vẫn thích nhất là bộ dạng ăn mặc bình thường đầu tóc lòa xòa của tôi lắm. Anh ấy cũng thích mùi chanh hơn là mùi nước hoa nồng nặc cồn đấy. Cảm ơn cô đã quan tâm đến cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi.

Nói rồi cậu đứng lên, tiến về phía người đàn ông lịch lãm của mình, dưới sự chào đón của anh mà đan chặt lấy bàn tay anh, thậm chí còn quay lại cười với Cố Yến Nhu một cái.

Mì vằn thắn trứng chiên cháy viền bao giờ cũng dễ ăn và dễ tiêu hơn bít tết nhiều.

.

- Hóa ra anh còn không nói với người đẹp chuyện anh có ý tứ với em. Lý Minh Hưởng à, anh được lắm.

Vừa ngồi vào xe chuẩn bị đi ăn tăng hai thì Minh Hưởng bị em trai thơm tho xinh đẹp bẹo má một cái. Anh cười không hiểu cậu đang muốn nói gì, nhưng vẫn bắt được bàn tay nhỉ nhắn của cậu thơm lên đó một cái.

- Vậy em đồng ý làm người yêu anh đi, anh sẽ thuê chính cô nàng làm diễn viên quảng cáo về chuyện chúng mình yêu nhau cho toàn thể đất nước biết.

Đông Hách bật cười, dạo này hình như cậu hơi hiền thì phải, anh giám đốc càng ngày càng được nước lấn tới, đụng chạm thân thể nhiều quá mức cho phép rồi. Cậu hơi đẩy khuôn mặt cười cợt của anh ra khỏi đôi tay mình, ngồi ngay ngắn lên ghế phụ, thở một hơi:

- Em muốn ăn đồ nướng.

- Tuân lệnh phu nhân của giám đốc Lý Minh Hưởng.

------------------------------------------

Sao mà cứ thấy sến sến.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top