Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11.Nhiệm vụ uỷ thác đầu tiên

Chớp mắt trôi qua hai tháng, đã là tháng năm rồi, tuyết bên ngoài bắt đầu tan dần, chim muông bay lượn, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa nở rực rỡ . Mùa hè chính là thời điểm núi Đạp Tuyết giàu sinh khí nhất.
Tử Hoa ngồi trong phòng, bị cấm túc đã hai tháng, hắn sớm đã chép xong Sơn Hải Kinh.
Nhìn chồng sách giấy cao ngất ngưởng, nhưng nét chữ vẫn xấu như vậy, có chăng là dễ đọc hơn một chút. Hắn ngồi cắn bút khó hiểu về tài năng thư pháp của mình.

Bên ngoài có tiếng đập cửa kèm theo đó là cái giọng mang theo tự kiêu cao vút trời của Cố Minh

" Đồ chuột nhắt, còn ngủ nướng, ngủ tới chết luôn đi!"
" Tử Hoa, tỉnh dậy chưa? Hôm nay chúng ta cùng sư tôn xuống núi làm nhiệm vụ uỷ thác đầu tiên, mau mau một chút, sư tôn đợi 1 tiếng rồi"

Nghe tới âm thanh mềm mại còn có phần lo lắng bồn chồn của Cố Hạ, Tử Tử Hoa liền bật dậy mở tung cửa vội vàng chạy ra ngoài trong sự ngơ ngác của Cố Minh và Cố Hạ

" Mau đi thôi"

Tử Hoa sớm đã cách xa hai người cả chục bước, thập phần kích động lớn tiếng gọi .
Nhìn Tử Hoa hưng phấn như vậy Cố Minh lầm bầm quát vài tiếng , Cố Hạ lại ngẩn người . Dạo này Tử Hoa chẳng bình thường chút nào, vì là lần đầu tiên đi trừ tà, cả hai người đều thấy hơi sợ hãi , vốn đã nghĩ với tính cách của Tử Hoa khẳng định sẽ chần chừ, lười biếng không muốn đi .

Hiện tại lại hào hứng, khí thế bừng bừng, chạy còn nhanh hơn họ rồi.

Tử Hoa đương nhiên không thể chờ đợi được rồi, hắn vẫn nhớ lần đầu xuống núi làm nhiệm vụ uỷ thác cũng là lần đầu tiên hắn ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Cố Hạ . Trong lòng chỉ mong chờ giây phút đó, dù chỉ là một khắc ngắn ngủi nhưng hắn luôn trân trọng.
Bởi đó là lần đầu cũng là lần duy nhất, hắn vốn coi Cố Hạ là ánh trăng sáng, là trân bảo không nỡ đụng vào, nên cho tới khi Cố Hạ chết đi, cũng chỉ có cái ôm đó là tiếp xúc thân mật duy nhất giữa hai người.

Tuy sau lần đó Cố Hạ vẫn luôn tự nhiên, đối xử với hắn như trước không khác lạ, Tử Hoa nghĩ do Cố Hạ ngượng ngùng không biết làm thế nào đối diện với việc này thôi. Vậy nên hắn cũng không nhắc tới, giữ nó làm bí mật riêng tư nhất.

Nhiệm vụ lần này tưởng chừng dễ dàng chỉ là đi giúp một gia đình có người bị vong nhập nhưng thực ra lại liên quan đến hoàng bì tử.
Tử Hoa là trùng sinh đương nhiên biết điều này, cũng biết lần này đi nguy hiểm muốn toàn tâm bảo vệ Cố Hạ . Nhưng vì đến cuối Ninh Thừa Nghiên vẫn xử lí ổn thoả mọi chuyện, bốn người đều bình an nên hắn cũng an tâm hơn.

Ninh Thừa Nghiên đứng trước An Lộ môn - cửa gỗ đàn hương sơn màu đỏ thắm, gỗ đàn hương phảng phất mùi vị ngọt ngào và vững chắc làm cho tâm tình thực thoải mái.

" Sư tôn, đồ nhi Tử Hoa đến rồi"

Sau lưng cô vang lên âm thanh của thiếu niên, cô quay đầu lại nhìn nhất thời nơi đáy mắt luôn trầm tĩnh khẽ run. Dưới ánh nắng vàng nhạt ấm áp chiếu trên núi Đạp Tuyết, đôi mắt đen của Mặc Lăng như phát ra ánh sáng long lanh như đá quý , khoé miệng Tử Mặc Lăng vì vui vẻ phấn khởi mà cong lên , lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Kì thực rất lâu rồi Ninh Thừa Nghiên không thấy Tử Mặc Lăng cười chân thật tự nhiên như vậy, dường như những lần trước đều là lấy lòng, gượng ép mà ra. Cô không nói ra, nhưng đều mơ hồ cảm nhận được.

