Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Em sẽ đau lòng

Trứng ốp la của sếp Hưởng

Markhyuck

Chương 18: Em sẽ đau lòng.

Nồi lẩu thơm ngon sôi lên ùng ục, từng làn khói bay trong không trung, câu chặt sự ấm áp trong mọi hơi thở, gia đình bốn người ngồi quây quần trên bàn ăn rộng lớn, ai nấy đều nói cười vô cùng vui vẻ, dường như một chút gượng gạo cũng không thể len lỏi. Lý Đông Hách ngày hôm nay cùng mẹ Lý bận rộn cả buổi trong phòng bếp cũng gọi là vất vả, vì thế cho nên hai người còn lại tự khắc đứng lên chuẩn bị chén đũa, đồ ăn bày biện gọn gàng.

- Vất vả cho con quá rồi, đến làm khách mà cuối cùng những món ăn con chuẩn bị còn nhiều hơn cả cô.

Mẹ Lý cứ ngồi xoay Đông Hách trái phải mãi, sợ cậu mệt nên chốc chốc lại nhắc đi nghỉ ngơi. Khổ nỗi Đông Hách thường ngày luôn chân luôn tay ngoài quán, những việc nhẹ nhàng như thế này không nhằm nhò gì. Cậu lắc đầu khẳng định với bà con không mệt chút nào, sau đó lại đón nhận một vài câu hỏi của cha Lý về tình hình công việc. Cho đến khi Lý Minh Hưởng gắp cho hai ông bà mỗi người một miếng thịt lớn, sự chú ý mới tiếp tục va phải anh.

- Con trai của mẹ cũng lớn rồi ha, hai đứa tính toán thế nào, nếu như đẹp ngày thì cưới ngay trong năm nay đi. Tầm tuổi này rồi, gặp được nhau cũng không dễ dàng gì, cưới sớm tránh đêm dài lắm mộng.

Mẹ Lý coi bộ đã thích Đông Hách lắm rồi, dường như chỉ cần cậu gật đầu đồng ý là sẽ cho cưới ngay ngày mai mất. Thế nhưng chưa kịp để cậu trả lời, Minh Hưởng từ một bên đã trả lời trước:

- Chúng con chưa vội đâu mẹ, dù sao cũng mới yêu đương, cứ để bọn con nếm trải hương vị tình yêu đi. Sau này nếm hết rồi chúng con tận hưởng niềm vui hôn nhân sau.

- Nếm cái gì mà nếm, cưới rồi nếm cũng được chứ sao. Anh từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng không để cha mẹ nhúng tay vào, suốt mấy năm trời học đại học rồi lên cao học cũng coi như ổn định đi, bây giờ chỉ còn có mỗi kết hôn nữa thôi đấy. Có định để cho cha mẹ lo nốt không đây?

Quả thật Lý Minh Hưởng từ nhỏ đến lớn đều đơn phương tự mình đắp nặn đôi cánh cho mình, rất tự lập, không bao giờ để cha mẹ phải động chạm vào bất kì của bạn thân. Thỉnh thoảng mẹ Lý còn có suy nghĩ điên rồ muốn anh hư hỗn một chút để mình có cơ hội dạy bảo. Nhưng khổ nỗi, ngay khi có nhận thức, Minh Hưởng từ những thứ cơ bản nhất như ngồi vào bàn học cho đến cái lớn là biết vạch đường cho tương lai đã vững chắc đến không thể lung lay nổi.

Tuổi nổi loạn nhất là những năm trung học cũng yên bình đến phát hờn.

Nhiều khi mẹ Lý nghĩ lại, có lẽ tại vì khi đó mình và ông xã cùng bận, đến khi ngoảnh đầu lại quyết định nghỉ ngơi, con trai đã tự trưởng thành từ bao giờ rồi.

Vậy nên cuộc đời anh còn mỗi chuyện hôn nhân, bà thật sự muốn giúp anh lo lắng, có như thế bà cũng không thấy mình là một người mẹ vô dụng.

- Mẹ à, không sao hết. Chúng con cũng lớn rồi, thứ gì tự chuẩn bị được thì sẽ tức khắc không để cha mẹ lo. Cha mẹ chỉ cần đợi chúng con mang giấy hôn thú về thôi.

Đoạn anh nhìn sang gò má hồng hồng không biết vì nóng hay vì lí do khác của người yêu, cười cười:

- Cứ để người con yêu phấn đấu cho sự nghiệp của em ấy một thời gian nữa, con cũng có cơ hội sửa đổi mấy cái nết xấu rồi mới về ở với người ta được.

Mẹ Lý nhìn hai người ngọt ngào như thế thì cũng không nói gì nữa, chỉ mỉm cười lắc đầu. Thằng nhóc này, ngang bướng nhưng đôi khi văn thơ y cha nó, đúng là khiến người ta không chạy đi đâu nổi.

