Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Anh không nhớ gì cả

Trứng ốp la của sếp Hưởng

Markhyuck

Chương 20: Anh không nhớ gì cả

Ánh mắt của Trịnh Tại Hiền lạ lắm, anh ta nhìn người anh em thân thiết của mình một cách không giống thường ngày, thậm chí còn le lói chút hoang đường.

Điều này Lý Minh Hưởng đã nhận thấy ngay sau khi anh tiết lộ về người anh yêu. Trịnh Tại Hiền là người sẽ không bao giờ tỏ rõ thái độ chỉ vì nhan sắc của một ai đó. Bằng chứng là tiếng thơm biết tôn trọng và lịch thiệp bao nhiêu năm nay. Hơn nữa, chắc hẳn anh ta cũng chưa từng gặp Đông Hách, vậy thì biểu cảm đó là vì lí do gì?

Mãi đến khi ngồi lại vào trong xe, trên ghế lái không còn là mình nữa, Minh Hưởng mới thở dài một hơi, trong khi cơn khó chịu ngày càng dâng lên xâm chiếm tâm trí anh. Chẳng ai vui hay thoải mái khi bảo bối mình đặt ở trong lòng bị nhíu mày đánh giá cả, huống hồ là con nghiện Đông Hách như Minh Hưởng thì lại càng không thể. Bên tai anh bây giờ vẫn văng vẳng câu hỏi cuối cùng trước khi ra về mà Tại Hiền đặt ra cho anh, nhẹ tênh nhưng cũng nặng hơn đeo chì.

"Em có chắc là sẽ yêu được cậu ấy không?"

Hỏi, nhưng nhiều hơn là sự nghi ngờ cùng ái ngại.

Minh Hưởng không muốn hỏi ngay lúc ấy nguyên do vì sao, anh hiểu rõ con người Trịnh Tại Hiền, anh ta sẽ chẳng bao giờ huỵch toẹt vấn đề một cách rõ ràng. Đây không phải lần đầu tiên anh ta khiến Lý Minh Hưởng lăn lộn với cơn tò mò, giống như ngưa ngứa trong cuống họng mà không tài nào xử lí được như thế này.

Chuông tin nhắn đột ngột vang lên, Minh Hưởng lắc đầu, mở he hé cửa kính xe rồi nhìn ra bên ngoài. Tài xế anh thuê đang im lặng thực hiện nhiệm vụ của mình, anh không quan tâm mà gọi điện thẳng cho người vừa mới phản hồi anh.

Đầu dây bên kia không để anh chờ lâu đã bắt máy, Minh Hưởng nghe rất rõ tiếng xe cộ xóc nảy, không thèm buông câu chào.

- Nhớ em.

Lý Đông Hách có vẻ không ngờ anh sẽ gọi điện, cậu nhỏ tiếng cười trừ với người ngồi bên cạnh trên xe bus, thỏ thẻ vào điện thoại.

- Anh đi uống rượu thì đừng có lái xe đấy nhé. Em đang trên đường về nhà rồi. Có thể em sẽ về nhà của em. Anh xong việc chưa?

Minh Hưởng muốn vùi cả mặt mình vào điện thoại, cơn tủi thân bỗng chốc xuất hiện giăng đầy đầu. Anh bĩu môi, hình như anh say thật rồi, chứ sao anh lại thấy mọi thứ xung quanh mình thật là đáng ghét. Anh chỉ muốn được ở bên cạnh Đông Hách ngay lúc này thôi.

- Nếu vậy anh về nhà em. Anh cũng sắp có mặt ở chung cư của em rồi đấy. Baby à, lúc em về, anh hôn em được không? Anh thấy khó chịu trong người quá!

Chiếc xe bus vắng vẻ ít người ngồi, sự yên tĩnh khiến tông giọng của Minh Hưởng lớn hơn bao giờ hết. Đông Hách nghĩ rằng anh gặp bất ổn trong việc nên hơi lo lắng. Bình thường người yêu ít khi than thở với cậu chuyện ở công ty, cùng lắm thì chỉ phụng phịu nói rằng nhân viên kêu anh yêu vào cái trở thành người điên. Ngày hôm nay uống rượu giải sầu, còn kêu không được vui thì đúng là có vấn đề lớn rồi.

- Được rồi, em sẽ cố gắng về nhanh với anh. Đừng chờ em, nếu về trước thì cứ rửa ráy thân thể rồi leo lên giường làm bé ngoan ngủ một giấc trước đi nhé. Đau đầu thì có thuốc ở tủ phòng khách.

Lý Minh Hưởng thu từng lời nhắc nhở của cậu vào bên tai, mặt hồ gợn sóng từ ban nãy mới dịu dàng hơn được chút. Anh hôn hôn vào trong điện thoại dù người kia chắc chắn không biết, ngập ngừng mãi mới buông ra được một câu:

- Anh thấy cô đơn quá, nhưng anh có Đông Hách rồi. Lần sau, đừng để anh một mình được không em?

.