Hoá ra được ra ngoài lại khiến Mặc Lăng vui như vậy ... Sau này có lẽ...đi nhiều một chút đi

" Sư tôn, đồ nhi Cố Minh đến rồi"
" Sư tôn, đồ nhi Hạ đến rồi"
Tiếng gọi của Cố Hạ cùng Cố Minh kéo Ninh Thừa Nghiên ra khỏi dòng suy nghĩ, Ninh Thừa Nghiên ho nhẹ một cái coi như việc lúc nãy chưa xảy ra, ai cũng chưa nhìn thấy.

Ninh Thừa Nghiên đẩy cửa gỗ bước ra ngoài, Cố Hạ, Cố Minh cùng Tử Hoa như chim non líu ríu theo sau, cho tới khi ra khỏi kết giới bảo vệ của gia tộc Cố Luân thì Ninh Thừa Nghiên khoát tay triệu hồi Tịnh Đế Liên ra, niệm chú đem nó biến lớn rồi chậm rãi bước lên giữa hoa sen . Đưa mắt ra hiệu cho ba người họ nhảy lên, chớp mắt Tịnh Đế Liên vút bay lên trời, xuyên qua tầng mây trắng một đường tiến thẳng tới phía Đông Bắc của Vĩnh Lung đại lục.

Ra khỏi núi Đạp Tuyết mới dần cảm nhận được thời tiết nóng bức của mùa hè, ánh mắt trời chiếu thẳng xuống họ lại mặc đạo phục , may mắn là Tịnh Đế Liên luôn toả ra hàn khí, cảm giác vẫn mát mẻ như ở trên núi.

" Đồ chuột nhắt, ngươi ngược lại dạo này ngoan ngoãn bất thường, ăn nhầm thứ gì rồi?"_ Cố Minh tò mò nhìn từ trên xuống dưới Tử Hoa, ngẫm nghĩ xem có phải tên này bị ma nhập hay là bị tráo linh hồn rồi không?
" Sư huynh có ý gì, muốn ăn đập ?"

Giữa Cố Minh và Tử Hoa luôn tự nhiên mà sinh ra không khí bài xích như vậy, đôi lúc chẳng cần nói đến câu thứ ba là cả hai đã muốn gây gổ với nhau, còn Cố Hạ luôn là người bất lực can ngăn .

"Tử Hoa, ý của sư huynh là ... cậu bị cấm túc hai tháng nhưng không có trốn ra ngoài lần nào a. Đồ đệ trên núi còn cá cược xem cậu chịu được bao nhiêu ngày, cuối cùng hết 2 tháng vẫn không thấy bóng dáng của cậu"
Tử Hoa suy nghĩ một chút, năm đó 11 tuổi hắn từng bị cấm túc cũng đã trốn ra ngoài một lần, lúc đó còn nghĩ sao mà dễ như vậy chẳng lẽ Ninh Thừa Nghiên không hạ kết giới sao, thật ra là có hạ. Nhưng mục đích của cấm túc là xem xem thái độ hối lỗi của hắn, kết giới chỉ là để biết hắn có trốn đi chơi không thôi?
Kết quả An Lộ môn còn chưa chạm tới đã bị Ninh Thừa Nghiên dùng roi băng kéo về, quất cho vài phát. Nhưng sau đó hắn vẫn ngựa quen đường cũ, mãi không hối cải, việc cấm túc liền bỏ, trực tiếp Ninh Thừa Nghiên dụng hình.

Hắn không thích bị roi quất, không thích bị roi quất, không thích bị roi quất, điều này phải nhấn mạnh ba lần.

Cho dù trong thân thể này là linh hồn của Tử Sinh Đế quân - Tử Mặc Lăng thì bây giờ trước khí thế của Ninh Thừa Nghiên lúc cầm roi băng, vẫn sẽ không nhịn được mà tim đập chân run.
Người này vốn dĩ kiếp trước chính là kì phùng địch thủ với hắn, sao có thể không lợi hại.

Trước thắc mắc của Cố Hạ, hắn cũng chỉ rũ mắt, làm như không quan tâm mà trào phúng trả lời
" Có cá cược lớn như vậy mà không được tham gia, thực buồn chán."