Câu chuyện dần dần đi xa đến nơi khác, mẹ Lý hăng hái kể mấy câu chuyện hồi bé của Minh Hưởng. Nói chung mang tiếng ông cụ non nên ít có những khoảnh khắc ngốc nghếch như lớn rồi còn tè dầm hay oa oa tìm mẹ. Thế nhưng làm sao mà tránh khỏi có những lúc bướng bỉnh đến đáng yêu cơ chứ. Đông Hách ngồi nghe mà cười đến híp cả mắt, thỉnh thoảng lại quay sang trêu anh mấy câu.

- Hóa ra em bé Minh Hưởng khi xưa cũng biết đi đóng vai hoàng tử rồi thơm thơm mấy bạn nữ nha.

- Thì ra bạn học Minh Hưởng cũng có lúc quên bài tập về nhà.

- Trời, mới lớp bảy đã được nhận thư tình sao? Đào hoa đến vậy ư? Bây giờ nếu như không có em thì có tìm lại bạn kia để hẹn hò không thế?

Mỗi một câu hỏi lại như dặm cho Lý Minh Hưởng một tầng ngại ngùng. Rốt cục anh không nhịn được nữa, bèn đút một miếng chân gà thơm ngon vào miệng cậu, lừ mắt cảnh cáo mà không có một chút uy nghiêm hay đáng sợ nào. Đông Hách cũng biết trêu chòng vậy là đủ rồi, cuối cùng chỉ len lén nhìn anh, sau đó bàn tay ở dưới bàn khe khẽ đụng vào vạt áo người bên cạnh.

Không phải bây giờ, cậu mới là người có quyền được làm thế này với anh sao?

- Tối nay muộn thế này, hay là hai đứa ngủ ở đây luôn đi?

Mẹ Lý nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn mười giờ, đi ở trên đường cũng hoang mang. Khu nhà chính của cha mẹ Lý là khu gần như tách biệt với thành phố, rất phù hợp cho người sống yên tĩnh, nhưng giao thông lại khá vắng vẻ, lỡ mà có chuyện gì xảy ra cũng không thể ứng biến kịp thời được. Lý Minh Hưởng nhìn Đông Hách đứng bên cạnh mình làm ra bộ dạng tùy ý anh, gật đầu với mẹ. Hai người ngay lập tức được đẩy lên phòng lúc xưa, bà còn ở dưới nói vọng lên sẽ chuẩn bị quần áo với chất giọng vô cùng hí hửng.

Mẹ này, có phải hai đứa chúng con chưa từng ngủ chung đâu.

Cửa phòng ngủ được mở ra, đã lâu Minh Hưởng không về nhà nhưng nơi đây vẫn được mẹ Lý dọn dẹp hàng tuần. Lý Đông Hách đứng ngơ ngẩn ở cửa một lúc lâu, phải đợi đến khi được người yêu dắt vào mới như tỉnh mộng mỉm cười với anh.

- Giường có vẻ hơi bé nhỉ? Hay hôm nay em nằm lên ngực anh đi, giống như em bé ấy. Anh hát hay lắm, anh sẽ dỗ em ngủ à ơi à ơi nhé?

Lý Đông Hách đánh nhẹ lên cánh tay anh, chỉ biết nghĩ nhăng nghĩ cuội là nhanh thôi. Thế nhưng còn chưa kịp định hình thì eo đã bị người kia ôm lấy, sau đó là khuôn mặt Minh Hưởng áp lên bụng mềm của cậu. Anh ngẩng đầu, giương đôi mắt cún con lên nhìn người yêu, thỏ thẻ:

- Trước đây, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày dẫn người mình yêu đứng trong căn phòng của bản thân mình. Mặc dù tại căn hộ em đã từng qua, nhưng nơi đây là nơi thân thuộc với anh nhất, cũng là nơi khiến anh có nhiều nuối tiếc.

Đôi bàn tay đang dần ôm lấy vai anh khẽ khựng lại, Đông Hách run run môi hỏi:

- Anh...nuối tiếc điều gì ở căn phòng này ư?

Minh Hưởng gật đầu, có một số chuyện, anh biết rằng mình đã từng trải qua ở đây, nhưng anh lại không thể nhớ nổi. Những ký ức vụn vặt, những nụ cười, tiếng nói bên tai như những cánh cửa dày mục nát. Anh đã từng mở chúng ra, nhưng thứ anh nhìn thấy chỉ là những tối tăm mà chỉ cần anh bước qua đều sẽ hụt chân mà chết.

Thật tiếc vì đã không thể giữ những ký ức ấy bên cạnh mình.

- Minh Hưởng à, hiện tại hay tương lai anh đều sẽ có em bên cạnh, đừng cố nhìn về quá khứ nữa được không? Em...em sẽ đau lòng.

Giọng nói run rẩy đến lạ thường của Đông Hách rót vào tai anh, khi ấy, ánh mắt cậu long lanh như chất chứa nhiều phiền muội, lại đong đầy những mất mát đau thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top