Trúc trắc bấm mật khẩu, Lý Đông Hách vội vàng nhưng lại cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Cậu không biết tối nay người kia bị làm sao, tận đến lúc thấy anh quần áo xộc xệch nằm dang rộng chân tay ở trên giường đang say giấc thì trái tim lơ lửng cũng được hạ xuống. Đông Hách tháo balo, ngồi xuống ở bên mép giường để nhìn khuôn mặt ngốc nghếch hơi hồng hồng kia. Cậu đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt anh, thành kính đặt lên trán Minh Hưởng một nụ hôn nhẹ nhàng.

Nếu em đã làm gì có lỗi, thì xin anh hãy tha thứ.

Ngay khi môi cậu vừa dứt thì Minh Hưởng đã mở mắt ra, anh vòng tay ôm lấy Đông Hách, lè nhè:

- Về rồi đấy à. Anh ngoan lắm, anh tắm rửa thay quần áo rồi. Nhưng mà hơi đau đầu một xíu.

Đông Hách nghe vậy thì bật cười, cố giãy ra khỏi người anh rồi lôi cả hai dậy, có chút hờn trách:

- Có chuyện gì mà anh lại uống thành cái dạng này chứ? Miệng toàn mùi rượu thôi đấy.

Bị người yêu trách mắng nhưng kẻ nào đó vẫn cười hì hì đầy sung sướng, anh đổ luôn lên thân hình mảnh mai của cậu, nói mình chỉ là gặp người anh em hợp cạ nên uống bao lâu không biết. Bây giờ có mắng cũng chỉ biết xin nhận để lần sau chừa thôi. Đông Hách không nói gì nữa, vòng tay anh qua eo mình rồi đi từng bước ra ngoài. Ai mà nhìn thấy tư thế này chắc chắn sẽ bảo chẳng ra làm sao.

Đông Hách bắc một nồi canh lên bếp cho người kia uống giải rượu, thỉnh thoảng lại rụt cổ vì hơi thở của anh cứ phảng phất. Đôi người ngốc lăn qua lộn lại uống hết được bát canh thì cũng tỉnh cả ngủ. Vậy cho nên hiện tại, Minh Hưởng đang ôm Đông Hách trong lồng ngực, ngó người nhỏ hơn đang dán chặt mắt vào bộ phim trên laptop.

Hình ảnh họ đang xem là một đôi bạn học sinh trung học.

- Anh không có bạn thời trung học. Anh không nhớ nổi suốt ba năm trung học anh làm cái gì nữa.

Anh mải mê kể chuyện, không hề để ý đôi mắt Đông Hách hơi mở to rồi lại cụp xuống. Giọng Minh Hưởng đều đều, anh nói anh chẳng biết mình trải qua thời gian làm học sinh kiểu gì. Nó chán đến cùng cực, không có một người bạn thân, chỉ biết vùi mặt vào học hành. Thậm chí đột nhiên bị tai nạn xong, đi sang nước ngoài liền cắt đứt toàn bộ liên lạc, chẳng còn nhớ tên một ai.

Đúng rồi, Lý Minh Hưởng bị tai nạn vào cuối năm lớp 12.

Đông Hách nắm chặt bàn tay, cả người lạnh như rơi vào hầm băng. Cậu rụt người lại vào sâu bên trong, cảm nhận da thịt Minh Hưởng kề cận bên mình mới ổn hơn một chút, thậm chí còn ngẩng đầu lên muốn hôn anh.

- Bảo bối, quãng đời học sinh của em như thế nào? Có thú vị không?

Đối diện với ánh mắt lấp lánh mong chờ kia, Lý Đông Hách lắc đầu, không vui không buồn trả lời:

- Đẹp, nhưng cũng không đẹp lắm.

.

"- Không phải đã nói anh đi chậm một chút sao? Tôi chạy theo muốn rời cả chân ra rồi.

Lý Đông Hách chỉnh lại vạt áo xộc xệch của mình rồi nhăn nhó nhìn người đứng trước mặt. Có nhất thiết phải phi như bay đến thế không?

Người kia nhướng mày chê cậu yếu đuối, sau đó lại kéo Đông Hách vào trong một quán cà phê có hơi hướng cổ xưa, cười cười:

- Đến đây, tôi giới thiệu cậu với một người.

Từ lúc chơi thân với người này, Lý Đông Hách chưa bao giờ thấy anh thân thiết với ai nên vô cùng tò mò. Cậu nhanh thoăn thoắt đi theo, đến khi một bóng hình xuất hiện, Đông Hách không ngại đây là chỗ đông người liền ồ lên cảm thán.

Kia không phải là đàn anh khóa trên nổi tiếng đẹp trai tài giỏi lại hát rất hay sao?

Người kia dẫn cậu đến trước mặt đàn anh, vô cùng hào sảng nói:

- Anh, đây là bạn thân của em, Lý Đông Hách. Đông Hách à, cậu chắc chắn phải biết anh ấy đúng chứ? Anh ấy là Trịnh Tại Hiền, đàn anh khóa trên trong truyền thuyết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top