Vù vù ! Vuuù!
Một đạo thanh âm lớn vang lên từ phía xa, tai Tử Hoa vốn rất thính liền cúi xuống nhìn, cao hứng bảo Cố Minh cùng Cố Hạ
" Nhìn xuống dưới xem"
Cố Hạ vừa nhìn thấy vật phát ra âm thanh đó, rất nhanh đã kích động, hai mắt sáng rực chứa đầy sự hiếu kì .
Trước mắt là một thứ tựa như con chim khổng lồ, còn to lớn như chim bằng trong truyền thuyết.Thứ này hai cánh sải dài, bay lượn mà không cần đập cánh, toàn thân trơn loáng không có lông , màu gỗ sơn bóng, linh thạch khảm xung quanh dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh .
" Đây là ..." - chưa nói hết câu, cái vật khổng lồ ấy đã bay lướt qua, phả lại một luồng không khí mạnh mẽ hướng tới chỗ bọn họ.
Cố Minh nhàm chán nằm oài không thèm xem, Tử Hoa cùng Cố Hạ lại đang đứng, gió lớn tạt đến bất ngờ làm cả hai trở tay không kịp, nhất thời mất thăng bằng trượt ngã khỏi đài sen.
Tử Hoa nhanh chóng dùng lực đẩy lưng Cố Hạ làm cô bám lấy được đài sen .
Cố Hạ kêu lên một tiếng, Tử Hoa thầm chửi rủa trong lòng, rơi xuống đảm bảo tan xương nát thịt, mà Ninh Thừa Nghiên nhìn thấy người đứng cũng không vững nhất định sẽ chê trách, mặc kệ hắn rơi. Giống như năm đó vô tình bỏ mặc sống chết của đồ đệ.

Nhắm mắt thở dài, bỗng có một bàn tay mang khí tức lạnh lẽo nắm lấy cổ tay hắn. Tử Hoa mở mắt nhìn, kinh ngạc không thôi.

Hắn được cứu, là Ninh Thừa Nghiên....
Sư tôn của hắn, khoé miệng trùng xuống, hàng lông mi nhíu lại.Ánh mắt như có như không lộ ra thần sắc kinh khoảng, dưới ánh mặt trời cảm giác sáng đến lạ.
Có lẽ là đang rất giận dữ, giọng của Ninh Thừa Nghiên âm trầm tử khí, quát hắn " Vô dụng"

Cho đến khi an vị chỗ cũ, Tử Hoa vẫn mông lung chưa thanh tỉnh được,nhìn vạt áo thêu sen xanh tung bay trong gió. Ninh Thừa Nghiên, vậy mà cứu hắn, với vẻ mặt đó...

Cố Minh sớm đã kéo Cố Hạ lên, vô tâm vô phế mà cười ha hả
" Ngươi ấy à, lần đầu thấy thuyền bay cũng không cần kích động đến mức nhảy xuống mà nhìn chứ . Hắc hắc, cười chết ta rồi"
" A Tử, may quá cậu không sao, cảm ơn đã đẩy tôi lên"
" Không có gì, Cố Hạ tránh sang một bên, tôi phải xử hắn, dám cười nhạo lão tử"_ Tử Hoa cố gắng loại bỏ cảm giác kì dị trong đầu, bằng cách đánh nhau với Cố Minh.

Ninh Thừa Nghiên đưa mắt nhìn ba đồ đệ của mình ngả ngớn nô đùa, suy nghĩ một chút, sắp xếp từ ngữ, lạnh nhạt thả nhẹ một câu nhắc nhở rồi im lặng nhắm mắt tĩnh tâm.
" Lần này xuống núi, hành sự cẩn thận, đừng làm mất mặt Cố Luân Đạp Tuyết"

Tử Hoa gật đầu dạ một tiếng, âm thầm quan sát hành động của Ninh Thừa Nghiên, hắn bỗng cảm thấy lạ kì, không biết là do Ninh Thừa Nghiên lúc nãy cứu hắn giữu trùng mây hay là do bản thân tự nhiên nhận ra chút ôn nhu quan tâm trong lời nói của sư tôn này.

Ninh Thừa Nghiên đứng ở phía trước đài sen, điều chỉnh tốc độ di chuyển của Tịnh Đế Liên không nhanh không chậm. Mây trắng bồng bềnh, từng làn gió lướt qua mái tóc đen dài , mắt đan phượng khép hờ , da như băng, xương như ngọc tạo cảm giác khinh vân xuất tụ.

Tác giả có lời muốn nói: A Tử hình như hiểu sai gì đó, hiềm khích với sư tôn quá lớn thậm chí cho rằng sư tôn lạnh lẽo đến mức không đưa nổi một bàn tay cứu lấy hắn . Trong tình huống đó ai cũng sẽ nghĩ đến cứu người mà ?

Tử Hoa : Nhất định sẽ bỏ mặc ta tự sinh tự diệt .
Ninh Thừa Nghiên : Vi sư vô trách nghiệm đến vậy ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top